Chương 157

Quý Phi Dùng Thực Lực Chửi Bậy Mà Thượng Vị

Hoa Nhật Phi

17.540 chữ

10-06-2023

Cao Tấn nắm tay Tạ Khuynh vào Minh Trạch cung. Dọc đường có không ít cung nhân tò mò nhìn theo, đều muốn xem thử Hoàng hậu tương lai có dáng dấp thế nào.

Chưa nhìn còn cảm thấy thần bí, vừa nhìn một cái... Đây không phải là Quý phi nương nương sao?

Hiện giờ đa số người trong cung đều biết trước đó Quý phi nương nương chỉ giả chết, để phối hợp với Bệ hạ diễn một vở kịch diệt trừ phản tặc. Sau đó Quý phi nương nương liền ra khỏi cung, thời gian dài như vậy cũng chưa quay lại, nguyên lai là Bệ hạ chuẩn bị trực tiếp lập Hậu luôn.

Bất quá, có người hiểu chút nội tình lại cảm thấy kỳ quái, vì trước kia không phải Quý phi nương nương tên Tạ Nhiễm sao? Giờ người Bệ hạ muốn lập Hậu lại tên Tạ Khuynh?

Tóm lại, thật là tò mò quá, lại chẳng ai dám hỏi.

Tạ Khuynh bị Cao Tấn dắt vào Minh Trạch cung. Nhớ lại chuyện của Thái thị, nàng hỏi:

"Có phải ngươi cố ý bảo Phù Diên Đông mang Tướng quân phu nhân đi?"

Cao Tấn ấn nàng ngồi xuống ghế, duỗi tay véo má nàng, bị Tạ Khuynh hất ra tặng thêm một cái lườm mới chịu trả lời:

"Bà ta có liên quan đến vụ án này, mang đi là đúng rồi."

Tạ Khuynh nghe cái lý do đường hoàng này mà cạn lời, lại hỏi:

"Ngươi tính toán xử lý bà ấy thế nào?"

Cao Tấn nói:

"Tạ Tướng quân sắp hồi kinh rồi, xử lý thế nào thì để ông ấy xem rồi làm."

"Vậy khoảng thời gian trước khi cha ta về thì sao? Ngươi muốn nhốt bà ấy trong nhà lao của Đại Lý tự hả?" Tạ Khuynh hỏi.

Thanh âm Cao Tấn lạnh lùng:

"Bà ta đối với nàng không chỉ là thiếu sự tôn trọng, mà còn muốn hại nàng. Chuyện này nàng không cần cầu tình, vô dụng."

Tạ Khuynh minh bạch ý tứ Cao Tấn. Nàng cũng hận Thái thị vô tình, tự thấy bản thân đã rất khách khí với bà. Vậy mà bà ta không ghi tạc phần khách khí đó trong lòng, còn mang nó đi tẩm bổ cho ác ý của mình.

"Nhưng bà ta là thê tử của lão Tạ, bị ngươi bắt ta lại không cầu tình giúp, lão Tạ về ta biết ăn nói làm sao?" Tạ Khuynh không nhịn được nói lời trong lòng ra.

Cao Tấn bật cười:

"Ta còn tưởng nàng thật sự cầu tình đó."

Tạ Khuynh liếc mắt:

"Còn không phải đạo lý này sao."

Cao Tấn bên này muốn lập Tạ Khuynh làm hậu, bên kia lại bắt nhốt thê tử của cha nàng. Nếu Tạ Khuynh bỏ mặc không quan tâm, tương lai mọi người gặp lại sẽ rất xấu hổ.

"Bà ta đã lớn vậy rồi, nên chịu trách nhiệm cho hành vi của mình. Tùy hứng đến mất nhân tính, ta cho bà ta ngồi xổm mấy ngày trong nhà lao chẳng lẽ còn oan?" Cao Tấn giải thích với Tạ Khuynh:

"Thả bà ta là chuyện không thể nào. Bất quá nếu sau khi Tạ Tướng quân về kinh có hỏi, ta sẽ nói là nàng đã cầu tình nhưng ta kiên quyết không thả. Vậy được chưa?"

Hai mắt Tạ Khuynh tỏa sáng:

"Cách này được! Cứ làm vậy đi! Nói là ta đau khổ cầu xin nhưng Bệ hạ ý chí sắt đá quyết không thả, dù sao lão Tạ cũng không dám làm gì ngươi."

Cao Tấn: …

Tạ Khuynh nhìn vẻ mặt sa mạc lời của Cao Tấn, hiếm có lúc nàng ngượng ngùng, cười một tiếng nhão nhoẹt:

"Chồ ôi, Tấn lang~"

Cao Tấn vô thức rùng mình một cái, đẩy Tạ Khuynh đang sấn đến làm nũng qua một bên. Hắn đẩy ra, nàng lại sáp vào, đùa vài lần cả hai đều nhịn không được cười phá lên.

**

ƯattpadTaiTheTuongPhung

Cao Tấn bảo Tạ Khuynh trước khi Tạ Viễn Thần về thì ở trong cung đừng hồi Tướng quân phủ. Tạ Khuynh cũng nghĩ thế, nên cùng ngày đã dọn dẹp một chút liền đi Ngưng Huy cung.

Nhóm người Khương ma ma vốn đã xin Nội cung thự cho được xuất cung, vì có phủ Tướng quân bảo đảm nên mọi thứ rất thông thuận, nhưng đến bước cuối cùng lại vướng ở chỗ Bệ hạ.

Nội cung thự đáp là Bệ hạ muốn các nàng ở lại 'bầu bạn' với Quý phi nương nương...

Có trời mới biết, lúc ấy Khương ma ma nhận được yêu cầu này, nô tình mạnh mẽ xưa nay vẫn luôn ràng buộc bà cũng phải nứt toác ra mà thốt một tiếng mẹ nó!

Sự tình Quý phi nương nương giả chết đã lan truyền trong cung, mọi người đều biết cái bài vị đang được cung phụng kia là giả, nếu đã vậy thì còn bầu bạn cái gì nữa? Rõ ràng là lấy cớ.

Lúc đó Khương ma ma đâu biết có một ngày Tạ Khuynh sẽ trở về, bà đã nghĩ mọi người sẽ phải bị vây khốn trong cung cả đời.

Quãng thời gian còn lại biết sống thế nào đây? Khương ma ma tức giận đến mức quả thật muốn ghim hình nhân hình Bệ hạ.

Nhưng mà hai tháng trước, Bệ hạ từ biên quan trở về, sau đó đặc biệt triệu hoán Khương ma ma tới Minh Trạch cung, nói từ trên xuống dưới Ngưng Huy cung có thể dọn bài vị, ngưng để tang. Trong lòng Khương ma ma vui mừng, nghĩ là Bệ hạ lấy lại lương tâm muốn thả bà và mọi người đi.

Ai ngờ Bệ hạ chỉ nói dẹp bài vị, Ngưng Huy cung vẫn vận hành như cũ, không đến hai tháng nữa Quý phi sẽ vào ở.

Nhóm người Khương ma ma không biết ngoài cung xảy ra chuyện gì, nhưng lời Bệ hạ nói cũng đâu thể giả, thế là từ hai tháng trước mọi người trong Ngưng Huy cung đã bắt đầu chờ đợi Quý phi nương nương từng ngày.

Hôm nay rốt cuộc đã đợi được rồi.

Trong giây phút nhìn thấy Tạ Khuynh, hốc mắt Khương ma ma nóng lên, không phải vì cảm động, mà là vì...

"Nương nương, chưa được bao lâu mà ngài đã giày vò bản thân ra nông nỗi này?"

Khương ma ma tốn hơn nửa năm, chế tạo một hán tử cẩu thả thành một mỹ kiều nương yêu kiều hơn hoa, thay da đổi thịt. Những tâm huyết bà bỏ vào đó không thể dùng tiền để tính.

Lúc Tạ Khuynh rời cung, thoạt nhìn hơi lôi thôi một chút nhưng làn da vẫn trắng hồng mềm mại, không dám nói như trứng gà bóc vỏ, nhưng ít gì cũng được xem là da trắng như tuyết, trơn tru láng mịn...

Lại nhìn Quý phi nương nương bây giờ đi. Tóc khô xơ, cháy nắng, chẻ ngọn rối từng cục. Để bớt việc, Tạ Khuynh trực tiếp búi thành củ tỏi, như sợ người ta biết nàng là nữ. Tình trạng da trên mặt và tay thực sự có thể làm Khương ma ma bực đến ăn không ngon.

"Người đâu, mau đi nấu nước nóng chuẩn bị hoa cho nương nương ngâm! Còn có cao trân trâu, phấn mật hoa, sương sớm cô đặc... Nhanh nhanh nhanh, mang hết tới phòng tắm, một cái cũng không thể thiếu!"

Khương ma ma chống nạnh như ấm trà phân phó mấy cung nhân đang vây quanh Tạ Khuynh định tay bắt mặt mừng. Dáng vẻ sốt ruột phát hỏa, tức hổn hển, tinh thần phấn chấn kia đã rất lâu các cung nhân không thấy.

Nào dám trì hoãn nữa, tan tác như chim muông, ai nấy chạy đi làm theo phân phó.

"A--- cái đó----"

Tạ Khuynh có ý đồ cứu vãn vận mệnh bi thảm vừa về đã bị ấn đầu tắm rửa của mình, nhưng vận mệnh không cho nàng cơ hội đó, nàng bị Khương ma ma kéo đi...

**

ƯattpadTaiTheTuongPhung

Đêm xuống.

Cao Tấn kết thúc công việc ở Minh Trạch cung, nhanh chóng chạy tới Ngưng Huy cung bầu bạn với Tạ Khuynh.

Nhưng hắn đi khắp Ngưng Huy cung cũng không thấy nàng đâu, không nhịn được hỏi cung nhân:

"Nương nương các ngươi đâu?"

Các cung nhân hai mặt nhìn nhau, lặng lẽ chỉ chỉ lên nóc nhà.

Cao Tấn nghi hoặc không thôi, sao vừa về đã leo lên nóc nhà rồi, tật xấu này còn chưa sửa được?

Cao Tấn xoay người nhảy lên nóc nhà, vừa đứng vững đã bị một người đứng sau lưng bịt miệng:

[ đừng lên tiếng! ]

[ đi theo ta! ]

Cao Tấn bị 'bắt cóc', trốn phía sau sườn nóc nhà cao nhất. Tạ Khuynh ấn đầu Cao Tấn xuống, thủ thế im lặng, Cao Tấn dùng khẩu hình hỏi:

|Sao vậy?|

Tạ Khuynh im ắng thở dài:

[ ta bắt đầu hối hận rồi! ]

[ vô cùng hối hận! ]

[ sớm biết có kết quả này, ta nên mua thuyền ra khơi ngay trong đêm, lang thang trên biển mười mấy hai mươi năm cũng được a. ]

Cao Tấn nghe nàng càng nói càng thái quá, mà vẫn không hiểu xảy ra chuyện gì. Đúng lúc này, dưới mái hiên tẩm cung truyền đến thanh âm Khương ma ma:

"Nương nương đâu? Đến lúc thoa dầu thơm lần hai rồi."

Cung tỳ dưới mái hiên đã được Tạ Khuynh dặn dò qua, không dám để lộ hành tung của nàng, chỉ biết lắc đầu. Khương ma ma dạo một vòng trong ngoài tẩm cung, không thấy bóng dáng Tạ Khuynh, nhỏ giọng oán trách bỏ đi:

"Nương nương đúng là cầm tinh bánh xe, luôn luôn chạy loạn."

Cao Tấn cảm thấy Khương ma ma hình dung phi thường chuẩn xác, nhịn không được muốn cười, bị Tạ Khuynh nhanh tay lẹ mắt bịt miệng lại.

Thấy Khương ma ma đi xa rồi Tạ Khuynh mới kéo Cao Tấn nhảy xuống đất, đẩy hắn vào tẩm điện, bảo hai cung tỳ đóng cửa cung lại.

Cửa cung đóng rồi Tạ Khuynh mới nhẹ nhõm thở phào một hơi.

Trong tẩm cung đốt địa long vô cùng ấm áp, Tạ Khuynh thấy mũi hơi ngứa, hắt hơi một cái, cúi đầu nhìn y phục mỏng manh trên người mình, mới chạy ra từ chỗ của Khương ma ma nên còn chưa kịp mặc áo bông, phỏng chừng vừa rồi bị lạnh đến đông cứng nên không còn cảm giác, giờ ấm áp lên lại có phản ứng.

Một cái áo choàng từ trên trời rơi xuống trùm lên người Tạ Khuynh.

"Chỉ vì trốn thoa dầu thơm mà không sợ cảm lạnh."

Vừa rồi ở trên nóc nhà Cao Tấn đã phát hiện tay chân Tạ Khuynh phi thường lạnh lẽo, vừa tức nàng không chú ý thân thể vừa nhịn không được xoa tay sưởi ấm cho nàng.

Tạ Khuynh nói:

"Ngươi không biết đâu, Khương ma ma rất kinh khủng. Ta trở về khoảng thời gian dài như vậy, đã ngâm cánh hoa ba lần, mỗi một lần đứng dậy đều phải đắp lên một tầng dầu thơm, còn không cho ta nhúc nhích. Giờ muốn đắp thêm lần nữa, ta cảm thấy ta đã được tẩm ướp vừa miệng rồi."

Tạ Khuynh lên án Khương ma ma làm Cao Tấn nhịn không được cúi đầu ngửi ngửi nàng, khen chân thành:

"Không phải nói chứ thơm thật đó. Tay này sờ lên cũng mềm hẳn, Khương ma ma có bản lĩnh."

Tạ Khuynh không ngờ mình nói nửa ngày, Cao Tấn không những không thấu hiểu cho thống khổ của nàng, ngược lại còn thản nhiên hưởng thụ thành quả nàng thống khổ.

Đang định mắng hắn đã nghe thấy ngoài điện lần nữa truyền tới tiếng Khương ma ma:

"Sao lại đóng cửa? Nương nương ở bên trong đúng không?"

Người Tạ Khuynh run lên, vội vàng cầu xin sự giúp đỡ từ Cao Tấn:

[ ngươi nói gì đó đi. ]

[ chỉ cần ngươi mở miệng thì bà ấy sẽ không vào. ]

Cao Tấn chỉ chỉ ngón tay lên gò má mình, đưa mặt lại gần Tạ Khuynh. Tạ Khuynh thầm mắng một câu 'Vô sỉ' rồi nhanh chóng mổ một cái lên mặt hắn. Lúc này Cao Tấn mới hài lòng cất giọng lên:

"Trẫm ở đây, ma ma về đi."

Khương ma ma nghe thấy thanh âm Cao Tấn quả nhiên không dám xông vào nữa, ngoan ngoãn hành lễ cáo lui.

Lúc này Tạ Khuynh mới triệt để thở phào, sau đó nghĩ lại có lẽ từ nay về sau mỗi ngày đều phải trải qua hành trình này...

Nàng chân thành hỏi Cao Tấn:

"Hiện tại ta đổi ý còn kịp không?"

Cao Tấn tiếc nuối lắc đầu:

"Sáng nay lúc chiếu thư được đưa ra khỏi cung, ta đã tế cáo Thái miếu. Bây giờ tổ tông Cao gia đều đã nhận biết nàng."

Tạ Khuynh: …

**

ƯattpadTaiTheTuongPhung

Trong chiếu thư Cao Tấn tuyên triệu Tạ Viễn Thần hồi kinh có viết hành vi của Thái thị và chuyện Cao Tấn muốn lập Tạ Khuynh làm Hậu. Tạ Viễn Thần ra roi thúc ngựa gấp rút trở về, dùng thời gian nửa tháng.

Sau khi hồi kinh, trước tiên Tạ Viễn Thần vào cung yết kiến, gặp mặt Cao Tấn và Tạ Khuynh. Tạ Viễn Thần hỏi Tạ Khuynh:

"Có bị thương không?"

Đây là hỏi nàng có bị Hàn Thiên Bảo làm bị thương không.

Tạ Khuynh lắc đầu.

Tạ Viễn Thần lại hỏi:

"Ngươi nghĩ kỹ rồi sao?"

Đây là hỏi nàng có thật sự quyết định muốn làm chủ Trung cung.

Tạ Khuynh nhìn về phía Cao Tấn, dưới ánh mắt khẩn trương chăm chú của hắn, nàng chậm rãi gật đầu.

Cao Tấn nắm tay Tạ Khuynh, cam đoan với Tạ Viễn Thần:

"Tướng quân yên tâm, trẫm toàn tâm toàn ý với Tạ Khuynh, đời này chỉ có mình nàng."

Tạ Viễn Thần đã nghe Mạnh Phó soái và lão Trương kể việc hai người này vào Bắc Liêu nghĩ cách cứu viện chất tử, giành giật sự sống, người có thể khiến Tạ Khuynh liều mạng nhiều lần nhất định là người nó khó lòng dứt bỏ. Nếu Cao Tấn không phải Hoàng đế, Tạ Viễn Thần chắc chắn sẽ cao hứng vì nữ nhi có một người thương như vậy.

Nhưng cố tình người nó thích lại là Hoàng đế...

Ở vị trí Hoàng đế có rất nhiều việc thân bất do kỷ, nếu ngài tuân thủ lời hứa với Tạ Khuynh, sẽ thua thiệt quốc gia xã tắc, chí ít ở phương diện kéo dài con nối dõi, toàn bộ áp lực đều đè lên một mình Tạ Khuynh... Nhưng nếu ngài không tuân thủ lời hứa, vì thân phận Hoàng đế kia, Tạ Viễn Thần cũng không thể thay nữ nhi làm chủ.

Thật sự là một vấn đề làm người ta vừa vui vẻ vừa âu sầu.

Nhưng bất kể nói thế nào, đây là lựa chọn của nữ nhi, trừ chúc phúc Tạ Viễn Thần cũng không có đề nghị nào tốt hơn.

Hỏi ý tứ Tạ Khuynh xong, Tạ Viễn Thần đi tới Đại Lý tự.

Từ khi Thái thị bị người của Đại Lý tự mang đi, vẫn luôn bị nhốt trong nhà lao.

Thái quận vương đã vào cung càu tình hai lần, đều bị Cao Tấn lấy lý do: 'Chờ Tạ Viễn Thần hồi kinh rồi nói' để cự tuyệt, thậm chí Quận vương phi muốn vào thăm cũng không phê chuẩn.

Thái thị bị nhốt trong nhà lao trọn vẹn nửa tháng, dù ở đó không thiếu ăn thiếu mặc nhưng tra tấn tâm lý nửa tháng này cũng đủ cho bà khắc sâu ký ức.

Điều ngoài dự kiến của Tạ Viễn Thần là, lúc ông nhìn thấy Thái thị, dáng vẻ bà rất bình thản, gầy chút nhưng tóc và quần áo đều sạch sẽ, cũng không vì bị nhốt trong tù mà cam chịu, đến lúc bà trông thấy Tạ Viễn Thần mới nhịn không được đỏ vành mắt, lại do dự không đi tới.

Phù Diên Đông dẫn Tạ Viễn Thần vào nhà tù rồi cho lui cai ngục xung quanh. Mấy ngày nay vì sợ Tướng quân phu nhân bị những tù nhân khác quấy rầy, Phù Diên Đông đã dọn sạch năm nhà tù trái phải.

Sau khi bọn họ đi, Thái thị càng cảm thấy không biết phải đối mặt với Tạ Viễn Thần thế nào.

"Tạ Khuynh là nữ nhi của Anh Như, ta biết ngươi không thích nó. Nhiều năm như vậy ta đều đưa nó theo bên mình. Nhưng thay vì nói là ta nuôi lớn chẳng bằng nói tự nó lớn lên. Một tháng ta có thể ở trong tiểu viện của nó hai ngày đã xem như gặp mặt nhiều."

"Tiểu viện kia là cái dạng gì, hẳn là Tạ Nhiễm đã nói với ngươi. Vuông vức chỉ có chừng đó, trong viện có một cái giếng, nước trong đó múc lên mà không lắng lại sẽ có bùn cát. Tạ Khuynh đã sống trong hoàn cảnh như thế mười mấy hai mươi năm."

"Nó biết ta bận bịu, chưa bao giờ quấy rầy ta. Ra ngoài bị người ta khi dễ đều tự giải quyết, ngươi cho rằng nó là khuê nữ của ta, ở biên quan ai ai cũng sẽ chiếu cố nó sao?"

"Trong quân chỉ nhìn tư lịch, hài tử cũng thế, những dã tiểu tử kia chỉ hỏi võ công ngươi thế nào, không hỏi ngươi là hài tử nhà ai."

"Lúc tuổi còn trẻ ta vì quân công, không chiếu cố tốt phụ mẫu. Lúc phụ thân chết ta còn trên chiến trường, không thể trở về. Sau khi thành thân, có quân công, ta lại muốn củng cố địa vị trong quân, thê nhi trong nhà, cả Anh Như nữa, đều là ta không chiếu cố tốt... Ta vô dụng, ta có lỗi với tất cả. Nhưng có lỗi nhất là với Tạ Khuynh."

"Nương ta có ngày tháng an nhàn, có hai đệ đệ bên cạnh, có ngươi hiếu thuận. Ngươi có danh dự Tướng quân phu nhân, có cáo mệnh trong người, có con trai con gái hầu hạ dưới gối. Duy chỉ có Tạ Khuynh, cái gì cũng không có, Tạ gia là ngươi làm chủ, không có ngươi ủng hộ, đến đồ cưới của nó ta cũng không lấy ra được."

"Nó sợ ta khổ sở, muốn cố gắng giữ gìn mối quan hệ với người trong nhà. Sợ ta bị chất vấn, lúc Tạ Nhiễm đào hôn, nó đáp ứng tiến cung thay thế. Từ đầu tới cuối, ta không thể nghĩ ra bất luận một lý do gì để ngươi hại nó, vẻn vẹn chỉ vì nó là hài tử của Anh Như sao?"

"Nếu thật là vậy thì người ngươi nên hận là ta, là ta không quản được mình, là ta không nên tìm thiếp thất trên chiến trường trong quân đội. Có liên quan gì tới nó đâu?"

"Ngươi bỏ mặc Anh Như ta không trách ngươi, là ta phó thác sai người, sau này xuống địa phủ ta sẽ tự mình xin lỗi Anh Như."

Tạ Viễn Thần rất ít khi nói với Thái thị về những chuyện này, ông biết Thái thị không thích Tạ Khuynh nên mỗi lần về kinh đều không chủ động nhắc tới, Thái thị cũng không biết khi còn bé Tạ Khuynh sống gian nan như vậy.

Lại nghe hắn nói tới người thiếp kia, dù trong lòng bà hận, nhưng Tạ Viễn Thần nói đúng. Người bà nên hận nhất là ông ấy, chứ không phải là người thiếp kia.

Một nữ nhân ủy thân cho nam nhân trong quân doanh, tìm kiếm sự che chở, không có gì đáng trách, chỉ là đang tìm đường sống thôi, Thái thị hẳn là nên hận Tạ Viễn Thần. Nhưng vì cái gì, nhiều năm như vậy bà lại không hề biểu đạt chút hận ý nào với ông?

Bởi vì bà không dám.

Thậm chí bà còn thông cảm cho Tạ Viễn Thần vì nước chinh chiến, trong quân tịch mịch, sao bà lại thấp kém như thế?

Vì bà hưởng thụ quân công hiển hách của ông, hưởng thụ tôn vinh mà cái danh Tướng quân phu nhân này mang lại. Bà không dám nháo, sợ nháo xong rồi những tôn vinh này sẽ rời bỏ bà. Cho nên bà nén những oán hận này lại trút lên người kẻ khác.

Người thiếp kia đã chết, bà liền chuyển dời những hận ý kia lên người hài tử, có lẽ là như vậy.

Hay cho một nữ nhân bắt nạt kẻ yếu, làm người buồn nôn.

Thái thị cảm thấy trong lòng Tạ Viễn Thần đang nghĩ về mình như vậy.

"Ta cho ngươi hai lựa chọn. Thứ nhất hưu thê."

Tạ Viễn Thần nói xong, vẻ mặt Thái thị khiếp sợ lại không nói ra lời.

"Thứ hai, vào từ đường ba năm."

Tạ Viễn Thần hỏi Thái thị:

"Ngươi chọn cái nào?"

Đôi môi Thái thị run rẩy, do dự thật lâu mới nhả ra hai chữ:

"Thứ hai."

Nếu chọn hưu thê, hai đứa con của bà sau này sẽ không ngóc đầu lên được, mà Thái thị cũng mất hết tất cả.

Bà không ngờ mình phải trả một cái giá đắt như thế.

Cũng đúng.

Xác thật là bà không bên động ác tâm với Tạ Khuynh, bà đáng bị như thế. Nếu không phải võ công Tạ Khuynh cao cường, chắc giờ này Hàn gia đã đắc thủ.

Lại nói chuyện Tạ Khuynh thay thế Tạ Nhiễm vào cung, cũng là bà ích kỷ. Lúc ấy bà chỉ muốn bảo vệ con mình, lại yên tâm thoải mái để Tạ Khuynh đi mạo hiểm, chưa từng lo lắng nàng ở trong cung bước từng bước khó khăn, có gặp nguy hiểm hay không.

Mà buồn cười nhất là, sau khi Tạ Khuynh hoàn thành chuyện này, bà lại cảm thấy mình cho nàng cơ hội tiếp cận Bệ hạ, cảm thấy nếu không phải mang danh con gái bà, một thứ nữ như nàng lấy cái gì đạt được sủng ái?

Bà uy hiếp Tạ Khuynh, che đậy những điều tốt của nàng, xem nàng như kẻ địch của Nhiễm nhi. Bây giờ ngẫm lại thật sự vừa tự đại vừa ti tiện.

Những đạo lý này là Thái thị tìm hiểu ra sau bao ngày bị nhốt trong nhà lao Đại Lý tự.

Bây giờ Thái thị không dám thoái thác trách nhiệm.

Vào từ đường ba năm, nếu có thể chuộc tội, bà cam tâm tình nguyện.

♡ ♡ ♡ ♡ ♡ ♡ ♡

Phạt không đã cái nư gì hết trơn.

ʕノ•ᴥ•ʔノ ︵ ┻━┻

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!