Sáng Sớm Trầm Miên

/

Chương 16: Trận chiến mở màn (2)

Chương 16: Trận chiến mở màn (2)

Sáng Sớm Trầm Miên

11.178 chữ

14-02-2023

Trong chớp mắt, thân máy cơ giáp kích điện đã thoát khỏi hàm răng của rắn đỏ trong gang tấc.

Vừa mới chạm đất, lại hướng về phía trước, vùng đất băng giá phía sau nổ mạnh, vụn băng bay tứ tung, rồi va chạm vào thân máy phát ra những tiếng đinh đang vô cùng chói tai.

Sau khi bụi bặm tan đi, có một cái đuôi rắn đầy mụn cóc nằm ngang qua nơi vừa xảy ra vụ nổ, trên đầu có Tinh Cốt sắc bén ngưng tụ.

Nếu vừa rồi Khương Kiến Minh chậm một giấy thôi, toàn bộ cơ giáp đã có thể bị đánh tan hơn nửa.

Trung uý Raymond hít hà một hơi, vui mừng quay đầu nhìn trưởng quan: "Trung giáo, người thanh niên Tàn tinh nhân này...... Quả nhiên vẫn có chút bản lĩnh."

Không, há là có chút bản lĩnh.

Cái độ tuổi này, mà có kỹ thuật như vậy, có thể xưng là thiên tài ngàn năm khó gặp cũng không quá!

Nghĩđến đây, Raymond liền nhịn không được có chút phiền muộn: Nếu, nếu cậu ta là Tân tinh nhân...... Thì tốt biết mấy!

"Tê tê......!!"

Sau vài lần công kích vẫn không cách nào đụng vào được cơ giáp, làm cho Sâu bướm đỏ trở nên càng táo bạo.

Khi Khương Kiến Minh không biết đã đem cơ giáp xuất hiện trước mặt nó lần thứ mấy, rắn đỏ lại lần nữa cong lưng, lộ ra chiếc răng nanh sắc nhọn chờ đợi con mồi!

Bên trong cơ giáp, Khương Kiến Minh nhẹ cười một tiếng. Cậu đã nắm chắc hình thức công kích của thứ này, chờ chính là lần há miệng này của nó ——

Trước mắt bao người, cơ giáp xanh đen bất chợt gia tốc, hai khẩu pháo cơ giáp ở hai bên mở ra, ánh sáng nhanh chóng hội tụ giữa họng súng.

"Khai hỏa."

Hai khẩu pháo cơ giáp được sạc đầy 100% chuẩn bị khai hỏa ngay lập tức!

Năng lượng bùng nổ như hai quả cầu lửa, bị người điều khiển ưu nhã đưa vào trong miệng rắn lớn.

Cùng lúc đó, Khương Kiến Minh ấn mạnh thân máy bay xuống cực hạn, cơ giáp kích điện đột nhiên nghiêng người, gần như song song với mặt đất, khi cọ xát xuống mặt đất còn tạo ra các đốm lửa, cứ như vậy đi ngang qua Sâu bướm đỏ ——

Ngay sau đó, là tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc, trộn lẫn với tiếng thét gào thảm thiết của rắn đỏ, vang vọng khắp khu rừng băng giá này.

Tất cả mọi người xem đến ngây người.

Bên trong tiểu đội thứ ba, Kiều kiều xoa xoa khuôn mặt mập của mình, cả người đều hoảng hốt rồi dại ra: "Cái cậu Khương Kiến Minh này...... Cậu ấy lợi hại như vậy sao......"

Đường Trấn dở khóc dở cười: "Đều nhìn tôi làm gì, tôi cũng chưa từng thấy cậu ấy cưỡi cơ giáp đi đánh nhau đâu!?"

Lý Hữu Phương mặt xám như tro tàn, lẩm bẩm nói: "Cũng đừng nhìn tôi, lúc cậu ta ở Nhị viện cũng chỉ cùng chúng tôi sửa khoá luận......"

Bên trong Cơ giáp cá mập, trung uý Raymond nhìn thoáng qua đồng hồ đếm ngược,mơmàng nói: "Mấtbốn phút ba giây...... Phá kỷ lục, thưa trung giáo."

Nhưng khi ông ta nhìn sang bên cạnh, lại ngạc nhiên khi thấy sắc mặt trung giáo Hoắc Lâm vô cùng âm trầm.

Trung giáo: "...... Không."

Bên trong khoang điều khiển, thần sắc Khương Kiến Minh vẫn không thấy thả lỏng chút nào.

Cậu nhìn chăm chú nơi cự xà ngã xuống, nhàn nhạt nói: "Còn chưa có kết thúc, Seth, nhanh chóng tính toán số liệu."

Giómạnh thổi bay bụi, sương băng và khói thuốc súng.

Một thân ảnh đột ngột từ mặt đất mọc lên, con Sâu bướm đỏ vừa ngã xuống lại lần nữa ngẩng thân đầu lên!

Hai bên sườn khoé miệng phụt ra khói xanh thống khổ, cái đầu cứng ngắc của nó điên cuồng vung vẩy, cư nhiên trực tiếp đem cơ giáp đánh bay ra ngoài.

"Không...... Không đánh xuyên qua!?"

"Không phải đâu ông trời, pháo đã dội thẳng vào trong miệng, như thế này đều đánh không chết!?"

Khương Kiến Minh sớm đã có chuẩn bị, kích điện vẫn chưa mất đi cân bằng, bốn chiếc chân kim loại tạo ra bốn vết lõm sâu trên mặt đất đóng băng, miễn cưỡng ổn định thân máy.

Nhưng mà ngay sau đó, đuôi rắn lại lần nữa quấn lên cơ giáp.

Đôi mắt màu vàng của rắn đỏ loé lên ánh sáng hung ác, nó vừa mới ăn đau khổ, lúc này ngẩng cao đầu, lại không há mồm, cư nhiên muốn dùng đuôi trực tiếp đem cơ giáp và nhân loại bên trong cùng nhau vặn nát!

Bang bang! Dưới tính thế ngàn cân treo sợi tóc này, khẩu pháo của kích điện co rút lại, hai cánh tay được mở ra, gắt gao chống đỡ cơ thể rắn.

Nhưng những chiếc gai màu đỏ vẫn không ngừng phóng Tinh Cốt ra bám sát lấy cơ giáp.

Một chuỗi tia lửa phát ra từ lớp vỏ kim loại, bằng mắt thường cũng có thể thấy được cơ giáp đang dần biến dạng và móp méo.

Bốn phía một mảnh ồ lên, Lý Hữu Phương đột nhiên ở bên trong khoang điều khiển đứng lên: "Cơ giáp! Cơ giáp bị hao tổn!"

Mồ hôi lạnh trượt xuống, sắc mặt hắn trắng bệch mà lẩm bẩm: "Độ cứng của cơ giáp căn bản kém hơn Tinh Cốt, cho nên......"

"—— cho nên liền nói, không có Tinh Cốt căn bản không có khả năng chiến đấu với sinh vật ngoài hành tinh!!" Eri hoảng sợ mà hô to lên, "Sẽ xảy ra mạng người, tại sao trung giáo Hoắc Lâm vẫn chưa kêu dừng lại!?"

Cũng chính là lúc này, Trung giáo Hoắc Lâm đang quan chiến, phát ra tiếng nói khàn khàn vô tình tuyên án: "Cậu thua rồi, từ bỏ đi."

Thanh âm của trung giáp thông qua kênh nội bộ, truyền vào cơ giáp đang đau khổ chống đỡ.

Bên trong khoang điều khiển, không ngừng phát ra ánh sáng đỏ cảnh báo.

〈 cảnh cáo, trình độ tổn hại của cơ giáp 4%...6%......〉

Trước mặt sinh vật ngoài hành tinh, hạt tinh thể mãnh liệt như sóng triều đánh thẳng vào, Khương Kiến Minh mồ hôi lạnh ròng ròng chảy ra nhưng cậu vẫn cố cắn răng chịu đựng.

Cậu nhẹ nhàng hít sâu một hơi, khóe môi cư nhiên hơi cong lên: "Không."

Rắn đỏ ngẩng cao đầu lên, trong chốc lát che mất ánh sáng trên trời. Ngay sau đó, đầu của nó cố gắng đánh xuống thân thể cơ giáp.

Ầm, một tiếng vang lớn.

Cánh tay kích điện bị đánh gãy, nằm yên lặng ở nơi cách mấy centimet.

Eri: "Trời ơi, cậu ta không muốn sống nữa sao!"

Bối Mạn Nhi nhìn đến sắp khóc, nàng nhịn không được kêu ra: "Bạn học Khương! Thôi bỏ đi, đừng như vậy, chúng ta còn có cơ hội lần sau......!"

"Khụ......!" phía sau lưng Khương Kiến Minh va chạm vào thân ghế điều khiển, va chạm kịch liệt khiến màu trong lồng ngực bị hỗn loạn, trước mắt từng trận choáng váng.

Chỉ trong một khắc như vậy, đại khái là trong thời gian mười giây, tinh thần cậu trở nên tan rã, ý thức bay trở về mấy năm về trước.

......

Lúc đó đã hai giờ sáng, đêm khuya không có bóng người. Trong phòng huấn luyện chiến thuật của Học viện quân sự Kaios, các chữ thập đỏ thể hiện thất bại được hiển thị theo chiều ngang trên mô hình tính toán.

Quân giáo sinh rũ hàng mi xuống, ngón trỏ chống khóe môi, lầm bầm lầu bầu: "Thật sự không được sao?......"

Phía sau vang lên tiếng động nhỏ, Khương Kiến Minh theo bản năng xoay người.

Điện hạ Ryan đứng ở cửa, trongmắt hiện lên vẻ đau đớn.

"Tiểu điện hạ? Tại sao ngài lại đến chỗ này?"

"Em muốn chỉ dùng cơ giáp để chiến đấu với sinh vật ngoài hành tinh."

Hoàng Thái Tử đi tới phía trước một bước, dùngđôi mắt ngọc lục bảo nhìn màn hình hệ thống không ngừng đánh dấu thất bại, thanh âm cóchút khàn khàn, "Em......"

Trữ quân trẻ tuổi đứng ở trước mặt quân giáo sinh, thương tiếc mà nhẹ giọng hỏi, "Em muốn đi chiến trường Viễn Tinh Tế?"

Đối với Tàn tinh nhân mà nói, không có lý tưởng nào xa xôi hơn cái này, gần như chính là một sự thật vô cùng tàn nhẫn đánh thẳng vào.

"Đừng dùng loại vẻ mặt này, tiểu điện hạ."

Khương Kiến Minh ôn hòa lắc đầu, "Không được liền không được, có một số chuyện chính là trời sinh, không có biện pháp."

Ryan nhăn mày, y lướt qua Khương Kiến Minh vươn tay tắt nguồn điện trước mắt: "Em không cần phải làm những chuyện này."

"Những nơi em muốn đi, anh sẽ mang em đi."

...... Kẻ lừa đảo.

Bên trong khoang điều khiển, Khương Kiến Minh nhẹ nhàng thở hổn hển, nâng lên đôi lông mi mướt mồ hôi.

Vô số số liệu lập loè xuyên qua đấy mắt cậu. Đó là những tính toán của Seth Henry sau mỗi lần bị công kích, tính toán ra quỹ đạo của Sâu bướm đỏ.

Kẻ lừa đảo.

Cậu đã ở chỗ này, còn anh ấy thì đang ở nơi đâu.

Rắn đỏ lại lần nữa ngẩng đầu lên, nó quyết phải cho cơ giáp ngoan cố này một kích cuối cùng, hoàn toàn đánh chết con kiến không biết tự lượng sức mình này.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Có người thét chói tai, có che kín mắt.

Hoắc Lâm cùng Raymond triển khai Tinh Cốt, thả người chạy về phía rắn đỏ.

Ngay lúc này liền xảy ra biến hoá ngoài dự kiến của mọi người, cơ giáp kích điện cư nhiên chủ động thu hồi cánh tay vẫn luôn chống đỡ.

Đuôi rắn đang dùng sức siết chặt chợt mất đi mục tiêu, theo quán tính khiến nó thả lỏng trong chốc lát.

Khương Kiến Minh bình tĩnh đẩy cần gạt đến cuối cùng, bóp nghẹt đuôi con rắn bằng cả hai tay, đồng thời kéo nó trở lại với sức mạnh tối đa!

Đuôi rắn bị sức mạnh của cơ giáp kéo lên, giống như roi quất lên cao.

Tinh Cốt giống như lưỡi dao sắc bén, ánh sáng băng từ bốn phía phản chiếu rơi xuống lưỡi kiếm, rất chói mắt.

Đầu của con rắn đỏ lúc này rơi xuống, vì thế trong mắt con rắn, Tinh Cốt càng trở nên to lớn hơn.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Sâu bướm đỏ muốn phanh lại cũng không kịp nữa.

Chi ————!!

Máu rắn bắn tung tóe và phun thẳng lên bầu trời băng giá.

Gió dường như ngừng thổi, và mọi thứ đều im lặng. Tiếng la hét biến mất, những người trẻ tuổi ngơ ngác há miệng.

Haisĩ quan Hoắc Lâm và Raymond vẫn đang duy trì động tác vọt về phía trước cũng phải khiếp sợ trước kỳ quan trước mắt.

Thân hình của Sâu bướm đỏ mền như bông đổ xuống, lấy một tư thế vô cùng vặn vẹo ngã xuống đất.

Ánh sáng trong mắt cũng dần tiêu tan, sinh vật ngoài hành tinh này đã chết, Tinh Cốt bén nhọn ở đuôi của nó đâm xuyên qua cổ rắn.

Giữamàn sương băng dâng cao, Cơ giáp M- kích điện 18 một lần nữa đứng lên, chậm rì rì xoay lưng về phía xác rắn rồi chậm rãi đi tới chỗ mọi người.

Màn chắn bên trong khoang điều khiển rơi xuống, người điều khiển bên trong vẫn chưa ổn định lại hơi thở, cả người bị mồ hôi lạnh làm cho ướt đẫm, biểu tình lại rất trấn định.

Khương Kiến Minh dò thân thể ra, kêu: "Trưởng quan? Hai vị có phải đã quên dừng tính giờ cho tôi rồi không?"

Đầu óc Raymond bị choáng váng theo vô thức sờ vào túi áo, hậu tri hậu giác phát hiện đồng hồ đếm ngược đã bị ông ta ném ở trong cơ giáp.

Khương Kiến Minh cũng không thèm để ý, "Vậy thì hãy lấy thời gian của tôi làm tiêu chuẩn... chắc là bảy phút bốn mươi chín giây, đạt tiêu chuẩn."

Thái độ của cậu quá mức tự nhiên, thật giống như tất cả đều năm trong sự khống chế, mọi chuyện hẳn phải nên như vậy.

Từ quan sát và phân tích ban đầu; đến việc dọa con sâu bướm đỏ bằng khẩu pháo cơ giới ngay sau khi tấn công, buộc nó phải từ bỏ tấn công bằng hàm răng sắc nhọn và chỉ tấn công bằng Tinh Cốt ở đuôi; rồi lại tự lấy thân mình làm mồi để kiềm chế đuôi Sâu bướm đỏ, dụ dỗ nó lấy cổ đánh cơ giáp; cuối cùng dựa ưu thế sức mạnh của cơ giáp, lấy sức mạnh của địch phá lá chắn của địch.

Thật ra hết thảy đều ở trong khống chế.

Chung quanh tiếng mọi người dần dần sôi trào lên. Khương Kiến Minh có chút choáng váng, nghe không rõ mọi người đang nói cái gì.

Cậu quay đầu nhìn thoáng qua thi thể rắn lớn, mơhồ nhớ đến những chữ thập đỏ trên những mô hình tính toán năm đó.

Dưới đáy lòng cậu thầm nghĩ: Tiểu điện hạ, giờ em đã hiểu.

Cái chết của sâu bướm đỏ cũng không phải lực xung kích, mà là kết quả tính toán từ mô hình phản hồi chính xác, cơ giáp quả thực không thể đánh bại sinh vật ngoài hành tinh.

Khương Kiến Minh buông lỏng tay điều khiển. Cậu an tĩnh rũ mắt xuống, đeo găng tay vào, đôi tay giơ lên vì thoát lực mà không ngừng run rẩy, độtnhiên nở một nụ cười mệt mỏi và khinh miệt

...... Nhưng cậu có thể.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!