Chương 1

Rắn Đen Tẩm Trà

Zhihu

12.683 chữ

23-07-2023

Tôi nhận được tin nhắn WeChat từ một anh chàng tên "Rắn" nói anh ta vừa cắn ai đó, có gửi kèm vị trí.

Khi chạy đến, tôi thấy một con rắn đang ngoan ngoãn nằm cạnh một người, kế bên là chiếc điện thoại di động.

Sau đó, rắn nói: "Xin lỗi, tôi phải làm gì bây giờ?"

Tôi đứng chôn chân tại chỗ, hóa đá.

1.

Xin thề, tôi không say không mơ.

Ngay bây giờ, tôi đang tận mắt nhìn một con rắn, đang nhìn tôi với con ngươi thẳng đứng, không biết mình có nhìn nhầm không, tôi còn cảm giác được là nó đang cảm thấy bị oan ức.

Tôi nuốt nước miếng, có chút không xác định hỏi: "Là, là ngươi đang nói đúng không?"

Con rắn trước mặt lập tức gật đầu, giọng nói dễ nghe đến không ngờ, như tiếng gió va vào chuông gió,

"Ừ."

Nhìn người bên cạnh, nó cong đuôi áy náy, "Tôi lỡ cắn người đó rồi, phải làm sao đây?"

Tôi vội chạy tới, nhanh chóng kiểm tra vết thương của người trên mặt đất.

Có dấu răng rắn, không rách da, không chảy máu.

Người này——

Tôi hơi cạn lời, khả năng cao là đã bị dọa sợ.

"Anh ta không sao, chỉ bị doạ chút thôi."

"Tuyệt."

Chiếc rắn nhỏ màu đen thở phào nhẹ nhõm.

Tôi đứng nguyên tại chỗ, nuốt nước bọt, lén lút bước chân trở về,

"Bây giờ anh ta không sao rồi, tôi, tôi đi trước?"

Dù là bác sĩ thú y nhưng tôi vẫn rất sợ, cứu mạng!!!

Rắn nhỏ liếc nhìn tôi, chóp đuôi cụp xuống, thận trọng trườn đến bên cạnh, âm thanh bất lực.

"Thật ngại quá, cô có biết ‘Bàn Xà Thôn’ không? Làm thế nào để đến đó?"

Bàn Xà Thôn?

Tôi nghĩ nghĩ, vội lắc đầu: “Không biết.”

Chiếc rắn nhỏ lại cuộn mình thành quả cầu, thậm chí còn cúi đầu, thanh âm cực kỳ trầm thấp.

“Tôi bị lạc rồi, không biết đường về nhà.”

Không thể về nhà?

Là một bác sĩ thú y, tôi không thể chấp nhận được chuyện này, trong lòng lập tức lo lắng,

"Chờ một chút, tôi kiểm tra bản đồ."

Vừa cầm điện thoại thì có cuộc gọi đến, nhìn dãy số trên đó, tôi vội vàng nghe máy.

"Dư Đồng, anh chờ một chút, em—"

"Châu Chi, cô có coi lời nói của tôi ra gì không? Hôm nay tôi uống rượu, đã báo để cô đến đón mà, nhìn xem bây giờ là mấy giờ?!"

Tim tôi lỡ một nhịp, liếc nhìn đồng hồ, vội vàng thận trọng nói: "Dư Đồng, anh có thể đợi em thêm lát nữa không? Em đảm bảo trong vòng nửa tiếng sẽ đến!"

"Để tôi nói cho cô biết Châu Chi, có rất nhiều người muốn làm bạn gái của tôi, nếu cô không cần thì để người khác làm.

Mười lăm phút! Nếu mười lăm phút nữa cô không có mặt, chúng ta chia tay!”

Tôi chưa kịp lên tiếng thì điện thoại đã cúp máy.

Từ nam đến bắc thành phố có thể kịp trong vòng mười lăm phút sao.

Những ngón tay tôi đan chặt vào nhau.

Nhìn rắn đen nhỏ trước mặt, tôi hít một hơi thật sâu rồi nhanh chóng mở bản đồ ra tìm kiếm, sau một lúc không tìm thấy "Bàn Xà Thôn" trên bản đồ.

"Xin lỗi, tôi không kiếm được "Bàn Xà Thôn", ngươi có thể hỏi người khác được không, bây giờ tôi có việc cần làm nên phải đi trước."

Sau khi có chút xấu hổ, tôi vội vàng chạy đến bên đường, lo lắng bắt một chiếc taxi.

Trễ rồi, cũng không kịp đến.

"Rất xin lỗi, tại tôi khiến cô bị trễ giờ."

Bên cạnh vang lên giọng nói áy náy.

Tôi cúi đầu, nhìn con rắn nhỏ bên cạnh, vội vàng lắc đầu, “Tôi không trách ngươi.” Do tôi chủ động chạy tới, làm sao có thể trách người khác... ừm..........rắn.

"Nhưng mà sau này ngươi cũng không thể cắn người bừa bãi như vậy được." Tôi lo lắng nói với nó.

Rắn nhỏ cúi đầu hối lỗi, “Mấy ngày nay không có gì để ăn, tên đó đưa tay muốn bắt tôi nấu rượu, nên mới cắn hắn một cái.

Tôi không cố ý."

Mấy ngày không được ăn——

Tim tôi như ngừng đập, nhìn chú rắn nhỏ trước mặt, chắc là đói lả rồi, toàn thân rất gầy, trông rất đáng thương.

Taxi dừng lại.

Tôi vội quay người lên xe, Tiểu Hắc đen ngòm trong bóng tối bên ngoài, cắn chặt môi.

Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi để con rắn nhỏ này ở đây, nếu nó chết vì đói thì làm thế nào?

Nó vẫn còn quá nhỏ——

Tôi lập tức mở cửa, chạy đến chỗ nó và mở túi ra.

Như sợ bản thân hối hận, tôi nói nhanh: "Vào đây đi."

Rắn đen nhỏ ngạc nhiên nhìn tôi, rồi chui vào túi không chút do dự.

"Cảm ơn."

Khi đến quán bar, đã trễ năm phút, tôi lao vào phòng, nhìn đủ loại người bên trong, gấp gáp hỏi.

"Dư Đồng đâu?"

Người trong phòng nhìn tôi lập tức cười ha hả, "Hahaha, tìm Dư Đồng sao, cậu ta cùng với người đẹp vừa rời đi rồi."

"Nếu cô chạy xuống bây giờ, có thể kịp gặp bọn họ."

Tim tôi lỡ nhịp, chạy xuống cầu thang.

Ra đến cửa, tôi thấy Dư Đồng đang ngồi trong xe cùng một cô gái, cô ta thân mật dựa vào vai anh, hai người vừa nói vừa cười.”

Xe chạy đi.

Tôi run rẩy rút điện thoại và gửi cho anh ấy một tin nhắn: "Dư Đồng, em đến rồi."

Chiếc xe chạy ngang qua tôi, Dư Đồng liếc nhìn điện thoại, trên môi nở nụ cười giễu cợt, trực tiếp tắt máy.

Tôi ngây người, mắt đỏ hoe, cuối cùng gửi cho hắn một tin nhắn: "Dư Đồng, chúng ta chia tay đi."

2.

Vẫn không có hồi âm.

Vào giờ này khó gọi được xe.

Tôi đứng bên đường nửa tiếng, không có một chiếc xe nào dừng lại, nước mắt lã chã rơi.

Tôi đưa tay lau nước mắt.

Không có gì to tát.

Không phải chỉ là chia tay sao, dù sao tên đó cũng chưa từng thích tôi.

Cuối cùng cũng có một bác tài xế tốt bụng đón tôi, về đến nhà kiểm tra điện thoại lần nữa, vẫn không có tin tức gì.

Tôi mở túi ra, rắn đen nhỏ bên trong đột nhiên chui ra, nó nhìn tôi, đôi mắt dường như ngấn nước.

"Em… sao vậy?"

"Không sao."

Tôi che đôi mắt đỏ hoe, bước đến bên cửa sổ cố kìm nước mắt.

Lấy một hộp giun đất nhỏ đặt kế bên rắn đen.

"Xin lỗi, trong nhà chỉ có giun đất thôi, hai hôm trước mua cho bố đi câu, ăn tạm chút đi."

Giọng rắn háo hức, "Vậy cũng tốt lắm rồi, cám ơn.”

Tôi gật đầu, mệt mỏi ngồi xuống sô pha nhắm mắt lại.

“Em có đói không?”

Không biết từ lúc nào, rắn đen nhỏ đã đến bên cạnh, nhìn tôi đầy quan tâm.

Tôi xoa bụng, hôm nay bận có ca mổ cho chú cún con, quên cả ăn, vừa mổ xong lại nhận được tiếng kêu cứu của rắn, thành ra bây giờ.

"Tôi đi nấu cơm cho em!"

Tiểu Hắc lập tức quay đi, nhanh chóng trườn về phía nhà bếp.

Tôi ngạc nhiên nhìn, rắn biết nấu ăn?

Tiểu Hắc vào bếp, khéo léo trèo lên cửa tủ lạnh, sau đó mở ra.

Dùng chiếc đuôi mảnh mai của mình lăn một quả trứng, lấy ra xúc xích, hành tây, khoai tây, cà rốt và thức ăn thừa của tôi.

Từng món một, gọn gàng ngăn nắp.

Tôi bất an đứng ở cửa bếp, thẫn thờ nhìn chiếc đuôi rắn gọt cắt từng thứ nguyên liệu thành những miếng y hệt nhau.

Sau đó, cho dầu vào nồi, sau đó là rau, xào chín, cho cơm vào, nêm gia vị.

Động tác rất điêu luyện.

"Được rồi, em ăn đi."

3.

Tôi chớp mắt cố gắng đánh thức bản thân một chút.

Đưa tay nặng nề tự véo tay mình, "Auu—"

Đau, đau, đau.

Không phải mơ.

“Em, em không sao chứ?” Rắn nhìn tôi, con ngươi nhỏ thẳng đứng tràn đầy đau lòng, thân thể cực kỳ gầy đột nhiên nhích tới.

"Để tôi xem."

"Tôi—"

"Đừng nhúc nhích."

Một khắc tiếp theo, đầu rắn tiến lại gần hơn, trước khi tôi kịp phản ứng, một cảm giác vừa ấm vừa lạnh đã chạm vào tay tôi.

Cả người tôi ngây ra.

Đây, đây là, tình huống gì vậy?

Kỳ lạ thay, cơn đau ở cánh tay tôi từng chút một tiêu tan, cơn đau vừa rồi dường như không còn nữa.

“Làm sao ngươi làm được?” Tôi ngạc nhiên hỏi.

Rắn đen nhỏ hình như hơi ngại, đuôi của nó cẩn thận móc ngón út tôi, "Giống loài chúng tôi trời sinh có năng lực trị thương."

Nói xong, nó có chút lo lắng nhìn tôi, "Em, em sẽ sợ hả?"

Tôi lập tức lắc đầu.

Trời ạ, rắn còn có khả năng chữa bệnh, quá tuyệt!

"À, sao hôm nay ngươi không tự mình chữa trị vết thương cho người kia?" Tôi hơi khó hiểu.

Thân rắn cứng đờ trong chốc lát, từng chút từng chút cuộn đuôi lên, cuộn thành một vòng tròn nhỏ.

Cuối cùng, vùi đầu vào trong, nói với giọng ngây thơ: “Tôi, tôi quên mất.”

Rắn đen nhỏ đáng thương, lòng tôi lập tức mềm nhũn.

Ai có thể cưỡng lại một chiếc rắn nhỏ màu đen dễ thương——

Vội đưa tay ra, vừa định đặt lên đầu nó an ủi, ngón tay liền dừng lại.

Tôi, hình như vẫn còn hơi sợ.

Trong giây tiếp theo, một cái đầu nhỏ, nhẵn và lạnh, chạm vào lòng bàn tay tôi.

Tôi lấy hết can đảm, “Ngươi rất tốt bụng!”

Sau đó, nó giống như chạy trốn, với một tiếng "vù", trong nháy mắt biến mất dưới ghế sofa.

Tôi, "?"

Đơ người một lúc, tôi chợt phá lên cười.

Tâm trạng buồn rầu vì chia tay vừa nãy đã tốt hơn nhiều——

Mò mẫm dưới sô pha, trong bóng tối tôi thấy một con rắn nhỏ gầy guộc cuộn mình trên chân ghế, giương đôi mắt to vô hồn nhìn tôi.

Không nhịn được cười, "Hôm nay chưa lau sàn, sẽ bẩn đó."

Thân rắn lại cứng đờ, ba giây sau liền vụt vào phòng tắm.

Tôi chợt nghĩ, rắn ‘biết bơi’ phải không?

Nhìn về phía phòng tắm, tôi lo lắng bước đến.

Vừa vào phòng, một con rắn nhỏ ướt sũng chui ra, ngẩng đầu nhìn tôi, giọng nói có vẻ tủi thân: "Tôi tắm rửa sạch sẽ rồi, em đừng ghét tôi được không?"

Tim tôi ngứa ngáy như bị cào, vừa chua vừa xót.

"Sẽ không."

Nhìn bằng mắt thường có thể thấy rắn nhỏ vui vẻ hơn nhiều, lập tức leo lên bàn, nhìn cơm chiên trước mặt.

Nó háo hức nói: “Mau ăn đi, không ăn sẽ nguội mất.”

Tôi cúi đầu nhìn chiếc đuôi nhỏ bé của rắn?

Cầm muỗng lên thử một chút, nhìn Tiểu Hắc một cách ngạc nhiên.

Ngon quá!

"Thế nào? Thế nào?” Dáng vẻ của rắn rất mong chờ.

"Ngon lắm."

Tôi tạm sắp xếp một cái tổ cho nó, nằm trên giường, "Ngủ ngon."

Rắn nhỏ, "Ngủ ngon."

Tôi đã nghĩ mình sẽ không thể ngủ được, nhưng thật tuyệt, một đêm không mộng mị.

Chỉ là——

Tại sao khi ngủ lại có cảm giác hơi chật, giống như ngủ chung với một cái gối ôm lớn?

4.

Cũng không có cái gì ở đây.

Chẳng lẽ là ảo giác?

Từ trên giường ngồi dậy, nhìn chiếc rắn nhỏ ngoan ngoãn cuộn tròn trong ổ, chớp chớp mắt xuống giường, cẩn thận ngồi bên cạnh nó.

Ngập ngừng đưa tay gõ nhẹ lên đầu rắn, "Ngủ không tệ."

Tiểu Hắc lập tức mở mắt ra, vừa nhìn thấy tôi, trong mắt nó chợt hiện lên tình yêu vô hạn.

"Em dậy chưa? Bây giờ tôi đi làm cơm cho em."

Nói xong rắn nhỏ đứng thẳng dậy.

Không kịp trả lời, đã thấy thân ảnh trườn nhanh về phía bếp.

"Chờ một chút—"

Trước khi tôi từ chối, nó đã biến mất.

Tắm rửa sạch sẽ, bước ra khỏi phòng tắm là tôi đã ngửi thấy mùi thơm của bữa sáng.

Vào bếp, nhìn thấy một con rắn đang cuộn tròn trên mặt bếp, đuôi quấn một chiếc muỗng, không ngừng khuấy cháo trong nồi.

Trong nồi là món cháo trứng ninh yêu thích của tôi.

Nhất thời kinh ngạc, “Làm sao biết được tôi thích nhất cháo trứng muối thịt nạc?”

Đầu rắn quay lại, trong mắt tràn đầy hạnh phúc, “Em thích thì tốt rồi!"

Thấy tôi chủ động muốn phụ, Tiểu Hắc vội thẳng thân rắn, đầu lắc quầy quậy:

"Tôi không sao, em đi nghỉ đi."

Tôi bị buộc ra khỏi bếp, thành thật ngồi trên sofa.

Nhìn thân rắn tất bật trong bếp, tôi nghĩ, thuê rắn làm việc chắc cũng không vi phạm luật đúng không?

Ăn sáng xong, cửa hàng thú cưng gọi điện thông báo hôm nay có một cuộc hẹn phẫu thuật.

Vừa định ra ngoài, đã thấy rắn đen nhỏ ngoan ngoãn cuộn tròn bên cạnh chiếc túi.

Thấy tôi nhìn sang, thân nó lập tức thẳng dậy, thận trọng đến gần tôi, dùng đuôi cẩn thận móc ngón tay út của tôi.

"Em có thể đưa tôi đi cùng không? Tôi sợ."

"Nhưng, cửa hàng thú cưng rất đông." Tôi ngập ngừng.

Sẽ rất rắc rối nếu bị phát hiện.

"Tôi sẽ ngoan mà!"

Nó cứ dụi người vào tay tôi, đang là mùa hè, lớp vảy lạnh thật sự rất dễ chịu.

Đôi mắt như ngấn nước đầy mong chờ.

"Được."

Tôi thừa nhận, tôi không có lập trường.

Trước khi ra ngoài, tôi mở điện thoại kiểm tra, Dư Đồng đã không gửi cho tôi một tin nhắn nào kể từ tối qua.

Tôi tự cười mình.

Là tôi tự đa tình.

Khi đến nơi, tôi thay quần áo làm việc và bắt đầu bận rộn, đầu tiên là thiến một chú chó vừa to vừa nặng.

Nhìn kích thước khổng lồ của nó, tôi định nhờ người giúp.

Đột nhiên, con chó trước mặt bị nhấc lên giữa không trung.

Tôi: [!!!!!! ]

Hoa mắt rồi sao ta? Ngay khi định la lên, một giọng nói nhỏ vang lên:

"Tôi giúp em."

Kinh ngạc cúi đầu xuống, Tiểu Hắc không biết từ lúc nào đã chui xuống bên dưới chú chó, bất ngờ đẩy nó lên.

"Bỏ xuống mau, ngươi sẽ bị thương!"

Thân rắn nhỏ như vậy, làm sao có thể.

Ngay khi định ôm lấy con chó trước mặt, tôi thấy nó đang lao thẳng lên bàn mổ với tốc độ cực nhanh.

Điều kỳ diệu là ngay cả khi leo lên ghế, chú chó vẫn không bị ngã.

"Được rồi!"

Thấy bộ dạng sửng sốt của tôi, Tiểu Hắc rất vui vẻ, "Sau này việc nặng nhọc cứ giao cho tôi, tôi làm được, em đỡ mệt. "

Tôi, "..."

Thế giới này kể từ ngày hôm qua, dường như đã bắt đầu bí ẩn.

"Bác sĩ Châu, tôi giúp cô ẵm chó lên... Trời ạ, cô tự mình bế lên sao! Con này ít nhất cũng nặng bằng một người trưởng thành, Quả nhiên là bác sĩ Châu rất mạnh mẽ!"

Trợ lý từ bên ngoài đi vào, kinh ngạc nhìn tôi rồi giơ ngón tay cái lên.

Được rồi!

Sau ca phẫu thuật, lúc tôi vừa ngồi xuống ghế trong phòng làm việc, Tiểu Hắc không biết trốn ở đâu lén thò đầu ra,

"Mệt không?"

Tôi gật đầu, "Một chút."

Thân rắn lập tức trườn lên vai, tôi vừa định kêu lên một tiếng, bỗng nhận ra có một cảm giác nhào nặn vừa phải.

Cái cổ cứng đơ lập tức cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Giọng nó ngại ngùng, "Tôi, tôi đã học xoa bóp, tôi có thể giúp em."

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!