Chương 2

Sau Khi Xuyên Thành Nhân Vật Phản Diện Mỗi Ngày Đều Bị Lật Xe

16.805 chữ

26-02-2023

Trần Trừng cũng nghĩ tới hắn có thể sẽ nhận ra nhưng không ngờ tới hắn lại nhận ra nhanh như vậy.

Trong đầu y vang lên hồi chuông cảnh báo: Xong rồi xong rồi.

Nhưng thân thể vẫn như cũ vững vàng đi về phía trước, trước mắt thân thể Bạc Dận suy yếu cảm giác tuyệt đối không nhạy bén như vậy, Trần Trừng ghìm lại đầu óc mình để không suy nghĩ ám chỉ lung tung, thuận miệng hỏi: “Trần Châu Cơ là người phương nào?”

Hiện tại y tuyệt đối không thể tự loạn trận cước, dù sao y là Trần Trừng, không phải là Trần Châu Cơ.

Nếu quả thật là cùng một người, dù cho Thái tử bị mù tất nhiên cũng có thể cảm giác được một ít manh mối.

Nhưng Trần Trừng có ký ức Trần Châu Cơ lại rõ, lúc hắn đối mặt hoàng thất còn cố ý nhẹ giọng để cho mình có vẻ hiền lành ôn nhu vô hại dễ bị ức hiếp, bằng không bình luận cũng sẽ không nói hắn là tên khốn nạn.

Nhưng bây giờ Trần Trừng lại nói chuyện rất bình thường, cũng không cố ý làm nũng lấy lòng uốn mình theo ý người, y suy đoán lúc này Thái tử cũng sẽ không quá tỉnh táo.

Đứng ở góc độ Thái tử suy luận như vậy cũng là bình thường, Trần Châu Cơ sau khi ném hắn xuống vực sâu không có khả năng nhảy xuống cùng hắn, càng không thể nhào vào hắc triều ôm hắn.

Cho nên nhất định do hắn ý thức mờ mịt nên đoán già đoán non.

Trần Trừng nhớ lại trong đầu mình có hình ảnh nhảy xuống, tuy rằng y cũng không phân biệt rõ mình hay nguyên thân, mà dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết chắc chắn không phải nguyên thân, hẳn là mình trong lúc dầu cạn đèn tắt phát hiện bản thân xuyên sách cũng ý thức được tình cảnh của mình cho nên nhảy theo xuống dưới.

Chỉ là rất không khéo vị trí rơi xuống đất không chọn tốt làm cho bản thân ngất đi.

Bạc Dận trầm mặc trong chốc lát, lần thứ hai cố sức mở miệng: “Nhận sai… Xin lỗi.”

Người trên lưng mềm nhũn không chút động tĩnh.

Một đoạn nguyên văn miêu tả này Trần Trừng còn nhớ rõ:

Bạc Dận ngất đi.

Không biết qua bao lâu, hắn trong mưa tỉnh lại, trước mắt vẫn đen kịt một màu như cũ, nước mưa chảy vào hốc mắt trống rỗng đau nhói khó nhịn nhưng hắn không sức lực ngăn cản.

Thân thể của hắn đến gần vách núi dựa vào trực giác mò mẫm bò về phía trước, hắn đang cố gắng tìm một chỗ tránh mưa, bởi vì trên người rất đau bị mưa lớn xối xả đập vào lại càng đau đớn.

Hắn bò rất lâu, mất đi ánh sáng của đôi mắt làm cho hắn không nhận rõ thời gian, cũng không nhận rõ hoàn cảnh, vải vóc trước ngực ma sát trên mặt đất đến rách nát, sau đó tới da thịt nát bươm.

Hắn cảm giác mưa lớn đã dừng, lại một lần nữa hôn mê, lúc tỉnh lại hắn cảm nhận mặt trời đã mọc.

Nhưng trước mắt hắn vẫn là một khoảng tăm tối chỉ có thể tiếp tục bò về phía trước.

Vận may của hắn cũng coi như không tệ, tiếp tục bò chốc lát, vách núi bỗng nhiên lõm xuống, hắn tìm được một sơn động.

Trần Trừng nhớ lại cốt truyện, theo trực giác đi về phía trước.

Dựa theo tình trạng thân thể Bạc Dận lúc này, hắn cần phải bò ít nhất một ngày một đêm, thêm trên đường hắn ngất đi mấy lần cho nên không có cách nào xác định sơn động trong sách miêu tả đến cùng là bao xa.

Nguyên thân vũ lực không thấp vì vậy vác một nam nhân trưởng thành cũng không quá vất vả.

Tuy rằng bây giờ Trần Trừng cũng đang dầm mưa nhưng so với Bạc Dận có thể nói là tốt hơn nhiều, ít nhất y còn có một đôi mắt.

Có lẽ do hào quang nhân vật chính chiếu cố hắn, ước chừng sau một nén nhang Trần Trừng quả nhiên thấy được một hang đá.

Ánh mắt Trần Trừng sáng lên, nâng người trên lưng lên tăng nhanh bước chân chạy vào.

Vực sâu u ám theo lý sơn động sẽ rất ẩm ướt nhưng hang động này lại hết sức khô ráo.

Cửa vào tuy không lớn nhưng đi vào bên trong lại là một động phủ rất trống trải, còn có ngưỡng cửa vừa vặn chặn lại mưa gió bão bùng.

Trần Trừng cõng Bạc Dận bước vào, liếc mắt một cái liền xác định đây là động phủ Bạc Dận ở trong nguyên văn.

Y nhớ rõ trong nguyên văn có nói nơi này có vết tích sinh hoạt của con người, bàn đá ghế đá đầy đủ mọi thứ, Trần Trừng còn nhìn thấy một cái tủ quần áo bằng gỗ, bếp lò cùng với bình nồi bằng gốm, có một nguồn suối nhỏ trong góc hang động đây chính là nguồn nước uống thiên nhiên.

Trần Trừng đặt Bạc Dận lên giường đá, trước tiên rửa sạch bình gốm, sau đó nhen lửa đun sôi nước, tiếp đến thuận theo vách đá chậm rãi tìm tòi quả nhiên y tìm tới một cơ quan, sau khi mở ra là một dòng suối âm dương.

Suối âm dương này là do hai cái bể âm dương Thái cực đồ tạo thành, trong mỗi cái ao đều có một hòn đá hình tròn đại biểu cho Thái Cực Đồ Nhãn, một bên là Dương tuyền là suối nước nóng tự nhiên, một bên là Âm tuyền nước lạnh như hàn băng.

Cái trước ngâm mình giúp thư giãn kinh mạch giảm bớt mệt mỏi, cái sau phụ trợ luyện công chữa thương làm ít mà hiệu quả nhiều.

Đợi đến khi nguồn sức mạnh kia bị Bạc Dận nuốt chửng bắt đầu làm ầm ĩ liền phải dùng đến suối âm dương này.

Con suối này không chỉ giúp Bạc Dận thành công luyện hóa vạn quỷ, còn có thể làm cho gân chân của hắn tốt trở lại, đồng thời giúp Bạc Dận dung hợp âm dương bảo châu trong tương lai có lại được ánh sáng, âm dương bảo châu kia có công hiệu giúp người chết dù chỉ còn bộ xương tái sinh sống lại, trợ giúp Bạc Dận tái tạo hai mắt sau này, hoàn toàn cam tâm tình nguyện dung hợp thành hai mắt của hắn, phối hợp với thể chất luyện ngục của Bạc Dận mở mắt liền có thể triệu hoán ác quỷ địa ngục.

Dù sao đi nữa cũng quá trâu bò rồi.

Trần Trừng phân biệt thử nhiệt độ nước một chút, cảm thán không hổ là con ruột tác giả, thiết lập hết sức tri kỷ, coi như không đề cập tới công hiệu nghịch thiên này, chỉ bằng thực tế thứ đồ chơi này so với máy nước nóng còn dễ dùng hơn.

Bên trong động tối tăm, Trần Trừng thắp vài ngọn đèn trên bức tường đá.

Nơi này khắp nơi đều phủ đầy tro bụi, Trần Trừng lấy khăn mặt rửa sạch trước tiên đơn giản lau mặt mình, sau đó tìm chậu gỗ múc nước ấm đi ra ngoài chuẩn bị giúp Bạc Dận lau người.

Y phục trên người Bạc Dận toàn bộ đều ướt nhẹp dán trên người, sắc mặt tái nhợt không một giọt máu, nhìn qua cực kỳ chật vật cùng yếu ớt, Trần Trừng đem nước đặt ở một bên, trong đầu bỗng nhiên lóe lên một ý nghĩ hoang đường.

Nếu như bây giờ giết chết Bạc Dận có phải sau này không cần phải lo lắng đề phòng?

Hiện tại, có nên giết chết hắn không?

Phải biết rằng tương lai sức mạnh của Bạc Dận sẽ đứng đầu toàn bộ thế giới này, mở mắt có thể hoàn toàn tiêu diệt mọi sóng gió, giết Trần Châu Cơ chỉ dùng đến uy áp, người kia căn bản không có sức chống đỡ lại.

Làm chân chó cho Bạc Dận có thể không chết nhưng quyền quyết định vẫn nằm trong tay Bạc Dận, nhưng chỉ cần giết chết Bạc Dận, tuyệt đối sẽ không chết, chính mình liền nắm quyền chủ động.

Nam nhân trên giường đá mi mục như họa, lúc không mở mắt tuấn tú không cần bàn cãi, da vẻ trắng bệch càng làm cho hắn nhiều hơn một tầng ốm yếu xinh đẹp.

Trần Trừng giật mình vì ý nghĩ này của bản thân, y hoài nghi do ảnh hưởng ký ức của Trần Châu Cơ đến mình.

Do dự trong chốc lát, y thăm dò chọc chọc hai má Bạc Dận, xúc cảm khi chạm tay lạnh lẽo ướt át, Bạc Dận không nhúc nhích hiển nhiên vẫn còn đang hôn mê.

Muốn ra tay?

Trần Trừng quả thực động tâm trong chốc lát, cuối cùng vẫn quyết định đi từng bước một, chờ hắn biết mình không phải Trần Châu Cơ ban đầu, nếu như hắn vẫn thà giết lầm còn hơn bỏ sót, đến lúc đó mới hạ thủ cũng không muộn… Nên làm thế không?

Trần Trừng kéo đai lưng hắn ra, bàn tay xốc lên y phục đang chuẩn bị cởi y phục ra khỏi vai, lông mi Bạc Dận bỗng nhiên run lên, mở mắt ra.

Trần Trừng gần như là mặt đối mặt với hắn: “…”

Lại một lần nữa nhìn thấy hốc mắt trống rỗng này, Trần Trừng thấy rõ từng mạch máu cùng dây thần kinh nối liền hốc mắt cùng con ngươi còn sót lại trong hốc mắt be bét máu thịt, cả người y cứng đờ, tim nhảy dựng như sắp bị Bạc Dận ăn.

Y thề tang thi cũng không có bộ dạng đáng sợ dọa người như Bạc Dận!!

Hô hấp của Trần Trừng trở nên dồn dập, Bạc Dận vẫn luôn giương hai mắt như vậy cũng không biết muốn làm gì.

Nhìn nhìn cái rắm, con ngươi cũng không có ngươi nhìn được à!

“Ngươi…” Bạc Dận mở miệng, “Đã cứu ta?”

“Đúng.” Trần Trừng rốt cục phản ứng lại, y đột nhiên lui lại sờ sờ trái tim yếu đuối của mình, nói: “Bây giờ ta phải giúp ngươi thay quần áo ướt sũng này ra, khỏi cho cảm lạnh.”

Bạc Dận giật giật hình như muốn tự mình ra tay, chỉ là hắn nội thương ngoại thương khắp nơi đều thương tổn, động đậy thực sự gian nan, Trần Trừng nhìn không nổi lại không thể ép hắn nhắm mắt lại, chỉ có thể tự mình nhắm mắt lại mặc niệm hắn là người sống còn sống, nghiêng người sát về trước giúp hắn kéo một chút ống tay áo.

Bởi vì không dám mở mắt, động tác của Trần Trừng có chút không kết cấu, thêm vải vóc ướt nhẹp dán trên người càng khó cởi ra.

Cái tư thế này khiến cho hai người dán rất gần nhau, Trần Trừng giống như đang ôm lấy hắn.

Bạc Dận hơi nghiêng đầu, đôi môi không cẩn thận đụng phải lỗ tai Trần Trừng.

Đôi môi hắn cũng lạnh lẽo như băng, Trần Trừng theo bản năng rụt cổ, thuận tiện lấy bả vai cọ cọ lỗ tai, cùng lúc đó ống tay áo thành công kéo ra.

Y lấy quần áo xuống, thở ra một hơi, nói: “… Mạo phạm.”

Giọng nói Bạc Dận nhẹ nhàng khàn khàn: “Đa tạ.”

Trần Trừng lấy quần áo để trong tủ của chủ nhân cũ trong động thay cho hắn, đến khi cởi quần áo ra, đều là nam nhân y nhịn không được hướng nơi nào đó nhìn một chút.

“Đệch.”

Bất quá cũng có thể hiểu được, dù sao cũng là con ruột của tác giả, trên người chỗ nào mà không vĩ đại kinh người, cũng chẳng có gì ghê gớm.

Y giúp Bạc Dận mặc xong quần áo, sau đó mở đai lưng của chính mình ra liếc mắt nhìn.

“.”

Trần Trừng ngẩng đầu như chưa hề có chuyện gì xảy ra, như không có chuyện gì buộc chặt đai lưng lại.

Vì phòng ngừa Bạc Dận đột nhiên lần nữa mở mắt dọa người, Trần Trừng từ trong túi vải nhỏ mang bên người lấy ra một hộp thuốc trị thương, nói: “Ta xem mắt ngươi có thương tích, thuốc này có thể giúp ngưng đau, nhưng mà lúc thoa lên có thể sẽ có chút đau, ngươi ráng nhịn một chút.”

“Làm phiền.” Bạc Dận không có từ chối, Trần Trừng liền tìm được băng gạc, nhẫn nhịn tâm lý vô cùng khó chịu giúp hắn bôi thuốc, toàn bộ quá trình Bạc Dận vô cùng phối hợp, chỉ là có lẽ bởi vì đau đớn lông mi hắn thỉnh thoảng hơi run lên, cả người cũng hơi suy sụp, đợi đến khi Trần Trừng giúp hắn quấn băng gạc, y phục đã ướt một lớp mồ hôi lạnh.

Hắn hơi chậm lại, mới nhẹ nhàng mở miệng: “Ân nhân là người trong hoàng thất?”

Trong lòng Trần Trừng lộp bộp một chút, đuôi lông mày khẽ nhếch lên, nói: “Lời này nghĩa là sao?”

“Thuốc này hình như là bột trị thương Thiên Tâm.”

Vật này ngược lại Trần Trừng đã từng thấy qua trong sách, phí điều chế thành phẩm rất cao, người bình thường căn bản dùng không nổi.

Trần Trừng cấp tốc lật xem ký ức, rất nhanh liền trả lời: “Ngươi có biết Dưỡng Ngọc cốc Lan Tích Hoa không?”

Dưỡng Ngọc cốc Lan Tích Hoa cùng Cảnh Cao Ca của Thái y viện hoàng thất chính là đồng môn sư huynh đệ, hai người đối chọi một mất một còn, tất cả những loại thuốc Cảnh Cao Ca điều chế ra, Lan Tích Hoa đều có thể phục chế giống như đúc, chỉ khác nhau là hai người một người chuyên làm việc vì hoàng thất, một người đi tạo phúc giang hồ, cũng coi như mỗi người quản lí chức vụ của mình.

Mặc dù rất khó để mua thuốc từ Lan Tích Hoa.

Trần Trừng vừa nói như thế, Bạc Dận ngay lập tức đã hiểu: “Thì ra ân nhân là nhân sĩ giang hồ.”

“Đúng vậy.” Tròn lòng Trần Trừng biết mình vừa tránh được một kiếp, thong dong giúp hắn băng tốt gạc, âm thầm đắc ý, y thật đúng là quỷ nhỏ mưu mô.

Bộ dáng Bạc Dận che mắt đúng là cảnh đẹp vui mắt xoa dịu trái tim yếu đuối bị kinh sợ của Trần Trừng.

Trần Trừng nắm lấy cằm hắn nhìn trái phải một chút, xác định băng gạc che mắt buộc rất ngay ngắn, không khỏi thỏa mãn gật gật đầu.

Trong đầu lại đột nhiên xuất hiện kí ức nguyên thân đào đi đôi mắt này, cảm xúc chân thực khiến Trần Trừng hơi hoảng hốt.

Y nhớ tới lý do Trần Châu Cơ đào đôi mắt này, bởi vì ánh mắt Thái tử quá lạnh quá sạch sẽ, trong suốt không có một tia tạp chất, phảng phất cái gì cũng không lọt được vào mắt hắn, vào không được trong lòng hắn.

Mà Trần Châu Cơ không giống vậy, hắn dã tâm quá lớn, từng trải quá nhiều, dù cho ngụy trang đơn thuần hơn nữa, chỉ cần hơi bất cẩn một chút tối tăm u ám đều sẽ tràn đầy trong đôi mắt.

Trần Châu Cơ chán ghét Bạc Dận, cho ràng Bạc Dận quen sống trong nhung lụa mới có thể sinh ra sạch sẽ như vậy, so sánh cùng hắn, bản thân tựa như con chuột chui rúc trong cống ngầm.

Nhưng hắn không biết Bạc Dận trời sinh khuyết thiếu tình cảm, hắn không biết cái gì là yêu, cũng không biết cái gì là hận, hắn biết mình muốn báo thù Trần Châu Cơ, lại không biết mình bị loại tình cảm gì thúc đẩy đi báo thù.

Logic của hắn chỉ bởi vì ngươi giết cả nhà ta, bởi vì ngươi chiếm đoạt giang sơn ta, bởi vì ngươi là người xấu cho nên ta sẽ giết ngươi.

Nhưng lúc hắn giết Trần Châu Cơ cái gì cũng không nói, dựa theo nguyên văn miêu tả hắn chỉ đi vào sau đó liền đi ra.

Cửa phòng đóng lại, dưới cửa vết máu chậm rãi tràn ra xen lẫn xương cốt cùng thịt vụn bị ác quỷ nhai nát.

… Cho nên Trần Châu Cơ thật sự chết rất là thảm, rồi lại chết không hề có chút sóng to gió lớn.

Cũng khó trách độc giả yêu thích hắn bất bình, các nàng ít nhiều cũng hi vọng nhân vật phản diện như Trần Châu Cơ có thể chết hơi hơi lừng lẫy một chút, kết quả hắn lại chết bình thường như vậy tựa như một con chuột không có tiếng động.

Tác giả chỉ dành hai hàng chữ ngắn ngủi.

Trần Trừng gặp một câu đánh giá chính xác nhất: Trần Châu Cơ sinh ra tầm thường, chết cũng tầm thường, chỉ có khoảng cách từ sinh đến tử mới có chút gợn sóng tráng lệ.

Trần Trừng vì bản thân khóc thương một giây rồi lập tức thu hồi tâm tư, hết thảy đều có thể cứu vãn, Trần Châu Cơ bây giờ còn chưa kịp giết phụ mẫu huynh đệ Thái tử, cho nên chỉ cần có thể làm cho Thái tử cảm nhận được mình đối với hắn xấu thế nào cũng có thể đối với hắn tốt như vậy, triệt tiêu lẫn nhau, dù sao cái tên này tình cảm thiếu hụt nói không chừng sẽ bỏ qua cho mình.

Y lấy lại tinh thần, nói: “Còn có vết thương trên chân huynh cũng phải băng bó một chút.”

Bạc Dận không có dị nghị, Trần Trừng liền một lần nữa ra tay.

Y ra tay cũng coi như không tệ, băng bó cũng ra hình ra dáng chỉ có điều thuốc không đủ dùng.

Tuy rằng trong lòng y rõ ràng chỉ dựa vào số thuốc bình thường này chân Bạc Dận đời này khẳng định sẽ phế, chủ yếu vẫn phải dựa vào kỳ ngộ, tỷ như suối âm dương phía sau.

Chẳng qua băng bó vẫn phải làm dù sao y cũng muốn tăng độ yêu thích trước mặt Bạc Dận mà.

Xử lý tốt tất cả những thứ này, y liền nhớ ra cái gì đó còn cố ý hỏi: “Ngươi làm sao bị thương thành như vậy?”

Giọng nói Bạc Dận yếu ớt, nhìn vẻ mặt như lại sắp hôn mê: “Nói ra rất dài dòng.”

“… Vậy ngươi trước tiên nên nghỉ ngơi thật tốt.” Trần Trừng thức thời không tiếp tục truy hỏi, y lấy một bộ y phục chuẩn bị đi phía sau dương tuyền tắm một chút, trước khi đi liền hỏi một câu: “Đúng rồi, ngươi có muốn uống nước không?”

Bạc Dận vẫn không trả lời xem ra thật sự lại bất tỉnh.

Trần Trừng thoải mái ngâm mình trong suối nước nóng, lại đem y phục hai người vứt trong chậu giặc phơi lên, lúc chuẩn bị ngủ mới ý thức được toàn bộ động phủ chỉ có một giường đá.

Thái tử vẫn còn đang hôn mê, Trần Trừng lại gần đánh giá cảm giác hai người nằm trên cái giường này cũng dư sức, liền mặt dày bò lên nằm xuống bên người Bạc Dận.

Y làm sao cũng ngủ không được, dưới tình huống tận lực không quấy rầy Bạc Dận, lăn qua lộn lại một hồi lâu cuối cùng vẫn quay lại nâng mặt đánh giá Hoàng thái tử trước mặt.

Nói ra thì… bên trong tác phẩm nam chủ không có đôi có cặp với ai, vậy đẹp trai như vậy làm gì chứ? Đẹp một mình có gì tốt chứ, tìm một cô nương không thích hơn sao?

Trần Trừng nhớ lại quyển sách này hình như thật sự không có nhân vật nữ nào đặc biệt đặc sắc, tương lai có nữ tử thanh lâu ngược lại có ý định với Thái tử, người cũng không tồi nhưng đáng tiếc cũng bị Trần Châu Cơ giết.

… Trần Châu Cơ thật sự không thể chết tử tế được.

Trần Trừng chợt phát hiện trên người Bạc Dận giống như có một mùi hương, nguyên văn kia có nói mùi hương rất mát lạnh giống như hoa mai nở rộ giữa ngày đông xen lẫn chút hương vị của tuyết lạnh.

Nhưng cái tên này mới vừa hứng một trận mưa còn mặc trên người y phục nhàn nhạt mùi mốc không biết để từ năm nào tháng nào, làm sao còn có mùi hương?

Chóp mũi Trần Trừng tiến đến bên cổ hắn ngửi ngửi vài lần.

Thật sự ngửi được hương thơm.

Đó là loại mùi hương rất nhạt, rất mát lạnh.

Quần áo Bạc Dận là do Trần Trừng tự mình đổi, y xác định trên người đối phương không đeo bất kỳ túi hương nào, mà là chính bản thân hắn có mùi hương.

Mùi hương này tản ra từ làn da mỏng của Bạc Dận.

Đệch.

Trần Trừng lại cảm thấy thật chua.

Vương tử không màn thế tục, sức mạnh đứng đầu thế giới, dằn vặt thế nào cũng đều không chết, vai chính này đúng là quá hạnh phúc.

Y chậc một tiếng, vừa muốn rút người về chợt phát hiện Bạc Dận động.

Chính xác mà nói là hầu kết Bạc Dận, trên cần cổ thon dài nhẹ lăn một chút.

Trần Trừng: “Hả?”

Đừng nói, thực sự rất gợi cảm.

“Làm sao? Khát?” Trần Trừng hỏi, Bạc Dận nửa ngày không nói gì.

Trần Trừng chợt nhớ tới thiết lập gay trong gay của Trần Châu Cơ: Dung mạo tuyệt sắc, trời sinh mị cốt, nhìn thấy tất cứng.

Nhìn thấy tất…..

cứng..

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!