Chương 15

Phiêu Miễu Chi Lữ

Tiêu Tiềm

20.357 chữ

22-03-2023

Triệu Hào thấy sư tôn tiến lên, bèn bước lên trước nói: "Sư tôn, đệ tử qua giáo huấn hắn."

Lý Cường khoát tay, nói: "Không cần."

Mai Tinh Tinh tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, tiên ảnh được vận thêm chút chân nguyên lực bay tới, quất lên trên lưng đại hán nọ: "Ba..." Quần áo trên người đại hán nọ lập tức hóa thành mảnh nhỏ, bay khắp xung quanh.

"Ngao" Đại hán hét thảm một tiếng, nhát roi mang theo một cổ trọng lực ép hắn sụm xuống trong khi miệng hắn còn đang lẩm bẩm chửi mắng.

Lý Cường nắm lấy cổ hắn, nâng dậy bảo: "Mau đưa ta đi gặp lão bản của sòng bạc các ngươi" Mọi người thét lên kinh hãi, đại hán đứng bên cạnh kia đang cầm một cây trường đao dài tám thốn hung hăng đâm tới Lý Cường.

Lý Cường căn bản không để ý tới đao ấy, dùng tay còn lại nắm lấy cổ hắn. Trong lòng đại hán nọ sợ tới cực điểm, cây đao trên tay nặng tựa như thiết bản, bàn tay to trên cổ siết mạnh đến mức hắn không thở nổi, đôi mắt tối sầm như muốn ngất đi. "Cạch" cây đao rơi xuống đất.

Triệu Hào nhắc nhở: "Sư tôn, bọn họ đã chết ngất rồi!"

Lý Cường thầm nghĩ: "Ta thật là vô dụng a, sao lại có thể làm điều ngu ngốc như vậy" Nghĩ vậy, hắn liền vội vàng buông tay, rồi quay sang trung niên nhân hỏi: "Ngươi đã chơi đánh bạc ở sòng bạc nào?" Người nọ sợ đến ấp úng: "Là...là Bảo Lai đổ quán!"

Trình Tử Trọng lặng lẽ nói: "Đại nhân, sau lưng của Bảo Lai đổ quán là Lệ Đường quốc, tình huống tương đối phức tạp."

Lý Cường gật đầu cười nói: "Mọi người có hứng thú chơi một ván không?"

Trình Tử Trọng và Triệu Hào tuyệt đối không phản đối quyết định của Lý Cường, Trịnh Bằng thì chuyện gì cũng đều không biết, còn Mai Tinh Tinh thì đang muốn đi tìm nhiệt náo. Mọi người nhất trí đến đổ trường để du ngoạn một chút. Hai tay Trịnh Bằng giữ lấy hai đại hán, kêu trung niên nhân kia dẫn đường, cùng đi tới đổ trường.

Bảo Lai đổ quán là một trong bốn sòng bạc lớn nhất đô thành. Kẻ có khả năng mở sòng bạc tại đô thành thì lý lịch cũng không phải là tầm thường.

Lão bản của Bảo Lai đổ quán là người rất thần bí. Có rất ít người từng gặp qua hắn. Ở sòng bạc chỉ có một người tên là Đỗ Định Quang chủ trì, nghe nói người này là cao thủ nổi tiếng của đổ giới. Trên đường đi, Trình Tử Trọng giải thích cho Lý Cường một chút tình huống, không để cho hắn không biết chút gì mà đi đến đó.

Đi tới trước cửa sòng bạc, Lý Cường bảo Trịnh Bằng đưa hai người lại trước cửa, hai tay nắm lấy cằm họ, bảo: "Hãy nhìn, nhìn đi, sau này hãy giảm chuyện đi bán người ta, ta có hai đại nam nhân, chỉ cần một văn tiền, mua một tặng một, đừng có đụng một chút là muốn tiền a"

Mai Tinh Tinh bật cười: "Ca ca, huynh thật là hài không chịu nổi, bán đồ vật mà cũng ra dáng như vậy, hình như là rất có kinh nghiệm à nghe?!"

Lý Cường nghĩ thầm, chuyện này có đáng gì chứ, ta vốn là một tiểu thương, còn có ai bán hàng giỏi hơn ta? Bất quá ta bán người, bọn họ là bán khố, cũng đều là thứ vớ vẩn. Trình Tử Trọng và Triệu Hào nhìn thấy mà cười, khoanh tay đứng một bên xem náo nhiệt, nhưng trung niên nhân nọ bị dọa sợ đến phát run.

Trước cửa đại loạn, bên trong sòng bạc chạy ra một đám đả thủ, một đại hồ tử cầm đầu ôm quyền nói: "Xin hỏi vị bằng hữu này, hai vị huynh đệ của ta đã có chỗ nào đắc tội các ngươi?"

Y xoay mặt nhìn thấy trung niên nhân kia, chợt hiểu ra, nói: "Kỳ lão nhị, mẹ ngươi, cũng dám tìm người đến phá sòng bạc chúng ta, ngươi đúng là sống chán rồi phải không?"

Kỳ lão nhị sợ đến cuống quýt khoát tay, sợ hãi nói: "Không phải ta tìm đâu, không phải ta đâu!"

Đại hồ tử nói: "Đổ bạc bị thua, chính là do Kỳ lão nhị tự mình thua, trả không được thì cũng không thể oán trách chúng ta bán hắn để lấy lại tiền."

Lý Cường hắc hắc cười nói: "Cút ngay, cái gì mà Kỳ lão nhị lão tam chứ, đừng có cản trở chuyện buôn bán của lão tử, lão tử thật vất vả mới tìm được hai người này có thể bán ra lấy tiền, lão tử muốn đổ một lần, có lẽ có thể phát tài. Tên hỗn trướng kia, đừng có trước mặt lão tử mà ra vẻ oai phong, làm ảnh hưởng lão tử bán người...." Triệu Hào cười thầm, sư tôn học khẩu khí của Thánh Vương, quả thực giống nhau như đúc.

Đại hồ tử chưa từng thấy qua người cuồng vọng như thế, hắn tức giận mắng: "Tiểu cẩu ngươi, không biết trời cao đất dày …" Còn chưa dứt lời đã nghe "Bặt..." một tiếng, roi rít lên quất ngay một nhát vào miệng hắn, cả hàm răng liền bị nát bấy. Trong miệng hắn lúng búng gì đó, ra lệnh cho thuộc hạ, chỉ về phía bọn Lý Cường nghẹn ngào nói: "Đánh…đánh chết…bay...răng của ta...tất cả bay lại đánh chúng cho ta!"

Đám đả thủ cùng xông lên, Lý Cường cười hì hì nói: "Những ai gây sự với lão tử thì chỉ đánh cho hôn mê, đừng có đánh chết, người chết không đáng tiền."

Triệu Hào cười nói: "Sư tôn yên tâm, không chết một người nào đâu. Hắc tử, cùng nhau thư giãn gân cốt đi!"

Trịnh Bằng cười to nói: "Như các ngươi mà cũng dám đánh, hãy xem nắm đấm của ta!"

Đám hộ viện này có công phu cũng thuộc hàng thứ hai, nhưng lại xui xẻo gặp phải loại cao thủ cao cường như Triệu Hào. Tuy lão mới bước chân vào đường tu chân, nhưng căn bản không hề gặp khó khăn gì. Lão như rồng bơi qua lại giữa đám đả thủ, sang Đông lách Tây lanh lẹ vô cùng. Trịnh Bằng đánh nhau cũng rất trực tiếp, hắn dùng sức đối sức, tay trái nắm một người, tay phải nắm một người rồi lôi hai người đập đầu vào nhau, chỉ trong chốc lát đám hộ viện nằm đầy trên đất mà kêu cứu.

Cuối cùng, từ trong đại môn đi ra vài người.

Người cầm đầu là một lão giả tuổi chừng sáu mươi, đầu bóng lưỡng, sắc mặt trắng bệch tựa như đã nhiều năm không thấy ánh mặt trời, nếp nhăn thật sâu trên trán, vẻ mặt khắc khổ. Phía sau có mấy trung niên nhân mặc áo lam đang đứng. Trình Tử Trọng nhỏ giọng nói: "Hắn chính là Đỗ Định Quang."

Lý Cường nhìn cũng không thèm nhìn, tiếp tục khua tiểu la nói: "Bán người đây? Ây, bây giờ lại có thêm bao nhiêu người, Nữu Nữu mau giúp ta tính thử coi?!"

Mai Tinh Tinh thật vui vẻ, liên tục đếm tới đếm lui năm mười người nằm trên đất, cười khanh khách nói: "Có hai mươi mốt người, lại thêm hai người này nữa là hai mươi ba người."

"Tổng cộng bao nhiêu tiền, ta mua hết" Đỗ Định Quang âm trầm nói.

Trong lòng Lý Cường thất kinh, nhìn hắn bất động sắc mặt, bộ dáng thật trấn định, hắn biết ngay đây là một người khó đối phó. Lý Cường cố ý khi dễ hắn, cười nói: "Thật quá tiện nghi, cứ một người một trăm lạng bạc, mua mão thì ta ưu tiên, hai ngàn lượng bạc trắng tất cả, lão tử đã giảm giá rồi đó!" Truyện được copy tại Truyện FULL

Người phía sau Đỗ Định Quang nhịn không được vừa muốn mở miệng, Đỗ Định Quang khoát tay ngăn cản, âm trầm nói: "Ngươi vào đổ một ván rồi có thể cầm bạc rời khỏi?"

Lý Cường càng cảnh giác, người này thật quá âm khí. Gương mặt hắn bất động, nói: "Không sai, hôm nay lão tử đã gặp đại tài chủ, loại cờ bạc này cho dù bị tán gia cũng phải làm. Vận khí nhất định tốt, nói cái gì cũng nhất định phải đổ thử một lần, haha…"

Đỗ Định Quang dùng ánh mắt ra lệnh, bên cạnh có một người chạy vội đi. Hắn nghiêng người làm ra cử chỉ thỉnh mời, đoàn người Lý Cường đi vào đổ trường. Kỳ lão nhị thấy mọi người không chú ý, lặng lẽ lui khỏi đám người rồi xoay người bỏ chạy.

Trong đổ trường không có khói chướng mù mịt giống như Lý Cường tưởng tượng, bởi do đại sảnh của đổ trường rất lớn, không khí lưu thông có ra có vào nên cũng không thấy khó chịu gì. Một người làm việc trong đổ trường đi tới, trên tay cầm một cái khay đựng một chồng thẻ, cười nịnh nọt nói: "Lão gia muốn chơi ở trong đại sảnh hay là muốn đến nội đường?"

Trịnh Bằng tiến lên nhận lấy cái khay.

Trình Tử Trọng giải thích: "Đại sảnh là nơi bất cứ ai cũng có thể vào, còn nếu có tiền có thể đi vào nội đường thưởng ngoạn"

Lý Cường cười nói: "Được, lão tử bây giờ chính là người có tiền. Haha, hai ngàn hai lượng tiền vốn dùng để đổ một ván cũng tốt, mọi người đi vào nội đường nào."

Đỗ Định Quang đứng ở phía sau, làm chuyện không cần ra tay, chỉ ở bên cạnh ra lệnh.

Người hầu đó đưa mọi người vào nội đường.

Trong nội đường bố trí đàng hoàng hoa lệ, có những thị nữ xinh xắn đi qua lại, có rất nhiều bình phong ngăn cách, phân nhỏ không gian ra.

Đỗ Định Quang thản nhiên nói: "Các vị khách nhân muốn chơi cái gì? Bài cửu, song lục, đầu tử, chỉ cần khách nhân đưa ra, bổn trường nhất định thỏa mãn."

Lý Cường có chút trợn tròn mắt, cái gì hắn cũng chưa từng chơi qua, suy nghĩ một chút, hình như đổ xúc xắc có thể chơi vui, cười nói: "Lão tử muốn chơi xúc xắc, chơi ở nơi nào? Dẫn đường!"

Trong mắt Đỗ Định Quang hiện lên một tia khinh bỉ, xoay người đưa mọi người đến bên cạnh cái bàn lớn. Xung quanh bàn ngồi sáu vị phú nhân mặc y phục đắt tiền, toàn bộ tinh thần đang nhìn vào bảo quan (người đổ xúc xắc). Bảo quan đang đặt tay trên nắp chén đổ xúc xắc, miệng kêu lên: "Xuống, xuống, xuống...." Mọi người lại la: "Mở, mở, mở..."

Bảo quan mở nắp, lập tức có mấy người vui và mấy người sầu.

Đỗ Định Quang khoát tay kêu bảo quan đi ra, tự mình đứng ngay vị trí đó, nói: "Ta đến hầu các vị khách nhân!"

Sáu vị khách nọ ước chừng là khách quen của nơi này, rất quen thuộc Đỗ Định Quang, có một trung niên nhân mặc trường bào màu lục nói: "Đỗ lão bản, sao ngươi lại tự mình xuất thủ? Tiểu đệ không có khả năng chơi với ngươi a..."

Đỗ Định Quang cười nhưng da mặt lại không cười: "Là ta đặc ý vì vị khách nhân kia chơi một ván."

Mọi người cùng quay đầu lại, nhìn xem là ai có khả năng làm cho chính Đỗ lão bản ra tay.

"Ai yêu, người này không phải là Triệu lão đương gia của Triệu Ký Ngân Sức Bảo Kim Lâu hay sao? Ân, đã hai năm không gặp sao lại thấy ngài lại trẻ ra như thế?" Một hán tử nhìn qua rất khôi ngô nói.

Triệu Hào cười: "Trần Cử Dục, là tiểu tử ngươi, không chịu ở tiêu cục làm việc lại chạy đến nơi này mà đổ bạc, không sợ vợ ngươi chỉnh ngươi à?"

Trần Cử Dục xấu hổ cười nói: "Nàng ấy mà dám, không nghe lời ta sẽ không tha cho nàng đâu."

Trong lòng Đỗ Định Quang cả kinh, hắn biết Triệu Hào là cao thủ nổi danh, nhưng mặt ngoài vẫn làm như không có gì: "Muốn chơi thế nào, xin các vị phân phó" Nghĩ thầm trong lòng: "Từ từ chơi xem sao..."

Lý Cường nhớ tới khi ở địa cầu từng xem qua phim đánh bạc, trong lòng thầm nghĩ: "Cái gì quá phức tạp ta chơi không được, cũng may ta có tu vi tu chân, để ta chơi với hắn, hù chết hắn" Ngẫm lại nhịn không được đắc ý cười ra tiếng.

"Có phải lão tử bảo đổ thế nào thì đổ như vậy không?" Lý Cường cố ý không nhìn Đỗ Định Quang.

Mặc dù trên mặt của Đỗ Định Quang không hề thay đổi, nhưng trong lòng đã phát hỏa, nói: "Dĩ nhiên nghe lời khách nhân! Chỉ cần khách nhân nói thế nào thì ta cũng nhất định phụng bồi!"

Lý Cường trong lòng âm thầm vui vẻ nói: "Lão tử chơi lớn nhỏ với ngươi, mỗi một người một chén xúc xắc, bỏ vào sáu viên, ai có điểm lớn thì người đó thắng, nếu bằng nhau thì tính ngang tay, hoặc là so ai nhỏ hơn, thế nào?"

Người chung quanh đều lấy làm lạ, lần đầu tiên chứng kiến cách đổ như vậy.

Đỗ Định Quang cả đời nghiên cứu đổ thuật, loại đổ pháp này cũng là lần đầu tiên nghe nói, ánh mắt hắn sáng ngời, nói: "Được, theo ý ngươi, so lớn điểm trước đi."

Người hầu mang tới chén đổ và xúc xắc đặt lên bàn. Người khắp bốn phía nghe nói Đỗ lão bản tự thân xuất mã, muốn cùng một thiếu niên đổ xúc xắc, đều tụ tập lại đây.

Kiểm tra xúc xắc, Lý Cường cười nói: "Khách tùy chủ, ngươi đi trước"

Đỗ Định Quang không nói, cầm lấy chén lung lay rồi để xuống, nói: "Mời"

Lý Cường cầm lên, trước hết đem từng viên xúc xắc ném lên không trung, dùng chân nguyên lực khống chế lực đạo nơi xúc xắc rơi xuống, cầm lấy chén đổ, vung lên đón lấy từng viên xúc xắc đi vào rồi mới cấp tốc vung lên, Lý Cường cố ý lắc tay, cái chén chuyển động nơi tay nhanh đến nỗi làm người ta hoa cả mắt, cuối cùng một âm thanh vang lên, "binh" một cái, chén đã được đặt ở trên bàn.

Mọi người mười phần kinh ngạc, vừa rồi thật là hoàn mỹ, không ít người đã bật kêu lên. Đỗ Định Quang cũng kinh ngạc dị thường, trà trộn đổ trường nhiều năm cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cách chơi này, trong tâm không khỏi sinh ra cảnh giác.

Bảo quan ở bên cạnh nói: "Xin mời hạ chú, Đỗ lão bản hạ chú bên trái, vị lão gia này hạ chú bên phải"

Đỗ Định Quang hỏi: "Đổ bao nhiêu? Ngươi ra giá đi!"

Khuôn mặt Lý Cường tươi cười hỏi: "Lão tử thắng thì thế nào?"

Đỗ Định Quang thật sự bị hắn làm tức chết, luôn âm trầm như hắn cũng có chút không tự chủ được, lửa giận trong lòng khởi lên đằng đằng, cắn răng nói: "Một bồi một, chẳng lẽ ngươi còn muốn một bồi hai sao?"

Cuối cùng cũng làm cho hắn nổi giận, Lý Cường vui vẻ nghĩ: "Tốt, tốt nhất ngươi không thể bình tĩnh, như vậy ngươi đã thua một nửa."

Lý Cường nói: "Lão tử muốn một bồi hai ngươi trả được sao? Haha.."

Đỗ Định Quang suýt chút nữa tức hộc máu, sắc mặt trắng bệch phút chốc đỏ bừng. Mai Tinh Tinh vỗ tay cười nói: "Ai, hắn thẹn thùng rồi!"

Mọi người nghe vậy cười to. Sự tức giận của Đỗ Định Quang tràn lên não, nghĩ thầm: "Tiểu thỏ đáng chết, ép người quá đáng, ta thật không tin, đổ thuật của ta không thắng được ngươi" Nhất thời thần trí đại loạn, xúc động nói: "Được, thì một bồi hai, ngươi mở nắp trước."

Lý Cường đem hai ngàn tấm thẻ buông ra, cười nói: "Châu báu có thể đặt cược không?" Hắn lấy ra bốn viên dạ minh châu đặt trên xấp thẻ, mọi người sợ ngây người, bốn viên đó biết là bao nhiêu bạc?

Triệu Hào nói: "Loại dạ minh châu này, một viên ít nhất trị giá hai vạn năm ngàn lượng bạc"

Đỗ Định Quang nói: "Ngươi thật ngoan độc!"

Lý Cường chỉ một thị nữ, nói: "Ngươi tới mở nắp!"

Người thị nữ nọ run rẩy mở nắp chén, mọi người vô cùng kinh ngạc, chỉ thấy sáu viên xúc xắc sắp xếp thành ngôi sao năm cánh, cả sáu viên đều lật mặt sáu điểm, ở giữa vỡ làm hai như bị cắt ngọt lại ra thêm một điểm.

Gương mặt Đỗ Định Quang xám như tro tàn, cười khổ nói: "Ngươi thắng!"

Đỗ Định Quang cũng được sáu mặt sáu điểm nhưng người ta lại có thêm một điểm, rõ ràng hắn đã thua.

"Bốp bốp bốp" có người vỗ tay, nói: "Thật uy phong, thật lợi hại, thật đặc sắc, thắng thật đẹp, thắng thật đẹp!"

Chỉ thấy từ ngoài cửa có một đám người đi vào, cầm đầu là một vị võ tướng mặc quan phục tam phẩm. Chính hắn là người vừa vỗ tay. Trình Tử Trọng cúi đầu nói nhỏ: "Hắn là Cấm quân Đề hạt quan Bành Vĩnh Niên."

Mọi người lập tức không một tiếng động, Lý Cường nghĩ thầm, người này nhất định là kẻ có quyền hành độc đoán nơi đây.

Trên mặt Đỗ Định Quang lộ ra một tia vui mừng.

Bàn Vĩnh Niên đến gần cái bàn, cầm lấy từng viên dạ minh châu nói: "Dạ minh châu này từ nơi nào tới? Hình như gần đây có người báo quan, nói là bị ăn trộm mất một nhóm châu báu trang sức gì đó" Hắn quay đầu hỏi thuộc hạ: "Có việc này hay không a?"

Có một binh lính ở bên cạnh nói: "Khải bẩm đại nhân, có việc này, khổ chủ báo rằng trong châu báu bị mất có bốn viên dạ minh châu!"

Lý Cường rất có hứng thú nhìn hắn biểu diễn, thật sự cảm thấy rất vui vẻ.

Trình Tử Trọng âm thầm đổ mồ hôi dùm Bành Vĩnh Niên, nghĩ thầm: "Ngươi thật sự là muốn tìm đường chết, người nào không chạm vào, lại đi chạm Lý Cường. Nếu muốn tham đồ vật của người ta, thì trước hết nên điều tra cho kỹ càng rồi hãy tham lam!"

Mai Tinh Tinh nhìn thấy Bành Vĩnh Niên dám vu hãm bọn họ cướp châu báu của người ta, cũng đã phát giận, Ảnh Văn Tiên bay vút tới.

Bành Vĩnh Niên vừa cầm lấy bốn viên dạ minh châu, Ảnh Văn Tiên của Mai Tinh Tinh đã bay tới rồi. Hắn cũng không hổ là quan đề hạt, thân thủ rất cao, thân thể có chút co rút lại, cổ tay rụt lại vào phía trong, linh xảo tránh được nhát roi. Nhát roi này quất trúng cái bàn tạo nên một vết rãnh sâu.

Mai Tinh Tinh nói: "Tránh cũng nhanh lắm. Được! Hãy xem thêm một roi này nữa!"

Lý Cường đưa tay ngăn cản, hắn biết tiên ảnh của nàng có thể trói buộc được tên quan này, vậy thì hí kịch sẽ không thể diễn tiếp được nữa, nên phải để cho hắn tự do một chút.

"Được, con tiểu a đầu này thật to gan, ngay cả bổn quan mà cũng dám đánh. Thế đạo thay đổi, một tiểu a đầu mà cũng dám giương nanh múa vuốt. Người đâu, bắt mấy tên hiềm phạm này mang đi!" Chúng binh lính ào lên, một đạo kình lực vô hình từ trên thân Lý Cường phát ra.

Cơ hồ tất cả mọi người đều không thể đứng thẳng, cuống quýt thối lui ra sau. Chỉ có Triệu Hào, Bành Vĩnh Niên, Đỗ Định Quang, Mai Tinh Tinh là có thể miễn cưỡng đứng yên. Trong lòng Lý Cường mừng rỡ, Hầu Phích Tịnh cấp ngọc đồng giản trong đó có tư thế ngồi luyện công, không ngờ lại còn có hiệu quả thế này.

Sắc mặt Bành Vĩnh Niên thật khó coi, nói: "Hảo tiểu tử, quả nhiên dám chống cự. Người đâu, nghe lệnh ta, bao vây đổ trường lại, đi mời cao thủ Cung Phụng đường lại đây." Bành Vĩnh Niên đã hiểu được Lý Cường là người tu chân.

"Dạ" Bọn binh lính vội vàng chạy ra ngoài. Đổ trường một trận đại loạn, kẻ muốn bỏ chạy đã không còn kịp rồi.

Lý Cường thong thả cười nói: "Đừng hoảng hốt, cứ chậm rãi đi báo tin, lão tử còn chơi chưa có đủ mà. Ai, Đỗ Định Quang, tên của ngươi nghe thật không tốt, Định Quang…Định Quang…dám chắc sẽ thua sạch..."

Mai Tinh Tinh bật cười: "Ca ca, hắn còn chưa có trả tiền, hắn cần phải trả bao nhiêu a, để cho nữu nữu tính toán coi. Ây, hai ngàn lượng bạc và bốn viên dạ minh châu, mỗi viên trị giá hai vạn năm ngàn lượng, lấy một bồi hai, hẳn là bồi hai mươi vạn bốn ngàn lượng bạc!"

Người bên ngoài nghe bọn hắn đàm luận, trong lòng Bành Vĩnh Niên có chút sợ hãi. Tại quan trường đã lăn lộn nhiều năm, chuyện nặng nhẹ vẫn còn nhìn ra được. Mấy người này nếu không phải kẻ ngu, thì nhất định là thân phận rất cao, căn bản sẽ không sợ hắn. Hắn cẩn thận suy nghĩ lại, nhớ rằng chưa từng gặp qua mấy người này, làm hắn có vẻ khó khăn.

Bành Vĩnh Niên có một dự cảm xấu, vội hỏi: "Uy, tiểu tử, ngươi làm gì? Trưởng bối là ai? Nói ra để tránh bị hiểu lầm."

Trình Tử Trọng trong lòng thở dài, còn không nói là quá ngu sao, biết là không được rồi, người ta đã muốn ăn thịt ngươi, dĩ nhiên không thèm lý đến ngươi.

Đỗ Định Quang cũng nhịn không được, đi tới bên người Bành Vĩnh Niên, nhỏ giọng nói thầm vài câu. Bành Vĩnh Niên trở nên yên tâm, bất quá chính là đại đương gia của Ngân Lâu, đám người này lai lịch sẽ không cao, hơn nữa đại đương gia Ngân Lâu rất có tiền, đây đúng là một mỏ vàng. Nghĩ tới đây hắn vui vẻ ha ha cười to, nói: "Ta xem hay là các ngươi hãy thúc thủ chịu trói đi, phản kháng không có hữu dụng đâu, tới nha môn nói chuyện cho rõ sẽ không còn việc gì, haha.."

Lý Cường nghe hắn tự nói tự thoại trông rất buồn cười, nhìn mọi người chung quanh nói: "Ai, các ngươi có nghe không, lão tử hình như nghe được một con trùng đang ở bên tai oanh oanh ca ca không ngừng, thật sự là đáng ghét, rất chán ghét a!" Rồi hắn lại nhìn Bành Vĩnh Niên, hỏi: "Vừa rồi là ngươi nói chuyện đó sao?" Mọi người cảm thấy tên tiểu tử này mắng chửi người cũng không có thứ tự, quả thật là rất tuyệt.

Bành Vĩnh Niên thiếu chút nữa nổi điên, miệng run run nói: "Tốt, tốt, nói cho cùng, chúng ta sẽ chờ coi sao!" Thật ra hắn không dám chửi quá thô tục, thật sự không nghĩ ra người này ỷ vào cái gì mà lại lớn mật như thế.

Có binh lính báo, có bốn vị cung phụng của Cung Phụng đường tới.

Lý Cường thấp giọng hỏi Trình Tử Trọng: "Cung phụng đường cũng quản loại chuyện này sao?"

Trình Tử Trọng lắc đầu, hắn nghe được ý tứ của Lý Cường, cung phụng đường nếu quản loại chuyện này thì so với thủ vệ hộ viện có gì khác nhau.

Bành Vĩnh Niên lộ vẻ mặt đắc ý của, gật đầu cúi đầu chào bốn người, cười nịnh nọt nói: "Các vị lão thần tiên, hạ quan gặp mấy người không có mắt nhìn, không thể làm gì khác hơn là cho mời đại giá của các vị lão thần tiên, giúp hạ quan bắt lại mấy người cuồng vọng không biết sống chết này. A a, thỉnh mời!"

Bốn người vừa tới không có mặc quan phục, nhìn không ra phẩm cấp lớn nhỏ, người nào cũng có thần sắc cao ngạo.

Trình Tử Trọng hiểu được chuyện cứ tiếp tục sẽ càng lúc càng lớn, bèn đi tới trước mặt cung phụng cầm đầu, kề tai nói nhỏ rồi lấy ra một đồ vật cho hắn nhìn thoáng qua, xoay người trở lại bên thân Lý Cường. Bành Vĩnh Niên và Đỗ Định Quang lòng cảm thấy rét lạnh, có cảm giác bất hảo.

Chỉ thấy bốn cung phụng tụ lại, thì thầm nhỏ giọng thương lượng rồi xoay người đi tới trước mặt Lý Cường, thi lễ nói: "Hạ quan tham kiến Hổ uy tướng quân, không biết tướng quân ở đây, hạ quan đã mạo phạm, thỉnh xin tướng quân tha thứ!"

Từ trong lòng bốn người thật sự cảm kích Trình Tử Trọng, nếu không phải hắn nhắc nhở, hôm nay đã gây ra họa lớn. Chức quan của Lý Cường lớn nhỏ còn chưa nói, đáng sợ nhất chính là thân phận của hắn, hắn chính là huynh đệ của Thánh Vương, tại Cố Tống quốc ai muốn động đến huynh đệ của Thánh Vương, vậy thì quả ứng với một câu nói cũ: "Con chuột liếm chân con mèo…tìm chết!"

Bành Vĩnh Niên chỉ cảm thấy một luồng hơi lạnh chạy thẳng từ dưới chân lên tận ót, tay chân lạnh lẽo, tứ chi tê dại, bây giờ hắn đã biết mấy người này là ai rồi.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!