Chương 4

Sau Khi Kết Hôn Với Ác Ma, Có Muốn Ly Hôn Cũng Không Được

14.706 chữ

05-05-2023

Đêm nay Chu Vụ ngủ không yên giấc, rất lạnh lẽo, rét tới tận xương tủy.

Tư thế ngủ của cậu từ từ chuyển thành tư thế nằm cuộn tròn của em bé, nhưng cậu vẫn cảm thấy càng lúc càng lạnh.

Bởi vì quá lạnh, trong tiềm thức cậu sáp đến gần Ngô Nghiêu đang ngủ cùng mình, nhưng vẫn cảm thấy không có dấu hiệu ấm lên, cậu lại dần dần rời khỏi.

Cứ như vậy đến nửa đêm, Chu Vụ vì quá lạnh mà tỉnh lại, sờ sờ dái tai mới phát hiện bản thân đã lạnh đến nỗi mất đi cảm giác.

Trước khi tới đây, Chu Vụ thật sự không nghĩ nơi này sẽ lạnh như vậy, lạnh đến mức cậu chỉ mình muốn hôn mê luôn cho rồi, kể từ khi đi học đến nay, cậu chưa bao giờ trải qua cảm giác lạnh thấu xương như vậy.

Có điều nơi này nằm sâu trong núi, hơn nữa còn là vùng cao, lạnh như thế cũng là chuyện bình thường.

Đợi đến khi cậu tỉnh lại từ trong cơn mơ, máu bắt đầu lưu thông, cơ thể cũng trở nên ấm áp hơn, cậu bỗng nhiên cảm thấy bụng dưới của mình hơi ngột ngạt.

Mắt của Chu Vụ vẫn có chút không mở ra được, cậu đẩy đẩy Ngô Nghiêu bên cạnh mình.

Hai người bọn họ ngủ rất gần nhau, Chu Vụ còn nhớ trước khi đi ngủ đã mơ màng bàn bạc với Ngô Nghiêu cùng nhau sưởi ấm đối phương.

Duỗi một tay ra, cánh tay lạnh lẽo sờ vào khoảng trống, bên cạnh không có ai hết.

Chu Vụ vốn đang rất buồn ngủ, nhưng lúc này lại đột nhiên tỉnh táo hẳn.

Sau khi mở mắt ra, căn phòng hoàn toàn tối đen, ngoài cửa sổ mưa rơi tí tách.

Vị trí của chiếc giường trong phòng hướng ra cửa sổ, ngước mắt lên nhìn cửa sổ cũng không nhìn rõ cảnh vật bên ngoài, rất mơ hồ.

Sau khi đôi mắt đã thích ứng với bóng đêm, cậu dựa vào một chút ánh sáng yếu ớt bên ngoài cửa sổ mà miễn cưỡng thấy rõ mọi thứ xung quanh, bên cạnh giường trống trơn, không thấy bóng dáng Ngô Nghiêu đâu.

“Ngô Nghiêu, Ngô Nghiêu?” Giọng nói của Chu Vụ vang vọng trong phòng, nhưng không ai trả lời.

Chu Vụ mò điện thoại mà cậu đã đặt dưới gối, đã hơn một giờ, khuya vậy rồi anh còn đi đâu chứ?

Chống tay ngồi dậy, Chu Vụ vừa chui ra khỏi ổ chăn thì lập tức cảm thấy không ổn, rét đến mức không nói nên lời, nhưng cậu thật sự gấp lắm rồi, cậu với lấy áo khoác choàng lên người sau đó chạy thẳng vào nhà vệ sinh.

Vừa ngồi xuống, khóe mắt Chu Vụ nhìn thấy có một bóng đen mờ nhạt phản chiếu trên cửa sổ thủy tinh, cậu nhất thời sửng sốt, nhưng trong tiềm thức cho rằng đó là bóng của chính mình.

Bởi vì đang mắc tiểu cho nên Chu Vụ thật sự không để ý nhiều, cậu cũng không quay đầu nhìn lại, vừa chạy vừa run rẩy xông vào nhà vệ sinh.

Cũng may, nơi này coi như cũng hiện đại, có bồn cầu, nhưng lúc này Chu Vụ đã lạnh đến mức “xả nước” cũng có chút không chính xác, tay cậu run run, suýt chút nữa thì đã nhắm lệch.

Giống như mới đi đánh giặc vậy, rửa tay xong cậu đã muốn nhanh chóng vọt trở lại giường, lúc khóa vòi nước ngẩng đầu lên để lau tay, cậu bỗng cảm thấy có chút kỳ quái.

Cậu chậm rãi lau tay, trong lòng thầm nghĩ, rốt cuộc thì chỗ nào kỳ quái nhỉ?

Lau tay xong, trong lúc tay trái cuộn giấy vệ sinh thành quả bóng muốn ném vào thùng rác.

Cả người cậu đột nhiên đơ ra trước gương.

Ánh sáng rọi từ trần nhà xuống rất mờ, là loại bóng đèn vàng công suất thấp thường được sử dụng ở những thôn quê.

Hình ảnh trong gương của Chu Vụ lúc sáng lúc tối, cậu bị tóc mái che khuất tầm mắt, gần như không nhìn rõ, chỉ có thể nhìn thấy vài đường nét mờ mờ.

Lý do Chu Vụ cứng đờ người ra không phải là vì ngoại hình kỳ quái của mình.

Dáng vẻ của Chu Vụ trong gương không khác gì cậu thường ngày, không hề mang lại cảm giác xa lạ gì.

Chỉ là khi Chu Vụ nhìn chằm chằm vào gương, sau đó dùng tay trái ném nhẹ cục giấy, bản thân ở trong gương cũng dùng tay trái nhẹ nhàng ném cục giấy.

Nhưng hướng ném hoàn toàn trái ngược với cậu.

Đầu óc Chu Vụ trống rỗng, thế nhưng hình ảnh phản chiếu của cậu trong gương lúc này mới khiến người ta lạnh gáy.

Người bên trong gương vừa chớp mắt bên phải.

Nhưng cậu không hề chớp mắt, không hề!

Chu Vụ không thể diễn tả được cảm giác của mình lúc này, đôi chân tê cóng của cậu bắt đầu run lên, thậm chí cậu cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ng.ực.

Cậu cố gắng giữ cho bản thân không được hoảng sợ, đầu chuyển động một cách máy móc, Chu Vụ buộc bản thân làm như vừa nãy không có gì xảy ra cả, cả người cậu cứng đờ muốn bước ra khỏi khỏi nhà vệ sinh.

Nhưng cơ thể giống như bị đông cứng tại chỗ, không thể mở miệng cũng không thể nhúc nhích.

Lúc này, cậu ở trong trong gương bỗng nhiên nở một nụ cười thân thiện.

Đó rõ ràng là khuôn mặt của Chu Vụ, mặc dù cậu thường ngày lạnh lùng nhưng lúc cười lên lại tạo cho người ta cảm giác rất thân thiện và gần gũi.

Nhưng vào thời điểm hiện tại, cái cảm giác gần gũi này lại như một đòn trí mạng, quỷ quyệt cực kỳ.

Chu Vụ thẫn thờ sờ lên khuôn mặt mình, cậu không có cười mà.

Lúc Chu Vụ đang sờ lên mặt mình, “Chu Vụ” trong gương đột nhiên duỗi tay về phía cậu, dường như muốn đập vỡ gương để chạm vào cậu.

A ———

Cậu muốn hét lên, nhưng cổ họng không phát ra được bất kì âm thanh nào.

“Cậu ở bên trong à?” Giọng nói của Ngô Nghiêu đột ngột từ bên ngoài truyền vào.

Thanh âm này giống như tiếng kèn hiệu xuyên qua màn sương mù dày đặc, từ ngoài cửa truyền đến tai Chu Vụ vô cùng rõ ràng.

Chu Vụ thoáng cái bừng tỉnh, hình ảnh trước mặt trở nên rõ ràng, ánh mắt đột nhiên sáng sủa hơn, sau khi lấy lại tinh thần cậu lập đến xem cái gương, nhưng mọi thứ lại trở về bình thường.

Chưa tỉnh ngủ nên gặp ảo giác sao?

Bên ngoài lại truyền tới giọng nói của Ngô Nghiêu: “Ê?”

Chu Vụ gần như là chạy ra khỏi nhà vệ sinh, trong phòng ngủ, Ngô Nghiêu đã trở lại giường, ngồi bên mép giường nhìn Chu Vụ.

Lúc thấy Ngô Nghiêu, Chu Vụ vẫn còn hơi hốt hoảng, nhưng cậu buộc mình phải bình tĩnh lại, bởi vì Ngô Nghiêu còn nhát gan hơn cả cậu.

Cậu lúng túng hỏi: “Đêm khuya mà anh đi đâu thế?”

Ngô Nghiêu nhìn chằm chằm lông mi đang run rẩy của Chu Vụ, đáp lại: “Đi lấy đồ.”

“Đồ gì?” Giữa đêm khuya thì có cái gì mà phải lấy gấp như thế.

“Cái này.” Ngô Nghiêu cầm lên một cái túi chườm nóng.

“Cho tôi à?” Suốt cả quãng đường đi Ngô Nghiêu giống như cái máy phát điện tự động vậy, cơ thể rất ấm áp, đương nhiên Chu Vụ cảm thấy cái đó là lấy cho mình.

” Ừ.” Ngô Nghiêu gật đầu.

“Lúc ở trên xe, là anh đã đưa nước cho tôi phải không?” Chu Vụ cúi đầu nhìn tay anh ta.

Bàn tay của Ngô Nghiêu tái nhạt, các đốt ngón tay thon dài có lực, đúng là bàn tay mà cậu đã nhìn thấy trong lúc mơ màng trên xe.

Chu Vụ vui vẻ nhận lấy túi chườm, không ngờ Ngô Nghiêu nhìn thì có vẻ tùy tiện lại có một mặt chu đáo như vậy.

Chu Vụ chui vào trong chăn, hai người nằm nghiêng trò chuyện mấy câu, cảm giác kỳ quái vừa mới xảy ra trước gương dần dần biến mất, Chu Vụ coi như mình mới vừa tỉnh ngủ nên còn mơ màng.

Ôm lấy túi chườm ấm áp, Chu Vụ cảm thấy khá hơn nhiều, nghiêng đầu là có thể nhìn thấy Ngô Nghiêu, có người cạnh bên khiến cậu cảm thấy rất an toàn.

Ôm ấp túi chườm trong lòng, Chu Vụ chìm vào giấc mộng.

Cậu thanh niên trong lúc ngủ lẩm bẩm, thỉnh thoảng nhếch môi để lộ ra một nụ cười nhợt nhạt, sau đó lại thút thít giống như con thú nhỏ, một lúc sau lại bắt đầu chép miệng.

Cậu cũng không cảm giác được mình đang bị một đôi mắt chăm chú quan sát thật kỹ.

Sáu giờ sáng, Chu Vụ bị đánh thức bởi một tràng âm thanh huyên náo.

Mọi người trong tổ chương trình đã bắt đầu chuẩn bị cho buổi quay ngày hôm nay. Ngô Nghiêu còn đang trùm đầu dưới chăn bông, Chu Vụ ôm túi chườm, đêm qua cậu ngủ rất ngon giấc, cậu đánh thức Ngô Nghiêu: “Cảm ơn vì cái túi chườm, đúng là vật cứu mạng!”

Ngô Nghiêu bị Chu Vụ đánh thức, khuôn mặt còn lộ vẻ mê mang, túi chườm gì?

Chu Vụ thấy anh ta đã dậy, vào nhà vệ sinh trước, vội vàng rửa mặt, sau đó tới lượt Ngô Nghiêu.

Lúc đi tới trước gương, Chu Vụ vẫn còn sợ hãi, cậu từ từ giương mắt nhìn vào trong gương, không có gì bất thường.

Chu Vụ kết luận chuyện tối qua là vì buồn ngủ nên sinh ra ảo giác.

Lúc Chu Vụ bước ra ngoài thì Ngô Nghiêu cũng đã rời giường, Chu Vụ bước đến mở cửa sổ ra, không khí bên ngoài ẩm thấp lạnh lẽo nhưng lại tinh khiết tự nhiên rất trong lành, cậu hít một hơi thật sâu, không kịp đề phòng để hơi lạnh ùa vào cổ họng, rồi ho khan.

Cậu khom người vịn vào bệ cửa sổ, sau đó liền nhìn thấy một dấu tay mờ mờ trên bệ cửa sổ bên ngoài.

Ngô Nghiêu rửa mặt xong nói: “Đi thôi, mọi người đang chờ!”

Chu Vụ liếc nhìn dấu tay kia, không để ý nữa, cậu đóng cửa sổ lại rồi cắm chốt.

Tiểu Triệu của bộ phận hậu cần ăn sáng xong rồi lái xe đi mua vật tư.

Chu Vụ ngồi ở trước cửa trang điểm.

“Vụ Vụ của chúng ta không cần những thứ này, khuôn mặt nhỏ nhắn này lên hình thật sự rất đẹp.” Trong lúc Chu Vụ đang trang điểm, Ngô Nghiêu ở bên cạnh vừa nhìn vừa “chậc chậc”.

Thực sự anh ta không hề nói quá, lúc lần đầu tiên Chu Vụ lên hình, hiệu quả gây ra đã khiến cả mạng lưới internet chao đảo.

Người trên mạng không biết chàng trai thanh tú trên ảnh là ai, ai ai cũng đều lùng sục hỏi thăm ở khắp nơi: Là ai vậy? Thực tập sinh à? Lên hình đẹp như vậy người thật phải còn đẹp hơn nhiều.

Đinh Thành gật đầu: “Bây giờ truyền hình và máy tính càng lúc càng phổ biến. Cho dù rất gầy nhưng qua ống kính cũng phải béo ra 10kg, những nghệ sĩ nhìn trên màn hình đẹp vậy thôi chứ thật ra bọn họ gầy đến phát sợ.”

Thật ra thì Chu Vụ vẫn thuộc dạng có da có thịt, có thể là do mặt của c.ậu nhỏ, cho nên rất ăn ảnh.

Hổ Vũ nói: “Ôi, như vậy thì không khỏe mạnh, mặt phải có tí thịt, bụng cũng phải phồng tí, như vậy cảm giác khi sờ mới sướng!”

Nói xong, Hổ Vũ còn bày ra động tác si mê muốn vu.ốt ve mèo, nhìn thấy mềm mại hơi xoăn của Chu Vụ thì muốn vuố.t ve đầu cậu.

Chu Vụ đã đoán trước cho nên lập tức chạy ra xa ba mét, cái đầu nhỏ bé của cậu không thể chịu được sự tàn phá của một tên to lớn như Hổ Vũ đâu.

Thậm chí cậu còn có chút lo lắng cho con mèo ở nhà của Hổ Vũ.

Hôm nay Chu Vụ mặc một chiếc áo phông mỏng trong cùng, đeo cổ áo, bên ngoài là một chiếc áo len lớn màu xám nhạt, ngoài cùng khoác lên một chiếc áo lông lớn kiểu dáng rất ngay ngắn.

Nhìn tổng thể rộng thùng thình khiến cậu trông có hơi lười biếng, nhưng cũng vì thế khiến khuôn mặt cậu trông càng nhỏ hơn, cả người như bị chôn vùi trong lớp quần áo.

Buổi sáng Thái Du nấu cháo, mỗi người một tô mì thịt, thêm một đĩa rễ rau diếp cá ngâm, lúc này cả căn bếp tràn ngập âm thanh sồn sột.

Chu Vụ không biết ăn rễ diếp cá, chỉ thành thật hút mì, cuối cùng cũng không có ai động vào dĩa rễ diếp cá trên bàn.

Sau khi ăn một bữa no nê, cả bọn bắt đầu làm việc.

Thời tiết sáng sớm vẫn còn sương mù, buổi sáng tỉnh dậy Chu Vụ còn nghe thấy tiếng mưa, nhưng hiện tại mưa đã tạnh.

Ngày thứ hai tiến vào trong thôn chuẩn bị làm việc, mọi người trong thôn đều bận bịu làm việc của mình, căn bản không có ai để ý bọn người Chu Vụ.

Chu Vụ chú ý tới một điểm chung, chính là hôm nay cửa nhà nào cũng đóng chặt, hoàn toàn trái ngược với ngày hôm qua.

Thái Du đưa bọn họ vào nhà của một người dân trong thôn, ở trong phòng khách có hai ba người dân đang bận rộn treo những dải dây màu, những dải màu đỏ thẫm được kết thành chuỗi bằng phương pháp đặc biệt, sau đó lại lần lượt tạo thành những hoa văn xinh đẹp.

Chu Vụ bước lên hỏi, tại sao hôm qua mọi nhà đều mở cửa nhưng hôm nay lại đóng, có phải là phong tục đặc biệt gì không.

Đối phương giương mắt nhìn Chu Vụ, chậm rãi nói: “Hôm qua là gả vào cửa, hôm nay là đã vào cửa thì không hối hận, cho nên phải đóng cửa lại, nếu không cô dâu mới gả vào sẽ chạy đi mất.”

Tiếp theo Chu Vụ hỏi câu hỏi mà cậu đã thắc mắc từ lâu.

Cậu hỏi: “Cô dâu đều là người trong thôn này sao?”

Động tác trên tay người nọ ngừng lại một chút, sau đó vẫn như cũ chậm rãi trả lời “Gả từ thôn khác đến thì cũng là người của thôn này.”

Ông ta không trả lời thẳng vào vấn đề, nhưng có thể từ trong câu trả lời vừa rồi biết được rằng, chắc chắn là có một bộ phận cô dâu không phải là người trong thôn.

Chu Vụ nhạy bén cảm thấy đối phương giấu mình rất nhiều chuyện, những lời nói ra đều là nửa thật nửa giả.

Nhưng cũng chỉ là giác quan thứ sáu của cậu mách bảo, không có căn cứ xác thực nào.

Cậu tiếp tục hỏi thêm mấy câu, đối phương bắt đầu cảm thấy không thoải mái, muốn vươn tay đuổi người, Thái Du ngay lập tức chạy tới giảng hòa, chỉ vào mấy món đồ chơi trên bàn gỗ: “Đây là đồ thủ công của chú Cát, mọi người qua xem thử có gì thấy thích thì mua về làm kỷ niệm nhé!”

Mọi người kịp thời phản ứng lại, chạy tới ba chân bốn cẳng bắt đầu chọn mấy món đồ chơi nhỏ.

Đồ chơi đều là đồ thủ công nhỏ được bện bằng tre, Chu Vụ chọn một con cua lớn, cậu chọc chọc phần mai cua, vỏ cua có thể tự mở ra, bên trong còn có một thứ giống như gạch cua, rất tinh xảo.

Sau khi mua đồ, bọn họ chụp vài tấm ảnh ở trong phòng, sau đó rời khỏi nhà của chú Cát.

Thật ra lúc ở trong nhà Chu Vụ đã nghe thấy tiếng mưa lớn tầm tã, nhưng vừa bước chân ra khỏi cửa thì bọn họ vẫn bị dọa sợ, không ngờ là mưa to đến thế.

Bọn họ buộc phải lùi lại, không dám đội mưa leo lê.n đỉnh núi, đợi hơn mười phút vẫn chưa thấy mưa nhỏ hơn, nhìn bầu trời đen kịt kia căn bản không có dấu hiệu mưa ngớt đi.

Cuối cùng, bọn họ chỉ có thể phỏng vấn ở trong nhà, quay sang phỏng vấn một vài thôn dân sẵn sàng chấp nhận phỏng vấn.

Người dân ở đây thường không thích bị phỏng vấn, suốt cả buổi sáng, bọn họ chỉ mới vào được ba ngôi nhà.

Gần tới trưa, cơn mưa kia dường như không có ý định ngừng lại, sau khi cả nhóm ra khỏi ngôi nhà cuối cùng, lại bị mắc kẹt dưới cơn mưa như thác đổ.

Con đường đá bên ngoài bị mưa to xối xuống, ông trời giống như liều mạng trút mưa điên cuồng xuống mặt đất, cây cối bị xô ngã, cả thế giới dường như đang bị màn mưa che lấp.

Mưa như thác đổ kèm theo từng đợt gió lớn khủng khiếp giống như muốn thổi cho mọi người vừa mới mở cửa quay trở lại chỗ cũ.

Mà ngay lúc này, điện thoại của Hà Hải nhận được một tin nhắn, tin nhắn này vốn đã được gửi từ sớm, nhưng vì sóng yếu mà mười giờ mới nhận được.

Hà Hải nhíu mày.

Ngô Nghiêu hỏi: “Sao vậy?”

Hà Hải xoa mi tâm nói: “Do sườn núi bị sạt lở, xe đi mua vật tư của tổ hậu cần đã bị chặn ở bên ngoài, tuy đã báo cảnh sát nhưng dự tính trong hai ngày sẽ không đi lại được.”

Tin tức này chắc chắn là một quả bom hạng nặng khiến tất cả mọi người cảm thấy bất an.

Thảo luận một hồi cũng không có kết quả, cuối cùng cả bọn quyết định quay về chỗ nghỉ ngơi rồi bàn tiếp.

Đoàn người trở về nhà của Thái Du, tất cả mọi người trong tổ chương trình đều bị ướt, tuy nhiên bọn họ đã dùng cả tính mạng của mình để bảo vệ thiết bị hoàn hảo không bị hư tổn gì.

Chu Vụ trở lại phòng ngủ, dọn cái bếp lò nhỏ, chuẩn bị thay quần áo ướt sũng.

Lúc này bỗng nhiên Ngô Nghiêu đi vào, vốn định cùng nhau đi thay đồ.

Sau khi ngồi xuống, anh ta đột nhiên chỉ vào phía sau bả vai của Chu Vụ, kinh ngạc nói: “Chu Vụ, con mẹ nó, đây là cái gì?”

Chu Vụ cảm thấy hơi khó hiểu, nghiêng đầu nhìn theo ngón tay anh ta đang chỉ, thấy trên bả vai của mình thình lình có một vết bầm nhỏ xanh tím, giống như là bị ai đó mút một miếng vậy.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!