Chương 4

Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

5.100 chữ

04-01-2023

Tôi nhanh chóng cầm điện thoại trở về phòng ngủ rồi mới bấm nhận, trách một câu: “Cậu được lắm, vứt tớ lại chạy mất luôn!”

“Công ty có việc gấp mà.” Giọng Y Mộc quả thật nghe có chút mệt mỏi, còn lộ ra chút khàn khàn: “Vừa mới xử lí xong liền gọi điện cho cậu luôn đây thôi, cậu trách cứ gì chứ? Cậu nghĩ là ai cũng an nhàn như cậu chắc!”

Tôi hơi do dự nhưng cũng không nhịn được, hỏi cô ta: “Vậy… cậu nói hôm trước nhìn thấy Tân Hạo Đình là gặp ở đâu vậy? Lúc nào?”

Câu hỏi này tôi đã nghĩ cả ngày hôm nay.

Tôi cảm nhận được Y Mộc ở đầu bên kia ngừng lại một chút, giọng điệu lạnh nhạt nói: “Tớ cũng quên là gặp ở đâu rồi, lái xe đi một hồi quên mất rồi.”

“À!” Không biết vì sao câu trả lời của cô ta làm tôi hơi thất vọng.

Nhưng trong lòng tôi vẫn thấp thỏm, lòng bàn tay siết chặt rồi cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi.

Tôi tự cười chính mình, chẳng lẽ bản thân mình thật sự mong chứng minh được anh ngoại tình mới vui long sao?

Không thể không thừa nhận, Tân Hạo Đình là bầu trời của tôi, tôi sợ bầu trời sẽ sập xuống.

“Tớ phát hiện cậu đúng là cái đồ cuồng chồng, một hai câu đều nhắc đến Tân Hạo Đình, có thể nghĩ đến bản thân hơn một chút không hả? Điềm Điềm cũng đã đi nhà trẻ rồi, cậu cũng nên có công việc của mình đi.

Đừng nói với tớ là cậu thật sự định lệ thuộc vào Tân Hạo Đình cả đời đấy nhé! Tớ thấy cậu thật sự ngốc mất rồi, sắp tách rời với thế giới bên ngoài mất rồi.

Trong thế giới của cậu chỉ còn mỗi Tân Hạo Đình thôi.” Y Mộc nói một tràng chế giễu tôi.

Tôi cười ngượng ngùng, thở dài nói: “Nhưng mà Tân Hạo Đình nói…”

“Đấy cậu thấy không? Tân Hạo Đình nói thế này, Tân Hạo Đình nói thế kia… Tớ nói không sai chứ? Thế giới của cậu chỉ có mỗi Tân Hạo Đình, anh ta nói cái gì cũng coi như thánh chỉ, anh ta bảo cậu đi chết cậu cũng đi à? Có ngày anh ta bán cậu đi cậu còn giúp anh ta đếm tiền không chừng nhỉ?” Y Mộc nói, giọng điệu hơi tức giận.

“Phỉ phui! Miệng quạ đen này, Tân Hạo Đình không nỡ bán tớ đi đâu!” Tôi phản bác lại.

“Cắt! Đúng, Tân Hạo Đình nhà cậu không bán cậu, tớ bán cậu được chưa!” Y Mộc chẳng buồn tính toán mà đốp lại một câu.

“Sự thật mất lòng, cậu tự nghĩ đi, con người phải có giá trị riêng, đừng có như bà vợ già suốt ngày loanh quanh bếp núc.

Đó không phải là yêu, đó là ngu ngốc! Chỉ có khi anh ta muốn níu kéo cậu, thế mới thật sự yêu cậu.

Cậu cứ suốt ngày quanh quẩn mấy chuyện củi gạo dầu muối rồi lâu ngày anh ta còn có hứng thú với cậu được sao?”

“Không phải tớ nói quá, chứ bây giờ ngoài chồng con, e là cậu cũng quên luôn bản thân mình rồi phải không?”

Y Mộc nói như bắn súng, “bùm bùm” nói tôi một tràng, tôi không có lấy một cơ hội phản bác lại.

Cô ta thấy tôi không nói mới dừng lại, giọng điệu cũng mềm dịu hơn nhiều: “Lăng Hoa Dao, tớ thật sự muốn lại được nhìn thấy một Lăng Hoa Dao tràn đầy tự tin, là sinh viên xuất sắc, là nữ thần của tớ năm đó! Tớ chỉ cảm thấy cậu ở nhà làm nội trợ đến mục nát như bây giờ đáng tiếc lắm.”

“Cậu đây là tát tớ một cái rồi lại xoa mấy cái hả? Chẳng biết người nào chọc tức cậu để cậu gọi điện tìm tớ phát điên nữa.”

Hai người chúng tôi đều bật cười.

Y Mộc cũng giống như tôi, có gì nói nấy.

Mặc dù những lời này lúc trước cô ta đã từng nói với tôi, nhưng hôm nay nghe lại khiến tôi có một cảm giác khác.

Không biết vì sao, tôi lại cực kỳ hoảng loạn, lẽ nào Y Mộc có ý nói đến chuyện gì đó?

Lúc này, Tân Hạo Đình gõ cửa bước vào, trên mặt nở nụ cười dịu dàng nói: “Vợ ơi, ra ăn cơm nào!”

Anh vào gọi tôi ra ăn cơm, Y Mộc ở bên kia cũng nghe thấy tiếng liền nói: “Thôi được rồi, mau đi ăn cơm đi.”

Sau đó lại thấp giọng dặn dò tôi mấy câu: “Lời tớ nói với cậu, cậu nhớ để ý đấy, đừng để cảnh đẹp trước mắt mê hoặc!”

Cô ta cúp máy, tôi cũng được Tân Hạo Đình kéo vào lòng, hôn một cái: “Gọi điện với ai vậy?”

“Y Mộc!”

“Nói chuyện gì thế? Vua lảm nhảm!” Tân Hạo Đình cười ôn hòa, nhìn có vẻ không để ý mà hỏi.

Đương nhiên anh biết quan hệ giữa tôi và Y Mộc, chúng tôi là bạn học.

Anh nói tiếp: “Lâu rồi không gặp cô ta nhỉ?”

Tôi nghe liền nghi hoặc, sao lại lâu rồi không gặp?

Nói vậy có nghĩa là, Y Mộc nói hôm trước gặp anh không phải là giáp mặt nhau.

Trong lòng tôi thả lỏng hơn đôi chút, xem ra là tôi nghĩ nhiều rồi, nói không chừng Y Mộc với tôi giống nhau, đều hoa mắt nhìn nhầm thôi.

“Sao thế? Hả?” Tân Hạo Đình thấy tôi đứng ngẩn ra không nói gì, anh cúi người xuống nhìn mặt tôi, hai tay xoa xoa má tôi, hôn một cái rồi âu yếm hỏi: “Sao lại thất thần thế? Em nghĩ gì vậy?”

Trong ánh mắt đó chất chứa đầy sự quan tâm, tôi liền lấy lại tinh thần, cười một tiếng, đáp: “Đâu có đâu, đi ăn cơm thôi.”

Tần Hạo Đình kéo tôi lại, hôn lên mặt tôi một cái rồi mới nhìn sâu vào mắt tôi, nói: “Có chuyện gì cũng không được phép giấu chồng em, có biết không? Có gì hai chúng ta cùng quyết định.”

Tôi duỗi tay ra ôm eo anh, ngẩng mặt lên, cười với anh một tiếng rồi nói: “Là em nghĩ linh tinh hay anh nghĩ linh tinh chứ, không có chuyện gì mà cứ phải nói là có chuyện hả? Đi ăn cơm đi!”

Tân Hạo Đình cũng cười, dường như rất thoải mái mà hôn tôi thêm một chút rồi mới nắm tay tôi đi ra ngoài.

Không biết vì sao, nỗi nghi hoặc trong lòng tôi càng lớn hơn..

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!