Chương 7

Sau Khi Nam Phụ Phá Sản

11.549 chữ

18-05-2023

Thế mà thật sự có người mua.

Có nghi vấn này không chỉ một mình Ân Vinh Lan, còn có người xem live stream.

【 Trời Rực Lửa: Quá khủng! 】

【 Làn Tóc Maria: Lúc tôi vào đã bán hết. 】

【 Constantinopolis: Sản phẩm đã hết hàng? Cái quỷ gì vậy? 】

【 Kẹo Ngọt Của Anh: Thật muốn biết, người mua đến cùng là mang tâm lý thế nào! 】

Trần Trản thì lại không chút hoang mang nói: "Tôi đã thông báo với xưởng, để bọn họ sản xuất thêm mấy lô, mọi người bình tĩnh đừng nóng vội."

Nói xong cong cong đôi mắt đào hoa: "Ngoại trừ công dụng vừa kể, thật ra dùng để trêu bạn bè cũng không tồi. Hoặc cho người mình ngứa mắt một chai, ám chỉ nó: Bệnh lâu năm mà giấu? Học Trần Trản uống một chai chữa trị chút đi."

Mánh tự nói xấu được hưởng ứng không tệ, ít nhất màn hình đã ôn hòa hơn rất nhiều, đa phần là một dãy ha ha ha ha.

Thời gian live stream chỉ có bốn mươi phút, Trần Trản cuối cùng nghiêm túc nói: "Cảm ơn mọi người hôm nay đã ủng hộ, hi vọng sau này có thể tiếp tục ủng hộ thương hiệu Hướng Tây."

Vẫy vẫy tay, tắt live stream.

Chậm rãi uống nước thông cổ một hồi, Trần Trản nhận được điện thoại từ công ty, đầu kia rất mừng rỡ, thậm chí có nhã ý hợp tác lâu dài. Sau khi trò chuyện xong cậu bắt đầu thong thả dọn dẹp, trả lại bàn xong xuôi nói: "Cho tôi số tài khoản, chờ nhận được tiền, chuyển cho anh tám ngàn."

Ân Vinh Lan vốn dĩ không làm gì nhiều, Trần Trản tự động chia cho y tám ngàn, nói rõ ít nhất từ lần live stream này kiếm được mấy chục ngàn.

"Gặp thời cơ tốt mà thôi, bình thường công ty cũng sẽ không trả đến mức giá này." Trần Trản nhìn ra suy nghĩ của y, nhàn nhạt nói: "Huống chi tôi còn lập cam kết, lượng tiêu thụ không đạt 20000, không lấy một xu tiền."

Ân Vinh Lan lập tức hiểu được dụng ý: "Nguyên Thụy đúng lúc cũng có sản phẩm mới tung ra thị trường."

Sản phẩm của Nguyên Thụy và Hướng Tây công dụng không khác nhau nhiều, đồng nghĩa tính cạnh tranh tương đối kịch liệt.

Trần Trản mở ra Weibo: "Nguyên Thụy mời minh tinh làm người đại diện, lúc này độ nổi tiếng còn không cao bằng live stream."

# Ghét đứa nào, đưa nó trà xanh Hướng Tây! # treo cao trên top.

Một tài khoản có dấu tick thậm chí còn hùa theo bình luận trêu chọc: "Sức mạnh Hướng Tây thật mạnh mẽ! Có thể làm loại hư hỏng như Trần Trản trở về làm người bình thường."

Trần Trản nhảy cóc trở thành celeb mới nổi.

Tốc độ xưởng gửi tiền rất nhanh, Trần Trản trả xong tiền nhà, còn dư được một khoản, trong thời gian ngắn có thể thoát kiếp thiếu ăn.

Trần Trản: "Hệ thống, kiểm tra thử giá trị tẩy trắng hiện giờ của tôi."

【 Hệ thống: Xin ngài chờ một chút, em đang giúp ngài kiểm tra. 】

Âm thanh mềm mại đáng yêu, so với mấy lần trước tương phản rõ ràng.

Trần Trản: "Vừa thay ca?"

【 Hệ thống: Hệ thống đời trước của ngài nói đã học được không ít tri thức từ ngài, hiện tại đổi nghề xuống núi làm ăn. 】

"..."

【 Hệ thống: Chúc mừng ngài, giá trị tẩy trắng 250.

Tự động giúp ngài cập nhật nhiệm vụ mới: Nhiệm vụ 1 – "Nam phụ tẩy trắng": Có công mài sắt có ngày nên kim, viết mười bức thư xin lỗi nữ chính Khương Dĩnh. 】

Trần Trản 'à' một tiếng, lục tìm giấy bút, bắt đầu vào việc.

【 Hệ thống: Khoan đã, kí chủ chẳng phải từ trước tới nay đều không làm nhiệm vụ? 】

Trần Trản ngáp một cái, bên trong đôi mắt đào hoa đong đầy một tầng hơi nước: "Thỉnh thoảng làm một chút cũng không sao."

【 Hệ thống: Không được! Em không cho phép! Trước giờ không làm, hiện tại cũng không được làm. 】

Trần Trản bắt đầu viết, không thèm để ý nói: "Thật ra mi bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế, đúng không?"

【 Hệ thống:... Đúng vậy. Vậy nên anh có thể không... 】

"Không được."

Đêm nay, hệ thống từ đầu đến cuối cũng không xuất hiện nữa, hôm sau Trần Trản ăn sáng xong lấy ra mười phong thư đã viết đầy đủ: "Có cần gửi đi không?"

Âm thanh hệ thống đầy uể oải suy sụp: "Biếu tặng miễn phí 50 giá trị tẩy trắng, anh đừng làm nữa."

Trần Trản sờ sờ chóp mũi, trầm ngâm nói: "Có lời."

Một phiên mua bán ngầm cứ thế đạt thành.

Ăn xong điểm tâm, Trần Trản gọi điện cho Ân Vinh Lan: "Có an toàn về đến nhà không?"

Đầu kia điện thoại trầm mặc giây lát: "Tôi từ tối hôm qua xuất phát từ nhà cậu."

Hiện tại đã qua hết một đêm.

Trần Trản: "Điều kiện công an thụ lý án mất tích cũng phải đến bốn mươi tám tiếng, mới hơn mười hai giờ, xác nhận tình hình trước một chút."

"Rất an toàn." Ân Vinh Lan mới vừa nói xong, liền nghe Trần Trản nói câu "Vậy thì tốt", sau đó lập tức cúp điện thoại.

Phòng hội nghị.

Vài giám đốc dự án hai mặt nhìn nhau, xem tình huống cũng biết tổng giám đốc bị cúp điện thoại trước.

Thậm chí có người dám cúp máy trước y, chẳng lẽ là bạn gái?

Ngoại trừ bạn gái, hẳn là không ai có thể quyết đoán không sợ chết như vậy.

Ân Vinh Lan biết Trần Trản cũng chưa hoàn toàn giải trừ cảnh giác, y trước nay luôn mang thái độ khá là châm chọc với hành vi chủ tịch giả nghèo, bây giờ lại từ trong đó thưởng thức được đôi chút thú vị.

Không thể không nói, tính cách Trần Trản rất khác biệt so với tất cả mọi người.

Giám đốc dự án còn đang cẩn cẩn trọng trọng báo cáo nghiệp vụ, mắt thấy lực chú ý của Ân Vinh Lan dường như đặt tại nơi khác, vội vã tăng nhanh tốc độ nói, giống như một học sinh tiểu học cố gắng gian lận lọt ải trả bài.

Nói liên tục một hơi xong, thở phào một tiếng.

Ân Vinh Lan: "Nửa tháng tới là bước vào quý du lịch, bây giờ mở chương trình khuyến mãi có nghĩa lý gì?"

Giám đốc dự án lập tức biến sắc: "Là tôi tính toán không thấu đáo."

Ân Vinh Lan nhàn nhạt nói: "Tính toán không thấu đáo e rằng không chỉ ở việc này."

Giám đốc dự án trong lòng lộp bộp một tiếng, thầm than chuyện gì đến cũng phải đến.

Nguyên Thụy chỉ là một nhãn hiệu nhỏ mới mua, vấn đề là lần này lại thua quá mức khó coi.

Ân Vinh Lan nhẹ nhàng nhấc mắt: "Bỏ ra ba mươi triệu mời về minh tinh, cuối cùng hiệu quả còn không bằng một streamer?"

Lúc nói còn đồng thời nhìn về phía một quản lý dự án khác, người sau lập tức ngồi nghiêm chỉnh, không giải thích suông, trực tiếp thẳng thắn nhận sai lầm: "Là sai sót của chúng tôi."

Vốn tưởng rằng dựa vào minh tinh đang nổi đã nắm chắc phần thắng, kết quả bị đè xuống một bậc, ra giá hơn gấp mấy trăm lần, tạo được tiếng vang lại chỉ như bọt biển.

"Không nóng vội nhất thời." Ân Vinh Lan nói: "Ba tháng sau sẽ có sự kiện tổ chức ở Bác Duyệt, nghĩ cách hợp tác làm nhà tài trợ."

Quản lý dự án lập tức nói: "Tôi sẽ tìm người liên hệ ngay bây giờ."

"Anh tự mình đi đi, đừng để xuất hiện sơ suất lần nữa."

Ân Vinh Lan lại thông báo thêm vài phương diện cần thiết chú trọng, biểu cảm nhất quán ôn hòa, nhưng người xung quanh cũng không dám nhìn thẳng ánh mắt của y.

Sau khi kết thúc hội nghị, tâm trạng tất cả mọi người đều nhẹ nhàng thả lỏng.

Y khoát tay một cái, ra hiệu muốn ngồi lại phòng hội nghị thêm một chốc, những người khác mới lục tục rời đi.

Ân Vinh Lan cũng không ở quá lâu, chờ đến lúc đi ra, phần lớn người còn đang đợi thang máy.

Giám đốc dự án chủ động hỏi thăm mấy câu, Ân Vinh Lan gật gật đầu, đột nhiên hỏi: "Anh thấy Trần Trản là người thế nào?"

Giám đốc dự án nói: "Trò cười khắp mạng." Vừa nói vừa dùng giọng khinh thường: "Gần đây còn viết hồi ký gì đó, chỉ giỏi câu fame, phàm là người có chút đầu óc đều sẽ không vào đọc. Ngài yên tâm, người này chỉ là nổi lên nhất thời, chúng ta nhất định có thể thắng đẹp một trận khắc phục khó khăn!"

Ngay đúng lúc này, một vị đồng nghiệp nam vừa từ phòng vệ sinh trở lại thấy thang máy còn chưa lên, vội vội vàng vàng chạy tới, lúc cúi đầu thở dốc vỗ vỗ vai giám đốc dự án: ""Sám Hối Lục" mới vừa cập nhật, tôi chiếm comment đầu, ông bây giờ bình luận, còn kịp lên mặt tiền."

Nụ cười trên mặt giám đốc dự án từ cứng còng đến hoàn toàn sụp đổ chỉ trong vài giây ngắn ngủi.

Đồng nghiệp sau khi nói xong thấy không khí yên tĩnh giây lát, vừa ngẩng đầu đã phát hiện không ít đồng nghiệp khác đều dùng ánh mắt một lời khó nói nhìn anh, trong lúc nghi hoặc trùng hợp cùng tầm mắt Ân Vinh Lan va vào nhau.

Chỉ thấy Ân Vinh Lan cong cong khóe miệng một chút: "Truyện đọc rất hay?"

Bất kể là đồng nghiệp nam, hay là giám đốc dự án, đều bởi vì nụ cười này mà hoảng sợ đến sắp mất vía.

"Cũng, cũng tàm tạm." Giám đốc dự án không dám nói lời nào, đồng nghiệp nam mặt dày đưa ra một câu trả lời ba phải.

"Đinh" một tiếng, cửa thang máy mở ra.

Ngoại trừ Ân Vinh Lan, mọi người tựa như thấy được ánh rạng đông.

Giám đốc dự án lui về sau một bước, nhường đường nói: "Mời ngài đi trước."

Thang máy chịu tải có hạn, không ít người chủ động lựa chọn đợi đợt tiếp theo, mắt thấy cửa thang máy chậm rãi khép lại, giám đốc dự án mới quay người bóp lấy cổ đồng nghiệp, mặt đầy hung dữ: "Nói, vì sao hãm hại tôi!"

Đồng nghiệp nam trong lòng vẫn còn sợ hãi, nhưng vẫn mạnh miệng nói: "Công nhân có cuộc sống riêng là rất bình thường, cũng không phải xem pỏn, lo lắng cái gì."

Giám đốc dự án nghiến răng nghiến lợi: "Đây chính kẻ địch hại chúng ta bại trận vừa rồi."

Đồng nghiệp sờ mũi chột dạ nói: "Không cưỡng lại được văn hay."

Nghe vậy giám đốc dự án cười gằn, sức lực trên tay không giảm bớt một chút, người bên cạnh vội vàng an ủi: "Nói không chừng tổng giám đốc cũng có đọc truyện."

Mặc dù nội tâm mọi người đều rất rõ ràng Ân Vinh Lan sẽ không rỗi hơi như vậy.

Ân Vinh Lan đúng là không đọc truyện Trần Trản viết, nhưng giờ khắc này lại có đôi chút hứng thú, nổi ý có thể tranh thủ thời gian xem thử.

Mà lúc này văn hào tương lai tự phong Trần Trản, đang ngồi trước cửa cùng hộp trứng gà mới mua chờ ông cụ nhặt rác xong trở về.

Đối phương nhìn thấy hộp quà, liền biết cậu đã kiếm được ít tiền.

"Cách làm giàu của người trẻ ông càng ngày càng không hiểu."

Hỏi mình mượn cái bàn, lãi được một thùng vàng, cũng thật lợi hại.

Trần Trản nhún nhún vai: "Con vốn đã có tiềm lực."

Ông mở cửa cho cậu tiến vào: "Chuẩn bị làm tiếp cái phát trực tiếp gì gì đó?"

Trần Trản lắc đầu, quét mắt qua hộp quà: "Không bỏ tất cả trứng vào cùng một giỏ." [*]

Cậu không ở lâu, canh thời gian trở lại chạy deadline.

Lượng theo dõi "Sám Hối Lục" tăng lên mỗi ngày đều phải tính bằng ba con số, khu bình luận càng giống một sân khấu lớn, thậm chí còn muốn đặc sắc hơn truyện chính.

【 Làn Tóc Maria: Hú hú hú! Mị bắt đầu ship Trần Trản với Lâm Trì Ngang rồi! 】

【 Đỉnh Cao Thế Giới: Chị em phía trên còn khỏe chứ? 】

【 Lái Đò Triệu Tam: Sinh ra làm người, làm ơn giữ lương tri! 】

Trần Trản tùy tiện lướt qua mấy cái, truyện chỉ mới hơn vài chục nghìn chữ, đã có không ít phiên bản đồng nhân, cậu chọn vài bộ không thay đổi tính cách nhân vật cũng không bày trò khoa trương bấm like, làm cho khu bình luận trông không quá xấu xa độc hại.

Lại nhìn qua tổng kết thu nhập, bắt đầu nâng tay đánh máy —

Lần nữa gặp lại nữ thần trong lòng, là tại một buổi trưa sáng rọi.

Mặc dù đã sớm biết em gần đây cùng vị công tử nhà giàu kia rất thân thiết, nhưng khi chân chính nhìn thấy vẫn làm tôi nhói trong tim.

Nhưng hôm nay là một ngày tốt, Bồ Tát phù hộ, bọn họ bỗng nhiên cãi nhau.

Em dường như rất tức giận, hất tay bạn trai trực tiếp lái xe bỏ đi.

Tôi hít sâu một hơi, từ trộm nhìn trong tối đổi thành bước ra quang minh chính đại, định quan sát vẻ thất bại trên mặt tên đàn ông tự cao tự đại này.

Nhưng chỉ thấy anh ta xoa xoa ấn đường, đến sạp bán lẻ gần đó mua một bình nước gần như đông thành đá, ném ra tờ một trăm, không đợi chủ quán thối tiền đã cau mày xoay người rời đi.

Ở ngay trước mặt tôi,

Hết lần này tới lần khác.

Chàng trai, nhớ kỹ đây là do anh ép tôi!

---

Lời Không Cánh:

Ân Vinh Lan bắt đầu nghiệp diễn "Chủ tịch giả nghèo và cái kết"...

---

Chú thích:

[*] Don't put all your eggs in one basket: Dùng trong kinh doanh, nghĩa là không đầu tư tập trung duy nhất một chỗ, để giảm rủi ro cho bản thân.

Ngoài ra còn có thể hiểu bằng góc nhìn hơi khác chút theo lời shark Việt: "Trứng không nên bỏ một giỏ, nhân tài về hết đất nước thì dễ cản trở lẫn nhau."

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!