Chương 4

Sau Khi Xuyên Trở Về Hắn Vuốt Trọc Hào Môn Bá Miêu

11.109 chữ

17-02-2023

Edit + Beta: Lạc Hoa Tự Vũ

Bảo mẫu cũng bị phu nhân đột nhiên nổi cáu mà hoảng sợ: “Là…… Là tờ giấy này……”

Đổng Bảo Vân nhìn lướt qua, cười lạnh: “Người khác thuận miệng nói cô tin ngay? Vạn nhất nuôi không được, cố ý thả tới cửa của chúng ta thì sao? Cô thật sự coi nơi này là nhà của mình à? Cô đến để làm việc, không phải đến làm chủ!”

Sắc mặt bà ta khó coi, bảo mẫu sợ tới mức mặt trắng bệch, cô ta không muốn mất đi công việc này, ở Phong gia tuy rằng tính tình nữ chủ nhân không tốt, nhưng cho tiền lương khá cao, đãi ngộ cũng tốt: “Tôi ngay lập tức…… Ném ra ngoài!”

Chỉ là trong lòng thắc mắc, nơi này đều là khu người giàu, sao có thể có người không nuôi nổi một con mèo, còn đặc biệt đưa đến bên bọn họ?

Chỉ đi tới đã đủ mệt gãy chân.

Nhưng phu nhân nói như vậy, cô ta chỉ có thể căng da đầu định ôm mèo đi.

Mà lúc này mèo con vô thanh vô tức mở mắt ra, một đôi mắt mèo xanh biếc mặt vô cảm nhìn chằm chằm Đổng Bảo Vân, nhìn bà ta tới mức run lập cập một cách khó hiểu, sắc mặt càng thêm không kiên nhẫn.

Vừa muốn nói gì đó, cửa thang trên tầng truyền đến thanh âm của Phong Đại Hải: “Chuyện gì thế này?”

Đổng Bảo Vân lập tức thay đổi sắc mặt, mang theo ý cười dịu dàng đi tới: “Chồng à, anh xuống rồi? Có phải công ty bên kia xảy ra chuyện gì không? Anh đã tan làm rồi sao còn có người tìm anh?” Tròng mắt bà ta dừng ở trên cánh tay buông xuống của hắn, mang theo ý thăm dò.

Phong Đại Hải không nghĩ nhiều, thấy bảo mẫu ở một bên, xua xua tay: “Cô đi xuống trước đi.”

Chờ bảo mẫu rời đi, hắn ngồi ở một bên xoa giữa mày, sắc mặt khó coi: “Lão Ngũ đã xảy ra chuyện, nói là đêm qua tài xế của nó lái xe đưa nó trở về, nửa đường lại bị tập kích, tài xế kia đã chết, hiện trường phát hiện một vết máu khác nhưng thi thể lại không cánh mà bay.

Cảnh sát bên kia tạm thời dựa theo yêu cầu của cổ đông phong tỏa tin tức, chỉ là lão Ngũ đến bây giờ cũng chưa xuất hiện, cũng không tìm được, không biết có phải đã xảy ra chuyện hay không.”

Mèo con vốn ghé vào hộp giấy nghe ra ngữ khí lo lắng của Phong Đại Hải, cảm xúc lành lạnh trong con ngươi u lục kia dần an ổn lại.

Chỉ là ngay sau đó, lại nghe được thanh âm của Đổng Bảo Vân: “Cái gì? Lão Ngũ đã xảy ra chuyện? Thật hay giả? Không phải…… đã chết chứ?”

“Em nói linh tinh cái gì đấy? Lão Ngũ sao có thể chết được?!” Phong Đại Hải sắc mặt khó coi.

Đổng Bảo Vân hoảng sợ, ê a một tiếng: “Anh hung dữ với em làm cái gì? Em không phải cũng lo lắng cho lão Ngũ sao? Lão Ngũ nếu vẫn không trở lại, vậy khoản tiền công ty đang cần kia có phải cũng không lấy được? Anh trai em bên kia vẫn chờ để dùng đấy?”

Phong Đại Hải không kiên nhẫn: “Em cho rằng anh không gấp chắc? Nhưng cố tình lão Ngũ lại xảy ra việc này, anh có thể nói như thế nào được?”

Đổng Bảo Vân thấy Phong Đại Hải cũng sốt ruột, dí sát vào một chút, nhìn cửa phòng bếp đóng kín mít, hạ giọng: “Kỳ thật nói có chút không dễ nghe, chồng à, em cảm thấy lão Ngũ xảy ra chuyện cũng không nhất định là chuyện xấu……”

Phong Đại Hải sắc mặt trầm xuống: “Em!”

Đổng Bảo Vân thấy Phong Đại Hải cũng không thật sự tức giận, biết hắn kỳ thật cũng không lo lắng như vẻ bề ngoài, rốt cuộc thì bọn họ cùng chung chăn gối đã hơn hai mươi năm, bà ta còn không rõ tâm tư của hắn sao: “Anh ngẫm lại xem, lão Ngũ gánh vác gia nghiệp lớn như vậy, anh là anh trai cả của nó, mấy năm trước chúng ta tới thành phố C, anh muốn vào tập đoàn Phong thị làm việc, kết quả thì sao, lão Ngũ căn bản không muốn.

Nó đây là đề phòng anh, căn bản không coi anh như anh em ruột.

Tuy rằng mấy năm nay chúng ta cũng dựa vào lão Ngũ đứng vững gót chân ở thành phố C, nhưng người khác hỏi tới cũng chỉ biết anh là đại ca của lão tổng tập đoàn Phong thị, đều âm thầm khinh thường anh.

Hiện giờ lão Ngũ xảy ra chuyện, các anh em của anh, người ở nơi khác, người ở nước ngoài, thành phố C cũng chỉ dư lại một người anh trai là anh, anh làm người thân nhất, nhân cơ hội này chưởng quản tập đoàn Phong thị…… Với bản lĩnh của anh, sao có thể kém hơn lão Ngũ chứ? Anh chỉ thiếu một cơ hội mà thôi.”

Phong Đại Hải không biết từ khi nào đã cầm một điếu thuốc châm lửa ngậm trong miệng, lại quên hút: “Nhưng lão Ngũ……”

Đổng Bảo Vân: “Lão Ngũ cứ tiếp tục tìm, chúng ta cũng chưa nói mặc kệ, nhưng nếu vạn nhất lão Ngũ thật sự đã chết, lão Nhị lão Tam lão Tứ, bọn họ có thể không thèm gia nghiệp to như vậy chắc? Nhưng nếu chúng ta tới chiếm trước, đến lúc đó……”

Phong Đại Hải sao lại không hiểu, hắn đã sớm không cam lòng quản lý một công ty nhỏ như vậy, cố tình lão Ngũ chỉ chịu chi ngân sách mặc hắn lăn lộn nhưng không cho hắn nhúng tay vào việc của tập đoàn, hắn nhìn chưa đầy mười năm, lão Ngũ có thể gánh vác gia nghiệp lớn như vậy, có thể không khó chịu trong lòng sao?

Huống chi lão Ngũ còn chưa thành hôn, không có con cái, song thân của bọn họ đã sớm không còn, hắn làm đại ca, chính là người thừa kế thuận lợi nhất, tuy rằng còn có bọn lão Nhị nhưng nếu vạn nhất lão Ngũ thật sự xảy ra chuyện, hắn đến chiếm nhiều di sản một chút.

Đổng Bảo Vân nhìn hắn lên tinh thần, cũng không lắm miệng nữa, nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay của hắn.

Phong Đại Hải hút mạnh một hơi thuốc lá, chậm rãi phun ra, sương khói làm khuôn mặt trung hậu hiền lành ngày thường của hắn mơ hồ không rõ, khói thuốc lượn lờ như đột nhiên hóa thành một con ác quỷ, khiến người nhìn cảm thấy rất xa lạ.

Hai người mang tâm tư khác nhau, ai cũng không chú ý tới con mèo đang nằm ở đó khó có thể tin ngẩng đầu lên, một đôi mắt mèo xanh biếc khiếp sợ không tin, cuối cùng dần dần ảm đạm, phảng phất như chưa bao giờ nhìn rõ hai người này.

Hiển nhiên mèo con đã xem nhẹ lòng tham của con người.

Phong Đại Hải hút mấy hơi xong điếu thuốc, dập tắt: “Ngày mai tôi đi một chuyến đến tập đoàn Phong thị, lão Ngũ đã xảy ra chuyện, tôi làm đại ca…… Đến giúp nó bảo vệ gia nghiệp này.”

Đổng Bảo Vân vẻ mặt vui mừng: “Đúng đúng đúng, mang theo Hạo Vũ đi cùng đi, nó cũng đã năm ba, sớm nên được học thêm kiến thức, chỉ là lão Ngũ người này, không được, ngày thường nhìn tình cảm anh em tốt với anh nhưng kết quả thì sao, cháu trai ruột cũng không cho đến tập đoàn Phong thị, điều này quả thực là…… Chẹp chẹp.”

Nhắc tới con trai duy nhất, sắc mặt Phong Đại Hải cũng trầm xuống: “Không cần em nhắc nhở, lão Ngũ mấy năm nay không cho em nhiều chỗ tốt?”

Đổng Bảo Vân: “Sao có thể đủ chín trâu mất sợi lông được?”

Phong Đại Hải không nói nữa, hiển nhiên cảm thấy hắn ta sở hữu đống biệt thự lớn, sản nghiệp, tiền vốn tài chính mở công ty từ trong tay lão Ngũ mà ra đều chẳng là gì, thậm chí hắn cảm thấy những thứ này vẫn quá ít so với tập đoàn Phong thị.

Sau khi Phong Đại Hải nghĩ thông suốt, khóe mắt thoáng nhìn, thấy một con mèo nhỏ cuộn tròn ở đó cúi đầu, cảm thấy có chút quen mắt, cau mày: “Trong nhà nuôi mèo?”

Đổng Bảo Vân bĩu môi: “Đâu ra, của lão Ngũ kia, cũng không biết ai đưa đến cửa nhà chúng ta, *phi, một con súc sinh mà thôi, ngày thường lão Ngũ nuôi nó như bảo bối dường như không cho ai thấy, nghe nói hầu hạ súc sinh này cũng không ít người, so với người còn thoải mái hơn!”

(*Nhổ nước miếng)

Mèo không biết ngẩng đầu từ khi nào, bà không phải đang tự nói chính mình sao?

Đổng Bảo Vân hiển nhiên đã sớm đã nhìn ra, chỉ là ở trước mặt bảo mẫu căn bản không muốn cho ở lại mà thôi.

Nhưng Phong Đại Hải lại sợ vạn nhất lão Ngũ trở về: “Nếu đến lúc đó lão Ngũ……”

Đổng Bảo Vân bĩu môi đi tới phòng bếp: “Đến lúc đó đổ cho bảo mẫu chưa nói rõ ràng đã vứt đi không phải là được rồi sao, anh có thể tưởng tượng rõ ràng đấy, lão Ngũ ngày thường coi con mèo này như con trai ruột, em nghe nói nước ngoài còn có người để lại tất cả di sản cho một con mèo, vạn nhất lão Ngũ cũng làm như vậy…… Anh xem, cậu ta gặp chuyện không may cũng không quên tìm nhà nuôi tiếp theo cho con mèo này……”

Phong Đại Hải vẫn cảm thấy không yên tâm.

Đổng Bảo Vân: “Được rồi được rồi, chờ lát nữa bảo tài xế mang theo bảo mẫu ném nó ra khỏi khu biệt thự, con mèo nhỏ như vậy lưu lạc một hai ngày phỏng chừng không sống nổi, đến lúc đó ai còn biết?”

Phong Đại Hải đối diện với một đôi mắt xanh lục lạnh lẽo của mèo nhỏ, không biết vì sao run lập cập: “Sao anh cảm thấy con mèo này nhìn tà môn như vậy?”

Đổng Bảo Vân: “Nhanh chóng thừa dịp trước khi trời tối ném đi, anh chờ Hạo Vũ trở về rồi nói chuyện với nó, đừng để nó lại hồ đồ như vậy.” Nói xong lập tức muốn tự ném mèo ra ngoài, lại bị một bộ móng vuốt của mèo nhỏ đang xù lông vung tới, để lại trên mu bàn tay bà ta ba vết thương dài, Đổng Bảo Vân tức giận đến mức trực tiếp ném văng mèo con đi, hung hăng muốn dẫm xuống, mèo nhỏ hung ác meo một tiếng về phía bà ta.

Bảo mẫu nghe được động tĩnh chạy nhanh tới: “Phu nhân, làm sao vậy, làm sao vậy?”

Đổng Bảo Vân bạo nộ: “Ném súc sinh không biết ở đâu tới này đi! Ném nhanh lên, nó thế mà dám cào tôi bị thương! Kêu tài xế chở theo cô ném nó ra khỏi khu biệt thự ngay, tôi không bao giờ muốn nhìn thấy nó nữa!”

Bảo mẫu cũng bị dọa rồi, không dám lề mề, ngồi xổm xuống rướn cả người về phía mèo con đang lù xông cảnh giác nhìn cô, khẩn cầu nhìn nó: “Meo meo mày ngoan một chút, tao đưa mày ra ngoài được không?”

Mèo nhỏ cũng không hiểu sao lại phẫn nộ, cảnh giác tới cực điểm, đột nhiên nhảy một cái chạy tới cửa, bảo mẫu chạy nhanh đi mở cửa, mèo nhỏ nhanh chóng nhảy ra thật xa, rất nhanh biến mất vô tung vô ảnh.

~~~

Quý Phong ở trong phòng tu luyện một đêm, sáng sớm cậu đã dậy, đi rửa mặt trước, xuống tiểu khu bắt đầu chạy bộ, chờ chạy xong một giờ, mua đồ ăn trở về sớm một chút, mở cửa đi vào thấy Lưu Doãn vừa mới mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn thấy cậu thì sửng sốt: “Ôi đệt, sao em dậy sớm như vậy?”

Quý Phong nâng đồ ăn trong tay lên một chút, quơ quơ: “Thói quen ngày thường, mua sớm một chút, rửa mặt tới ăn.”

Lưu Doãn lập tức vọt vào toilet, nhanh chóng rửa mặt xong đi ra, cắn một miếng bánh quẩy, lại uống một ngụm sữa đậu nành, thoải mái!

Chờ Lưu Doãn ăn xong cách thời gian đi làm cũng không bao lâu, vội vã chạy, nói giữa trưa ở quán cà phê không về, bảo Quý Phong tự mình ăn, buổi tối đừng ăn, có tụ hội, dẫn cậu ra ngoài mở mang thêm kiến thức.

Quý Phong nhìn hắn hấp tấp ra cửa, thậm chí còn chưa kịp nói câu từ chối ra khỏi mồm, thôi vậy, chờ buổi tối hắn trở về lại nói sau.

Cậu không thích những chuyện xã giao đó, còn không bằng ở nhà tu luyện cho rồi.

Quý Phong thu dọn sạch sẽ đồ ăn xong, một lần nữa tắm rửa thay quần áo, xách rác ra cửa, chỉ là khi cửa mở ra, cậu mới vừa nâng lên chân lại ngừng lại.

Cậu chần chờ một chút, cúi đầu, xác định dư quang không phải giả, thật sự xuất hiện một thứ.

Quý Phong chậm rãi buông chân, kinh ngạc nhìn con mèo nhỏ cả người đen thùi lùi, đuôi còn dính vết máu, trên đầu cũng bị vỡ một cái lỗ: “Nhóc…… Sao lại quay trở lại?”

Quý Phong ngồi xổm xuống, rõ ràng cảm thấy nó là con mèo lúc trước cậu cứu đưa về Phong gia, đây chính là mèo của vị đại lão Phong gia kia đó, hai vợ chồng Phong Đại Hải còn không mau cung phụng?

Nhưng mèo nhỏ quá thảm, cũng không biết trở về như thế nào, nhìn cả người còn có không ít vết thương, hơi thở thậm chí có thể ngửi được mùi máu tanh, cậu cũng không rảnh lo nghĩ gì khác, mở cửa để mèo con vào trước.

Chờ Quý Phong tắm rửa cho mèo con xong, rõ ràng cảm giác nó đau đến co giật kéo tới lui, nhưng một tiếng cũng không kêu to, ủ rũ héo úa, mềm mụp nằm nhoài ra đó, hình như có chút không vui..

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!