Chương 9

Sao Đỉnh Lưu Chưa Chia Tay Tôi

10.903 chữ

06-03-2023

Dù nhóm “Diều Giấy” có kháng cự như thế nào, cũng không thể không thừa nhận, lúc này không ai có thể rời mắt khỏi Đường Chi.

[Huyền ảo quá! Chi Chi thật xinh đẹp, thật dễ thương! ]

[Thực ra, xung quanh tôi cũng có một cô gái giống như Đường Chi, khi hoà hợp, bạn hận không thể hái sao hái trăng cho cô ấy, khi thì lại muốn ấn người xuống đất mà đập một trận, tôi nói trước tôi là người mê vẻ bề ngoài, ai có thể cưỡng lại một cô gái xinh đẹp dễ thương chứ!]

Giang Chi sững sờ nhìn Đường Chi, trái tim vô cớ loạn nhịp.

Dường như có một đoạn ký ức thoáng qua trong tâm trí anh, khi anh vẫn chưa kịp cẩn thận cảm nhận nó, thì nó đã biến mất không một dấu vết.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Trên bình luận live ngoài một số bất chấp khen ngợi, vẫn có nhiều người kinh ngạc và nghi vấn.

Đại sư Bào Bào khổ luyện mất nửa năm mới thuần thục, mà Đường Chi chỉ tốn hơn nửa tiếng đồng hồ đã tái hiện nó một cách hoàn hảo rồi?

[Đường Chi sao có thể làm được chứ? Bộ cô ta hack à! ]

[Vừa rồi đạo diễn cũng không cho thấy cảnh của Đường Chi, chẳng lẽ là tiếp tay để gian lận sao? ]

[Chắc không đâu. Có anh Chi ở đây, sao tổ chương trình dám làm thế?]

Đường Chi hoàn thành nhiệm vụ, đôi mắt sáng ngời nhìn nhân viên công tác Bạch Bạch: “Vừa rồi làm vậy được chưa?”

Đường Chi vốn đã xinh đẹp, lúc này lại vui vẻ phấn khởi, khi nhìn về phía Bạch Bạch, đôi mắt to long lanh đầy mong đợi, lông mi dài cong vút, nhấp nháy khi nhìn người khác.

...Thật sự rất đẹp.

Bạch Bạch bị Đường Chi nhìn đến đỏ cả mặt, lắp bắp nói: “...Được rồi ạ.”

“Chúc mừng bạn đã hoàn thành nhiệm vụ! Bạn có thể nhận mười con cá ... nhưng chúng tôi chỉ chuẩn bị ba con, còn bảy con bây giờ sẽ câu, vì vậy... Bạn phải đợi một chút.”

Đường Chi bật cười: “Câu bây giờ cũng được!”

“Tôi thích xem mọi người câu cá!”

Trong lúc nói chuyện, một số thành viên của tổ đạo diễn miễn cưỡng bước ra khỏi trường quay.

Khuôn mặt của một số người biểu hiện đầy vẻ bất lực.

Tổ đạo diễn không bao giờ nghĩ rằng sẽ có người có thể hoàn thành nhiệm vụ Bào Bào.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Họ đã chuẩn bị tổng cộng ba con cá, cái này cũng là chuẩn bị cho phần thưởng của nhiệm vụ thứ hai.

Để thu thập đủ mười con cá, phải dựa vào việc bắt cá.

Nhưng các nhiệm vụ và phần thưởng đều do mình đưa ra, Đường Chi cũng đã đích thân hoàn thành nhiệm vụ dưới sự chứng kiến ​​của họ, lúc này còn có thể nói gì nữa? Đành phải tự làm tự chịu.

Khi Giang Chi định thần lại thu hồi cần câu thì con cá đã cắn mồi bỏ chạy.

Anh đặt mồi mới vào lưỡi câu, bên tai toàn là giọng nói tràn đầy sức sống của Đường Chi.

Cô ấy đang chỉ đạo người của tổ đạo diễn làm:

“Nào nào, đừng lười biếng, đều đến câu cá cho tôi!”

“Hừ, mọi người không nên bày ra vẻ mặt ấy chứ, nhìn Giang Chi của chúng ta xem, khi câu cá có nhíu mày một chút nào đâu?”

“Mọi người nên đi nhẹ nhàng, đừng quấy rầy Giang Chi câu cá, ngộ nhỡ cá cắn mất câu bỏ chạy sao, mọi người có đền được không?”

Tổ đạo diễn: “...”

Quỷ sứ!

Rốt cuộc bọn họ đang quay chương trình tạp kĩ hay chúng ta đang quay chương trình tạp kĩ vậy?

Trên bình luận live cũng cười như điên:

[Hahahahahaha, nội tâm của tổ đạo diễn: Đen như chó! ]

[Đạo diễn: Cô là đạo diễn hay tôi là đạo diễn? Sao còn chỉ đạo nữa! ]

[Hahaha, mặc dù cô ta khi chơi với anh Chi rất phiền, nhưng xem cô ta chơi tổ tiết mục, sao tôi thấy vui thế này! ]

Khi Giang Chi thả cần câu xuống nhìn lướt qua Đường Chi, thì thấy cô một tay chống eo, tay kia cầm đồng hồ thời gian do tổ tiết mục chuẩn bị, giống như một người chỉ huy, thông báo thời gian cho mọi người ở tổ đạo diễn: “Trong vòng ba mươi phút, tôi muốn nhìn thấy bảy con cá còn lại của tôi! Nếu không tổ tiết mục phải cho tôi thêm một con nữa coi như lãi suất, làm gì có chuyện tôi thắng trò chơi rồi mà giải thưởng vẫn chưa có thế này?”

[Ha ha ha ha ha! Tuyệt thật sự, rất tuyệt! ]

[Đường Chi thật sự rất thông minh! ]

[Tổ tiết mục: Bây giờ tôi rất hối hận, vô cùng hối hận. jpg]

Tổ đạo diễn cũng cảm thấy vô cùng tuyệt vọng: “…Cô ấy đúng là được nước lấn tới! Thật tàn nhẫn!”

Đường Chi ưỡn ngực tự hào, nhấn mạnh: “Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ!”

Tổ đạo diễn: “... Được được, bạn hoàn thành nhiệm vụ, bạn thật lợi hại.”

Thoả hiệp rồi.

Ánh nắng vừa phải, gió mát thoảng qua.

Đường Chi nở nụ cười, hai cái lúm đồng tiền nhỏ trên má khẽ lộ ra, lộ ra nụ cười ngọt ngào.

Đây là lần đầu tiên Giang Chi nhìn thấy Đường Chi như thế.

...Sống động, tươi tắn, không mang theo một chút kiêu ngạo nào.

Dường như bị cuốn theo bầu không khí hiện tại, một nụ cười yếu ớt bất giác nở trên môi của anh. 

Người hâm mộ sôi nổi bình luận trên bình luận live: [Huhuhu má ơi, anh Chi đẹp trai quá đi! Người đàn ông này đốt cháy trái tim tôi rồi phải làm sao đây?]

Fan CP cũng sắp ngất tới nơi: [Nụ cười này của anh Chi sẽ do em bảo vệ! ]

[Ngọt chết đi được! Chi Chi nhanh nhẹn hoạt bát, Chi ca trầm ổn ôn nhu, Bọn họ thật xứng đôi! Hâm mộ chết đi được!]

Nụ cười của Giang Chi chỉ kéo dài trong vài giây, khi Đường Chi nhìn qua anh đã nhanh chóng thu lại, khôi phục lại vẻ thờ ơ lạnh lùng.

Đường Chi đắc ý mà nháy mắt với anh, giọng điệu đầy kiêu ngạo: “Anh yêu, có phải em là rất lợi hại không!”

Nếu lúc trước Đường Chi hỏi như vậy, cô nhất định sẽ bị mắng té tát.

Nhưng vào lúc này, bình luận live bất ngờ đi theo hướng tích cực.

[Tiểu Chi siêu ngọt, khen tôi đi.jpg]

[Lợi hại, lợi hại, cực kỳ lợi hại!]

[Tôi tuyên bố bắt đầu từ hôm nay, Chi Chi lợi hại nhất! ]

Giang Chi nhẹ giọng nói: “Lợi hại”

Fan CP: [Áaaaaa! Âm trầm của Chi ca thật mị lực! Cưng chiều Chi Chi quá!]

Nhưng Đường Chi hoàn toàn không nghe thấy chút mị lực nào, chỉ cảm thấy hai chữ này từ trong miệng Giang Chi nói ra sao nghe có chút qua loa, căn bản không phải thật sự khen ngợi.

Cô thầm chế giễu trong lòng:

Vừa rồi rõ ràng là anh đang cười, bây giờ lại làm bộ làm tịch.

Hừ, lần sau không thèm giúp anh nữa!

Trong lúc cả hai đang nói chuyện, con cá đã cắn câu.

Phao câu cá lắc lư lên xuống tạo nên những vòng tròn gợn sóng trên mặt hồ.

Đường Chi hai mắt sáng lên: “Cá mắc câu rồi!”

Vậy chẳng phải lại thêm một bước gần hơn với kế hoạch kết thúc công việc sớm của cô sao!

Giang Chi cũng vội nhìn vào mặt hồ.

Trên mặt hồ vốn yên tĩnh, chỉ có chiếc phao kia đang rung chuyển dữ dội.

Không hiểu sao, một cảm giác kỳ lạ lướt qua trái tim anh.

Mặt hồ vốn yên bình.

Sau này khó lòng mà bình lặng.

Giang Chi câu thành công hai con cá trắm cỏ, cũng ném chúng vào trong cái xô đầy cá đó của Đường Chi.

Bảy con cá mà tổ đạo diễn nợ Đường Chi, vẫn còn năm con chưa được hoàn thành, vài nhân viên công tác câu cá sốt ruột đến nỗi mồ hôi ướt đẫm.

Làm gì có khách mời nào đã hoàn thành nhiệm vụ, tổ đạo diễn vẫn chưa hoàn thành?

Thấy ba mươi phút đã hết, Đường Chi hết sức chu đáo thay đổi cách cược: “Bỏ đi, câu cá khó như thế, tôi không cần mọi người tặng tôi thêm một con nữa, hay là tổ đạo diễn giúp chúng tôi mang về đi!”

Môi trường sinh thái của ao cá này rất tốt, cá câu được đều béo khoẻ, cộng thêm nước cần phải đổ đầy xô, từ đây mang về biệt thự quả thực tốn không ít công sức.

Tổ đạo diễn: ...Tôi thực sự cảm ơn cô!

Nhưng chuẩn bị không chu đáo là lỗi của họ, lúc này còn bị Đường Chi nắm được điểm yếu, chỉ đành phải nghe theo cô.

Niềm vui của cư dân mạng ngày hôm nay đều do Đường Chi đem lại, tất cả đều cười như được mùa:

[Hahaha, đúng là một chương trình tạp kĩ tình yêu độc đáo mà, Đường Chi đã đào hố tổ đạo diễn rồi! ]

[Tôi có chút thích tiểu yêu tinh này rồi nha.]

[Chi Chi thật thông minh, biết khiến tổ đạo diễn phải mang cá về, để mình và anh Chi không phải khiêng về! ]

Đường Chi trao đổi với tổ đạo diễn xong, nhìn Giang Chi như muốn được công nhận: “Thế nào?”

 “Không tệ.”

Giang Chi thu lại cần câu cá, khi anh làm việc gì cũng ung dung, không vội vàng, trông rất nho nhã.

Lúc này cũng đã hơn bốn mươi phút kể từ lúc bọn họ bắt đầu câu cá.

Đường Chi xác nhận với Bạch Bạch: “Chúng ta có thể trở về chưa?”

Bạch Bạch do dự nói: “...Về mặt lý thuyết là có thể.”

[Cứ tưởng nhóm anh Chi khó nhất nhưng giờ lại hoàn thành nhanh nhất, nhóm “Nhan sắc” chỉ vừa mới hái được một hàng rau thôi!]

[Tôi cũng đã xem bên nhóm ủ rượu, nhiệm vụ đầu tiên còn chưa hoàn thành.]

[“Kẹo Gừng” xông lên!]

Trong khi hai người đang nói chuyện, Giang Chi đã đi thẳng ra ngoài được vài mét.

Đường Chi chửi thầm anh ở trước ống kính, không biết để cho cô chút mặt mũi, tốt xấu gì cũng nên đợi cô chút. Nhưng sau khi nghĩ lại, nếu Giang Chi đợi cô thì cũng rất kì quái, thôi thì bỏ đi.

Nhưng cô cũng không muốn đuổi theo Giang Chi.

Chân cô đau, đi hết quãng đường này chắc chân cô sẽ gãy mất, nên muốn nghĩ cách để được người của tổ đạo diễn đưa về, cạnh sườn núi có một chiếc ô tô của tổ đạo diễn đang đậu.

Đường Chi đang ngây người suy nghĩ, cánh tay đột nhiên bị Bạch Bạch tóm lấy, đồng thời cảm nhận được thân thể đối phương run rẫy dữ dội, đồng thời một tiếng hét chói tai cũng vang lên.

 “Á——”

Đường Chi cũng bị tiếng hét làm cho hoảng sợ run rẩy, cô hiếu kỳ nhìn về phía Bạch Bạch.

Bạch Bạch kinh hãi chỉ tay vào phía sau cô: “Rắn... Rắn...”

Sống lưng Đường Chi bỗng chốc lạnh toát, cô sợ tới mức nắm chặt lấy tay Bạch Bạch.

Cô cứng đờ quay đầu lại, nơm nớp lo sợ nhìn ở phía sau ...

Thì nhìn thấy một con rắn nước mảnh mai chui ra từ cánh đồng bên cạnh ...

Bạch Bạch túm chặt cánh tay Đường Chi, sợ hãi dẫn cô lùi về phía sau.

Đường Chi ra hiệu cho Bạch Bach không cần lui, xua tay: “Không sao đâu.”

Chỉ là một con rắn thôi mà.

Để nó bò đi chỗ khác là được rồi.

Bạch Bạch bị dọa sợ tới mức hồn vía lên mây, quên luôn Đường Chi là khách mời, còn mình là nhân viên công tác, lo lắng hỏi: “Chẳng... Chẳng lẽ... Cô không sợ sao?”

Con rắn này thật là đáng sợ, nhìn một cái muốn dựng hết cả tóc gáy lên.

Đường Chi: "Đương nhiên không sợ."

Con rắn này không độc, không có gì phải sợ!

Cô đang định thể hiện tài năng trước mặt cô em gái xinh đẹp của mình thì tầm mắt thoáng nhìn thấy bên kia Giang Chi đã rời đi bị tiếng hét thu hút mà quay trở lại.

Một suy nghĩ chợt hiện lên.

Có muốn cược một ván không?

Thắng thì đổi xe đạp sang mô tô, thua thì... 

Cũng không mất mát gì.

Càng nghĩ, càng muốn thử.

Bạch Bạch đang định khen cô thế mà không sợ rắn, nhưng một giây tiếp theo liền nhìn thấy Đường Chi ríu rít chạy như bay về hướng Giang Chi.

Trong cơn gió, cô đã trả lời ngắn gọn và mạnh mẽ——

“Bởi vì tôi ——còn có bạn trai.”

Bạch Bạch: ?

Đột nhiên bị nhét một đống cẩu lương vào miệng.

Cô ta trợn mắt há hốc mồm, nhìn Đường Chi chạy tới bên cạnh Giang Chi, mượn lực nhảy lên lưng anh, giọng hét còn to hơn cô ta hai tông——

“Giang Chi anh nhìn xem, có rắn, có rắn kìa!”

Tác giả nói:

Chúc mọi người ngày quốc khánh vui vẻ!

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!