Chương 394

Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

4.669 chữ

04-01-2023

Tôi niềm nở chào hỏi Thẩm Giai Giai, nhìn đứa con trai nhỏ của cô ta đã có thể đi được, tôi không khỏi thở dài sao thời gian trôi nhanh quá.

Lúc này, Điềm Điềm đang chơi với cậu bé rất vui vẻ, trông nó như một cô tiểu thư đủ tư cách khiến đứa nhỏ cười khúc khích, hai đứa trẻ chơi khá hợp nhau.

Điềm Điềm của tôi thật sự rất cô đơn.

“Chị Dao, đây là lần đầu tiên tôi đến Kim Hoa Địa Phủ, môi trường nơi đây thực sự rất tốt.

Từ Quốc Thiên nhà tôi đã từng nhắc đến, không ngờ tôi lại tìm tới tận đây.

Thật ra tôi nên đến thăm chị từ lâu rồi mới phải.” Thẩm Giai Giai ngượng ngùng nói.

Nghe những gì Thẩm Giai Giai nói, xem ra hôm nay cô ta đến nhà tôi, có lẽ Từ Quốc Thiên không biết.

“Cô đó, nên đến đây sớm hơn mới phải, cô chẳng đi đâu cả, nếu sau này không có việc gì thì cứ dẫn con trai đến đây chơi, xem bọn nhỏ chơi vui chưa kìa.”

Tôi ra hiệu cho Thẩm Giai Giai ngồi xuống, tôi cũng ngồi bên cạnh nhìn hai đứa nhỏ, mẹ tôi đang bận rộn trong bếp, thấy tôi về bèn nói với tôi: “Hôm nay Tiểu Thẩm ở đây ăn cơm nhé, Hoa Dao, lát nữa chúng ta vừa ăn cơm vừa nói chuyện.”

“Không đâu dì, cháu chỉ nói với chị Dao mấy câu thôi, cháu không ngờ chị ấy lại tan làm trễ như vậy.” Thẩm Giai Giai đột nhiên đứng lên, càng thêm bối rối.

Tôi kéo cô ta ngồi xuống lại: “Cô khách sáo làm gì, đã đến rồi thì cứ thoải mái đi, kêu cô ở lại thì cô cứ ở lại, chúng ta cũng nói chuyện được nhiều hơn.

Bố mẹ tôi thích nhất trong nhà có đông người, rất vui vẻ.”

Lúc này Thẩm Giai Giai mới lo lắng ngồi xuống: “Chị Dao, thật ra tôi tới đây là…”

Cô ta không thể nói thêm được nữa, chỉ liếc nhìn tôi đầy ái ngại.

“Có chuyện gì thì nói đi, sao lại khách sáo với tôi thế?” Tôi dịu dàng nói với Thẩm Giai Giai, nhưng trong lòng đã đoán được cô ta đến vì Từ Quốc Thiên.

“Chị Dao, tôi, tôi chỉ muốn hỏi chị là chị có thể để Từ Quốc Thiên nhà tôi vào công ty chị được không! Anh ấy làm gì cũng được, kể cả làm nhân viên cũng được.”

Cô ta nắm lấy tay tôi và thiết tha nói: “Chị Dao, tôi đã nghĩ rất kỹ rồi, là Từ Quốc Thiên không dám mở miệng với chị, thật ra lúc đó anh ấy không còn lựa chọn nào khác ngoài việc rời đi cùng Tân Hạo Đình!”

Quả nhiên đúng như tôi suy đoán, cô ta đến là vì Từ Quốc Thiên.

Thấy tôi không nói gì, hai mắt Thẩm Giai Giai đỏ hoe, vừa xấu hổ lại vừa hèn mọn: “Chị Dao, tôi cũng biết yêu cầu của tôi sẽ làm chị khó xử, chúng tôi lật lọng như vậy khiến chị rất khó làm việc, nhưng tôi thật sự không còn cách nào khác, tôi còn có con nhỏ nên không thể đi làm được, trong nhà chỉ có một mình Từ Quốc Thiên đi kiếm tiền thôi.”

“Cô nói từ từ thôi, tôi hiểu mà!” Tôi an ủi Thẩm Giai Giai đang kích động.

Thẩm Giai Giai thở dài, cúi đầu xuống.

“Thật ra thì tôi đã đấu tranh rất lâu.

Là do Từ Quốc Thiên không cho tôi đến, anh ấy nói không còn mặt mũi gặp chị nữa, lúc trước nghênh ngang đi theo Tân Hạo Đình, giờ còn làm phiền chị, anh ấy nói không thể làm phiền chị nữa.”

Thật ra tôi có thể cảm nhận được tâm trạng của Thẩm Giai Giai, hiện tại chi phí cho một đứa trẻ cũng không nhỏ, một mình đi làm quả thực rất khó khăn.

Thẩm Giai Giai buồn bã nói: “Nhưng tôi không yên tâm, chúng tôi còn có một đứa con, tôi thực sự lo lắng khi Từ Quốc Thiên ở bên cạnh Tân Hạo Đình.”

“Khoan hãy nói đến nhân phẩm của anh ta như thế nào, hãy nói về công việc hiện tại của anh ta.

Từ Quốc Thiên luôn nín thở dưới sự chỉ huy của anh ta, chuyện gì xấu cũng để Từ Quốc Thiên đi làm, là do Tân Hiểu Lan không có chuyện gì làm nên mấy tháng nay cứ gây chuyện trước mặt mọi người, mắng Từ Quốc Thiên đến mức không thể ngóc đầu lên được, còn giảm lương của anh ấy nữa.”

“Giảm lương?” Điều này làm tôi hơi ngạc nhiên, Từ Quốc Thiên đã ở bên cạnh Tân Hạo Đình nhiều năm, không có công lao cũng có khổ lao, không tăng lương thì thôi, lại còn giảm lương nữa thì thật hết nói nổi.

“Phải! Tân Hạo Đình cũng không quan tâm, mà Từ Quốc Thiên cũng nói với tôi rằng Tân Hạo Đình không còn như trước nữa.

Kể từ khi dính dáng đến Điền Gia Hào kia, anh ta càng trở nên trầm trọng hơn, luôn làm những việc hại người lợi mình, còn kêu Từ Quốc Thiên đi làm nữa, tôi lo sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện.”

“Còn như vậy nữa à?”

“Chị Dao, ngay cả Tân Hiểu Lan cũng nhúng tay vào dự án của bọn họ, Từ Quốc Thiên chỉ là một con rối, hễ Tân Hiểu Lan không vui là trút giận lên Từ Quốc Thiên, anh ấy có tức giận cũng không dám lên tiếng!”

“Không phải dự án mới bắt đầu thôi sao?” Tôi hỏi: “Tôi còn nhớ rõ, lễ động thổ mới diễn ra cách đây không lâu.”

“Tân Hiểu Lan luôn bắt Từ Quốc Thiên làm những việc trái với nguyên tắc.

Tôi sợ, nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì tôi cũng sẽ bị bệnh!” Thẩm Giai Giai không thể kiểm soát cảm xúc của mình, nước mắt rơi xuống.

“Cái gì mà trái với nguyên tắc?” Tôi thận trọng hỏi.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!