Chương 139

Sau Khi Nam Phụ Phá Sản

11.695 chữ

18-05-2023

Hệ thống đi rồi, thanh niên cũng theo luôn.

Không còn ai làm ầm ĩ bên tai, sự thanh tĩnh đột ngột này khiến người ta không kịp thích ứng. Bỗng nhiên Trần Trản nhớ tới một câu... nơi cao thắng nổi lạnh hàn?

Tự mình đa tình một hồi, lại không ngăn nổi vui vẻ.

"Có lẽ xem phim cung đấu nâng cao tinh thần được đó."

Ân Vinh Lan vừa hay nghe được câu lẩm bẩm này, không hề phản đối, bất kể cái gì cũng được, ít nhất còn hơn bây giờ phải ngồi xem "Cậu bé hồ lô". Y chủ động bật ti vi, lúc chuẩn bị đổi kênh, đột nhiên nghe "Chờ chút".

Trần Trản chớp mắt hai cái: "Lùi về hai kênh."

Trên kênh đang phát chương trình tuyển chọn ngôi sao, một thí sinh xinh đẹp rực rỡ, nhìn có đôi nét giống Khương Dĩnh. Giọng hát của cô không trong trẻo ngọt ngào như các cô gái khác, mà nghe cứ như bị mất tiếng, tựa đàn cò cũ kỹ, không thuần hậu cũng chẳng ấm trầm.

Ân Vinh Lan cũng có ấn tượng với khuôn mặt này, nhíu mày: "Tại sao lại là cô ta?"

Chừng mấy tuần trước, thi thể của người phụ nữ này đã xuất hiện trong chính sân nhà mình mà.

Hình xăm kì lạ khó che chắn hết dấu tích trên cổ cô ta, đúng ngay nơi vết thương trí mạng, trên đời không thể có trùng hợp đến mức vậy được.

Mặc dù Trần Trản không biết nguyên nhân bên trong, nhưng cậu khẳng định một chấp pháp giả đã thao túng cơ thể này.

"Còn không bằng để chôn trong sân." Khẽ than một tiếng trầm, cứ để chấp pháp giả ngang nhiên thu gom xác như vậy, hậu hoạ khôn lường.

Ân Vinh Lan nhìn Trần Trản: "Em biết hả?"

Trần Trản: "Thế giới rộng lớn, chẳng phải còn có chuyện cản thi* à, mánh khóe như nhau thôi."

(* tục dẫn người chết về quê bằng cách để xác "tự đi bộ", tham khảo thêm trên gg)

Ân Vinh Lan trầm mặc một hồi: "Có bất lợi gì với em không?"

Trần Trản hơi sửng sốt, lắc đầu.

Ân Vinh Lan đổi kênh, không hỏi thêm nữa.

Dạo này ti vi hay chiếu phim cung đấu, chẳng khó tìm được một bộ. Trần Trản không quan tâm cái này lắm, để ý Ân Vinh Lan, cái người này, khóe miệng vểnh vểnh... Đây chính là điểm hấp dẫn cậu nhất của người ấy, không nhiều chuyện, không sinh sự, không phiền hà.

Chờ Ân Vinh Lan rời nhà đi làm, Trần Trản bắt đầu tìm kiếm thông tin của cô gái kia, nghệ danh Diệp Ưu, mang nét giống Khương Dĩnh, còn có vết sẹo trên cổ, ngắn ngủi có mấy ngày đã tạo nên cơn sốt.

Cũng không mất thời gian lắm, Trần Trản nhận được tin của những người ở lại bên nước ngoài, có một người đang trong tình trạng sợ hãi, xin vay giá trị tẩy trắng.

Lúc trước bọn họ phản bội, gián tiếp khiến Ngô tiên sinh "đăng xuất", Trần Trản niệm tình cũ, chuyển cho một ít.

"Đa tạ! Gần đây chấp pháp giả càng lúc càng hung hăng đáng sợ, đột ngột đòi phí năm sớm, có người ở lại đã bị xóa sổ rồi."

Tin nhắn coi như giải thích được nghi hoặc của cậu, Trần Trản đã từng thắc mắc khó hiểu tại sao Ngô tiên sinh lại tình nguyện bị nhốt trong tù, cũng không đưa xác nhận bệnh tâm thần để giảm án. Chắc là đã tính đến ngày này.

Hệ thống tuyên chiến Tổng bộ, Tổng bộ không rảnh rang quản lý chấp pháp giả, như ông chủ đi công tác, nhân viên hoặc lười biếng, hoặc động tay động chân làm trò vặt gì đấy là chuyện bình thường.

Trần Trản mơ hồ có dự cảm, tên chấp pháp giả sử dụng thân phận Diệp Ưu này chẳng mấy nữa sẽ tìm đến. Sợ lỡ thời gian, cậu lập tức tắt ti vi bắt tay vào viết bản thảo.

Khoảng hai giờ sau, Vương Thành bất ngờ gọi điện tới, nói một chương trình đang hot hiện nay chủ động tung cành ô liu, mời cậu đến làm khách mời bí ẩn cùng hát trên sân khấu.

"Bây giờ Diệp Ưu được gọi là tiểu Khương Dĩnh, hai người đứng chung chắc chắn nổ hot search luôn đó." Vương Thành đứng ở góc độ thương mại, đa mưu túc trí nói: "Sau này cô ấy nhất định sẽ hot, đối với cậu là chuyện tốt."

Trần Trản suy nghĩ một chút, không khước từ.

Vương Thành tựa hồ còn rất vừa ý lần hợp tác này, gần chạng vạng chủ động tới nhà một chuyến, mang theo vài ca khúc để chuẩn bị cho chương trình.

"Danh sách bài hát của họ, cậu muốn hát bài nào cứ chọn."

Trần Trản không để ý lắm mà tùy tiện lấy một bài: "Cái này đi."

Khóe miệng Vương Thành giật một cái, hiển nhiên nhìn ra cậu đang lơ đễnh. Vốn định nói đôi câu, nhưng nghe Trần Trản hừ hừ một khúc, thế mà ổn bất ngờ.

Đèn trong phòng vừa bật đã bị tắt, rồi lại được bật, ánh mắt Trần Trản lóe lên: "Các cụ bảo người chết như đèn tắt, nhưng đối với tôi mà nói, lại là bắt đầu phiền phức."

"..." Nói cái quái gì thế?

Bài hát đã được chọn, chuyện khác cũng lười tìm hiểu. Vương Thành hợp tác với Trần Trản lâu như vậy, có thể tồn tại mà đến nay chưa bị đưa vào đồn cảnh sát lần nào, chính vì thiếu chút lòng hiếu kì tò mò đấy.

Buổi diễn tập rơi vào chiều thứ năm, lúc Trần Trản đến nơi ngoại trừ ban nhạc và mấy nhân viên công tác, sân khấu trống trơn chưa thấy ai.

"Kỹ thuật đang gặp trục trặc," âm thanh khàn khàn từ đằng sau truyền đến: "Chúng ta có thể ngồi nghỉ một lát."

Hai người ngồi ở dãy ghế ban giám khảo hàng đầu tiên, Diệp Ưu chống cằm đánh giá Trần Trản: "Bắt chước cách anh khiến người ở lại này làm."

Trần Trản dùng câu chữ đưa Ngô tiên sinh thành người tâm phúc, dưới ánh mắt gắt gao theo dõi của công chúng nên hắn không dám xằng bậy công khai, bây giờ vẫn thủ đoạn như thế, chấp pháp giả mượn không tốn công gì.

Trần Trản "à" một tiếng.

Diệp Ưu có vẻ bất mãn với phản ứng của cậu: "Anh không có điều gì muốn nói sao?"

Trần Trản đánh giá một lượt, nói: "Chống cằm không phải là một thói quen tốt."

Cô gái này lúc còn sống đã từng được cậu nhắc nhở một lần, không ngờ rằng chết rồi cái hành động đó còn bị chấp pháp giả tiếp tục sử dụng.

"Đừng có mà đắc ý." Diệp Ưu hạ giọng cười: "Bây giờ không giống lúc xưa, bọn tao chiếm từng cơ thể của những người ở lại, từ nay trở đi, trải khắp lĩnh vực mà mày tham gia."

Trần Trản vỗ tay than thở: "Thông minh rồi đó."

"Mày..."

"Lên sân diễn tập." Trần Trản cắt ngang lời nó, đứng lên cầm lấy micro.

Đây là một bài tình ca cần một nam một nữ hát. Dù sao chấp pháp giả vẫn chưa từng luyện tập kỹ năng diễn xuất, vừa mở miệng hát câu "người yêu của em", tâm lý chán ghét chuyển thành sinh lý, chạy xuống sân khấu nôn khan.

Lần thứ hai, đối diện với ánh mắt đong đầy tình ý của Trần Trản, chớp mắt bị buồn nôn đến quên lời.

Trần Trản ra vẻ lo lắng, bày ra dáng dấp thân thiết: "Có ổn không?"

"Im đi."

Trước ánh nhìn quái dị của nhân viên công tác, Diệp Ưu ổn định tinh thần, kìm nén sự khó chịu kia, mạnh mẽ hoàn thành tiết mục.

Trần Trản vẫn luôn duy trì trạng thái hợp tác hữu hảo, kết thúc diễn tập, trước khi rời đi, Vương Thành hơi lo lắng hỏi: "Cậu bất hòa với Diệp Ưu hả?"

Không hợp lý chút nào, hồi đó Trần Trản điên cuồng theo đuổi Khương Dĩnh, dựa vào một khuôn mặt hao hao, khó sinh lòng ác cảm mới phải.

"Đại để là không hợp mắt thôi."

Vương Thành nhíu mày: "Diệp Ưu có tư bản chống lưng, tuy không biết là nhà bên nào, nhưng để quan hệ căng thẳng quá cũng không tốt."

Trần Trản nhíu mày: "Tôi thì không có?"

Vương Thành bị hỏi ngớ người, một lát sau nói: "Là tôi nghĩ nhiều rồi." ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Từ Diệp Ưu khởi xướng, dạo gần đây phiền phức bắt đầu xuất hiện trên mọi lĩnh vực cậu tham gia thật, tung tin bẩn rất có xu thế khó đỡ, vài dự án còn chủ động dừng hợp tác.

Ân Vinh Lan nghe tiếng gió, hỏi cậu có muốn đoạt lại tài nguyên hay không.

Trần Trản lắc đầu: "Xin phép cho em lặng lẽ xem bọn họ diễn trò."

Lời thì nói vậy, cậu cũng không phải loại chịu để người ta bắt nạt, một buổi tối mây đen gió lớn, đem người tìm đến căn nhà cấp bốn, quả nhiên lúc này chỉ có một chấp pháp giả ngồi trông.

Phá cửa đi vào, ngay khi chấp pháp giả chuẩn bị xông lên, cười: "Đừng ép tao dùng đến đạo cụ."

Đối phó với cả đám chắc chắn không xong, nhưng một đứa vẫn thừa sức chán.

Quả nhiên chấp pháp giả đứng bất động tại chỗ.

Trần Trản tự ngồi xuống: "Tính toán chuẩn đấy, nhân lúc hệ thống rời khỏi vội vàng tìm một cái bo đỳ, gây sức ép cho tao."

Chấp pháp giả thầm than xui xẻo, vốn tưởng có thể gặt thêm được một đứa ở lại, ai ngờ không biết đối phương kiếm đâu ra giá trị tẩy trắng thế này.

"Tao cho đó." Trần Trản nhìn ra nó đang nghĩ cái gì, chủ động giải thích.

Lúc chấp pháp giả đang nghĩ đối sách, Trần Trản lại lên tiếng: "Gọi đồng nghiệp của mày về." Ngừng một chút nói: "Gọi lần lượt."

Bị hội đồng cậu cũng không ngăn nổi.

Đứa xui xẻo đầu tiên chính là Diệp Ưu.

Trần Trản vốn không muốn đem giá trị tẩy trắng dạo này khổ cực tích góp lãng phí đối phó với bọn chúng, nhưng bọ chét cứ nhảy nhót trước mắt thật đáng ghét.

"Mày dám đánh tao!" Diệp Ưu mắng: "Còn trùm bao tải đánh! Tao phải tìm truyền thông tố cáo mày..."

Trần Trản: "Thân thể con người đối với bọn mày mà nói hẳn là một loại trói buộc."

Còn nhớ hồi đó bước đi của thanh niên kỳ cục cực kỳ.

Diệp Ưu im lặng.

Hai chấp pháp giả khác lục tục đi vào, giống như trải nghiệm vừa rồi của Diệp Ưu... một trận đòn từ xã hội loài người.

Đến đứa thứ tư, Trần Trản bảo dừng gọi chấp pháp giả về, nói với kẻ cuối cùng vào cửa: "Cái đống IQ của bọn mày vẫn chưa đủ trình để nghĩ ra cách đối phó tao."

Không gian trầm mặc lặng thinh, chỉ mỗi Trần Trản lên tiếng: "Tổng bộ chỉ thị?"

Không tên nào dám nhìn thẳng cậu.

Trần Trản nở nụ cười: "Đi truyền lại lời tao, năm nghìn giá trị tẩy trắng chuộc một đứa."

Chấp pháp giả vào cửa sau cùng cẩn thận hỏi: "Tôi đi đây?"

Trần Trản vung tay: "Đi đi, nhớ chỉ có ba ngày."

Diệp Ưu bất bình dậm chân: "Tao là nghệ sĩ, không thấy tao..."

Trần Trản nhét bừa một nùi vải vào mồm nó, bắt đầu hoài niệm thời điểm mấy tên chấp pháp giả này đang là khối cầu.

Không có cỏ hoa cây cối, không có ánh nắng hay loài người đi lại tự do. Chấp pháp giả bay một đường từ thế giới phồn hoa như gấm đến một vùng đất hỗn độn hắc ám, chưa từng dám ngừng lại.

Vượt qua mấy chiều không gian, cuối cùng cũng tới biên giới, tín hiệu đã bắt đầu mơ hồ bất ổn.

Đồng nghiệp chạy ra tiếp ứng nó: "Kệ tôi, truyền tin trước. Trần Trản phát điên, giam cầm chấp pháp giả muốn..."

Lời còn chưa dứt, mã code trục trặc rơi vào hôn mê.

Đồng nghiệp vội vã chạy về phía Tổng bộ, nửa đường bị chặn lại: "Quét mã, kiểm tra thân phận."

Hai phe đối chọi, đều đề phòng có gián điệp xâm nhập.

Hệ thống đang chờ báo cáo tình hình chiến đấu còn xếp một hàng dài, đồng nghiệp vội vàng nói: "Phiền truyền lời, Trần Trản giam cầm chấp pháp giả làm việc bất chính."

Khối cầu phụ trách kiểm tra an ninh ngờ vực: "Đang yên đang lành, tại sao hắn lại như thế?"

Đồng nghiệp: "Thì mấy đồng nghiệp đó mượn xác nhân loại, đi kiếm chuyện với hắn, kết quả lại bị bắt sống."

Ngày xưa có giao hảo với đội trưởng bên chấp pháp giả nên khối cầu kiểm tra an ninh (kiểm an) cũng vuốt mặt nể mũi, đồng ý đi truyền lời. Nhưng dùng thân phận của nó vẫn chưa đủ để gặp quan chỉ huy cao cấp của Tổng bộ.

Lính gác cửa lạnh lùng nói: "Chờ, sĩ quan chỉ huy đang nghỉ ngơi."

"Chuyện này... chờ không được đâu."

Lính gác cười lạnh: "Chỉ là một tên loài người, coi như bắt cóc chấp pháp giả thật thì làm được cái gì?"

Thanh danh Trần Trản đã sớm lưu truyền trong Tổng bộ, khối cầu kiểm an nghĩ tới tư liệu của đối phương, đột nhiên biến sắc: "Anh có biết Trần Trản có người yêu đồng tính không?"

Lính gác không mặn không nhạt ừm một tiếng.

"Hiện giờ chấp pháp giả đang dùng xác người."

Lính gác không nhịn được nói: "Vậy thì như nào?"

Nhớ ra đồng nghiệp mới nói câu "làm việc bất chính", khối cầu kiểm an càng thêm tin chắc phán đoán: "Loài người coi trọng duy trì nòi giống, Trần Trản muốn ép bọn họ sinh con!"

1

"..." Lính gác khiếp sợ, lập tức máy móc xoay người, cùng tay cùng chân đi vào trong báo cáo.

Một lát sau, từ trong phòng truyền ra một tiếng quát phẫn nộ, như lửa bừng thiêu đốt, khối cầu kiểm an đứng chờ ngoài cửa sợ tới mức suýt té lộn cù mèo...

"Trần Trản, cái tên dâm tặc!"

- --

Lời tác giả:

Trần Trản: Người ngồi trong nhà, tiếng hôi trời giáng.

Hệ thống trên tiền tuyến nghe tin:... Không ngờ kí chủ lại có ý tưởng như vậy.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!