Chương 11

Sở Tư Vấn Hôn Nhân Phi Nhân Loại

10.787 chữ

13-04-2023

Đến khi tan làm, Kim Ngao đi thăm dò việc của Tôn Phẩm vẫn chưa trở lại, bởi vì công việc trì hoãn mà cậu về trễ, còn chưa ra cửa đã đụng phải Thôi Vi chuẩn bị vào làm.

Thôi Vi là một trong những nhân viên làm ca đêm của Phi nhân loại.

Giờ làm việc của y khác với Du Trì, cho nên mấy tháng nay Du Trì cũng chỉ gặp mặt y hai, ba lần.

Có khi cậu đến sớm lúc Thôi Vi chưa tan làm, có khi cậu về trễ lúc Thôi Vi vừa chuẩn bị vào làm.

Vốn dĩ Du Trì còn thắc mắc tại sao buổi tối vẫn phải có người trong Sở, nhưng sau khi biết được Phi nhân loại là Yêu Giám thì đã hiểu.

Du Trì thấy Thôi Vi da dẻ tái nhợt, tóc dài che lại vai thì mở miệng hỏi: "Sao hôm nay tới sớm vậy?"

Tóc rối trên trán Thôi Vi che lại nửa khuôn mặt của y, con ngươi của y cụp xuống một hồi mới nhìn Du Trì.

"Ừm."

Du Trì đợi hồi lâu mới nghe được Thôi Vi hơi thở mỏng manh trả lời.

Mà thái độ lạnh nhạt.

Du Trì cười cười: "Vậy tôi đi đây."

Lại qua một hồi lâu, Thôi Vi: "Ừm..."

Đối với thái độ lãnh đạm của Thôi Vi, Du Trì cũng không ngại, mang theo túi của mình chuẩn bị về nhà.

Liên quan tới Thôi Vi, Du Trì cũng từng nghe Kim Ngao nói, từ trước tới nay y thích bóng tối, ghét ánh sáng, đối với con người là không có cảm giác hoặc thậm chí là chán ghét.

Nguyên nhân là con người lúc trước sử dụng lửa, sau đó còn phát minh ra điện.

Lửa và điện xuất hiện cướp đi bóng tối Thôi Vi thích nhất, cho nên y chán ghét con người.

Rõ ràng là một tay y có thể bóp chết con người như giun dế, nhưng y chỉ có thể trơ mắt nhìn con người ngày càng sống tốt, thậm chí khiến cho bộ tộc của bọn họ không có chỗ sống yên thân.

Cho nên Du Trì cũng không hy vọng xa vời một vị yêu sinh lòng bất mãn với con người có thể cho cậu sắc mặt tốt.

Lúc đầu Du Trì còn vì kiểu tóc của Thôi Vi mà đi hỏi Kim Ngao: Mắt bị che như vậy, có thể nhìn thấy đường sao?

Kim Ngao đáp: Thôi Vi là vua bóng tối, đôi mắt không có tác dụng lớn với y.

Lúc đó Du Trì rất kinh ngạc, nhịn nửa ngày mới nói ra một câu: Nếu không dùng tới mắt, có thể quyên tặng cho người cần.

Kim Ngao nghe xong giật giật khóe miệng nhìn cậu: Điều kiện tiên quyết để quyên tặng là người đó phải có phúc hưởng thụ đôi mắt của y.

Câu nói tán gẫu của Kim Ngao lúc đó khiến cuộc trò chuyện đi vào ngõ cụt.

......

Du Trì xách túi vẫn chưa ra khỏi cửa, đã nghe phía sau truyền đến giọng nói không chập trùng của Thôi Vi: "Lão đại."

Du Trì nghe xong dừng bước quay đầu nhìn, chỉ thấy Thôi Vi ôm Phỉ Phỉ trong lòng, nói chuyện với Ngôn Dục đang đi xuống lầu.

Ngôn Dục liếc mắt nhìn Du Trì đang đứng ở cửa, lập tức nhìn Thôi Vi: "Khoảng thời gian tôi không có ở đây, buổi tối có xảy ra chuyện gì không?"

Thôi Vi lắc đầu một cái: "Hai ngày trước phía tây có yêu khí rất nồng nặc, sau khi em tới đó điều tra chỉ phát hiện vết tích lôi điện trong rừng cây, hẳn là có yêu độ kiếp ở đó thành công rồi rời đi."

Ngôn Dục: "Tiếp tục theo dõi."

Hiện tại yêu thành hình càng ngày càng khó, độ kiếp phi thăng cũng càng ngày càng ít.

Thôi Vi: "Dạ."

Nghe Ngôn Dục và Thôi Vi một hỏi một đáp, Du Trì nghĩ thầm thì ra không phải đối với ai Thôi Vi cũng đều trưng ra thái độ thờ ơ kia.

Gặp nhau mấy lần, Thôi Vi nói nhiều với Du Trì nhất là "ừm".

Trong phút chốc Du Trì xuất thần này, Ngôn Dục đã đi đến bên cạnh cậu.

Ngôn Dục nhìn bộ dạng Du Trì như đang suy nghĩ điều gì, hỏi: "Không về?"

Du Trì hồi phục tinh thần lại, ngẩng đầu nhìn Ngôn Dục gần trong gang tấc, theo bản năng lui một bước: "Phải về chứ."

Sau khi nói xong Du Trì mới phát hiện đối thoại của bọn họ như tài xế đen đang kiếm khách.

"Có đi không?"

"Đi một chút."

Du Trì muốn quỳ trước suy nghĩ quá phận của mình.

Sau khi ra khỏi cửa, Du Trì chỉ chỉ bên phải, nói với Ngôn Dục: "Phó bộ trưởng, nhà tôi ở bên này, anh ở bên kia đúng không?"

Liếc mắt nhìn theo hướng ngón tay của cậu, Ngôn Dục hỏi: "Sao cậu không ở ký túc xá nhân viên?"

Du Trì sững sờ, nhìn anh: "Ký túc xá nhân viên?"

Bọn họ còn có ký túc xá nhân viên? Sao cậu không biết? Không ai nói với cậu hết.

Lẽ nào bởi vì cậu là con tin cho nên không nói với cậu?

Ngôn Dục nhìn cậu: "Bọn họ không nói với cậu?"

Du Trì lắc đầu một cái: "Không có."

Đến Kim Ngao cũng không đề cập với cậu về việc này.

Cuối cùng Du Trì cũng rõ ràng tại sao trước đây Kim Ngao và Tiêu Ny luôn đi làm cùng nhau.

Du Trì còn tưởng rằng là trùng hợp hoặc giữa bọn họ đặc biệt hiểu nhau, không nghĩ tới bọn họ ở cùng một khu ký túc xá.

Trong cuộc đời làm người, Du Trì lại một lần nữa cảm thấy mình bị kỳ thị.

Cậu hận!

Ngôn Dục thấy vẻ mặt của cậu, nói: "Sau khi nhận việc có thể ở trong ký túc xá nhân viên, nếu cậu muốn ở thì có thể chuyển vào."

Du Trì nghe xong nghiêm túc suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Hay là thôi đi..."

Hiện tại nhà trọ của cậu đang ở rất tốt, cậu ở đã quen, lúc xuống lầu mua đồ còn có người dắt chó đi dạo hoặc bế theo trẻ con chào hỏi với cậu.

Tạm thời Du Trì vẫn chưa có ý định chuyển nhà.

Huống hồ trong ký túc xá nhân viên là một đám yêu, Du Trì cảm thấy một mình cậu là người thì có nhiều bất tiện.

Vẫn là thôi.

Nghe Du Trì trả lời, Ngôn Dục cũng không hỏi thêm, chỉ nói: "Nếu sau này cậu muốn chuyển vào, chỉ cần nói một tiếng là được."

Du Trì cười: "Cảm ơn Phó bộ trưởng."

Nhìn nụ cười trên mặt Du Trì, Ngôn Dục quay mặt đi: "Không có gì."

Một người một yêu không chung đường, sau khi ra cửa thì mỗi người mỗi ngả.

Trong Sở Thôi Vi đang ôm Phỉ Phỉ vuốt ve, qua một hồi lâu mới cảm thấy tâm tình gay go của mình khi gặp con người mới từ từ bình phục lại.

Du Trì và Ngôn Dục đứng ở cửa nói gì Thôi Vi không biết, thế nhưng y có thể cảm nhận được thái độ của Ngôn Dục với Du Trì có chút khác biệt.

Chờ Du Trì và Ngôn Dục đều đi, Thôi Vi mới thấp giọng mở miệng: "Lão đại rất thích con người kia?"

Ca đêm chỉ có một mình Thôi Vi, hiện tại trong Sở chỉ còn y và Phỉ Phỉ mà thôi.

Phỉ Phỉ còn nhỏ, mặc dù đã có thể nghe hiểu tiếng người, nhưng chưa tới nỗi có thể mở miệng nói chuyện, vì vậy mềm nhũn gừ gừ mấy tiếng như đáp lại.

Sau khi Thôi Vi nghe xong, thần sắc cũng giãn ra, vuốt ve lông của Phỉ Phỉ khen: "Thật ngoan."

Khen xong Thôi Vi lại hỏi: "Sao ông lại không nói lời nào?"

Mấy giây sau, Ảnh Mộc dựa bên tường bất đắc dĩ thở dài, trên cây khô lộ ra một khuôn mặt già nua, miệng ngoác ra khép lại: "Ngươi hỏi ta?"

Thôi Vi không tiếng động gật gật đầu.

Ảnh Mộc thổi thổi lá cây trên đỉnh đầu của mình: "Ngươi hỏi ta thì ta biết hỏi ai đây."

Thôi Vi hơi nghiêng đầu nhìn ông.

Ảnh Mộc: "Ngươi đừng nhìn ta như vậy, ta thật sự không biết."

Thôi Vi hơi nhíu mày: "Con người kia, có chỗ nào đặc biệt?"

Ảnh Mộc không chút nghĩ ngợi đáp: "Đặc biệt đẹp trai có tính không?"

Thôi Vi suy nghĩ một chút về gương mặt kia của Du Trì, cuối cùng ánh mắt có chút ghét bỏ nhìn Ảnh Mộc: "Trình độ thưởng thức của ông làm sao vậy? Đó mà cũng gọi là đẹp trai?"

Với tâm lý của Thôi Vi, như Ngôn Dục mới được gọi là đặc biệt đẹp trai.

Ảnh Mộc bị Thôi Vi kích thích đến lá cây cũng run lên: "Trình độ thưởng thức của ngươi thì sao? Ta thấy là ngươi có cái nhìn phiến diện với con người."

Thôi Vi bình thản: "Tôi có cái nhìn phiến diện với con người cũng không phải ngày một ngày hai."

Ảnh Mộc: "Đã là thời đại nào rồi, ngươi có thể sửa đổi một chút để theo kịp tư tưởng của thời đại được không, con người cũng có rất nhiều ưu điểm."

Thôi Vi: "Ví dụ như?"

Ảnh Mộc: "Làm cơm ngon, hát êm tai."

Thôi Vi: "..."

Cuộc nói chuyện của hai yêu vẫn như mọi ngày vì ghét bỏ lẫn nhau mà tuyên bố kết thúc.

......

Sau khi Du Trì xuống tàu điện ngầm, đi ngang qua chỗ bán thức ăn thấy bắp ngô ngon liền mua mấy bắp, chuẩn bị tối hôm nay ăn bắp luộc.

Du Trì cầm bắp mới mua đi vào tiểu khu, từ xa cậu đã thấy dưới lầu cậu ở có mấy thùng giấy lớn, một cô gái đang đứng cạnh đó cúi đầu bấm điện thoại.

Nhìn trên hộp giấy in công ty dọn nhà XX, Du Trì dừng bước ngẩng đầu nhìn lên tầng mình đang ở.

Lẽ nào phòng đối diện nhà cậu nhanh như vậy đã có người thuê rồi?

Chờ Du Trì đi đến lầu ba, nhìn qua quả nhiên cửa đối diện đang mở.

Lúc đi ngang qua Du Trì nhìn thoáng qua bên trong một chút, chỉ thấy trong phòng khách có rất nhiều hộp giấy lộn xộn, giống như đúc với dưới lầu.

Không nghĩ tới tốc độ của chị chủ nhà nhanh như vậy.

Du Trì nhìn một chút rồi mở cửa nhà mình, chỉ mong khách trọ mới sẽ không dằn vặt đến nửa đêm.

Đem bắp ngô rửa sạch cắt thành hai đoạn rồi thả vào nồi luộc, trong thời gian chờ đợi thì Du Trì nằm trên ghế salon lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Kim Ngao.

Cậu muốn hỏi Kim Ngao điều tra việc của Tôn Phẩm đến đâu rồi.

Du Trì: Anh về nhà chưa?

Kim Ngao bên kia trả lời rất nhanh: Anh cũng đang định tìm cậu.

Du Trì cũng không vòng vo với hắn: Anh điều tra xong yêu khí trên người Tôn Phẩm rồi sao?

Kim Ngao: Anh vừa định hỏi cậu, bộ dáng Tôn Phẩm sống dở chết dở như vậy, trạng thái thân thể tốt chỗ nào?

Sau khi Du Trì nhìn thấy tin nhắn thì sững sờ, trong nháy mắt từ trên ghế salon ngồi dậy, sống lưng thẳng tắp: Tình huống thế nào?

Cái gì gọi là sống dở chết sở? Không phải hắn vẫn còn nhảy nhót tưng bừng sao?

Còn không đợi Kim Ngao trả lời, Du Trì trực tiếp gọi một cú điện thoại qua.

Kim Ngao vừa mới bắt máy, Du Trì liền hỏi: "Ngày hôm qua lúc tôi gặp hắn không phải còn rất tốt sao?"

Ngữ khí của Kim Ngao rất nghiêm túc: "Nếu như lời cậu nói rất tốt thì chắc là còn sống, quả thật là như vậy."

Du Trì sững sờ, rất nhanh liền phản ứng lại: "Là giả?"

"Ừm." Kim Ngao hiếm khi mà thở dài: "Theo anh quan sát, nếu Tôn Phẩm kia cứ tiếp tục như vậy, không quá một tuần nữa sẽ xuống địa phủ uống canh Mạnh Bà, bây giờ trong thân thể hắn, là yêu."

Du Trì nhất thời không biết nói gì, Kim Ngao lại nói: "Sở dĩ ngày hôm qua cậu không phát hiện, hẳn là bởi vì yêu quái kia đã vào trong thân thể Tôn Phẩm được mấy tháng, đang từ từ dung hợp."

Du Trì trầm mặc một lát, hỏi: "Nếu chúng ta không phát hiện, thì yêu quái kia sẽ hoàn toàn dung hợp với cơ thể của Tôn Phẩm sau đó biến thành hắn luôn đúng không?"

Kim Ngao: "Du Trì, cậu phải biết là bây giờ vẫn có rất nhiều yêu quái không thể tự mình hóa hình được."

Giọng của Du Trì lạnh xuống: "Bởi vì không thể hóa hình cho nên muốn giết người để đoạt xác?"

Mặc dù Du Trì không có hảo cảm với Tôn Phẩm, nhưng không có nghĩa là cậu sẽ để Tôn Phẩm lặng yên không một tiếng động chết đi, sau đó bị yêu quái chiếm lấy thể xác.

Kim Ngao nghe được hỏa khí ẩn giấu của Du Trì, chậm rãi nói: "Người vẫn chưa chết, cậu đừng vội."

Du Trì im lặng.

Kim Ngao: "Cậu yên tâm, anh sẽ mau chóng điều tra rõ ràng."

Du Trì: "Đúng là nên mau chóng, muộn mấy ngày nữa người cũng đi đầu thai."

Cân nhắc đến tâm tình hiện tại của Du Trì, cuối cùng Kim Ngao vẫn không nói cho cậu biết hiện tại phủ quỷ khẩu sắp nổ tung rồi, không có người quen thì quỷ muốn đầu thai đến cầm thẻ số đầu thai phải chờ tới mấy năm, thậm chí là mấy chục năm.

Kim Ngao: "Khụ khu, thời gian là sinh mạng, anh không nói nhiều với cậu nữa, nếu không thì Tôn Phẩm sẽ thật sự xuống địa phủ xếp hàng bốc số."

Du Trì xoa xoa mi tâm: "Bây giờ anh ở đâu? Tôi tới tìm anh.".

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!