Quan Bảng

/

Chương 10: Gợn sóng

Chương 10: Gợn sóng

Quan Bảng

Ẩn Vi Giả

7.737 chữ

12-07-2023

- Anh có gì muốn biết cứ việc hỏi, đừng mãi nhìn chằm chằm vào tôi. Dù anh không đói bụng, tôi đã đánh nhau nửa ngày rồi, cũng nên ăn chút đồ vật gì đi.

Tô Mộc đánh vỡ không khí xấu hổ, khẽ cười nói.

Ba!

Lý Nhạc Thiên vỗ bàn, lớn tiếng nói:

- Vừa rồi anh nói là thật sao? Khối tỳ ấn này là hàng thật? Nếu mua đừng nói mấy trăm, ngay cả mấy ngàn cũng không mua được?

- Nếu không tin tôi anh còn cần mua làm gì.

Tô Mộc nhướng mày nói.

- Ha ha, lần này tôi thật sự là kiếm được rồi, mấy trăm đồng mua được hàng thật, nếu lấy về đưa cho ông nội, ông tuyệt đối sẽ thích.

Lý Nhạc Thiên kích động nói.

- Yên tâm đi, cam đoan là hàng thật! Nhưng tỳ ấn này có một đôi, bỏ đi, có thời gian tôi sẽ giúp anh tìm xem.

Tô Mộc tùy ý nói.

- Đủ huynh đệ!

Lý Nhạc Thiên cười to nói:

- Không nghĩ tới tôi đi huyện Hình Đường một chuyến còn gặp được huynh đệ hợp tính như anh, không cần nói gì nữa, bữa ăn này tôi mời, chúng ta không say không về!

- Chiều nay tôi còn có việc, uống với anh một chút mà thôi.

- Thật sự là mất hứng.

Tô Mộc thản nhiên cười, Lý Nhạc Thiên cũng không kiên trì, hai người vừa uống vừa trò chuyện. Sau khi ăn xong, Lý Nhạc Thiên đứng dậy nói:

- Huynh đệ, tôi thật sự có việc phải lập tức trở lại thủ đô. Đây là số di động của tôi, còn có số di động này anh cũng ghi nhớ, nếu tên ngu xuẩn kia thật muốn tìm anh phiền toái, liền gọi số này, cam đoan thu thập hắn dễ bảo! Mấy ngày nữa tôi sẽ tới, nói thế nào chúng ta cũng phải uống thật thống khoái!

- Được rồi!

Tô Mộc cười nói.

- Đi thôi!

Trong phòng hội nghị cục giáo dục huyện Hình Đường.

Hội nghị như vậy từ trước tới nay bí thư huyện ủy cũng không tới tham gia, bởi vì không cần thiết. Trước kia mời dự họp vài lần, ngoại trừ phó chủ tịch huyện chủ quản công tác giáo dục văn hóa đi qua một lần, hội nghị luôn do cục trưởng cục giáo dục huyện Cao Bình chủ trì. Đối diện cùng mười mấy phó trưởng trấn các hương trấn, Cao Bình luôn tìm được cảm giác ưu việt của mình.

Tô Mộc đi vào phòng hội nghị, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, hội nghị như vậy tuy lần đầu tiên hắn dùng thân phận phó trưởng trấn tham gia, nhưng cũng không xa lạ, hắn cũng rất quen thuộc người đàn bà tên Cao Bình kia. Từng làm việc trong văn phòng ủy ban huyện nửa năm, Tô Mộc hiểu rõ thao tác trong công việc này.

- Tô trưởng trấn, làm sao bây giờ cậu mới tới?

Ngay lúc Tô Mộc vừa ngồi xuống không bao lâu, có một trung niên ngồi bên cạnh mặc áo màu xám, vẻ mặt tươi cười đưa qua điếu thuốc.

- Chu trưởng trấn, thật là ngại quá!

Tô Mộc vội vàng nhận lấy điếu thuốc, theo sau châm lửa cho trung niên, hai người cùng nhau hút thuốc.

Trong nhiều phó trưởng trấn nơi đây, Tô Mộc tương đối quen thuộc với vị này, người này tên Chu Chính, là phó trưởng trấn Long Tỉnh. Bởi vì gia đình Tô Mộc ở lại trong trấn Long Tỉnh, được người trung gian giới thiệu, hai người từng liên hệ qua vài lần, thường xuyên qua lại nên xem như có chút giao tình.

Tính tình Chu Chính sang sảng, cũng không vì Tô Mộc trẻ tuổi mà khinh thường, hai người kết giao chỉ xem tính tình của nhau. Tính tình hợp nhau nói gì đều được, nếu là xem không vừa mắt, nói nhiều một câu cũng cảm thấy vũ nhục chính mình.

Trước kia Tô Mộc chỉ biết Chu Chính có quan hệ không tệ với mình, nhưng vẫn chưa dám khẳng định, nhưng vừa rồi hai người đụng chạm nhau, hắn liền cố ý chứng thực, quả nhiên đã đúng như suy đoán của hắn.

Độ thân mật: 60.

Độ thân mật như vậy trong những người mà Tô Mộc từng tiếp xúc là cao nhất. Anh đối đãi thật tình với tôi, tôi cũng sẽ không hư ngụy với anh. Từ trước tới nay Tô Mộc trọng cảm tình, liền bắt đầu tán gẫu với Chu Chính.

- Tô Mộc, đây là lần đầu tiên tham gia hội nghị đi?

Chu Chính cười hỏi.

- Phải, lần đầu tiên, anh cũng biết tôi vừa tới trấn Hắc Sơn chưa đầy nửa năm, làm sao có cơ hội tham gia hội nghị. Nhưng khi làm việc trong ủy ban huyện, có đến giúp qua hai lần, không tính là xa lạ.

Tô Mộc thản nhiên nói.

- Hèn chi tôi cảm thấy cậu không có vẻ khẩn trương chút nào.

- Khẩn trương cái gì? Chẳng lẽ tôi khẩn trương, Cao cục trưởng sẽ bỏ qua cho tôi sao?

- Đừng sợ, tình huống trấn Hắc Sơn rành rành ra đó, không thể trách cậu.

- Tôi không phải sợ, tôi chỉ sốt ruột cho đứa trẻ trong trấn, lão ca cũng biết, nếu không nghĩ biện pháp cải thiện tình huống giáo dục nơi đó, chỉ sợ xảy ra vấn đề lớn.

Hai người trò chuyện với nhau, đột nhiên Chu Chính híp mắt hỏi:

- Tô Mộc, đừng trách lão ca không nhắc nhở cậu, chẳng lẽ cậu không cảm thấy được từ khi cậu vào phòng này không khí có vẻ không đúng sao?

Không thích hợp? Nghe Chu Chính nhắc nhở, Tô Mộc đưa mắt nhìn bốn phía, thấy vẻ mặt của các phó trưởng trấn, chỗ ngồi, lúc này mới cảm giác không đúng.

Ban đầu Tô Mộc còn tưởng rằng bởi vì những người kia khinh thường hắn trẻ tuổi, muốn bãi lão tư cách, cố ý không nhìn tới hắn. Nhưng bây giờ nghe lời của Chu Chính, hoàn toàn không phải như vậy. Trên mặt của họ ngoại trừ vẻ khinh thường, còn bí mật mang theo vẻ vui sướng khi thấy người gặp họa.

Con bà nó!

Tôi trêu chọc gì các người sao, lại dùng loại ánh mắt này nhìn tôi. Nếu không nghe lời của Chu Chính, hắn thiếu chút nữa đã bị người qua mặt.

- Chu lão ca, nói nhanh một chút, sao lại thế này?

Tô Mộc suy đoán nhưng không dám khẳng định, chẳng lẽ bởi vì chuyện đó sao?

- Cậu đã gọi tôi lão ca, thì tôi nhắc nhở cậu một chút. Tô lão đệ, lão ca đã ngồi vị trí này lâu lắm rồi, công tác quản lý giáo dục văn hóa cũng không có tiền đồ gì. Nhưng cậu thì khác, cậu còn trẻ, còn thật nhiều thời gian tiến bộ. Đáng tiếc ah, cậu không nên đi trêu chọc Tạ Minh Hạo.

- Chuyện xảy ra trong phố đồ cổ hôm qua đã bị truyền ra, hay thật, lại bắt đi khoa trưởng văn phòng trị an không nói, còn hung hăng nạo mặt Tạ Minh Hạo. Tạ Minh Hạo là ai? Đó là con trai độc nhất của Tạ bí thư, đắc tội hắn, cậu nói cậu làm sao còn có quả ngon mà ăn.

Chu Chính tạm dừng lại, nhìn bộ dạng đang suy nghĩ của Tô Mộc, bất đắc dĩ lắc đầu:

- Trong quan trường tường ngã mọi người cùng đẩy, Cao cục trưởng là người của ai, chẳng lẽ cậu không rõ ràng sao? Không cần Tạ bí thư ra mặt, hôm nay chỉ sợ cậu sẽ xui xẻo. Dưới tình huống như vậy, cậu cho rằng họ sẽ đi qua lôi kéo tình cảm với cậu sao? Tô lão đệ, cậu còn quá trẻ, thật không biết ổn định!

Quả nhiên vì sự kiện kia!

Nếu như nói hôm qua Tô Mộc không hối hận, thì là giả dối. Dù sao đã đắc tội người, chính là bí thư huyện ủy nắm quyền lớn nhất trong huyện. Nhưng trải qua cả đêm tự hỏi, hắn đã nghĩ thông suốt. Chuyện cũng đã làm, cũng không cần tiếp tục xem trước nhìn sau.

Nếu như sợ hãi là giải quyết được vấn đề, còn cần làm gì khác sao?

Tô Mộc cười nói:

- Chu lão ca, chẳng lẽ anh không sợ rước họa vào thân?

- Sợ ah, sao có thể không sợ!

Chu Chính cười sang sảng:

- Nhưng vậy thì sao? Dù sao tôi ở trong trấn Long Tỉnh cũng không ai để ý, đã thành như vậy còn xui hơn được nữa sao? Một khi đã như vậy, chẳng thà tán gẫu với lão đệ một chút, kiến thức xem tiểu tử cậu sao lợi hại như vậy, một người quật ngã nhiều lưu manh. Chậc chậc, thân thủ không tệ, là người học võ?

- Ha ha!

Tô Mộc khoan khoái cười nói:

- Người học võ gì chứ, chỉ biết khoa tay múa chân mà thôi, lên không được mặt bàn. Lão ca, nhân tình này, tôi nhớ kỹ.

- Nói vậy thì khách khí, được rồi, đã tới giờ, Cao cục trưởng sắp tới, tiểu tử chuẩn bị tâm lý đi, khống chế cảm xúc, đừng xông họa nữa.

Chu Chính dặn dò.

- Hiểu được!

Tô Mộc gật gật đầu, nói thế nào hắn cũng đã học được quyền mưu suốt năm ngàn năm lịch sử, nguyên tắc tối thiểu vẫn phải biết.

Đăng đăng!

Ngay lúc Tô Mộc vừa diệt tàn thuốc, bên tai truyền tới thanh âm giày cao gót vang lên, không cần đoán, dùng tư thế mạnh mẽ xuất hiện ở nơi này, ngoại trừ cục trưởng Cao Bình cũng không còn ai khác.

Mà đi theo Cao Bình vào lễ đường, những phó trưởng trấn có mặt đều hiện lên một ý niệm trong đầu, vở kịch hay muốn bắt đầu!

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!