Quan Bảng

/

Chương 26: Đại trượng phu không thể không nắm quyền lực (1)

Chương 26: Đại trượng phu không thể không nắm quyền lực (1)

Quan Bảng

Ẩn Vi Giả

6.628 chữ

12-07-2023

- Ha ha ha, cô cô xinh đẹp như vậy vào đồn công an thì tôi muốn như thế nào chẳng được?

Nghĩ đến đây Tạ Minh Hạo 'chào cờ', hận không thể đè mỹ nhân tại chỗ. Nhưng cảnh tượng tiếp theo làm Tạ Minh Hạo kinh ngạc há hốc mồm, khó tin trợn tròn mắt.

Tô Tuấn Lai thầm nghĩ: 

- Chuyện cỏn con, trong Thành phố Thanh Lâm này tưởng đẹp rồi muốn làm gì thì làm sao? Hừ, hôm nay tôi phải cho các ngươi mất hết mặt mũi!

Nhưng Trịnh Đậu Đậu mạnh mẽ quật cảnh sát làm Tô Tuấn Lai ngây người, gã dụi mắt, không dám tin sự thật này. Một nữ nhân mà đẩy ngã ba nam nhân?

Giật mình!

Tất cả khách trong đại sảnh nhà hàng Nhã Trúc bị cảnh tượng trước mắt rung động. Nữ nhân yểu điệu, hành động nóng nảy, thắng đẹp, còn đánh cảnh sát nhân dân đồn công an Phố Duyên Giang thường hay kiêu căng ngang ngược, ỷ thế hiếp người. Coi đã mắt, bữa cơm tối nay quá đáng giá. Vở diễn đặc sắc như vậy bỏ ra bao nhiêu tiền cũng đáng.

Chu Chính ngơ ngác hỏi: 

- Tô Mộc, cậu quen biết loại người nào thế này?

Sự việc phát triển đến bây giờ đã vượt tầm tưởng tượng Chu Chính, quá mức. Đánh cảnh sát, tội này rất nặng, nữ nhân này chẳng những không sợ mà còn kiêu ngạo khiêu khích thêm.

Tô Mộc bình tĩnh nói: 

- Chu ca, cứ bình tĩnh đi.

Tô Mộc nhìn cách Trịnh Đậu Đậu ra chiêu không phải người bình thường, Tạ Minh Hạo sẽ gặp tai họa lớn.

- Lý Nhạc Thiên, không thành vấn đề sao?

Lý Nhạc Thiên đứng ở phía sau chỉ e thiên hạ không loạn la lớn:

- Huynh đệ cứ đứng xem kịch được rồi, chuyện nhỏ nhặt này Đậu Đậu tỷ có thể giải quyết.

Tô Mộc lòng máy động, không hỏi nhiều. Tô Mộc là phó trưởng trấn, nếu đánh lộn với đám cảnh sát, đồn ra ngoài không dễ nghe và còn ảnh hưởng số làm quan của mình.

Tô Mộc hỏi: 

- Lý Nhạc Thiên, tiết lộ một chút đi. Đậu Đậu tỷ của ngươi làm nghề gì? Không lẽ cậu mang cô đến kiếm tôi?

- Cụ thể làm cái gì thì tôi không dám nói, chỉ có thể cho cậu biết đám khốn nạn này tiêu đời rồi. Con trai của bí thư huyện ủy gì đó nếu không lột da thì tôi theo họ của hắn!

Lý Nhạc Thiên hung tợn nói: 

- Bà nội nó, dám trêu ghẹo Đậu Đậu tỷ, chán sống rồi!

- Cậu đoán đúng, lần này tôi lại đây là vì Đậu Đậu tỷ tìm cậu hỗ trợ, ngoài ra tôi có chút chuyện nhỏ muốn bàn bạc với cậu. Không biết cậu có đồng ý làm không?

Tô Mộc ngoái đầu lại:

- Việc nhỏ?

Tô Mộc bình tĩnh nói: 

- Việc nhỏ gì? Đừng chơi trò khôn lỏi với tôi, có gì cứ nói thẳng, không là tôi đi ngay bây giờ.

Lý Nhạc Thiên cười nói: 

- Ha ha ha, huynh đệ đừng nghiêm túc vậy, chút nữa giải quyết xong chuyện này chúng ta vừa uống vừa nói. Thuận tiện giới thiệu một người cho cậu quen, bảo đảm vừa lòng.

Giới thiệu người? Lòng Tô Mộc máy động, không nói gì thêm.

Lư Hồn lắp bắp:

- Ngươi... Ngươi dám đánh lén cảnh sát. 

Lư Hồn không ngờ sự việc sẽ biến chuyển như thế, nữ nhân nhìn gợi cảm kiều diễm vậy mà giỏi võ khủng khiếp. Làm người ta bất ngờ, làm Lư Hồn ngẩn ngơ.

Lư Hồn tính tới tính lui không tính đến mỹ nhân yểu điệu Trịnh Đậu Đậu sẽ bùng nổ làm người ta hãi hùng. Đòn quật qua vai đó nếu Lư Hồn nếm mùi sẽ nằm liệt giường nửa năm.

Quá kích động, đóa hồng này gai quá sắc bén.

Tô Tuấn Lai phản ứng lại tức giận quát: 

- Lư sở trưởng, người này dám đánh cảnh sát, còn không mau bắt đi? Gậy cảnh sát chỉ để làm kiểng sao?

Kiêu căng, quá kiêu ngạo.

Nếu không thể giải quyết Trịnh Đậu Đậu, chuyện hôm nay đồn ra ngoài thì Tô Tuấn Lai không còn mặt mũi gì, sau này gã không có cơ hội lăn lộn trong Thành phố Thanh Lâm nữa.

Lý Nhạc Thiên giận dữ nói: 

- Tên khốn kiếp, còn muốn dùng gậy cảnh sát? Đậu Đậu tỷ, tiêu diệt hắn!

Tô Mộc tiến lên che đằng trước nhất, cao giọng quát: 

- Lư sở trưởng có biết mình đang làmg gì không? Lư sở trưởng dám lấy gậy cảnh sát ra thử xem!

Trịnh Đậu Đậu nhìn hành động của Tô Mộc, nhướng mày.

Trịnh Đậu Đậu không hề sợ hãi nói: 

- Tiểu Lý Tử, tôi đã nói có tôi ở đây thì cậu đừng xen vào.

Trịnh Đậu Đậu đứng sóng vai với Tô Mộc, lạnh lùng nhìn Lư Hồn:

- Ngươi muốn đánh ta?

Lư Hồn ấp úng:

- Tôi... 

Nói thật là bây giờ Lư Hồn đâm lao phải theo lao. Tay phải Lư Hồn sờ gậy cảnh sát, không biết có nên rút ra không.

Tạ Minh Hạo như người điên đứng một bên hét to: 

- Lư sở trưởng còn do dự cái gì? Ra tay đi! Tôi không tin bọn họ còn dám đánh cảnh sát!

Lư Hồn ngây người, bị khiêu khích uy nghiêm làm gã bùng nổ. Lư Hồn giơ gậy cảnh sát lên lao vào Trịnh Đậu Đậu. Mọi người hút ngụm khí lạnh. Gậy cảnh sát chẳng những không tổn thương được Trịnh Đậu Đậu ngược lại cô túm Lư Hồn ném mạnh xuống đất.

Ầm! 

Gậy cảnh sát rơi xuống đập vào bàn bên cạnh. Cơ thể mập mạp của Lư Hồn té xuống đất, đau đớn gào lên. Đã lâu Lư Hồn không chịu thiệt như thế, trong đầu gã tràn ngập ý nghĩ điên cuồng, muốn đánh gục Trịnh Đậu Đậu, chà đạp cô.

Trịnh Đậu Đậu lạnh lùng liếc Tạ Minh Hạo:

- Giờ đến lượt ngươi.

Trịnh Đậu Đậu tuyệt đối không bỏ qua kẻ dám đùa giỡn mình.

Tạ Minh Hạo sốt ruột hét lên: 

- Cậu, cứu mạng! 

Cơ thể Tạ Minh Hạo đã bị đào rỗng nếu bị quật ngã chắc chắn sẽ gãy xương, gã không dám đánh cuộc.

Tô Tuấn Lai cứng da đầu hét lớn: 

- Dừng tay!

Tô Tuấn Lai nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Trịnh Đậu Đậu, cao giọng quát: 

- Cô là ai? Dám đánh cảnh sát, công nhiên ẩu đả nhân viên công vụ quốc gia. Chờ đó, bây giờ tôi báo cảnh sát bắt cô! Tôi không tin cục công an Thành phố Thanh Lâm không làm gì được cô!

Tô Tuấn Lai nói rồi cầm điện thoại định bấm số, nhưng đột nhiên một thanh âm trầm thấp vang sau lưng gã.

- Tô Tuấn Lai, anh gây rối đủ chưa?

Tô Tuấn Lai hét to: 

- Ai đó? A, Lý bí thư!

Biểu tình trên mặt Tô Tuấn Lai trở nên đặc sắc, tức giận chuyển sang nịnh nọt, khủng hoảng tràn ngập toàn thân gã,

- Chán chết, vở kịch hạ màn.

Lý Nhạc Thiên bất đắc dĩ nhún vai:

- Huynh đệ, đây là người tôi định giới thiệu với cậu, anh trai của tôi, Lý Nhạc Dân, thư ký chính pháp ủy Thành phố Thanh Lâm hiện nay.

Ầm! 

Giới thiệu đơn giản nghe vào tai Tô Mộc không khác gì sét đánh. Lý Nhạc Thiên là cô trai của Lý Nhạc Dân, thư ký chính pháp ủy Thành phố Thanh Lâm, quá khó tin. Hèn gì tiểu tử này dám kiêu ngạo trong huyện Hình Đường như vậy, dám nổi nóng trong nhà hàng Nhã Trúc, hóa ra có lão ca chủ quản cơ quan chấp pháp toàn thành phồ.

Trịnh Đậu Đậu nhỏ giọng nói: 

- Chán.

Trịnh Đậu Đậu không hề giật mình vì thân phận của Lý Nhạc Dân, trong giọng nói toát ra sự hờ hững.

Lý Nhạc Dân đi vào đại sảnh, chớp mắt trở thành tiêu điểm. Lý Nhạc Dân mặc đồ đơn giản, sống mũi đeo gọng kính tơ vàng, nho nhã rồi lại cứng rắn. Nếu Lý Nhạc Thiên không giới thiệu, Tô Mộc rất khó tưởng tượng đây là thư ký chính pháp ủy chấp chưởng quyền to hệ thống công an Thành phố Thanh Lâm.

Trước mặt Lý Nhạc Dân, nhân vật như Tô Tuấn Lai không bằng một con kiến, nhấc chân lên có thể đạp chết một đám.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!