Quân Vi Hạ

/

Chương 7

Chương 7

Quân Vi Hạ

11.961 chữ

17-12-2022

Không đợi Tiêu Thừa Quân kịp phản ứng, trong ngực đã có thêm một thân thể ấm áp, mềm dẻo mà thon dài, mang theo mùi hương của cây cỏ. Cả người Thái tử điện hạ lập tức cứng đờ.

Lễ phục của Thái tử được làm từ loại tơ lụa tốt nhất, cực kì mềm mại. Lâu Cảnh dụi dụi mặt vào đầu vai ai đó, thuận đường vòng tay ôm chặt eo người ta, ngáp một cái, nhỏ giọng: “Chúng ta đã thành thân rồi, vinh nhục cùng chịu. Thần có ăn chút mệt cũng không sao, chỉ cần điện hạ thường xuyên cấp chút bồi thường cho thần là được.”

Bồi thường, chính là cái loại bồi thường này… sao? Tiêu Thừa Quân ngẩn người, cúi đầu nhìn mỹ nam trong lòng, nếu bồi thường kiểu này, y tự nhiên là rất nguyện ý cấp. Nhẹ nhàng trả lời “Được rồi”, hai tay cứng còng của Thái tử điện hạ chậm rãi nâng lên, ôm lấy người trong ngực.

Lâu Cảnh tủm tỉm cười đem mặt chôn đến hõm vai của Tiêu Thừa Quân, thả lỏng thân thể mà nhắm mắt lại. Mất cả ngàn vàng cũng chẳng cầu được cái đệm dựa là Thái tử điện hạ đâu, hắn nên hưởng thụ cho tốt mới phải.

Nhất thời, trong liễn xe chỉ còn tiếng vó ngựa và tiếng bánh xe nghiền trên đất cát. Tiêu Thừa Quân chậm rãi trầm tĩnh lại, cẩn thận tránh đi vết thương trên lưng Lâu Cảnh, thay đổi tư thế để người trong lòng có thể thoải mái hơn một chút. Người này đã gả cho mình, hắn không còn là một thần tử bình thường nữa. Mình là trượng phu của hắn, vậy thì nên tôn kính hắn, trân trọng hắn, để hắn bị liên lụy chịu ấm ức cùng mình mà còn ngại hắn oán giận là rất không nên. Thái tử âm thầm tự kiểm điểm lại bản thân, quyết định từ nay về sau phải đối đãi với Thái tử phi tốt hơn một chút.

Đi khoảng nửa canh giờ, liễn xe ngừng lại, An Thuận ngồi ở bên ngoài rèm che nhẹ giọng nói: “Điện hạ, đã đến thái miếu rồi.”

“Ừ.” Tiêu Thừa Quân lên tiếng, chưa cho người vén rèm che mà lay nhẹ gia hỏa đang ngủ yên trong ngực trước: “Trạc Ngọc, tỉnh tỉnh.”

Lâu Cảnh đang mộng đẹp, hắn mơ thấy mẫu thân làm cho mình một cái bánh bao hình con thỏ to bằng nửa người rồi nói “Cảnh nhi, cho con cái này làm gối đầu nè”. Hắn ôm bánh bao to rất thoải mái, nhưng cái giường lại cứ không ngừng rung lắc làm hắn ngủ không ngon, hậm hực ôm chặt cái bánh trong ngực, hi vọng làm như vậy sẽ bớt chấn động một chút.

“Mau tỉnh lại.” Thái tử điện hạ bất đắc dĩ mà nhìn người trong lòng đang ôm mình càng lúc càng chặt, cái đầu còn cọ cọ vào hõm vai mình tỏ ý bất mãn, tóc mái của hắn phất qua cổ mình thật ngứa, đành giơ tay nhéo nhéo má Lâu Cảnh.

“Ưm…” Lâu Cảnh rất không tình nguyện mà cọ cọ “con thỏ bự” của mình một hồi mới mở mắt ra, giật thót người khi thấy con thỏ bự làm bằng bánh bao đã biến thành Tiêu Thừa Quân.

Mắt to nhìn mắt nhỏ, nhất thời, cả hai đều có chút trố mắt.

“Điện hạ, Vũ Lâm Quân đã xếp thành hàng.” An Thuận lại giục thêm một câu.

Cả hai lập tức tách ra, ngồi xong, Tiêu Thừa Quân ho nhẹ một tiếng, để An Thuận vén rèm lên.

Thái miếu ở Đông Giao, chiếm một diện tích khá rộng.

Bước qua cửa chính sẽ thấy một mảnh đất bằng phẳng rộng lớn, một con đường lát đá chạm khắc hình rồng nối thẳng đến chính điện, hai bên đường là Vũ Lâm Quân cầm kích đứng thẳng hàng, vô cùng nghiêm túc. Tiếng trống, tiếng cồng nổi lên đệm cho tiếng nhạc trầm bổng, hơn trăm chiến sĩ Vũ Lâm Quân đứng hai bên lập tức diễu hành theo một trình tự đặc biệt tạo thành một điệu múa mạnh mẽ tràn ngập trang nghiêm và cảm giác thần thánh.

Đế, Hậu đi phía trước; Tiêu Thừa Quân và Lâu Cảnh phân biệt đứng ở hai bên Đế Hậu, đi chậm hơn nửa bước; phía sau là huân quý và đủ loại quan viên đi theo. Đoàn người trùng trùng điệp điệp đi đến cửa chính điện. Một người mặc trang phục phức tạp đứng dưới bậc ngọc, sau khi Hoàng Đế dừng bước liền quỳ xuống đất hành lễ, đây là quan ti lễ – người phụ trách điều khiển nghi thức trong buổi lễ ngày hôm nay.

Lâu Cảnh nhìn thoáng qua người nọ, trong lòng không khỏi chấn động, thật không ngờ lại là nội thị giam Thẩm Liên. Nhóm quan văn đứng gần đó lập tức phát ra những tiếng hấp khí không đồng đều, nhóm huân quý cũng phát ra vài tiếng hừ lạnh.

Đến thái miếu tế tổ, đối với hoàng gia mà nói, đây là một sự kiện vô cùng trang trọng. Từ xưa đến nay, người phụ trách nghi lễ đều là một quan văn tài đức vẹn toàn, thời cổ còn từng có chức quan chuyên phụ trách sự kiện này, nhưng chưa từng nghe nói qua chuyện để thái giám là người phụ trách nghi lễ bao giờ, đây thật đúng là trò đùa!

Lâu Cảnh không khỏi nhìn sang Tiêu Thừa Quân. Hình như Thái tử điện hạ cũng cảm nhận được ánh nhìn của Lâu Cảnh, hơi nghiêng mặt cho hắn ánh mắt an tâm rồi lại rũ mắt, giống như không hề phát hiện ra cái gì.

Thuần Đức đế tự nhiên đã sớm biết, tỏ ra chẳng hề để ý mà cho Thẩm Liên đứng dậy.

“Hoàng Thượng!” Thẩm Liên còn chưa mở miệng, ngự sử Cảnh Trác đã sải chân chạy lên trước, quỳ xuống đất nói: “Hoàng Thượng, thái miếu là nơi thờ phụng các đời hoàng đế, là nhà tổ của hoàng thất, không thể để một hoạn quan làm quan ti lễ được!”

Tiếng nói vừa dứt, ngay lập tức, tiếng cổ nhạc dừng lại, toàn trường chìm vào yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng châm rơi. Mặt của Thẩm Liên không hề đổi sắc, không một vị quan nào lên tiếng ủng hộ hay phản đối lời nói của ngự sử, huân quý lại càng mắt điếc tai ngơ.

“Nội thị tỉnh vốn cũng kiêm các nghi lễ của hoàng gia, có gì mà không thể?” Thuần Đức đế nhíu mày, mấy ngày trước, Thẩm Liên đã sớm nói với hắn là muốn làm quan ti lễ trong buổi tế bái hôm nay, vốn không phải là đại sự gì, thế quái nào mà câu nói vừa rồi của ngự sử lại giống như hắn đang làm một điều gì ngu ngốc vậy chứ?

“Hoàng Thượng! Đế vương là thiên tử, đây là nơi thờ phụng của liệt tổ liệt tông Tiêu gia, sao có thể để một hoạn quan cao giọng hô quát được ạ?” Cảnh Trác thẳng cổ, khàn giọng hô.

Thời điểm nghe được hai chữ “hoạn quan”, sắc mặt của Thẩm Liên nhanh chóng trầm xuống. Thuần Đức đế cũng có chút không xuống đài được, chẳng lẽ bây giờ lại bảo Thẩm Liên thoát lễ phục ra?

“Hoàng Thượng! Giờ lành đã sắp tới, hôm nay là ngày Thái tử đại hôn ra mắt tổ tiên, thật không nên trì hoãn thêm nữa.” Hữu thừa tướng Trần Thế Xương bước ra khỏi hàng, trầm giọng nói.

Tả thừa tướng Triệu Đoan nhìn thoáng qua Trần Thế Xương, rủ mắt không nói lời nào.

Lời nói của hữu thừa tướng rất có phân lượng, Thuần Đức đế nghe vậy, gật gật đầu, nhấc chân muốn bước lên thềm ngọc.

“Hoàng Thượng!” Cảnh Trác quỳ trước thềm ngọc, chắn ngang trước mặt Hoàng Thượng, “Nếu Hoàng Thượng không đổi quan ti lễ, thần liền quỳ luôn tại đây!”

“Cảnh đại nhân sớm không nói, muộn không nói, nhằm ngay lúc mấu chốt này mới nói ra, đây không phải là đang làm khó Hoàng Thượng hay sao?” Thẩm Liên cười lạnh nói.

Thuần Đức đế nghe vậy, lập tức cảm thấy mình không có sai, hừ lạnh một tiếng, nói: “Nếu ngươi nguyện quỳ thì cứ quỳ đi.” Nói xong, Hoàng Thượng liền vòng qua người Cảnh Trác, trực tiếp bước lên thềm ngọc. Mọi người phía sau nhanh chóng đuổi kịp, coi ngự sử như một tảng đá chắn lối, giống như nước chảy qua đá mà đi qua.

Thẩm Liên tươi cười nhìn đế vương bước lên thềm ngọc, sau đó đứng trên đài cao – vị trí của quan ti lễ mà dùng thanh âm lanh lảnh bắt đầu cao giọng phụ xướng.

Ai thua ai thắng, cao thấp đã phân.

Lâu Cảnh nhìn thoáng qua ngự sử đang sững người như bị sét đánh, rủ mắt đi theo Hoàng hậu bước lên thềm ngọc. Cho dù lời nói của ngự sự là đúng, nhưng không hề có bất cứ ai vì hắn mà tranh luận một câu với Hoàng Thượng.

Thái miếu là nơi thờ phụng các đời đế vương từ lúc khai quốc đến nay, mỗi lần đến tế bái đều thỉnh bài vị của tổ tiên đặt ở tiền điện, cung kính quỳ lạy.

Sau khi quỳ lạy ở tiền điện, Đế, Hậu mang theo Thái tử và Thái tử phi vừa mới đại hôn bước vào nơi thờ phụng chân dung của các đời hoàng đế.

Ngoại trừ Thái tổ và Thái tông, bắt đầu từ đời Thế tông trở về sau, tất cả Hoàng hậu đều là nam tử. Lâu Cảnh lại quỳ xuống trước một bức họa, phát hiện ra chân dung của Đế Hậu các đời gần như giống hệt nhau: uy nghiêm và trên mặt tràn đầy nếp nhăn. Hắn lặng lẽ nhìn thoáng qua Tiêu Thừa Quân bên cạnh, rõ ràng người trong Tiêu gia đều có bộ dạng tuấn mỹ, chả biết mấy người họa sĩ nghĩ như thế nào, chẳng lẽ phải đem người ta họa đến mức vừa già vừa xấu thì mới có khí thế của đế vương hay sao?

Những người khác thì Lâu Cảnh không dám nói, nhưng tiên đế – Duệ tông hoàng đế, khi còn bé hắn đã từng gặp qua, hơn sáu mươi tuổi vẫn có phong thái như trước, nào có già nua như trên bức họa này đâu chứ?

Mỗi đời tổ tông đều phải quỳ xuống lạy ba lần, nếu không phải đã ăn loại thuốc tê kia, nói không chừng phải lạy mười mấy cái thế này thì Lâu Cảnh đã xỉu từ lâu rồi. Sau khi lạy xong cái cuối cùng – Duệ tông hoàng đế, Lâu Cảnh đứng dậy mà cảm thấy có điểm choáng váng, nói thầm trong lòng, nếu Tiêu gia còn truyền thừa trên trăm năm nữa thì chắc chắn đế vương đến tế bái hàng năm sẽ được nâng ra khỏi miếu luôn, khỏi cần đi.

Thời điểm rời đi, Cảnh Trác vẫn còn quỳ tại chỗ, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, ánh nắng chiếu vào nét mặt mặt cương trực công chính kia, càng phát ra vẻ góc cạnh rõ ràng.

“Hoàng Thượng, buổi lễ đã hoàn thành, không bằng thỉnh ngự sử đứng dậy đi?” Hoàng hậu đứng trên thềm ngọc, thấp giọng khuyên một câu.

Không làm khó dễ ngôn quan, đây là quy củ do Thái tổ lập ra, Cảnh Trác quỳ như vậy, Thuần Đức đế cũng có chút không xuống đài được, nghe được lời này liền gật đầu, xua tay bảo tổng quản thái giám Hoài Trung bên người đem ngự sử kéo đến.

Hoài Trung cười tủm tỉm mà đi kéo Cảnh Trác, không ngờ Cảnh Trác căn bản không mua nợ, gạt cánh tay của Hoài Trung, dùng đầu gối tiến đến trước mặt Thuần Đức đế, thanh âm khàn khàn: “Hoàng Thượng! Thái miếu từ đường, há có thể làm trò đùa? Hôm nay nuông chiều để hoạn quan nhập thái miếu, ngày mai sẽ loạn triều cương a Hoàng Thượng!”

“Vậy ngươi muốn thế nào?” Thuần Đức đế tức giận, lễ tế tổ đã kết thúc, người này còn léo nhéo không tha, rốt cuộc là muốn thế nào?

“Thần thỉnh Hoàng Thượng trị Thẩm Liên tội xâm nhập thái miếu!” Cảnh Trác cúi đầu chạm đất, một bộ thà chết chứ không chịu khuất phục.

“Ngươi…” Thuần Đức đế tức run cả người.

Thẩm Liên từ trên đài cao đi đến, không nhanh không chậm mà nói: “Cảnh đại nhân nghĩ sai rồi, Hoàng Thượng mới là vua của một nước, ngươi làm vậy là muốn bức bách Hoàng Thượng, có dụng ý gì đây?”

“Hừ, người tới, kéo Cảnh Trác xuống cho trẫm!” Thuần Đức đế phất tay áo, lập tức có Vũ Lâm quân đem ngự sử xách lên, lôi đi.

“Hoàng Thượng! Hoàng Thượng!” Cảnh Trác giãy dụa hô to.

Thuần Đức đế mắt điếc tai ngơ, lập tức hướng phía trước đi đến. Từ xưa đến nay không giết ngôn quan, hắn cũng không có biện pháp, nhưng cản đường di chuyển của Hoàng Thượng vẫn là tội kia mà.

Tất cả quan lại đều trầm mặc nhìn Cảnh Trác bị tha đi. Hoàng hậu rủ mắt, không hề nói thêm một lời, đi theo Thuần Đức đế lên liễn xe.

Trên đường trở về, Lâu Cảnh cùng Tiêu Thừa Quân đều có chút trầm mặc. Thuần Đức đế càng ngày càng khư khư cố chấp, chỉ nghe lời hay, không nghe can gián, như vậy thì sớm hay muộn, triều đình cũng sẽ xảy ra chuyện.

Khi trở lại thì đã là buổi trưa, Tiêu Thừa Quân phân phó đem cơm đặt ở điện Bát Phượng, cùng ăn với Lâu Cảnh.

“Sau giờ ngọ sẽ có một nhóm hoàng thân đến bái kiến, ngươi dùng qua ngọ thiện rồi ngủ một hồi đi.” Tiêu Thừa Quân nhìn thấy Lâu Cảnh không có tinh thần gì, nhẹ nhàng dặn dò hắn.

Lâu Cảnh gật gật đầu, chủ yếu là hắn đói bụng, buổi sáng ăn có ba cái bánh bao và uống một chén cháo nhỏ, đi thái miếu một vòng đã sớm đói bụng đến choáng váng, nói cũng lười.

Dọn xong cơm, Nhạc Nhàn và An Thuận đứng ở phía sau hai người phụ trách chia thức ăn. Lâu Cảnh cầm lấy đũa, vừa gắp một khối thịt cá thì “lạch cạnh” một tiếng, miếng cá lại rụng trở về bát.

Nhạc Nhàn hoảng sợ, vội cầm khăn tay xoa xoa cho hắn.

Lâu Cảnh cũng sửng sốt, lúc này mới nhớ ra tay mình vẫn là tay ma, chiếc đũa nhỏ bé như vậy, tạm thời không điều khiển được rồi.

Tiêu Thừa Quân nhíu mày, phất tay cho hạ nhân lui hết xuống, đem một cái thìa bỏ vào bát của Lâu Cảnh: “Dùng cái này đi.”

Lâu Cảnh nhìn nhìn Thái tử điện đặt vào trong bát hắn một cái thìa nhỏ, khóe miệng có chút run rẩy, từ lúc qua ba tuổi, hắn đã không dùng thìa xúc ăn rồi.

(1) giờ ngọ: từ 11h sáng đến 1h chiều

(2) ngọ thiện: bữa trưa

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!