Chương 28

Say Đắm - Seven Liễu

7.803 chữ

07-12-2022

Lộ Trạch đi theo Lương Tiêu cả một ngày, buổi tối cũng không thể ở nhà anh nữa.

Cậu do dự một lúc lâu vẫn không muốn về trường, dứt khoát quyết định về nhà luôn.

Khi Từ Tinh Tinh nhìn thấy cậu thì ngẩn cả người, “Khách quý đến nha, sao đột nhiên lại về nhà thế này?”

Lộ Trạch cười cười, “Cảm giác hẳn là mẹ muốn gặp con nên con về thăm mẹ nè.”

Từ Tinh Tinh liếc nhìn phía sau cậu, “Có một mình con thôi à?”

“Còn có thể có ai nữa?”

“Bạn nhỏ đẹp trai kia đâu?” Từ Tinh Tinh hỏi, “Sao không đưa người ta về cùng luôn?”

Lộ Trạch bất đắc dĩ thở dài, “Đương nhiên là để gia đình hòa thuận rồi.

Mẹ mở miệng ra là gọi người ta là bạn nhỏ đẹp trai cũng không sợ anh già đẹp trai của mẹ nghe được rồi ghen à.”

Từ Tinh Tinh cười đau cả bụng, Lộ Trạch đến gần nói: “Bà chủ đừng có cười nữa, có nếp nhăn hết rồi kìa.”

Từ Tinh Tinh vỗ một cái lên lưng cậu: “Ghét ghê vậy đó….

Anh già đẹp trai đã ra ngoài rồi, không có cơ hội ghen đâu.”

“Ba lại đi đâu vậy?” Lộ Trạch hỏi.

“Đi đạp xe cùng với mấy ông bạn rồi.”

“Con về cũng đúng lúc quá nha.”

“Còn không phải sao, mau cho mẹ hôn cái nào.”

Từ Tinh Tinh nói xong liền ôm cổ Lộ Trạch, Lộ Trạch miễn cưỡng phối hợp cúi người xuống, Từ Tinh Tinh hôn một cái lên mặt cậu, “Thế mà lại không hôi này.”

“Xí,” Lộ Trạch nở nụ cười, “Trước giờ con có bao giờ hôi à?”

“Buổi tối ăn cơm chưa?” Từ Tinh Tinh hỏi.

“Ăn rồi, ăn cùng với anh Tiêu rồi.”

“Vậy ăn thêm một ít salad hoa quả đi.”

Lộ Trạch nhìn bà, “Mẹ muốn ăn thì cứ việc nói thẳng.”

“Không phải mẹ đang nói thẳng đây à?”

Lộ Trạch chép miệng, đành phải đến phòng bếp làm salad hoa quả cho bà chủ Từ khi anh già đẹp trai không có nhà.

Từ Tinh Tinh ở bên cạnh nhìn, “Cục cưng, con với bạn nhỏ đẹp trai kia sao quen biết được vậy?”

Trong nháy mắt Lộ Trạch lại nhớ tới lúc Lương Tiêu gọi mình một tiếng “Cục cưng”, vành tai có hơi đỏ, cậu vội vàng nói: “Lần sau mẹ đừng gọi con là cục cưng trước mặt người khác nữa.”

Từ Tinh Tinh cười tủm tỉm, “Mẹ gọi là Tiêu Tiêu con không cho, kêu cục cưng con cũng không cho, muốn tạo phản hử?”

“Đều là người trưởng thành rồi,” Lộ Trạch cười nói, “Người ta ngại chứ bộ.”

“Mẹ vẫn có thể gọi con như vậy mà, gọi Tiêu Tiêu cũng hay, nghe gần gũi làm sao.”

Lộ Trạch cười thành tiếng, hơn nữa còn không dừng lại được, “Mẹ….

Cầu xin mẹ đừng gọi nữa, Tiêu Tiêu nghe giống tên của con gái, không phù hợp khí chất của người ta í….”

“Ồ, vậy con gọi anh Tiêu thì phù hợp chắc? Sao không gọi là anh Lương đi.”

“Haizzz, ” Lộ Trạch lớn tiếng thở dài, “Khi riêng tư thì mẹ gọi như thế nào thì tùy mẹ, nhưng đừng gọi trước mặt anh ấy.”

“Mẹ biết rồi —— cục cưng, con đang có tâm sự gì sao?”

Lộ Trạch nghiêng đầu nhìn bà, kinh ngạc nói: “Cái này mà mẹ cũng có thể nhìn ra được à?”

“Mẹ là ai chứ.”

Ý cười trên mặt Lộ Trạch phai nhạt dần, “Đúng là cũng có chút tâm sự.”

“Nói mẹ nghe thử, là chuyện tình cảm sao? Có liên quan đến Tĩnh Tĩnh à?”

“Không phải, ” Lộ Trạch nói, “Về sau đừng nhắc tới cô ấy nữa, đều đã qua rồi, là….

Con có một người bạn, thích con, nhưng con không thích cậu ta, cho nên hai bọn con bây giờ hình như không còn cách nào làm bạn được nữa.”

Từ Tinh Tinh sửng sốt một lúc, sau đó cẩn thận hỏi: “Người bạn nào vậy? Bạn đại học sao?”

“Không phải, ” Lộ Trạch cụp mắt, “Mẹ đừng hỏi là ai, con muốn nghe biện pháp cơ.”

Cậu mang salad hoa quả cho bà, Từ Tinh Tinh ăn một miếng, “Cục cưng, loại chuyện này không có cách nào cả đâu.

Con không thích người ta thì không thể tiếp tục làm bạn của người ta nữa đâu, tàn nhẫn lắm nha.”

“Vâng, con biết rồi,” Miếng salad trong miệng Lộ Trạch không có mùi vị gì cả, “Chỉ là khá đáng tiếc, con thật sự thích người bạn này.”

Từ Tinh Tinh giơ tay xoa đầu cậu, dịu dàng nói: “Để thời gian quyết định đi, chờ đến ngày người bạn đó không còn thích con nữa, nhỡ đâu hai đứa còn có thể làm bạn lần nữa thì sao.

Bạn bè vốn chính là đi đi đến đến mà, không phải con còn phải quen bạn mới nữa à.”

Nghĩ đến Lương Tiêu, Lộ Trạch nở nụ cười, “Bà chủ Từ, phát cho con thêm một chút tiền lương đi, tháng này không đủ dùng.”

Từ Tinh Tinh nghi ngờ nói: “Bạn gái thì không có, sao lại không đủ?”

Lộ Trạch thở dài, bởi vì bạn mới phải tiêu nhiều tiền.

Lộ Trạch trốn cả một ngày cuối tuần, sáng thứ Hai mới quay về trường.

Lúc đi ngang qua sân bóng rổ cậu muốn chơi bóng một chút, lại bỗng nghĩ đến không có Tưởng Nghĩa Kiệt chơi phối hợp với cậu, cũng không có gì vui cả.

Trở về ký túc xá chỉ có Tôn Trác Vũ trong phòng, “Ui, về rồi đấy à.

Vừa có bạn trai cái là đi sớm về khuya luôn, mấy ngày nay đều không thấy bóng dáng mày đâu cả.”

Lộ Trạch kéo ghế ra ngồi xuống, “Theo đuổi được người ta chưa?”

Tôn Trác Vũ ngay lập tức trở nên nghiêm túc,”Tao định cuối tuần này chính thức tỏ tình, mày nói xem tao phải chọn nơi nào tỏ tình thì tốt?”

“Không có nơi nào đặc biệt cả, ngoại trừ trường học, nhà hàng, khu vui chơi, nếu như chị ấy muốn đồng ý với mày, thì mày chỉ cần đứng ở nhà vệ sinh thì chị ấy cũng sẽ đồng ý.”

“Vãi…..” Tôn Trác Vũ nở nụ cười, “Não tao có đầy shit cũng không thể nói trong nhà vệ sinh được.

Vậy tao còn cần chuẩn bị cái gì nữa không? Hoa, quà, còn cái gì nữa?”

“Tấm lòng là quan trọng nhất,” Lộ Trạch nói, “Có hoa với quà là đủ rồi, ăn mặc lịch sự vào một chút.

Tính cách đàn chị khá tốt, tao cảm thấy lần này chắc chắn chị ấy sẽ đồng ý nhưng mày cũng đừng làm lồ ng lộn quá, nếu không sẽ làm cho chị ấy xấu hổ đấy.”

“Chậc, dù sao cũng bái sư lâu như vậy rồi, cái này tao vẫn hiểu mà.”

Vài ngày sau đó Tôn Trác Vũ bận rộn về chuyện tỏ tình, Lộ Trạch với Mao Hâm cũng thường đưa ra ý kiến.

“Gọi cả thằng Kiệt đến đi, ” Tôn Trác Vũ nói, “Nhiều người mới vui, vừa đủ ba cặp, nếu không thì năm người chơi cũng không tiện lắm.”

“Nó….” Lộ Trạch dừng lại, “Gần đây đang bận, chắc cũng không có thời gian.”

“Vậy kêu bạn trai mày đến đi, thứ bảy mà cũng bận sao?”

“Tao hỏi anh ấy một chút đã.” Lộ Trạch nói.

Cậu nhắn tin cho Lương Tiêu: [Anh Tiêu, có đang bận không?]

Lương Tiêu: [Mới vừa tan làm]

Lộ Trạch thỉnh thoảng sẽ gửi một ít tin nhắn cho anh, nhưng cứ nhắn tin nói chuyện phiếm thì Lương Tiêu lại cứ tỏ ra lạnh lùng, cũng không biết có phải là ảo giác của cậu không nữa.

Lộ Trạch: [Thứ Bảy tuần này anh có thời gian không? Bạn cùng phòng của tôi muốn đến khu vui chơi để tỏ tình, thiếu một người, cậu ta bảo tôi gọi anh đến]

Lương Tiêu: [Có một khách hẹn cuối tuần vẫn chưa xác định thời gian, để tôi hỏi một chút]

Lộ Trạch: [Được]

Lúc chờ Lương Tiêu trả lời lại thì Lộ Trạch ấn vào vòng bạn bè.

Cậu mới vừa mở ra đã phát hiện Tưởng Nghĩa Kiệt mấy ngày nay đều im ắng giờ lại đăng bài lên vòng bạn bè, không có caption, chỉ có một bức ảnh.

Lộ Trạch liếc mắt một cái đã biết đó là món mỳ bò ở căng tin số ba.

Trong lòng cậu bỗng nhiên nghẹn lại, trực tiếp ấn vào ảnh đại diện của Tưởng Nghĩa Kiệt, không biết nói cái gì, gửi cho cậu ta một câu: [Kiệt]

Một giây sau Tưởng Nghĩa Kiệt nhắn lại: [Ừm]

Lộ Trạch đang do dự không biết nên nói thế nào thì Tưởng Nghĩa Kiệt đã chủ động nói: [Xin lỗi, tao biết mày không phải gay, không thích con trai, sắp tới chúng ta đừng liên lạc với nhau nữa]

Lộ Trạch nhìn chằm chằm vào những lời này, cảm giác khóe mắt có hơi cay cay, cậu trả lời: [Không cần xin lỗi, mày không có chỗ nào cần phải xin lỗi cả]

Tưởng Nghĩa Kiệt: [Vấn đề đúng là do tao.

Tao biết mày trọng tình nghĩa nhưng tình cảm của tao với mày lại không như vậy, cho nên mày cũng không cần thương hại tao đâu.

Trước tiên đừng liên lạc nữa, nếu không tao cũng không thể kiềm chết được mình]

Lộ Trạch không nhắn lại, nhìn chằm chằm vào cuộc trò chuyện của hai người đến ngây người, đột nhiên có hai tiếng tin nhắn vang lên, cậu thoát ra xem.

Lương Tiêu: [Thứ Bảy có thời gian]

Lương Tiêu: [Cả ngày sao?]

Trong khoảnh khắc đó Lộ Trạch cảm thấy vô cùng áy náy, bởi vì cậu cảm giác được, nếu làm cho cậu thích con trai, Tưởng Nghĩa Kiệt không được, nhưng….

Lương Tiêu có thể.

Đối với Lương Tiêu, dường như cậu cũng không có bài xích gì cả..

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!