Chương 5

Quỷ Hồn Xin Hãy Buông Tha

7.337 chữ

11-05-2023

Mặc Thanh cố trấn tĩnh lại, khống chế đôi chân gần như sắp ngã xuống.

Y nuốt khan một ngụm không ngừng lắp bắp.

“Sư huynh… sư huynh cầu phúc cho ta.

Nếu thuận lợi thoát khỏi khi trở về, ta sẽ không mắng huynh, sẽ chăm chỉ luyện tập, không dám lười biếng nữa.”

Mặc Thanh tự an ủi một hồi cuối cùng cũng thêm phần nào dũng khí, y cố ép mình mở mắt ra từng bước tiến về phía trước.

Nắp quan tài vẫn không ngừng rung lên như có vật gì đó muốn thoát ra.

Mặc Thanh đứng cách một đoạn, ở khoảng cách này chỉ cần có thứ gì nhảy ra là có thể khống chế khiến nó không kịp trở tay.

Nghe thì đơn giản nhưng Mặc Thanh vẫn run cầm cập.

Không sai, là y đang căng thẳng.

Tuy không phải là lần đầu tiên đối đầu với ma quỷ, nhưng đây là lần đầu tiên y tự giải quyết một mình.

Đột nhiên nắp quan tài rầm lên một tiếng lớn sau đó nhích hẳn sang một bên.

Mặc Thanh bị tiếng động làm cho hoảng sợ, thần hồn nát thần tính ném luôn cả lá bùa trong tay.

Y ôm lấy ngực hoảng hốt, đang định cúi xuống nhặt bùa lên thì đột nhiên… từ trong quan tài có thứ gì đó từ từ ngồi dậy.

Ánh trăng yếu ớt chiếu thẳng lên bóng đen, dù không rõ nhưng vẫn có thể nhận ra đó là một hình người.

Mặc Thanh như tê dại, ngay cả việc phải nhanh chóng khống chế nó cũng quên béng mất.

Thứ đó đột nhiên cử động rồi từ từ quay đầu nhìn về phía y!

Bốn mắt nhìn nhau, Mặc Thanh đột ngột hét ầm lên nhắm mắt nhắm mũi dơ kiếm gỗ chém loạn xạ về phía trước.

“Aaaaa đi chết đi!!!”

Bốp một tiếng cả thanh kiếm gỗ đập thẳng vào đầu xác chết, Mặc Thanh hình như nghe thấy có tiếng rên rỉ vì đau nhưng y nào còn tâm trạng quan tâm, cũng không thèm mở mắt ra nhìn mà chỉ biết vung tay lên đánh bừa, kéo hẳn lấy tóc người ta đánh tới tấp.

“Xác chết” bị đánh đến tối tăm mặt mũi, đột nhiên trở mình khống chế Mặc Thanh lại.

Bàn tay lạnh lẽo của nó làm Mặc Thanh giật bắn mình, y thử cử động nhưng không cách nào thoát nổi.

Mặc Thanh gương mặt tái mét, lại nghe thấy tiếng “xác chết” tức giận quát: “Ngươi bị điên à.

Sao tự nhiên lại đánh ta?”

“Má ơi quỷ nhập tràng còn biết mắng người nữa hả?”

Mặc Thanh lắp bắp, âm thầm lo lắng cho cái mạng nhỏ bé của mình.

“Quỷ cái đầu nhà ngươi.

Mở mắt to ra mà xem ta là người!” ”Xác chết” tức giận buông ra làm Mặc Thanh lảo đảo suýt ngã, sau đó đưa tay lên xoa xoa đầu.

Hắn quan sát Mặc Thanh từ đầu đến chân một lượt.

Người nhìn cũng đâu đến nỗi sao lại ra tay mạnh thế không biết.

“Ngươi là ai?” Mặc Thanh vẫn không tin lắm nghi ngờ hỏi lại

“Là ông nội ngươi!”

Người kia có vẻ rất giận, hất mái tóc bù xù của mình ra đằng sau để lộ ra khuôn mặt lấm lem toàn là bùn đất, quần áo cũng rách rưới chẳng có chỗ nào nguyên vẹn, đứng dưới ánh trăng lại càng trông thảm hại cực kỳ.

Sao nhìn đi nhìn lại vẫn giống một kẻ mới đội mồ sống dậy hơn? Bán tín bán nghi, Mặc Thanh lùi ra xa vài bước lắp bắp nói: “Ngươi… ngươi thực sự là người?”

“Ngươi nhìn ta giống ma lắm à?” Hắn gằn giọng.

Mặc Thanh gật gật đầu tò mò nhìn người đối diện từ trên xuống dưới, nhưng vẫn không ngừng suy đoán.

“Ngươi nếu là người thì nửa đêm nửa hôm chạy vào nghĩa địa làm cái gì? Còn chui vào trong quan tài? Không đúng… ngươi vừa biết nói vừa biết đánh người cũng có thể là quỷ cấp cao?!”

“Ta thấy ngươi nửa đêm nửa hôm còn chạy vào trong nghĩa địa, bộ dạng thì lấm la lét cũng giống trộm mộ lắm đó!”

“Ta không phải trộm mộ.” Mặc Thanh giương thanh kiếm gỗ của mình lên vội vàng giải thích, “Ta là đạo sĩ đến đây để trừ ma!”

“Nhìn bộ dạng của ngươi thì trừ được cái gì?” Hắn phủi lại quần áo, nhảy hẳn ra ngoài nhìn Mặc Thanh với vẻ coi thường.

Mặc Thanh bị nhìn như vậy nào chịu để yên, y giơ kiếm lên chắn trước mặt hắn nói:

“Ta thấy ngươi rất khả nghi, chắc chắn ngươi là quỷ! Nghe nói quỷ cấp cao cũng có thể vừa nói chuyện vừa cử động không khác gì con người, ta cảm thấy ngươi chính là thứ đó!”

“Vậy nếu ta là thứ đó thật thì với khả năng của mình, ngươi có thể làm gì được ta?” Kẻ kia khẽ cười nắm lấy mũi kiếm của Mặc Thanh dễ dàng đẩy nhẹ sang một bên, cứ thế tiến lại gần.

Hắn tiến lên một bước Mặc Thanh lại lùi về sau một bước.

Tuy trong lòng hoảng sợ nhưng Mặc Thanh vẫn cứng miệng: “Ta không thể làm gì được ngươi nhưng… nhưng sư phụ sư huynh của ta rất giỏi, họ đang ở gần đây, ngươi chắc chắn sẽ không thoát!”

“Lợi hại như vậy? Nhưng tiếc quá đạo trưởng này, ta thực sự không phải quỷ, ngươi có mắt không nhìn rõ lại đánh ta một trận...!chuyện này tính thế nào đây?”

Mặc Thanh vẫn nghi hoặc nhìn hắn hỏi lại: “Ngươi thực sự không phải?”

“Ngươi nhìn thấy quỷ nào đẹp như ta chưa?”

“Nếu chỉ nhìn bề ngoài ta chắc chắn rằng người chính là quỷ.”

Kẻ kia cúi đầu xuống cười, trên đời người nói hắn giống quỷ chắc cũng chỉ có tiểu đạo trưởng này.

Hắn nhướn mày buông giọng trêu đùa: “Vậy ngươi thử sờ xem người của ta có lạnh hay không.”

Đã là quỷ thì người chắc chắn không có sự sống.

Dù hơi sợ nhưng Mặc Thanh muốn xác nhận nên vẫn run run đưa tay lên chạm vào má hắn.

Vừa chạm đến y giật mình nhanh chóng rụt tay trở về lắp bắp nói:

“Lạnh…”

“Ta ở ngoài cả đêm không lạnh mới là lạ! Ngươi phải sờ vào chỗ này này.” Người kia không để Mặc Thanh kịp phản kháng đã kéo tay y luồn vào trong áo.

Mặc Thanh hốt hoảng nhưng lần này thực sự cảm nhận được hơi ấm, còn cả trái tim đang đập nhẹ dưới lòng bàn tay mới yên tâm được phần nào.

Hắn khóe môi cong lên mang theo ý cười hỏi: “Giờ đã tin ta là người chưa?”

“Tạm thời tin ngươi.” Mặc Thanh giật tay mình ra ngại ngùng, cúi đầu xuống hạ giọng nói: "Nếu không phải thì thôi ta… ta đi đây.”

“Đi?” Người kia đột nhiên giơ tay lên ngăn cản.

“Đánh ta thành bộ dạng này xong nói đi là đi? Không nhìn xem ban nãy ngươi hung dữ như thế nào…"

Hắn đưa tay chạm nhẹ lên mặt rồi lập tức nhíu mày suýt xoa.

"Ây da đau quá, có phải chỗ này gãy mất cái xương rồi không, ôi trời chỗ này tím lên rồi này!”

Mặc Thanh không vì hắn kêu ca mà cảm thấy có lỗi, y tức giận hơi ngẩng mặt lên trách.

“Ai kêu ngươi nửa đêm nửa hôm không ở nhà ngủ còn đi nhảy vào trong quan tài!"

“Chẳng lẽ ta chui vào trong quan tài thì ngươi được đánh người à? Ta không biết, giờ ngươi khiến ta trở thành như này tính sao thì tính!”

Mặc Thanh mím môi ương ngạnh hất cằm lên.

“Đánh thì cũng lỡ đánh rồi, ta không có tiền cũng không biết chữa thương, nếu ngươi tức giận thì đánh lại ta đi.”

Mặc Thanh vừa nói vừa nhắm tịt mắt lại chờ đợi hắn ra tay, nam nhân nhìn bộ dạng không nói lý lẽ này của y thẫn thờ không biết làm sao.

Trên đời này sao lại có người như thế chứ, đã đi đánh lung tung mà mà đến câu xin lỗi cũng không có, lại còn không biết xấu hổ.

Mặc Thanh chờ một hồi lâu không có động tĩnh liền hé mắt ra nhìn, thấy hắn không có ý định gì đánh mới thầm thở phào.

“Ngươi không ra tay thì ta đi đây.”

Người kia chưa kịp phản ứng thì Mặc Thanh đã chạy mất, hắn đứng đằng sau chỉ tay gào ầm lên: “Này! Ngươi không thể cứ như thế mà rời đi được, còn thương tích của ta thì sao? Này, tên tiểu tử kia!”

Mặc Thanh bịt chặt tai chạy đi như bay, y thở dài mệt mỏi.

“Hôm nay thật là xui xẻo mà, chả phát hiện được gì còn đánh nhầm người, chuyện này mà để cho sư huynh sư phụ biết chắc họ sẽ tức chết mất.”

Mặc Thanh ngước mặt lên nhìn trời, cũng không thể hoàn toàn trách y nha.

Ai kêu hắn tự dưng chui vào trong quan tài làm gì? Dọa cho y sợ chết khiếp không tính sổ với hắn là may rồi.

Mặc Thanh bĩu môi đi xuống núi.

Y xoa xoa hai tay đỏ ửng thầm nghĩ.

Hình như lúc nãy ra tay cũng có hơi mạnh thật, người kia chắc là sẽ không sao chứ?

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!