Chương 4: Nghị sự gia tộc
Thân thể của Tần Ninh đã khôi phục rồi sao? Tu vi cũng được khôi phục rồi? Sao có thể như vậy, Tinh Môn của Tần Ninh bị huỷ, không chết đã là kỳ tích rồi. Bây giờ còn khôi phục tu vi, mà dường như còn mạnh hơn so với trước đây nữa!
Nhưng, giết Thẩm Uyên như thế thì lại gây chuyện lớn rồi đấy!
“Nhanh đi theo đi!”, Tần Tâm Duyệt nhìn Tần Hâm Hâm đang sững người thì bỗng chốc quát lên: “Hình như Ninh đệ có gì đó không giống lắm, đệ trông coi đệ ấy, đừng để đệ ấy làm chuyện dại dột!”
“À à, vâng!”
Tần Hâm Hâm lập tức đi theo.
“Ninh ca…”
Lúc này, giọng nói của Tần Hâm Hâm hơi run rẩy, cảm thấy hai bàn tay cũng run rẩy theo, cậu đuổi theo Tần Ninh nói: “Huynh… giết Thẩm Uyên rồi!”
Advertisement
“Ừ, thì sao?”, Tần Ninh thản nhiên hỏi.
“Gã… là con trai độc nhất của Thẩm Thừa Phong!”
“Ta biết!”
“Gã là người thừa kế duy nhất của Thẩm gia!”
“Ta cũng biết vậy!”, Tần Ninh vẫn bình tĩnh như không nói.
Tần Hâm Hâm muốn nổ đầu luôn rồi.
“Ca ca à, ca ca thân mến của ta, huynh biết mà huynh còn giết gã, đến cả tộc trưởng cũng chỉ đành đồng ý huỷ hôn mà huynh còn giết gã…”
Advertisement
“Không giết thì làm thế nào? Đệ cũng thấy rồi, bộ dạng vừa rồi của gã thế nào, ta đã lui bước nhượng bộ rồi, hơn nữa, Tâm Duyệt tỷ tỷ bị huỷ hôn mà truyền ra ngoài thì cũng không tốt. Giết gã rồi, sẽ tránh làm vấy bẩn danh tiếng của Tâm Duyệt tỷ tỷ”, Tần Ninh vẫn tỏ ra thản nhiên nói.
“Nhưng…”
“Được rồi, không nhưng nhị gì cả, trước mặt là đại sảnh nghị sự của gia tộc đúng không?”
“Ừ!”
“Đi thôi!”
Tần Ninh đi lên phía trước, lúc này Tần Hâm Hâm lo ngay ngáy trong lòng, không còn chút sức lực nào.
Cái này, Tần Ninh lại chọc vào tổ ong vò vẽ rồi!
Làm thế nào bây giờ đây?
Mà trong lòng Tần Ninh cũng hiểu rõ, vì hắn mà Lăng gia và Sở gia mới gây ra nhiều chuyện phiền phức như thế. Tất cả những chuyện này không thể để cha phải gánh thay hắn.
Huống hồ, hiện tại hắn đã thức tỉnh ký ức chín đời, dung hoà với đời này, có thể nói là tất cả sóng gió lớn cỡ nào trong cửu sinh cửu thế mà hắn chưa từng thấy. Nguy cơ lần này không tính là gì cả, nên bình tĩnh đối mặt mới đúng.
Lăng gia và Sở gia đã xé rách mặt nạ với Tần gia nên Thẩm gia cũng đi theo hai gia tộc lớn, như vậy thì để hắn góp một tay xé rách mặt nạ to hơn một chút.
Còn về sau này nên làm thế nào thì trong lòng hắn đã có kế hoạch.
…
Lúc này, trong đại sảnh nghị sự Tần gia.
Ngồi ở vị trí chủ toạ là Tần Thương Sinh trong trang phục luyện võ màu đen, khuôn mặt cau có, ngồi thẳng lưng, vẻ mặt trông rõ là đau buồn. Ở bên dưới, trái phải có mấy người đang ngồi, cũng có vài con cháu trẻ tuổi đang đứng.
Nhìn kỹ lại thì mỗi bên trái phải có ba người, trông rất nặng nề.
“Tộc trưởng!”
Một ông lão ngồi đầu phía bên trái, mặc áo choàng đen, mái tóc trắng xoá, giọng nói già nua, nghiêm túc nói: “Lần này, thằng nhóc Tần Ninh đã xâm phạm Lăng Phi Phi, khiến Tần gia chúng ta bị tổn hại danh dự, lại còn bị Lăng gia ép phải bồi thường, khiến Thẩm gia huỷ hôn, cắt đứt quan hệ với Sở gia, có thể nói là tổn thất cực lớn, phải bị trừng phạt nghiêm khắc!”
“Đại trưởng lão nói rất đúng!”
Vị trưởng lão đứng ở vị trí thứ hai bên trái mở miệng nói: “Đứa nhóc Tần Ninh này là con trai của tộc trưởng mà lại làm ra loại chuyện này thì nên bị đuổi ra khỏi gia tộc!”
“Đúng, đuổi ra khỏi gia tộc!”, lại một vị trưởng lão phụ hoạ nói.
“Đại trưởng lão! Nhị trưởng lão! Ngũ trưởng lão!”
Một người đàn ông trung niên ngồi bên phải đứng dậy nói: “Bây giờ, Ninh Nhi chưa biết sống chết thế nào. Chuyện cần làm bây giờ không phải là cân nhắc vấn đề của nó mà là chuyện Lăng gia ép người, chúng ta nên làm thế nào?”
“Hơn nữa, chuyện Ninh Nhi sỉ nhục Lăng Phi Phi chỉ là lời nói một phía từ Lăng gia, ít nhất chúng ta cũng phải nghe Ninh Nhi nói sao chứ?”
“Lời nói từ một phía?”
Đại trưởng lão chợt quát lên nói: “Tần Viễn Sơn, ông là nhị thúc của Tần Ninh, cũng không thể bênh vực cho nó chứ? Sở Ngưng Thi kia vẫn luôn có mối quan hệ tốt với Tần Ninh, từ nhỏ đã thân thiết lại còn là hôn thê của Tần Ninh, cô ta đã đích thân làm chứng mà còn nói là lời nói từ một phía của Lăng gia?”
“Điều này…”
Tần Viễn Sơn lúc này cũng khó mà lý giải.
Vốn dĩ, không ai tin chuyện này, nhưng lại do Sở Ngưng Thi làm chứng. Cô ta không những đã đính ước từ nhỏ với Tần Ninh mà còn là thanh mai trúc mã, quan hệ rất tốt với hắn.
Điều này dẫn đến toàn bộ dân chúng thành Lăng Vân đều tin tưởng tính chân thực của chuyện này.
“Đương nhiên là lời nói từ một phía của Lăng gia rồi!”
Đúng lúc này, bên ngoài đại sảnh có một bóng người sải bước tới.
Đó chính là Tần Ninh!
“Ninh Nhi!”
Lúc này, Tần Thương Sinh đứng bật dậy, vẻ đau thương trên khuôn mặt bỗng chốc trở thành kinh ngạc, mừng rỡ.
“Cha!”
Tần Ninh nhìn cha bằng ánh mắt tỏ vẻ hắn rất ổn, rồi chắp hai tay, tiếp tục nhìn đám người, nói: “Nhị thúc, các vị trưởng lão!”
“Sự thật là Sở Ngưng Thi đã cấu kết với Lăng gia, lừa ta rời khỏi thành Lăng Vân đi vào núi Lăng Vân, sau đó hai cha con Lăng Thế Thành và Lăng Thiên đã bắt cóc ta tới Lăng phủ. Chính tay Lăng Thế Thành đã cướp Tinh Môn của ta cho con trai Lăng Thiên của lão ta!”
“Sở Ngưng Thi tận mắt nhìn thấy ta bị đoạt mất Tinh Môn, cũng nhìn thấy ta trong đêm mưa bão, lẻ loi một mình, không có chỗ dựa, để ta tự sinh tự diệt…”
“Cha con Lăng Thế Thành đem chuyện sỉ nhục Lăng Phi Phi không có thật kia giá hoạ, làm bẩn tên tuổi của ta để che giấu sự thật là chúng đã cướp Tinh Môn của ta mà thôi!”
Tần Ninh nhìn mọi người, trịnh trọng nói: “Đây chính là sự thật. Lăng gia chỉ muốn cướp Tinh Môn mà ta đã thức tỉnh!”
Vốn dĩ Tần Ninh cũng lười giải thích với những gã này, nhưng chuyện như thế cũng phải cho cha một đáp án.
“Chuyện cười!”
Lúc này đại trưởng lão quát lên: “Lăng Thiên đó có tài năng đáng kiêu ngạo, không thấp hơn ngươi, lại vì Tinh Môn của ngươi mà tình nguyện trở thành kẻ thù của Tần gia ta?”
“Hơn nữa, Sở gia và Tần gia ta đã quan hệ rất tốt mấy chục năm rồi, sao có thể làm ra chuyện đó? Ta thấy chính là Tần Ninh ngươi làm ra cái chuyện khiến trời than người oán kia. Bây giờ sợ rồi lại đùn đẩy trách nhiệm!”
Lời này vừa nói ra, các vị trưởng lão đã xôn xao bàn luận.
“Đại trưởng lão!”
Tần Ninh vừa muốn mở miệng thì Tần Thương Sinh đã lên tiếng ngay.
“Tần Ninh, là con nối dõi của Tần gia ta, đại trưởng lão không tin lời nó mà lại tin tưởng lời nói của cha con Lăng gia và Sở Ngưng Thi là có ý gì?”
Lời nói của Tấn Thương Sinh nói một cách chậm rãi nhưng lại rất nặng nề, Tần Ninh là con trai của ông ấy!
“Chuyện này vốn có nhiều điều kỳ lạ, Tinh Môn của Ninh Nhi bị cướp, cha con Lăng gia lại không có lòng tốt, Sở gia đồng loã không phải là chuyện không thế!”
Tần Thương Sinh nghe lời kể lại của Tần Ninh thì tức giận đến bốc hoả, Lăng gia, ức hiếp người quá đáng rồi đấy!
Con trai của mình bị cướp mất Tinh Môn, bị người mưu hại, trong đêm mưa bão đơn độc một mình. Nghĩ tới tình cảnh đó, Tần Thương Sinh cảm thấy vô cùng đau lòng.
“Tộc trưởng, ông nói như thế có phải đang thiên vị con trai mình rồi không?”, đại trưởng lão âm trầm nói.
“Thiên vị?”
Tần Thương Sinh nhìn đại trưởng lão, chợt quát lớn: “Tần Lôi Sơn, tuy ông là đại trưởng lão nhưng ở trong Tần gia to lớn này, ta nghĩ, vẫn là lời nói của tộc trưởng Tần Thương Sinh ta có trọng lượng hơn chứ?”
Lời này nói ra, không khí trong đại sảnh trở nên giương cung bạt kiếm thấy rõ.
“Hừ, vậy yêu cầu bồi thường của Lăng gia và chuyện Thẩm gia huỷ hôn thì làm thế nào? Cũng phải có ai chịu trách nhiệm chứ?”
Tần Thương Sinh lại một lần nữa nhấn mạnh: “Lăng gia muốn bồi thường vậy thì phái người tới lấy, chỉ cần ông ta dám cho người tới thì Tần Thương Sinh ta dám tiếp!”
“Còn chuyện Thẩm gia huỷ hôn…”
Tần Thương Sinh nhìn Tần Viễn Sơn đứng bên cạnh.
Tần Viễn Sơn không chỉ là em trai thứ hai của ông ấy mà còn là một trong những người có tiếng nói vô cùng ủng hộ ông ấy. Chuyện này là chuyện con gái Tần Tâm Duyệt của em hai bị huỷ hôn, quả thật ông ấy đã chịu thiệt thòi.
“Thẩm gia không thể huỷ hôn được nữa đâu!”
Lúc này, Tần Ninh lại chậm rãi mở miệng.
“Thẩm Uyên bị ta giết rồi, Thẩm Uyên chết thì coi như hôn ước của chúng ta và Thẩm gia tự động huỷ bỏ!”
Lời này của Tần Ninh vừa nói ra, trong đại sảnh nghị sự bỗng xôn xao, nhốn nháo.
----------------------------