Chương 6

Sau Khi Thế Thân Pháo Hôi Là Ta Chết Đi

20.223 chữ

27-12-2022

Edit+Beta: Đặc Lôi Tây

Vừa dứt lời, chiếc lưới lớn lần nữa nảy lên một chút.

"Đệt!"

Tang Nhị hai đầu gối chôn sâu trong mặt lưới mềm mại, thân mình đột nhiên mất thăng bằng mà lao về phía trước, sau đó đầu đâm thẳng vào ngực Tạ Trì Phong, mặt còn cọ vào quần áo của hắn.

Eo nàng bất chợt cũng theo đó rơi xuống, nháy mắt nằm gọn trong lòng hắn.

Phút chốc, giữa hai người đã không chút khe hở, dính sát vào nhau.

Trong khoảng trời đất tối mịt này, Tang Nhị cảm nhận được cơ thể nóng như lửa đang dán sát vào mình hơi căng cứng.

Tám chín phần là vì bài xích bởi ai lại muốn có tiếp xúc thân thể với người từng quấy rối mình, còn hai chân quấn lấy nhau, thân mật gần kề chứ?

Nàng nâng mắt, thoáng nhìn chiếc cằm xinh đẹp đang căng chặt của Tạ Trì Phong.

Hắn thì đang trừng mắt nhìn nàng, như thể đè nén lửa giận nói, "Ta đã nói, ngươi đừng lộn xộn nó sẽ không rung lắc!"

Quả nhiên, tức giận rồi.

"Đệ đừng nóng, ta lần này đứng dậy chậm một chút...!A!", Tang Nhị chống hai tay, đang muốn đứng dậy đột nhiên cảm thấy da đầu đau đớn như bị nắm kéo, "Cái gì vậy, đau quá!"

Nàng cúi đầu nhìn, thì ra một lọn tóc dài của mình bị mắc vào cúc áo trên cổ của Tạ Trì Phong.

Tang Nhị, "..."

Tóc bị như vậy nên nàng không thể tiếp tục bò tới bò lui nữa.

Hai thân thể thanh xuân mơn mởn bị nhốt trong cùng một không gian nhỏ hẹp, tiếng thở dốc dồn dập đồng thời phả vào mặt nhau.

Tạ Trì Phong nhẹ hít vào một hơi, nhìn lên phía trên, khẽ quát, " Dây thừng bên trên hẳn không thể chịu được bao lâu nữa.

Ngươi nhanh chóng gỡ tóc ra, chúng ta đi xuống!"

Chiếc bẫy rập này được thiết kế vô cùng thô sơ.

Sợi dây thừng dùng dao cùn cắt không đứt nhưng nếu thay bằng Tiên khí thì sẽ dễ như trở bàn tay.

Nhưng nó cách mặt đất tận ba bốn mét, nếu thân thể hai người không thể tách ra, khi rơi xuống không kịp điều chỉnh tư thế, họ có thể sẽ bị thương.

"Cái gì?", Tang Nhị nghe xong, cũng nhìn lên trên, ý thức được tình huống không ổn, nàng bất chấp tư thế hai người ra sao, nhanh chóng tiến đến gần Tạ Trì Phong, cúi đầu mân mê cúc áo trước mặt.

Cánh rừng tối tăm thấp thoáng vài tia sáng lờ mờ, làn da trắng như tuyết của nàng càng làm nổi bật hàng lông mi đen nhánh và sự mịn màng của làn da.

Vì lọn tóc bị cuốn quá chặt nên việc tháo nó cực kì khó khăn, hàng lông mi của nàng như cây quạt nhỏ hơi run lên, cũng không tự chủ được mà cắn môi dưới.

Nhân trung của Tang Nhị thật sự tinh xảo, môi châu tròn nhỏ lại xinh xắn, đôi môi căng mọng, sắc môi hơi đỏ như hoa đào.

Như thể nếu dùng sức cắn vào, đôi môi kia liền sẽ chảy ra mật đào ngọt lịm.

Tạ Trì Phong liếc nhìn phút chốc chợt nhíu mày, dời mắt đi.

Sau khi lăn lộn một hồi lâu cũng chưa tháo được, Tang Nhị có chút mất kiên nhẫn, tay hơi dùng sức, sau đó "roẹt" một tiếng...!Cúc áo trên phần cổ của Tạ Trì Phong cứ thế bị nàng kéo đứt hai viên, lộ ra một mảng da thịt.

Tạ Trì Phong, "..."

Tang Nhị, "..."

Ối chồi ôi, quần áo này không thích hợp!

Tối hôm qua chết sống đều không tháo được, hôm nay vừa kéo liền đứt, quả thật lưu manh đến không thể hiểu được.

Tang Nhị hết đường chối cãi, lại nghe thấy phía trên truyền đến một chuỗi tiếng "rẹt rẹt".

Giây tiếp theo, dây thừng hoàn toàn đứt lìa.

Chiếc lưới dày nặng bện bằng dây thừng bọc lấy hai người, rơi thẳng xuống.

Cũng may, trong giây phút nghìn cân treo sợi tóc, Tạ Trì Phong bắt được cánh tay của Tang Nhị, dứt khoát ngay giữa không trung điều chỉnh tư thế, đồng thời triệu hoán Nguyệt Lạc kiếm.

Nguyệt Lạc ra khỏi vỏ, ánh sáng bạc lập lòe, tác dụng chẳng mấy to lớn mà đỡ dưới chân hai người nhằm giảm lại tốc độ rơi.

Trong chớp mắt, hai người đã rơi xuống đất, đè lên một tầng lá rụng ẩm ướt bên dưới, ôm lấy nhau lăn tròn về phía một cây đại thụ.

Trong lúc lăn, thấy việc phải đâm vào thân cây là không thể tránh khỏi, Tang Nhị theo bản năng cong người, siết chặt hai tay, ôm đầu Tạ Trì Phong vào lòng.

Giây tiếp theo, lưng nàng đập mạnh vào thân cây khô, chấn động đến xương ngực, khớp hàm đều tê dại, "Ôi!"

Tạ Trì Phong chấn động, nhanh chóng ngồi dậy, vén lưới lên và nhìn chằm chằm nàng, "Ngươi không sao chứ?"

Vì đau đớn, hai tròng mắt Tang Nhị có chút ướt át.

Nhưng vì không muốn bị xem thường, nàng cố cậy mạnh nói, "Không sao không sao, đệ thì sao?"

Quả nhiên, "vì người trong lòng chắn thương" là tình tiết kinh điển mà mỗi một liếm cẩu đều phải trải qua.

Tạ Trì Phong nghe xong liền mím môi, thanh âm so bình thường có chút dịu dàng, "Ta không sao, ngươi ngồi dậy được không?"

Tang Nhị khẽ gật đầu, chậm rãi đứng lên.

Ban nãy, chiếc lưới bện bằng dây thừng đã bị kiếm khí của Nguyệt Lạc đâm thủng, hiện tại còn tròng trên đùi của họ.

Hai người tháo nó ra, cuối cùng hoàn toàn tự do.

Tạ Trì Phong đứng lên, tra Nguyệt Lạc kiếm vào vỏ.

Tang Nhị như cũ ngồi trên đất, xoa xoa phần lưng đau đến căng tức.

Lúc này, nàng nghe thấy một thanh âm quen thuộc từ nơi xa truyền đến, "Ca ca, tỷ tỷ!"

Thấy rõ người đến là ai, Tang Nhị ngoài ý muốn nhướn mày, "Tiểu Quân?"

"Cuối cùng cũng tìm được hai người rồi!", Tiểu Quân thở hồng hộc chạy đến, trên mặt đầy vẻ hối hả mà duỗi tay về phía Tang Nhị, "Tỷ không bị thương chứ?"

Nếu mãi ngồi bệt trên đất cũng không hay nên Tang Nhị liền cầm tay nàng, sau một thoáng hơi dừng lại mới đứng lên, "Tỷ không bị thương, mà sao muội lại ở đây?"

"Từ ban nãy muội vẫn luôn đi theo hai người", Tiểu Quân môi khẽ run, cúi đầu, ngập ngừng nói, "Muội biết hai người muốn tìm ca ca muội, muội...!Muội đến giúp hai người"

"Muội nói gì?"

"Thật ra từ rất lâu trước đây, muội đã biết những chuyện ca ca làm.

Nhưng cụ thể bắt đầu từ khi nào muội không nhớ rõ lắm.

Dù sao, những vị khách lạ đến nhà của muội nhất định sẽ vô duyên vô cớ biến mất.

Sau đó không lâu, trong túi tiền của ca ca sẽ có thêm rất nhiều tiền.

Chuyện tương tự nhiều lần xảy ra, vì hoài nghi nên muội đã trộm theo dõi họ, kết quả bị họ phát hiện", vì nhớ lại chuyện đáng sợ, mặt Tiểu Quân trắng bệch, "Họ suýt chút nữa giết chết muội, còn uy hiếp muội nói nếu dám nói ra ngoài sẽ lập tức xử lý muội"

Tang Nhị khó hiểu hỏi, "Đinh Thạch là ca ca muội sao gã lại mặc kệ những người khác đối xử với muội như vậy?"

"Muội và Đinh Thạch...!không cùng một mẹ.

Gã căn bản không xem muội là người nhà, luôn ở sau lưng mắng muội là thứ nuôi tốn của.

Từ lúc muội còn rất nhỏ, gã đã sai khiến muội như nô bộc", Tiểu Quân môi run rẩy, xoa hai mắt đẫm lệ, "Muội rất sợ hãi, không dám phản kháng, nhưng cũng không muốn để hai người bị hại cho nên lúc trước mới muốn lén dẫn hai người đi.

Nhưng hiện tại, muội thấy mình không thể tiếp tục khoanh tay đứng nhìn nữa.

Muội đại khái biết gã sẽ trốn ở đâu, có thể dẫn hai người đi"

Nói xong, Tiểu Quân duỗi tay, muốn kéo Tang Nhị chạy về phía sâu trong rừng cây.

Nhưng nàng lại chụp hụt.

Tang Nhị nhanh chóng lui về sau một bước.

Đồng thời, trong không khí vang lên tiếng lưỡi kiếm rung lên.

Nguyệt Lạc ra khỏi vỏ, linh quang lạnh lẽo, mũi kiếm chĩa thẳng vào yết hầu của Tiểu Quân, còn cắt đứt vài sợi tóc của nàng.

Tiểu Quân ngạc nhiên dừng lại, ủy khuất lại sợ hãi mà trợn tròn mắt nhìn Tạ Trì Phong, "Ca ca, sao huynh lại chĩa kiếm vào muội?!"

Tạ Trì Phong không chút dao động, lạnh lùng nói, "Bởi vì ngươi đang nói dối"

"Tiểu Quân, vừa rồi ngươi nói Đinh Thạch đối xử với ngươi rất tệ, thường xuyên nô dịch ngươi", Tang Nhị nhẹ giọng phụ họa, "Nhưng tay của ngươi vừa mềm vừa mịn, một vết chai cũng không có"

Giữa trưa hôm nay, Tạ Trì Phong vừa nói với nàng điểm đáng ngờ trên tay Đinh Thạch cho nên, khi Tiểu Quân nâng nàng lên, Tang Nhị cũng trong lúc vô tình chú ý, phát hiện tay Tiểu Quân tuy gầy guộc, đen đúa nhưng lòng bàn tay vô cùng mềm mịn.

Người từ nhỏ liền bị bắt làm việc nặng, tuyệt đối không thể có một dôi tay như vậy

Đương nhiên, nếu một hai phải giải thích vậy thì nói "Quan hệ giữa Đinh Thạch và muội muội rất tốt, không cho nàng làm việc gì" cũng không phải không được.

Nhưng theo lời tự thuật của Tiểu Quân ban nãy, nàng lại chính miệng phủ nhận lời giải thích hợp lý duy nhất này, còn chứng thực mình đang nói dối, tự vạch trần bản thân.

Nếu trong lòng không có quỷ cần gì phải nói dối trong hoàn cảnh này?

Khi Tang Nhị phát hiện điểm đáng ngờ này, tiến độ của【 Tâm quỷ họa 】 bỗng dưng tăng lên 85%.

Nhìn thấu lời nói dối của một nhân vật nhỏ bé không đáng chú ý lại khiến tiến độ tăng một khoảng lớn, từ đó đủ để thấy được, Tiểu Quân tuyệt không phải nhân vật có cũng được, không có cũng không sao.

Cho nên, khi Tiểu Quân vừa tiến lại gần, phản ứng đầu tiên của Tang Nhị chính là tránh đi.

Chỉ là không ngờ, trước khi nàng kịp lên tiếng nhắc nhở, Tạ Trì Phong đã tâm linh tương thông rút kiếm ra.

Ngẫm lại cũng đúng, mắt quan sát của Tạ Trì Phong sắc bén như vậy, hẳn sớm đã phát hiện tay của Tiểu Quân không có vết chai.

Sau khi Tiểu Quân không đánh đã khai, hắn có lẽ cũng lập tức ý thức được đứa bé có vấn đề.

Tiểu Quân oan khuất kêu lên, "Đây chỉ là phỏng đoán của hai người thôi! Hai người thật sự đang nghĩ oan cho người tốt, muội thật lòng muốn cứu hai người mà.

Sáng nay muội vừa nói muốn mang hai người đi lại bị người khác chen ngang, hai người chẳng lẽ đã quên sao?"

Hình ảnh tiểu cô nương hốc mắt đỏ bừng, không ngừng rơi nước mắt, nhìn thật sự đáng thương.

Nhưng những lời nói kia không thể đả động được bất kì ai.

Khi phán xét một người, không phải nghe nàng nói gì mà phải xem nàng làm gì.

Hiện tại nghĩ lại, Tiểu Quân là người rõ ràng nhất nhà mình có bao nhiêu nguy hiểm.

Nếu nàng thật sự không muốn tổn thương người vô tội, vậy thì vào đêm hôm trước không nên mang Tang Nhị và Tạ Trì Phong về nhà.

Dù phải ngủ trên cây thì cũng an toàn hơn nhiều so với việc phải vào hang ổ "ma quỷ" như Đinh gia và không may lọt vào tầm nhắm của kẻ qua đường Đinh Thạch này.

Nhưng nếu thật không tránh được, đã mang người khác về nhà cũng không phải không có biện pháp cứu vãn.

Cả đêm đó, Tiểu Quân rõ ràng có vô số cơ hội để nói ra tình hình thực tế.

Dù không dám nói ra toàn bộ, cũng có thể ám chỉ cho họ biết, nếu tiếp tục ở lại sẽ gặp nguy hiểm.

Điểm đáng ngờ sớm đã tồn tại, chẳng qua Tiểu Quân lợi dụng vẻ bề ngoài nhỏ tuổi yếu ớt để che mắt người ngoài, khiến họ tự động vứt bỏ mọi hoài nghi.

Hiện tại, những điểm nhỏ bé không đáng kể kia rốt cuộc có thể kết nối lại với nhau, hiện ra đáp án rõ ràng.

Tang Nhị than một tiếng, nói ra phỏng đoán của mình, "Nếu ta đoán không sai, Tiểu Quân, ngươi là kẻ tên nhị trong miệng nhóm người của ca ca ngươi.

Bởi vì ngươi tuổi còn nhỏ, bề ngoài thoạt nhìn vô hại, cho nên người lạc đường càng dễ mắc bẫy, bị ngươi dụ vào thôn"

Trên mũi kiếm Nguyệt Lạc lạnh lẽo phản chiếu lại vẻ mặt không cam lòng của Tiểu Quân, "Tỷ nói bậy..."

"Các ngươi liên tiếp lặp lại hành vi lừa người về nhà, sau đó giết họ cướp tài sản.

Không ngờ, mấy ngày trước, thi cốt của những người bị hại, ngoài ý muốn lộ ra, bị tiều phu dưới chân núi phát hiện", Tạ Trì Phong lên tiếng, âm thanh của hắn bình tĩnh lại có chút lạnh nhạt, như đã nhìn thấu mọi việc, "Vì thế, các ngươi nhân lúc đêm khuya trộm xuống núi làm hai việc.

Thứ nhất, vẽ mắt cho hình nhân ở nghĩa trang, còn cố tình dùng máu thay vì mực đen.

Thứ hai, các ngươi đạp đổ hết thảy tế phẩm trước quan tài, ý đồ dùng mấy trò mèo này khiến các thôn dân hiểu lầm có tà ám quấy rối.

Sau đó vì sợ hãi, họ sẽ nhanh chóng chôn đống xương trắng kia đi và không tiếp tục điều tra nữa"

Những trò mèo này gạt được thôn dân vô tri nhưng không thể hù dọa tu sĩ.

Trên đời này, không có hình nhân nào có thể tự mọc ra hai mắt và dụ tà ám đến.

Trình tự bị đảo lộn, những tu sĩ có kinh nghiệm vừa nhìn liền biết do người ngoài nghề giả thần giả quỷ.

Tang Nhị nhanh chóng tiếp lời, "Ba người nhóm Đinh Thạch cho rằng thôn dân đã bị dọa, muốn dừng tay nhưng ngươi vẫn thấy lo sợ, không mấy yên tâm.

Vì thế, ngươi một mặt tiếp tục phối hợp Đinh Thạch, dụ người xa lạ vào thôn, một mặt khác lại chuẩn bị đường lui, lén lút ám chỉ rằng ngươi và nhóm Đinh Thạch không cùng một phe.

Như vậy, lỡ như mọi chuyện bại lộ, khi tai vạ đến ai nấy tự lo thân mình, ngươi cũng có thể thoái thác bằng lý do bản thân bị ép buộc, đúng chứ?"

Đêm nay, Tiểu Quân âm thầm bám theo phía sau họ và thấy cục diện dần nghiêng về một bên.

Vào giây phút đó, nàng rốt cuộc quyết định phản chiến, bán đứng ca ca, phủi sạch quan hệ với chuyện này hay vẫn giả vờ ở thế yếu, muốn gài hai người Tang Nhị vào bẫy rập, cứu ca ca mình, thì vẫn chưa biết được.

Tiểu Quân không nói gì, chỉ lạnh lẽo nhìn vào hai người, còn đâu bộ dáng thẹn thùng, sợ hãi khi họ lần đầu gặp mặt.

Tang Nhị nhìn Tạ Trì Phong khẽ gật đầu, lấy Khổn Tiên Tác* ra và trói Tiểu Quân lên cây.

Sau khi suy nghĩ hồi lâu, vì không yên tâm, nàng lại dán thêm một lá bùa.

(*Gốc 捆仙索, hay còn gọi là 捆仙绳, dây thừng trói tiên)

Khổn Tiên Tác chính là vật của tiên gia, sẽ tùy theo hình thể của con mồi mà thay đổi chiều dài, còn không bị bất kì vũ khí bình thường nào làm hỏng.

Trừ khi chủ nhân tự mình cởi trói, hoặc gặp được tiên kiếm cao cấp hơn.

Bị cột thế này, Tiểu Quân chắc chắn không thể chạy thoát.

Tang Nhị nói, "Chúng ta đuổi theo Đinh Thạch thôi, gã nhất định chạy chưa xa"

Vừa dứt lời, trong rừng sâu liền truyền đến một tiếng kêu thê lương, thảm thiết, đúng là tiếng của Đinh Thạch!

Quả nhiên không cần tốn chút công sức nào đã có thể tìm thấy.

Hai người đi theo thanh âm, đi đến một hồ nước sâu trong rừng.

Không khí âm u ẩm ướt, mặt hồ xanh sẫm, sâu không thấy đáy, vừa nhìn đã biết là hồ nước tù.

Cẩn thận nhìn lại liền thấy giữa hồ có những gợn sóng nho nhỏ.

Nơi phát ra tiếng kêu thảm thiết kia là bên cạnh hồ.

Đinh Thạch quỳ rạp trên đất, thần sắc hoảng sợ thống khổ, thê thảm kêu la, chân chỉ còn phân nửa, phần bụng thì bị một bàn tay màu xanh tím xuyên thủng.

Gã không cam lòng dùng hai tay bấu chặt lấy mặt cỏ khiến bên trên xuất hiện hai đường thật dài.

Dù thế, gã vẫn là không đấu lại sức mạnh của thứ trong hồ, cứ thế sống sờ sờ bị kéo xuống nước.

Bọt nước văng tung tóe trong giây lát, một bãi máu đỏ lan rộng, sau đó mặt hồ dần dần quay lại vẻ yên ả.

Tiến độ của【 Tâm quỷ họa 】 tại khoảnh khắc kia tăng lên 90%.

Tang Nhị nhảy khỏi thân kiếm, "Hồ nước có yêu quái kéo gã xuống sao? Chuyện này phải chăng có liên quan đến yêu khí trên thi thể Lý Tứ?"

Tạ Trì Phong đáp, "Rất có thể, đến xem liền biết thôi"

Hai người quan sát từ trên cao, nhìn hồi lâu liền phát hiện chiếc hồ này vốn dĩ thông với đường sông của núi Đại Vũ, nhưng ở chỗ nối cực hẹp kia lại bị rất nhiều tảng đá lớn chặn ngang.

Lúc này, phía sau có vài tiếng ngự kiếm đến gần, tiếp đến có ba thân ảnh nhảy xuống, sôi nổi chạy tới, gào to, "Tang sư tỷ!"

"Tạ sư huynh! Thì ra hai người ở đây!"

"Bọn ta ban nãy từ rất xa đã nghe thấy được tiếng hét thảm, có chuyện gì xảy ra vậy?"

...

Ba người này cũng là môn sinh của Chiêu Dương tông, lần này cùng họ đến Giang Lăng trừ yêu.

Họ nhìn thấy tin nhắn ở nghĩa trang mà Tang Nhị và Tạ Trì Phong để lại, nhanh chóng tìm đến thương đạo.

Chỉ là nhiệm vụ này, nguyên văn viết là do Tang Nhị và Tạ Trì Phong hoàn thành.

Cho nên, dưới sự ngăn trở của tác giả, ba người này vốn dĩ không tìm được thôn xóm kia.

Đợi đến khi mọi chuyện kết thúc, ba người mới có thể xuất hiện.

Tang Nhị khẽ gãi vành tai, "Chuyện này nói ra thì rất dài, nhân lúc hiện tại trời còn chưa tối, chúng ta trước đi cứu người đi.

Thôn dân bị mất tích kia hẳn chỉ ở gần đây thôi"

Bọn họ năm người phái ra hai người phụ trách vác hai tên hung đồ đau đến ngất xỉu và Tiểu Quân áp giải xuống chân núi, giao cho thôn dân.

Oan có đầu nợ có chủ, việc xử lý đám người này thế nào, hẳn nên để thân nhân của người bị hại quyết định.

Thấy tình thế hiện tại, Tiểu Quân cũng hoàn toàn mất hết tinh thần, thành thật khai báo ngọn nguồn.

Chân tướng so với suy đoán của Tang Nhị, Tạ Trì Phong không sai biệt mấy.

Thời tiết núi Đại Vũ hay thay đổi thất thường, có sương mù và mưa nhiều.

Những người phương xa đến đây lại bị lạc đường, bị hấp dẫn bởi ánh đèn, bị tiểu cô nương giả vờ thiện lương dụ dỗ vào bẫy rập, còn lòng mang cảm kích, cho rằng mình tìm được một nơi có thể nghỉ chân.

Chỉ là họ không ngờ đến, bản thân sớm bị xem là một con dê béo chờ làm thịt.

Đám người Đinh Thạch điên cuồng mất hết nhân tính, ngầm bỏ thuốc mê, giết người cướp của, cuối cùng mổ bụng người bị hại, nhét đá vào và ném xuống đáy hồ.

Qua một khoảng thời gian, đợi cá tôm rỉa hết thịt, chỉ để lại một khung xương trắng phếu.

Nhưng bọn hắn không ngờ, mùi vị của huyết nhục và sự xuất hiện của oán khí, không chỉ dụ cá tôm còn khiến hồ nước chết này sinh ra yêu quái thật sự.

Yêu quái không chủ mưu hại người, nó chẳng khác gì những con quạ chuyên rỉa thịt thối, yêu lực cũng vô cùng yếu ớt, chưa thể bò ra khỏi hồ.

Đây là lý do tấm phù chú lướt qua giữa mày Lý Tứ có thể bốc cháy mà yêu khí lại cực kì nhạt.

Trên đời này không có bức tường nào là hoàn toàn kín kẽ, không có khe hở.

Làm nhiều chuyện xấu, đến một ngày ắt phải lộ tẩy.

Mấy ngày trước, dưới chân núi Đại Vũ có một trận mưa to hiếm thấy.

Cơn nước lũ dữ dội đã cuốn sạch lớp trầm tích ở đáy hồ, cũng cuốn đi lớp bùn lây, thông thoáng đường sông.

Những thi cốt chết oan bị dòng nước cuốn đi, xuất hiện dưới ánh mặt trời, ở dưới chân núi gây nên sóng to gió lớn khiến những tu sĩ thật sự tìm đến.

Tâm quỷ họa.

Người có quỷ trong lòng, cuối cùng sẽ rước hoạ vào thân.

Kết cục của câu chuyện, Đinh Thạch vì hoảng loạn, chạy trốn đến bên hồ, vừa lúc chết dưới tay yêu quái bị gã biến tướng sinh ra, vừa hay lại phù hợp chủ đề, ở ác gặp ác.

Khó trách mức độ nguy hiểm của phó bản này lại thấp hơn mức độ trinh thám hai cấp.

Bất kể là đám người Đinh Thạch hay con yêu quái tép riu trong hồ nước kia, đều không phải đối thủ của Tang Nhị và Tạ Trì Phong.

Mấu chốt ở chỗ, bọn họ có bị tình tiết "yêu khí" làm chệch hướng và tìm ra đáp án thật sự hay không.

Tang Nhị, "Ta cảm thấy, tên của nhiệm vụ này nên đổi thành 【 tất cả đều là người ác 】sẽ đúng hơn"

Người xưa có câu, không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Nếu không phải Tạ Trì Phong quan sát tỉ mỉ, gián tiếp nhắc nhở nàng, nàng vốn cũng không nghĩ Tiểu Quân là người xấu.

Hệ thống, "..."

Buổi tối hôm đó, Tang Nhị, Tạ Trì Phong và những đệ tử còn lại đã tìm được thôn dân Lâm Nguyên với hơi thở thoi thóp trong một cái hố sâu cách thôn không xa.

Cũng không biết nên nói vị huynh đệ NPC này xui xẻo hay may mắn.

Sau khi lạc đường, hắn cũng đánh bậy đánh bạ đi đến được thôn này.

Chỉ là vận khí của hắn so với những người bị hại lúc trước tốt hơn một chút, trước khi gõ cửa, hắn nghe trộm được cuộc nói chuyện của nhóm người Đinh Thạch.

Bị nội dung dọa chết khiếp, hắn nhanh chóng chạy đi, vô ý ngã xuống hố.

Bởi vì cách hang ổ của đám người Đinh Thạch quá gần, lỡ kêu lên bị chúng phát hiện, chỉ sợ sẽ chết nhanh hơn.

Do đó dù Lâm Nguyên trong lòng khổ ngàn lần cũng không dám cầu cứu.

Nếu Tang Nhị quá 48 tiếng còn chưa tìm được hắn, vị huynh đệ này liền sẽ suy yếu mà chết.

Ba người Tang Nhị hợp lực đỡ hắn về thôn, và ngay hôm sau, họ lần nữa lên núi, thu thập con yêu quái trong hồ kia.

Xong việc, Tang Nhị cuối cùng cũng nghe thấy được âm thanh như từ thiên đường của hệ thống vang lên, "Đinh! Chúc mừng ký chủ hoàn thành cốt truyện chủ tuyến【 Tâm quỷ họa 】, hiện tại đang tiến hành tính toán tiến độ và khen thưởng"

Hệ thống, "Sau lần này, chỉ số pháo hôi giảm 100, tổng giá trị hiện tại: 4800.

Điểm nhân phẩm thêm 100, tổng giá trị hiện tại: 115JJ tệ.

Độ hảo cảm của Tạ Trì Phong thêm 20, tổng giá trị hiện tại: -10"

Hệ thống, "Vì độ hảo cảm của đối tượng công lược thấp hơn 0, lần này không có khen thưởng thêm, đồng thời đi kèm trừng phạt: Tăng thêm thương thế do bị đâm vào cây.

Hết!"

Tang Nhị, "Tăng thêm thương thế do bị đâm vào cây là có ý gì?"

Hệ thống, "À, ý là không khác bị nội thương là bao"

Tang Nhị, "..."

Vội vàng kết thúc 【 Tâm quỷ họa 】, nàng cũng chưa chú ý đến độ hảo cảm của Tạ Trì Phong khi nào đã từ -35 biến thành -10, có lẽ là vào lúc nàng đâm vào cây nhỉ.

Lại có tiến triển, thật vui vẻ...!mới là lạ!

Tang Nhị sống không còn gì luyến tiếc, đầy mặt nước mặt.

Tốc độ tăng độ hảo cảm độ này chẳng khác gì rùa bò.

Khó lấy lòng như vậy, trái tim Tạ Trì Phong làm bằng đá sao?

Không hổ là tiểu băng sơn, xem ra chỉ có nữ chính thật sự mới có thể hòa tan hắn, pháo hôi như nàng không có phúc được hưởng a.

Sau khi mối họa lớn ở núi Đại Vũ được giải quyết, bọn họ uyển chuyển từ chối lời mời ở lại vô cùng nhiệt tình của các thôn dân.

Dùng một ngày ở Giang Lăng chỉnh đốn mọi thứ xong, họ liền lên đường về Chiêu Dương tông phục mệnh.

Mà sự trừng phạt hệ thống từng nói, liền giáng xuống ngay trên đường đi.

17/2/2022.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!