Showbiz Là Của Tôi

/

Chương 172: Ngoại truyện “Bố ơi mình đi đâu thế?” Phần 2: Hoàn thành toàn bộ truyện

Chương 172: Ngoại truyện “Bố ơi mình đi đâu thế?” Phần 2: Hoàn thành toàn bộ truyện

Showbiz Là Của Tôi

Xuân Đao Hàn

18.034 chữ

11-07-2023

Edit + Beta: meomeoemlameo.

Địa điểm ghi hình chương trình ở một vùng sông nước phía nam, một vùng hồ nước rộng lớn, trên mặt nước còn có những cụm sen trắng sen hồng, phong cảnh thiên nhiên cực kỳ đẹp đẽ.

Sầm Tiểu Tinh đã thoả thuận với mẹ nên cả quãng đường ngoan ngoãn vô cùng, hoàn toàn không quấy phá, nhưng thần thái đôi mắt sáng láng, có tinh thần hơn Sầm Tiểu Phong say xe mềm oặt trong lòng bố nhiều.

Sau khi xuống xe, năm nhóm khách mời tập hợp gần bờ, ngồi lên chiếc thuyền nhỏ để đi vào làng.

Năm ông bố đều là người quen trong showbiz. Sầm Phong là người trẻ nhất trong season nhưng lại có sức ảnh hưởng lớn nhất, mọi người chào hỏi lẫn nhau, lại giới thiệu mấy đứa nhà mình cho nhau biết.

Mọi người vốn cho rằng Sầm Phong đưa theo hai đứa trẻ sẽ rất khó khăn, vì dù gì họ chỉ mang một đứa đã đủ đau đầu rồi. Kết quả đôi thai long phượng được chú ý này lại ngoan cực kì, không khóc cũng không quậy.

Sầm Tiểu Phong vì say xe nên khuôn mặt nhỏ hơi tái, vốn dĩ đã không thích nói chuyện, bây giờ uể oải lại càng trầm mặc hơn. Sầm Phong một tay bế cậu bé một tay cầm hành lý, Sầm Tiểu Tinh chủ động cầm cặp sách nhỏ hộ em trai, đằng trước đeo cặp của mình, sau lưng cõng cặp của em trai, còn có thể vươn tay giúp bố đẩy vali hành lý.

Các bạn nhỏ lần đầu gặp mặt đều rất thẹn thùng, trốn sau lưng bố hé mắt ra nhìn, chỉ có Sầm Tiểu Tinh dường như rất quen thuộc nhiệt tình móc chocolate trong túi ra phát cho các bạn nhỏ, còn vừa ăn vừa lúng búng nhắc các bạn: “Ăn mau đi, không ăn thì tí nữa sẽ bị cái chú kia tịch thu đấy!”

Vừa nói dứt lời, nhân viên công tác liền cầm năm cái rổ lại đây, yêu cầu mọi người giao hết đồ ăn vặt và đồ chơi ra.

Các bạn nhỏ tức khắc khóc ầm ĩ.

Sầm Phong ôm con trai nên không tiện tay, dặn dò Sầm Tiểu Tinh: “Con bỏ đồ ăn vặt và đồ chơi của con và em vào rổ đi.”

Sầm Tiểu Tinh ngoan ngoãn mở hai cái cặp sách nhỏ ra, ngồi xổm trên mặt đất lục lọi tìm kiếm, vừa tìm vừa trộm nhét đồ ăn vặt vào miệng. Ngày nào cô bé cũng chỉ được ăn một số lượng đồ ăn vặt nhất định thôi, Sầm Phong phải một lúc mới phát hiện ra quai hàm nhỏ của con mình bị nhét phình phình, giống như chú hamster nhỏ ăn vụng. Anh khẽ nạt cô: “Sầm Tiểu Tinh, không được ăn vụng.”

Bạn nhỏ lời lẽ chính đáng: “Con có ăn vụng đâu, con chỉ ăn luôn cả phần ngày mai thôi ạ!” Cô bé lắc lắc robot trong tay, “Em trai, chị giao robot em thích nhất ra nhé, chúng mình phải tuân thủ quy tắc.”

Sầm Tiểu Phong hừ một tiếng không nói chuyện, cũng không quậy phá, chỉ chôn đầu trong cổ bố, không ngẩng lên nữa.

Không nhìn được thì không thấy khổ!

Sửa sang xong hành lý, nhóm khách mời sôi nổi lên thuyền nhỏ vào thôn.

Người cầm lái vừa chèo thuyền vừa hát một khúc nhạc dân ca địa phương. Bọn nhỏ mới nãy còn quậy khóc giờ ngồi trên thuyền nhỏ bị vịt hoang và hoa sen trên mặt nước thu hút, trong lúc nhất thời cười như nắc nẻ.

Sầm Tiểu Tinh lần đầu ngồi trên loại thuyền nhỏ này, hưng phấn vô cùng, ghé vào mạn thuyền nghịch nước, còn định ngắt hoa sen, kết quả bị Sầm Tiểu Phong ngăn lại.

Cậu bé dùng giọng non nớt dạy dỗ chị gái: “Hoa sen sẽ đau đấy! Nó nên nở trên mặt nước mới có giá trị trang trí!”

Sầm Tiểu Tinh dẩu môi, thu cái tay không thành thật về, nhưng vẫn nhỏ giọng lẩm bẩm: “Bình hoa nhà mình không phải lúc nào cũng có hoa à, nở trong bình hoa cũng có giá trị trang trí mà.”

Sầm Tiểu Phong ghét bỏ nhìn cô bé một cái: “Hoa trong bình là do bác nông dân trồng riêng để cắm, hoa sen ở đây là hoa dại, số mệnh của chúng không giống nhau.”

Sầm Tiểu Tinh chớp chớp đôi mắt, nghiêm túc nhìn em trai: “Số mệnh là gì?”

Sầm Tiểu Phong vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo: “Chị nên đọc thêm sách đi.”

Sầm Tiểu Tinh: “?”

Cái miệng nhỏ của cô bé nhệch ra, nhìn dáng vẻ lại định khóc đây. Sầm Tiểu Phong sợ nhất là chị gái khóc, mỗi lần chị khóc không phải cậu bé lại phải dỗ sao, vội vàng nói: “Chị đã đồng ý với mẹ là không được khóc rồi!”

Sầm Tiểu Tinh mím môi lại, bộ dạng muốn khóc lại không khóc được nhìn đáng thương cực kỳ, ấm ức vươn tay với Sầm Phong: “Bố ơi bế.”

Vì thế lúc rời thuyền Sầm Phong liền mỗi tay ôm một đứa, hai đứa con nít mỗi đứa bò một bên vai, các bố khác nhìn mà bội phục không thôi.

“Lực cánh tay khỏe quá!”

“Thể lực đi nhảy có khác.”

“Sầm Phong chú đi trước đi, anh giúp chú lấy hành lý.”

Sau khi cả nhóm xuống thuyền, họ đi dọc theo con đường đến con đập nhỏ ở lối vào làng. Máy quay xung quanh đã lắp đặt rồi, chờ nhóm khách mời đến đông đủ, liền bắt đầu chơi trò chơi đầu tiên: Chọn nhà ở.

Vốn dĩ cho rằng phải chơi trò chơi quyết định thắng thua, không ngờ trò chơi này lại là thử nhân phẩm.

Đạo diễn lấy ra năm bức hình, trên hình là năm loại hoa khác nhau. Lần lượt là hoa mai, hoa đào, hoa sen, hoa hồng, hoa quế.

Ông cười khanh khách nói: “Các bạn nhỏ, năm loại hoa này tượng trưng cho năm căn nhà, các bé chọn đóa nào thì sẽ ở căn nhà tương ứng đó.”

Bởi vì Sầm Tiểu Tinh biểu hiện rất tốt suốt quãng đường đi, đạo diễn nói xong liền cười hỏi cô bé: “Sầm Tiểu Tinh, bé thích hoa gì?”

Do trên tầng thượng nhà ông bà và vườn hoa nhà mình đều trồng hoa mai mà mẹ yêu thích nên Sầm Tiểu Tinh lập tức nói: “Cháu thích hoa mai ạ!”

Đạo diễn đưa tấm hình hoa mai ra: “Vậy cháu chọn hoa này hả?”

Sầm Tiểu Tinh cất bước định chạy qua lấy, ai dè bị Sầm Tiểu Phong bên cạnh túm chặt.

Mọi người đều biết hai đứa nhà Sầm Phong con trai hướng nội, con gái hướng ngoại. Đứa con nít chưa từng nói gì với người ngoài kể từ lúc xuống xe đột nhiên có động tác, ánh mắt mọi người đều tập trung lại.

Đạo diễn cười toe toét hỏi: “Sầm Tiểu Phong không thích hoa mai à?”

Sầm Tiểu Phong tuy rằng lạnh lùng cao ngạo, nhưng vẫn rất lễ phép, trả lời: “Thích ạ, mẹ thích nhất.”

Sầm Tiểu Tinh làm vẻ sốt ruột: “Để chị qua lấy, chúng mình chọn cái này đi!”

Sầm Tiểu Phong lắc đầu, nhìn về phía đạo diễn, dùng giọng non nớt hỏi: “Mỗi một loại hoa lại ứng với một căn nhà ạ?”

Đạo diễn gật gật đầu: “Đúng vậy.”

Sầm Tiểu Phong lại hỏi: “Căn nhà có tốt có xấu ạ?”

Đạo diễn lại cười gật đầu: “Đúng vậy, cho nên Tiểu Phong phải cẩn thận lựa chọn nhé.”

Sầm Tiểu Phong trầm tư nhìn 5 bức hình trong tay ông một lát, sau đó chậm rãi nói: “Cháu chọn hoa đào.”

Sầm Tiểu Tinh tức khắc nhảy dựng lên: “Chị không muốn hoa đào! Chị muốn hoa mai cơ! Bố ơi chúng mình chọn hoa mai cơ!”

Sầm Phong sờ sờ đầu cô bé: “Các con tự thương lượng đi, mỗi đứa tự đưa ra lý do, xem ai thuyết phục được người kia.”

Sầm Tiểu Tinh dẩu hẳn môi lên, không vui nhìn em trai: “Mẹ thích nhất hoa mai! Lúc ăn tết lọ hoa trong phòng em và ngoài vườn toàn là hoa mai, em không nhớ sao?”

Sầm Tiểu Phong không dao động, khuôn mặt nhỏ lạnh lùng cao ngạo, dùng giọng non nớt lại không kém phần nghiêm túc: “Em thích hoa mai, nhưng chúng ta không thể chọn hoa mai. Mỗi một giống hoa quyết định căn nhà tốt xấu thế nào, hoa mai có xác suất rất lớn là căn nhà không tốt.”

Sầm Tiểu Tinh còn chưa suy nghĩ cẩn thận xác suất là cái thứ gì, đã nghe thấy em trai tiếp tục nói: “Bảo kiếm phải trải qua mài giũa, mai hoa thơm chịu lạnh mà đơm, chịu lạnh ngụ ý không tốt. Tuy rằng không nhất định sẽ như vậy, nhưng lựa chọn hoa khác sẽ an toàn hơn một ít.”

Sầm Tiểu Tinh hoang mang nhìn em trai, “Chị chả hiểu em nói gì cả.”

Sầm Tiểu Phong: “Đã bảo chị đọc nhiều sách vào mà.”

Sầm Tiểu Tinh: “……”

Tổ tiết mục đã quay được 3 season, lần đầu thấy một đứa trẻ thông minh như Sầm Tiểu Phong. Nút thắt mà bọn họ bố trí lại bị một đứa trẻ con nói toạc ra trong một câu.

Đạo diễn nhịn không được nói với Sầm Phong: “Chỉ số thông minh của con cậu rất cao.”

Sầm Phong cười: “Giống mẹ nó đấy.”

Đạo diễn: “……”

Hình như mình vô tình ăn phải một bát thức ăn chó thì phải.

Sầm Tiểu Tinh tuy rằng không nghe hiểu em trai nói gì, nhưng cuối cùng vẫn thỏa hiệp, từ bỏ hoa mai lựa chọn hoa đào. Mấy nhóm khách mời còn lại đều cảm thấy Sầm Tiểu Phong nói có lý, nhưng có một bé giống Sầm Tiểu Tinh nằng nặc đòi chọn hoa mai, bố của bé bất đắc dĩ cười nói: “Xem ra tôi phải đi trải nghiệm khổ lạnh rồi.”

Cuối cùng mọi người cầm tấm hình đi tìm nhà từng người.

Nhà đội hoa mai quả nhiên là một căn nhà cũ nát, đến nóc nhà còn phải lợp thêm, bằng không trời mưa sẽ bị dột.

Căn nhà tốt nhất là tấm hoa sen. Nhà hoa đào của Sầm Phong cũng không tồi, trước cửa có một cây đào quả to, thời tiết này hoa đào đã tàn, nhưng giữa tán lá có những quả đào nho nhỏ đã kết trái.

Sầm Tiểu Tinh nhân lúc Sầm Phong không chú ý, trộm trèo lên cây hái được một quả, cắn một miếng, suýt thì ê muốn rớt răng.

Sầm Tiểu Phong lúc này mới rốt cuộc hết say xe, chống cằm ngồi trên ngưỡng cửa nhìn chị gái mình trèo lên trèo xuống như một con khỉ, giọng điệu nghiêm khắc như anh cả: “Sầm Tiểu Tinh cẩn thận ngã nhé!”

Sầm Tiểu Tinh ngồi trên cành cây đong đưa đôi chân, cười tủm tỉm hỏi: “Em trai đang quan tâm chị à?”

Sầm Tiểu Phong tsundere nghiêng đầu: “Ai thèm quan tâm chị chứ! Chị mà ngã thì bố mẹ sẽ đau buồn, em quan tâm bố mẹ đấy.”

Sầm Tiểu Tinh làm mặt quỷ với cậu bé.

(Tsundere: Ngoài giả bộ quan tâm nhưng thực ra rất quan tâm. Đây là từ Nhật, hay dùng cho các nhân vật hay nói kiểu “Không phải là tớ quan tâm cậu hay gì đâu” dù thực ra quan tâm thật.)

Tới gần giữa trưa, mặt trời dần trèo lên đỉnh, ánh nắng chiếu xuyên qua tán lá, một nửa rơi trên Sầm Tiểu Tinh đang leo cây, một nửa rơi trên Sầm Tiểu Phong dưới gốc cây.

Gió nhẹ phất qua, trong không khí còn có hương hoa sen thoang thoảng.

Sầm Tiểu Tinh ngồi vắt vẻo trên cành nhìn xung quanh, đã quên mất mới nãy em trai còn đang diss mình, cúi đầu vui vẻ nói với cậu bé: “Nơi này đẹp lắm nhá, lần sau chúng mình phải đưa mẹ đến đây chơi.”

Sầm Tiểu Phong giơ nắm tay nhỏ chống cằm, lạnh lùng cao ngạo ừ một tiếng.

Sầm Tiểu Tinh nhìn cậu bé chằm chằm, tròng mắt vừa chuyển, như một chú cáo nhỏ có ý đồ xấu, mím môi trộm cười một cái, sau đó đột nhiên hét lớn: “Sầm Tiểu Phong! Chị nghe thấy tiếng cành cây răng rắc! Hình như sắp gãy rồi!”

Sầm Tiểu Phong đứng bật dậy, khuôn mặt nhỏ luôn lạnh lùng cao ngạo tràn đầy lo lắng: “Chị mau xuống đi!”

Sầm Tiểu Tinh gào to: “Chị không dám! Chị không dám cử động!”

Sầm Tiểu Phong vừa chạy đến trước mặt cô bé vừa nhờ thầy quay phim bên cạnh giúp đỡ: “Chú! Mau giúp chị gái cháu với ạ! Chú mau bế chị ấy xuống với!”

Cây đào thật ra rất thấp, cành cây đương nhiên cũng thấp. Cành cây Sầm Tiểu Tinh ngồi chỉ cao hơn một mét, bằng không nhân viên công tác cũng sẽ không mặc kệ cô bé trèo lên. Bây giờ nghe thấy bé gào lên như thế, đều vội vàng chạy qua.

Sầm Tiểu Phong đã chạy đến dưới gốc cây, dang tay làm tư thế như muốn đỡ lấy chị. Mưu kế nhỏ của Sầm Tiểu Tinh thực hiện được, trong ánh mắt đều là ý cười, dào dạt đắc ý hỏi cậu bé: “Em trai, không phải em nói không quan tâm chị à?”

Vẻ mặt lo lắng của Sầm Tiểu Phong khựng lại, tức khắc phản ứng lại là mình bị chơi một vố rồi, thở phì phì lườm cô bé một cái, quay đầu bỏ đi.

Sầm Tiểu Tinh kêu ấy ấy hai tiếng, vội vàng nhảy từ trên cây xuống đuổi theo, ai ngờ nhảy vội quá, ngã dập mông trên đất.

Sầm Tiểu Phong nghe thấy chị gái kêu ui da một tiếng, bước chân khựng lại, xoay người sang chỗ khác, thấy cô bé ngã trên mặt đất nhe răng trợn mắt, yên lặng nhìn cô bé mấy lần mới hỏi: “Chị đã nghe chuyện ngụ ngôn Cậu bé chăn cừu chưa?”

Sầm Tiểu Tinh khóc: “Chị bị ngã thật mà!”

Sầm Tiểu Phong buông tiếng thở dài, đi qua ngồi xổm trước mặt cô bé, sờ sờ mắt cá chân cô bé: “Ngã đau chỗ nào ạ?”

Sầm Tiểu Tinh: “Chỗ nào cũng đau, em trai thơm chị một cái chị mới dậy được.”

Sầm Tiểu Phong: “……”

Khuôn mặt nhỏ lạnh lùng cao ngạo của cậu bé hơi đỏ lên, bực bội nhìn cô bé, như thể giận dỗi nói: “Em không bao giờ tin chị nữa!”

Nói xong, cậu bé đứng dậy chạy vào trong nhà. Vừa mới chạy đến cửa, cái đầu va phải người Sầm Phong, bạn nhỏ dùng đôi tay ngắn ngủn ôm lấy cặp chân dài của bố, chôn trong đùi anh.

Sầm Phong cúi người bế con lên, thấy con trai thở phì phì, có chút buồn cười: “Chị lại bắt nạt con à?”

Sầm Tiểu Phong hừ một tiếng không nói lời nào, Sầm Tiểu Tinh ngồi dưới đất gào to: “Con ngã đau lắm, bố phải thơm con con mới dậy được!”

Sầm Tiểu Phong không thể tin nổi ngẩng đầu liếc qua: “Hóa ra ai thơm cũng được à?!”

Sầm Tiểu Tinh chống nạnh: “Chỉ có bố mẹ và em trai mới được thôi! Mẹ nói rồi, con gái không thể tùy tiện thơm người khác!”

Sầm Tiểu Phong không muốn nói chuyện với cô bé nữa.

Sửa soạn xong nhà ở, lại tới trò chơi giờ cơm trưa. Mọi người vốn dĩ cho rằng Sầm Phong mang theo hai đứa con sẽ cực kỳ vất vả, không ngờ anh lại là người nhẹ nhàng nhất trong cả đám.

Con gái tràn đầy năng lượng, trò chơi nào cũng chơi nhiệt tình hết mình, không cần bố phải dỗ làm nhiệm vụ.

Con trai có chỉ số thông minh siêu cao, tuy rằng không thích nói chuyện, nhưng luôn liếc mắt một cái là nhìn thấy kịch bản của tổ tiết mục, chỉ đạo chị gái thật chính xác, dùng tốc độ nhanh nhất hoàn thành nhiệm vụ.

Trò chơi cả hôm nay, Sầm Phong đỡ phải lo cho con nhất, thu hoạch nhiều nguyên liệu nấu ăn nhất, trở thành người thắng nhiều nhất.

Hai ông bố còn lại vì con mình khóc nhiều lại không muốn chơi, nhiệm vụ không hoàn thành tốt, ngay cả nguyên liệu nấu bữa tối cũng chẳng đủ. Mọi người tính toán, quyết định đến nhà hoa đào của Sầm Phong cùng nấu bữa tối.

Ban đầu nghĩ rằng ngôi sao lớn như Sầm Phong chắc sẽ dốt đặc cán mai chuyện bếp núc, không ngờ cái gì anh cũng biết, động tác rất thành thạo, rõ ràng là thường xuyên nấu ăn đây.

Mọi người không thể không cảm thán Hứa Trích Tinh tốt số, gả cho một người chồng tốt như vậy. Nhưng ngẫm nghĩ lại thì, à không đúng, bà chủ Hứa cũng ưu tú hiếm thấy trên đời, trong giây lát cũng không biết nên ghen tị với ai.

Các bạn nhỏ cùng chơi đùa trong sân, Sầm Tiểu Tinh thì vui vẻ khỏi bàn, vốn dĩ định ra ngoài chơi với các bạn, nhưng cuối cùng không biết nghĩ đến cái gì, cô bé lại không chạy đi, mà chạy đến phòng bếp giúp bố rửa rau, cực kì cần mẫn.

Lúc bưng thức ăn lên bàn, cô nhóc lon ton chạy đến trước máy quay, nghiêm túc nói: “Mẹ, mẹ thấy chưa ạ? Con nghe lời lắm nhé, giúp bố làm nhiều việc lắm, có ích hơn em trai nhiều ạ.”

Sầm Tiểu Phong ngồi một bên chơi với chó con, nổi giận quở trách cô bé: “Sầm Tiểu Tinh, hành vi của chị chính là dìm hàng mà mẹ hay nói đấy!”

Suýt thì khiến nhân viên công tác xung quanh cười chết.

Hứa Trích Tinh đúng là fan lão làng danh bất hư truyền mà.

Năm cặp khách mời đều tụ tập ở nhà hoa đào, không khí cực kỳ náo nhiệt. Sầm Tiểu Phong tiếp xúc với các bạn nhỏ cả ngày rốt cuộc cũng không lạnh lùng cao ngạo như vậy nữa, cũng đi theo các bạn chạy khắp sân.

Sầm Tiểu Tinh nghiễm nhiên trở thành vua trong đám trẻ con, cô bé có khí chất đi đâu cũng làm đại ca, nickname Tiểu ma nữ quả là danh bất hư truyền.

Mãi cho đến khi trăng lên giữa trời, các ông bố mới ôm con mình về, sân lại vắng tanh. Sầm Phong tắm cho hai đứa trẻ xong mới tự đi tắm. Sầm Tiểu Tinh thay bộ áo ngủ mẹ chuẩn bị cho, nằm kế em trai nói: “Chị nhớ mẹ quá.”

Sầm Tiểu Phong im lặng một chút, nhỏ giọng nói: “Em cũng thế.”

Sầm Tiểu Tinh xoay người ôm lấy em trai: “Tại sao mẹ không đi chung với chúng mình tới đây nhỉ?”

Sầm Tiểu Phong nói: “Bởi vì đây là quy tắc, chúng mình phải tuân thủ quy tắc.”

Sầm Tiểu Tinh nghe không hiểu, hốc mắt hơi đỏ, dường như sắp khóc đến nơi nói: “Chị nhớ mẹ, chị muốn nghe mẹ kể truyện cổ tích trước khi đi ngủ.”

Sầm Tiểu Phong buông tiếng thở dài, xoay người sờ sờ đầu chị gái, dỗ cô bé: “Em kể cho chị, chị muốn nghe truyện gì?”

Sầm Tiểu Tinh chớp chớp mắt, cũng biết lúc này không thể chọn, “Gì cũng được á! Em trai kể gì chị cũng thích!”

Sầm Tiểu Phong ngẫm nghĩ, dùng giọng điệu thâm trầm nói: “Em kể chị nghe truyện Án mạng trên tàu tốc hành Phương Đông nhé.”

Lúc Sầm Phong tắm rửa xong trở về, Sầm Tiểu Phong vừa mới kể được đoạn đầu, giới thiệu hết một lượt các nhân vật. Cậu bé nhìn thấy nhân viên công tác đưa điện thoại cho bố, nói gọi video cho mẹ đi, lập tức bảo chị gái: “Tất cả những người em vừa giới thiệu cho chị đều là hung thủ, câu chuyện kết thúc. Bố ơi, con muốn gọi video với mẹ!”

Sầm Tiểu Tinh: “?”

Sầm Phong ngồi ở mép giường gọi video cho Hứa Trích Tinh, vừa mới kết nối được, hai đứa con nít liền tranh nhau nhào tới gọi mẹ.

Hứa Trích Tinh trong video cũng đã tắm rửa xong, nửa nằm trên giường. Cô mỉm cười chào hỏi các bảo bối: “Hai chị em hôm nay có ngoan ngoãn nghe lời bố không?”

“Có ạ!”

“Con ngoan lắm ạ!”

Hứa Trích Tinh khen con hai câu mới hỏi Sầm Phong: “Anh có khỏe không? Có mệt không anh?”

Sầm Phong mỉm cười dịu dàng: “Không mệt, hai đứa ngoan lắm.”

Hứa Trích Tinh luôn rất ngượng ngùng trước ống kính, chỉ hàn huyên mấy câu liền định cúp điện thoại, Sầm Phong gọi cô lại: “Đêm nay có thiếu gì không?”

Hứa Trích Tinh hơi bối rối: “Thiếu gì ạ?”

Sầm Phong nói: “Truyện kể trước khi đi ngủ ấy.”

Ngày họ chính thức ở bên nhau, cô nói với anh, về sau đêm nào cũng sẽ kể truyện trước khi đi ngủ cho anh nghe, nhiều năm như vậy, quả thực cô luôn kể anh nghe không thiếu một ngày.

Một số câu chuyện đã kể đi kể lại rất nhiều lần, Hứa Trích Tinh cảm giác mình sắp trở thành vua truyện cổ tích rồi, nhưng đây đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của họ.

Hứa Trích Tinh hơi ngượng ngùng: “Chờ anh về em kể bù anh nghe.”

Sầm Phong không chịu: “Không được, không nghe không ngủ được.”

Hứa Trích Tinh hơi ảo não, biết rõ anh nói dối, nhưng từ trước tới nay cô chẳng bao giờ nỡ từ chối yêu cầu của anh, chỉ có thể nhỏ giọng nói: “Được rồi được rồi, vậy anh và bọn nhỏ nằm xuống đi, đặt điện thoại bên gối, nghe xong thì ngủ nhé.”

Sầm Phong cười rộ lên, nghe lời tắt đèn nằm lên giường. Hai chị em nghe nói sẽ được mẹ kể truyện trước khi đi ngủ, cũng đều ngoan ngoãn nằm tử tế.

Khắp nơi tối mù, chỉ có ánh sáng di động lập loè nhá lên, giọng nói dịu dàng của Hứa Trích Tinh vang trong bóng đêm, thắng tất cả sự dịu dàng trên thế gian.

Kể xong truyện cổ tích, Sầm Tiểu Phong và Sầm Tiểu Tinh đều đã phát ra tiếng thở đều đều say giấc.

Cô hạ giọng thật thấp, khẽ gọi: “Chồng ơi?”

Sầm Phong dịu dàng lên tiếng, thì tầm nói: “Anh đây, các con ngủ rồi.”

Cô cười một cái, hôn chụt một cái với di động, “Anh cũng ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm quay chương trình nữa.”

Anh nhắm mắt lại trong bóng đêm, khóe môi vương ý cười dịu dàng: “Được, bảo bối ngủ ngon.”

Ánh trăng ngoài phòng trong trẻo, những vì sao toả sáng lộng lẫy.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!