Phía Cuối Đôi Cánh

/

Chương 30: Tình yêu em không biết (2)

Chương 30: Tình yêu em không biết (2)

Phía Cuối Đôi Cánh

Mộc Thanh Vũ

16.777 chữ

12-07-2023

Cho tới tận khi về đến nhà, một Nam Đình trước giờ vẫn giỏi nói chuyện phiếm thì lại không biết nên tiếp lời anh Bảy của cô như thế nào.

Không chờ cô hồi âm, Thịnh Viễn Thời trực tiếp gọi điện tới, anh hỏi cô: “Sao không nói gì?”

Nam Đình ôm Mất Ngủ lại, “Việc của đài quan sát bọn em, anh cũng can thiệp được sao?”

Thật ra cô hiểu chuyện đó. Quả nhiên, người đàn ông kia cười, “Anh chỉ đưa ra một đề nghị đúng trọng tâm với họ mà thôi.”, sau đó như sợ cô nghe không hiểu, anh hỏi ngược lại, “Hay em cho rằng, là nữ kiểm soát viên duy nhất của đài quan sát thành phố G, em không đủ điển hình?”

Nam Đình lại nói: “Em được làm độc lập sớm thật đấy, nhưng cũng không có nghĩa là giỏi hơn người khác, chẳng qua là cần cù bù thông minh thôi.”

Trước kia tuy cô không kiêu ngạo, nhưng cũng không khiêm tốn như vậy.

Thịnh Viễn Thời thầm cảm thán cô đã thay đổi, nhưng ngoài miệng lại lái sang đề tài khác, “Bữa tối giải quyết thế nào?”

Đột nhiên Nam Đình lại có hứng, “Nấu canh rong biển nấm kim châm.”

Tiếng cười trầm thấp của Thịnh Viễn Thời xuyên qua tai nghe truyền tới, “Trong nhà có nguyên liệu không?”

Nam Đình đứng dậy đi ra ngoài, “Xuống lầu mua đây.”, nhân tiện vẫy Mất Ngủ, “Đi, đưa mày ra ngoài đi dạo.”

Thịnh Viễn Thời nghe ra cô đang nói chuyện với Mất Ngủ, lại nghĩ đến chứng dị ứng của mình, anh cười khổ, “Lát nữa anh dạy em nấu.”

Lúc khóa cửa, Nam Đình thuận miệng nói: “Em cũng không biết tay nghề bếp núc của anh tốt như thế.”

Cái em không biết, đâu chỉ có thế. Thịnh Viễn Thời nói nửa đùa nửa thật: “Sống ở nước ngoài nhiều năm như thế, không tự học nấu ăn, làm sao mà lớn được?”

Nam Đình nghe thế liền cười, tâm trạng tốt nên cũng đùa với anh, “Thì ra anh trưởng thành đẹp trai là nhờ tài nấu nướng cơ đấy.”, mơ hồ nghe thấy bên kia có người nói chuyện, cô vội bảo: “Anh đang bận à? Vậy thôi không nói nữa, em xuống siêu thị ở dưới nhà mua đồ ăn đây.”

Rất tốt, trong mắt cô, anh vẫn có thể chiếm ưu thế nhờ khuôn mặt, thông tin này khiến tâm trạng Thịnh Viễn Thời vô cùng vui vẻ. Nhưng đúng là anh đang có việc thật, nên anh đành phải nói: “Ừm, mua về rồi thì gọi anh.”

Trong lòng Nam Đình cảm thấy vô cùng ấm áp, “Có ảnh hưởng đến công việc của anh không?”

Sự hiểu chuyện này khiến Thịnh Viễn Thời không mấy dễ chịu, “Nếu ảnh hưởng, anh sẽ nói với em.”

Nam Đình ngoan ngoãn đáp: “Em biết rồi.”

Vì thế, lúc cửa thang máy mở ra, Tề Diệu nhìn thấy Nam Đình đang đứng chờ thang mà còn cười ngu ngơ, “Gì đấy, trúng thưởng năm trăm vạn à?”

Nam Đình dùng chân ra hiệu cho Mất Ngủ đi vào thang máy, “Trúng năm trăm vạn cũng không vui thế này.”

“Vì lão Thất à?”, thấy cô không đáp, Tề Diệu lại thử dò hỏi: “Hôm qua làm ca đêm à?”

Nam Đình không muốn nói là mình ở bệnh viện, nên chỉ ừ một tiếng lấy lệ.

Tề Diệu nhìn cô với vẻ nửa tin nửa ngờ, “Lão Thất bảo nó ở bệnh viện, là nó không khỏe, hay là em?”

Đúng là mới nói dối có nửa câu mà đã bị vạch trần ngay rồi. Nam Đình đành phải thừa nhận: “Là em.”

Tề Diệu lập tức tỏ ra sốt ruột, “Làm sao thế, tại vết thương trên đầu à?”, nói rồi liền ghé lại định xem vết thương trên trán cô.

“Không phải, tại đêm qua ngủ bị cảm, hơi sốt một chút.”, Nam Đình nói xong lại như sợ Tề Diệu sẽ hiểu lầm, nên vội vàng giải thích, “Có anh Bảy, nên em ngủ sô pha.”

Tề Diệu cũng không nghĩ hai người sẽ thật sự xảy ra chuyện gì, nói cho cùng, Thịnh Viễn Thời uống say mèm như thế, mơ mơ hồ hồ làm gì con gái nhà người ta, dù sao cũng không tốt. Làm chị gái, lại là một bà chị mang tư tưởng truyền thống, Tề Diệu thật lòng hy vọng hai người có thể phát triển theo trình tự bình thường. Nhưng cô nàng vẫn cười xì một tiếng vui vẻ, “Chị có hỏi hai đứa ngủ thế nào đâu, giải thích với chị làm gì?”, sau đó lại nói như thể mình là chị gái Nam Đình: “Nó đàn ông đàn ang, sao không cho nó ngủ sô pha? Uống say mà còn được hời?”

“Anh ấy chân dài, ngủ sô pha không thoải mái.”, Nam Đình ngượng ngùng cười, “Cảm ơn chị, chị Diệu, cảm ơn chị đã đưa anh Bảy sang.”

Tề Diệu vốn rất thích Nam Đình, giờ lại nhờ mối quan hệ với Thịnh Viễn Thời mà càng coi cô là người trong nhà, “Cảm ơn chị làm gì, chị lười chăm con ma men nên mới quẳng nó sang cho em thôi.”, sau đó lại dùng thân phận chị gái mà dặn dò: “Quản nó chặt vào, cứ uống nữa là thành nát rượu đấy.”

Đột nhiên nghĩ đến câu “Quản được!” Thịnh Viễn Thời nói trong phòng bệnh, Nam Đình cười càng khờ hơn.

Tề Diệu trêu: “Con bé ngốc này.”

Tâm trạng Nam Đình đang tốt, cô có lòng mời, “Lát nữa em nấu canh, nấu xong em sẽ gọi chị sang ăn.”

Tề Diệu làm vẻ mặt tiếc nuối, “Chị về lấy ít đồ rồi đi luôn, phải tăng ca.”, lát sau liền hùng hồn ra lệnh, “Hôm nào làm một bữa hẳn hoi hiếu kính bà chị chồng này đấy nhé.”

Chị chồng… Một sự tồn tại quá thần kỳ.

Nam Đình hơi ngượng ngùng nói: “Em chỉ biết làm cơm nhà đơn giản thôi.”, sau đó chạy vội vào thang máy.

Tề Diệu bắt gặp vẻ mặt xấu hổ của cô thì không kiềm chế được phải gọi điện thoại cho Thịnh Viễn Thời, rồi hỏi anh: “Làm lành lại rồi?”

Đang ở nơi khác, Thịnh Viễn Thời ngớ ra, “Gì cơ?”

“Mày với em gái Nam Đình đấy.”, Tề Diệu mở cửa đi vào nhà, “Chị thấy con bé hớn hở như sắp bay lên đến nơi rồi.”

Đáy mắt Thịnh Viễn Thời hiện lên nét cười, anh nói một cách chắc chắn, “Sắp.”

“Sắp? Thế là vẫn chưa làm lành?”, Tề Diệu lần tìm trên giá sách, rút ra một tập tài liệu rồi bỏ vào túi xách, sau đó cười nhạo anh, “Ở cạnh nhau hai đêm liên tục mà vẫn chưa tóm được người ta, lão Thất, mày không được rồi!”

Đàn ông kị nhất là bị người khác nghi ngờ mình không được! Bất kể là ở phương diện nào! Vì thế, kiêu ngạo như Thịnh Viễn Thời chẳng muốn tranh luận với bà chị họ nhỏ nữa, anh nói qua loa: “Cúp máy đi, tôi đang bận.”, hoàn toàn không còn sự kiên nhẫn như khi trò chuyện với Nam Đình, nói xong anh cúp máy luôn.

Nghe thấy tiếng tút dài truyền ra từ tai nghe, Tề Diệu xì một tiếng, “Chị còn chưa nói vào trọng tâm đâu.”, lúc ra cửa, cô nàng lầm bầm, “Đợi đến khi Nam Đình chuyển nhà thật, cho mày khóc không ra hơi luôn.”

***

Mất Ngủ được ra ngoài nên hớn hở vô cùng, Nam Đình gần như không gọi được nó, thế nên mất hơi nhiều thời gian.

Có lẽ phải chờ sốt ruột, Thịnh Viễn Thời gọi thẳng video call tới.

Nam Đình giơ màn hình về phía Mất Ngủ đang chạy nhảy điên cuồng, rồi nói với anh: “Anh xem, sức lực nó đang dư thừa quá.”

Trước kia cũng như vậy, mỗi lần gọi video call, cô rất ít khi cho anh xem mặt. Năm năm trôi qua, vẫn là như thế. Thịnh Viễn Thời mỉm cười mà bản thân chẳng biết, “Lần sau ra ngoài thì đeo cho nó cái vòng cổ, đừng dọa người khác.”

“Mất Ngủ hơi bướng bỉnh thật, nhưng sẽ không làm ai bị thương đâu, trừ phi nó nghĩ đối phương uy hiếp đến em.”¸ Nam Đình cầm điện thoại đuổi theo Mất Ngủ, trong lúc đó còn gọi hai tiếng, “Chạy xa quá rồi đấy, quay lại ngay, không là tối nay mày không có canh mà ăn đâu.”, sau đó lại như nghĩ đến chuyện gì, cô hỏi Thịnh Viễn Thời, “Hôm qua anh có chia một quả trứng rán cho nó không?”

Cho nên, hai quả trứng rán, một quả là cho chó? Thế sao lại để cùng chỗ với phần của anh?

Thịnh Viễn Thời trả lời dứt khoát: “Không, anh ăn hết.”

Là chủ, Nam Đình không nói gì cả, mà lại hỏi: “Có phải nó đáng yêu lắm đúng không?”

Đáng yêu? Thịnh Viễn Thời hơi nhíu mày, “Ai cơ? Con chó á?”

Nam Đình cường điệu, “Mất Ngủ.”

Nhớ lại cảnh tượng Mất Ngủ nhào lên người mình, Thịnh Viễn Thời thật sự không thể nào nói dối được, “Hình như nó không thích anh cho lắm.”

“Sao lại thế được?”, theo như Nam Đình thấy, người cô thích, nhất định Mất Ngủ cũng sẽ thích, “Chị Diệu, em trai Tề, nó đều thích mà, các anh là người nhà, không có lý do gì mà nó lại không thích anh. Chắc là tại anh không chia trứng cho nó, nên nó hơi giận chút thôi.”

Hơi? Thịnh Viễn Thời tự biết, rằng không chỉ có “hơi” thôi đâu, mà là “cực kỳ”, “Bình thường em bận bịu công việc như thế, có thời gian chăm nó không?”. Nếu không biết Nam Đình từng bị trầm cảm, thật ra anh muốn hỏi là: Tại sao lại nuôi một con chó? Đến giờ, anh vẫn mơ hồ có cảm giác, Mất Ngủ có liên quan đến căn bệnh của cô. Thế nên, Thịnh Viễn Thời không định tố cáo tội trạng của Mất Ngủ. Về phần chứng dị ứng, anh quyết định uống thuốc trước đã, sau này tính tiếp.

“Lão Tang sợ em buồn, đề nghị em nuôi. Em chọn mãi mới được, cảm thấy nó là đáng yêu nhất.”. Nam Đình đáp một cách tự nhiên, “Với lại nó cũng không cần phải chăm nhiều, chỉ cần trong nhà có thức ăn cho chó, rồi đưa nó ra ngoài chơi đúng lúc là được.”

Quả nhiên có liên quan đến họ Tang. Còn về phần đáng yêu, được thôi, cô đẹp, nói gì cũng đúng.

Thịnh Viễn Thời nhìn đồng hồ, rồi thúc giục cô, “Lên nhà anh dạy em nấu canh.”

Nam Đình nghe lời, gọi Mất Ngủ về nhà.

Cuộc trò chuyện qua video vẫn tiếp tục, ở bên kia, Thịnh Viễn Thời thấy cô dẫn Mất Ngủ tiến vào thang máy, sau khi về nhà, cô xử lý nguyên liệu nấu ăn, lúc thì nói đôi ba câu với Mất Ngủ, khi lại hỏi anh các bước nấu, liến thoắng không ngừng, nhưng cũng làm đâu ra đấy.

Phảng phất như được trở về năm năm trước, lúc Thịnh Viễn Thời còn đang làm việc ở New York. Dù trong nước là buổi tối, hay bên anh là đêm khuya, họ vừa làm việc của mình, vừa làm vừa nói chuyện, trừ phi mất điện, hay internet có vấn đề không thể nói chuyện tiếp, nếu đối phương không đột nhiên có việc, chỉ cần chưa nói tạm biệt, là chẳng ai đơn phương kết thúc cuộc trò chuyện cả.

Thói quen là một chuyện đáng sợ, nhưng cũng là chuyện đáng mừng. Sau năm năm cách biệt, vào ngày bắt đầu xây dựng lại mối quan hệ, họ vẫn có thể bên nhau một cách hòa hợp, dù cho không nói lời nào, cũng chẳng cảm thấy sống sượng ngại ngùng. Chỉ có một điều khác biệt đó là, so với trước kia, Thịnh Viễn Thời có nhiều thêm mấy phần chờ mong, mong cô đừng chỉ để ý đến Mất Ngủ, có thể nói thêm với mình mấy câu, mong cô đừng để lại cho anh mỗi bóng lưng cô, cho anh nhìn mặt cô nhiều hơn một chút, mong cô có thể trong lúc lơ đễnh, gọi anh một tiếng “anh Bảy”.

Nhìn bóng dáng người con gái mình đã tìm kiếm nhiều năm bận bịu trong gian bếp, lòng Thịnh Viễn Thời chợt cảm thấy ấm áp mà lại kiên định, anh không nhịn được, khẽ giọng gọi cô: “Nam Đình.”

Lần đầu tiên nghe thấy anh gọi tên mới của mình, Nam Đình ngẩn ra vài giây rồi mới quay lại nhìn vào màn hình di động, “Gì cơ?”

Trên màn hình, Thịnh Viễn Thời mỉm cười, anh nói: “Không có gì.”

Trong lúc nấu canh, Nam Đình hỏi anh: “Anh ăn tối chưa?”

Vì thế, Thịnh Viễn Thời liền giơ di động lên, cho cô nhìn xung quanh. Lúc này, Nam Đình mới phát hiện ra anh đang cùng đồng nghiệp trong tổ bay ngồi quanh bàn cơm. Cô tắt cuộc gọi ngay lập tức, như thể sợ người khác nhìn thấy mình.

Thịnh Viễn Thời tưởng mạng có vấn đề, gọi video call lại một lần nữa.

Nam Đình hủy bỏ.

Thịnh Viễn Thời liền gửi tin nhắn thoại đến hỏi cô: “Sao thế?”

Nam Đình dùng văn bản trả lời anh, “Anh đang ăn cơm với người khác, sao không nói cho em biết?”

Thịnh Viễn Thời cười hỏi cô: “Như này là trách anh không báo cáo hành tung kịp thời à? Hay là không cho phép anh ăn cơm với đồng nghiệp nữ?”

Trừ cái này ra, Nam Đình còn loáng thoáng nghe thấy người bên cạnh anh nói gì đó, mà anh lại trả lời người ta bằng giọng chứa ý cười: “Ừ, đang kiểm tra tôi đấy.”

Cô dựa vào tủ bếp, nghĩ một lúc lâu rồi mới gõ hai chữ: “Không phải.”

Anh lại gặng hỏi cô: “Không phải cái gì?”

Nam Đình không đáp, chỉ cảm thấy mặt nóng rát.

Đợi một lúc mà vẫn chưa thấy hồi âm, Thịnh Viễn Thời mới đặt điện thoại xuống. Bữa cơm tối nay, anh ăn nhiều thêm một bát.

Buổi tối, trước khi đi ngủ, Thịnh Viễn Thời gửi số hiệu chuyến bay quay về của mình vào ngày mai, “Dự tính ba giờ hai mươi phút chiều đến nơi.”

Nam Đình mơ hồ cảm thấy anh đang hy vọng được mình chỉ dẫn anh hạ cánh, cô liền cười đáp, “Biết rồi.”

Ở bên kia, Thịnh Viễn Thời cũng cười, “Đi ngủ sớm đi.”

Bàn tay nắm di động của Nam Đình thoáng cứng lại, một lát sau, cô đáp: “Anh cũng thế.”

Đêm nay, Nam Đình lên giường sớm hơn bất kỳ ngày nào trong quá khứ, nhưng cô lăn qua lộn lại rất lâu mà vẫn không thể ngủ được. Cô bật đèn, nhìn Mất Ngủ đang nằm bò bên mép giường, “Mày nói xem, căn bệnh này của chị có khỏi được không?”

Mất Ngủ dựng đứng tai lên, mở mắt thao láo nhìn cô, dáng vẻ như đang rất nghiêm túc lắng nghe.

Nam Đình dùng tay chống cằm, “Chắc chắn lão Tang có cách, đúng không?”

Như để đáp lời chủ nhân, Mất Ngủ nghiêng cái đầu.

“Nếu là vì không ngủ được mà không thể ở bên anh Bảy…”, Nam Đình ngả đầu xuống gối, “Thật là không cam lòng.”

Mất Ngủ giơ chân trước, nhẹ nhàng cào mép chăn, như đang an ủi Nam Đình.

Nam Đình duỗi tay sờ đầu nó, “Thật ra chị vẫn chưa nghĩ được, ngộ nhỡ không chữa khỏi thì phải làm sao đây. Mày bảo anh Bảy có sợ không? Anh ấy là cơ trưởng đấy, trái tim hẳn là phải cực kỳ mạnh mẽ… Anh ấy muốn nói gì với chị nhỉ? Có khi nào anh ấy quên rồi không? Chị phải tìm cơ hội nhắc anh ấy mới được…”, cứ thể tự lẩm bẩm một lúc lâu.

Mất Ngủ đã mơ màng ngủ rồi, cho đến khi chủ nhân không nói nữa, nó liền làm nũng dùng mặt cọ vào lòng bàn tay chủ nhân.

Nam Đình nghịch ngợm véo gương mặt núng nính của nó, rồi lại dậy đọc sách như mọi khi. Dường như Mất Ngủ đã quen với thói quen làm việc và nghỉ ngơi của chủ nhân, sau khi chơi chán, nó tự giác nhảy lên giường, ngủ một giấc say sưa.

Sáng sớm hôm sau, Nam Đình đúng giờ đưa Mất Ngủ xuống lầu tản bộ, sau đó làm bữa sáng, rồi lên xe chuyên chở đến sân bay.

Lại là một ngày bận rộn.

Ba giờ chiều, Nam Đình lặng lẽ đi đến phía sau Đại Lâm, dùng ngón tay chọc chọc đàn anh rồi nhỏ giọng bảo: “Em thay chỗ anh một lát.”

Đại Lâm nhìn bộ dạng thập thò của cô là biết thừa có việc, nên thầm thì nói bên tai cô: “Nhớ dùng đồ ăn ngon lấp miệng anh đấy.”

Nam Đình nghịch ngợm chắp tay hành lễ với anh, “Chốt.”, sau đó ngồi lên ghế, chỉ huy như bình thường.

3 giờ 10 phút, giọng nói trầm thấp của Thịnh Viễn Thời xuất hiện trên sóng truyền, “Đài quan sát thành phố G, Nam Trình 1266, A320, 10km về phía bắc sân bay, duy trì ở 900m, xin được vào tiến trình hạ cánh.”

Nam Đình bất giác mỉm cười, cô ra huấn lệnh, “Nam Trình 1266, ra-đa của đài quan sát thành phố G đã thấy, điều chỉnh áp suất mực nước biển ở 650, bay thẳng đến điểm rẽ số 23.”

Nghe thấy giọng nói của cô, trong mắt Thịnh Viễn Thời lập tức hiện ý cười, ngay cả giọng điệu khi nhắc lại huấn lệnh cũng dịu dàng lạ thường, “Điều chỉnh áp suất mực nước biển ở 650, bay thẳng đến điểm rẽ số 23, Nam Trình 1266.”

Nam Đình ra huấn lệnh mới, “Nam Trình 1266, xếp sau B747 đang bay bốn cạnh, hạ cánh thứ hai.”

Thịnh Viễn Thời nhắc lại, “Xếp thứ hai, đã thấy B747, Nam Trình 1266.”

Nam Đình vừa nhìn ra-đa vừa chăm chú quan sát tình hình đường băng ở bên ngoài, “Tiếp tục tiếp cận.”

Thịnh Viễn Thời tuân lệnh vô điều kiện, “Tiếp tục tiếp cận, Nam Trình 1266.”, một lát sau lại báo cáo: “Đài quan sát thành phố G, Nam Trình 1266, bay bốn cạnh.”

Tùng Lâm ngồi bên cạnh cảm thấy tâm trạng anh đang rất tốt, không kiềm chế được bèn quay sang nhìn.

Qua khóe mắt, Thịnh Viễn Thời thấy học trò đang nhìn mình, anh thu nụ cười lại, “Để tôi”, đồng thời tiếp nhận quyền điều khiển.

Trên tầng không của sân bay lúc này đang có sương, tầm nhìn không quá tốt, trong tình huống này, phó lái không thể phụ trách tiếp đất được, Tùng Lâm phục tùng, phối hợp hạ cánh với anh.

Thịnh Viễn Thời chỉ thị: “Cánh tà sau 30.”

Tùng Lâm nhắc lại, đồng thời tiến hành thao tác, “Thiết lập cánh tà sau 30.”

Thịnh Viễn Thời tiếp tục, “Kiểm tra các mục hạ cánh.”

Tùng Lâm báo: “Đã kiểm tra xong các mục hạ cánh.”

Cùng lúc đó, Nam Đình ra huấn lệnh trên sóng truyền, “Nam Trình 1266, đường băng 16, có thể hạ cánh.”

Thịnh Viễn Thời nhắc lại, “Đường băng 16, có thể hạ cánh, Nam Trình 1266.”

Nam Đình cung cấp thông tin thời tiết cho anh, “Hướng gió 132, tốc độ gió 17 hải lý/giờ.”

“Đã rõ.”, sau đó anh nói với Tùng Lâm: “Đã có huấn lệnh tiếp đất.”

Tùng Lâm đáp lại: “Xác nhận.”

Nam Đình nhìn chiếc A320 Thịnh Viễn Thời lái vững vàng tiếp đất trên đường băng số 16, “Nam Trình 1266, ra khỏi đường băng theo đường lăn E.”

Sau đó, Thịnh Viễn Thời báo cáo, “Nam Trình 1266, đã ra khỏi đường băng.”

Nam Đình chỉ thị: “Nam Trình 1266, liên hệ mặt đất 121.7.”

Trước khi ngắt kênh, Thịnh Viễn Thời đột nhiên hỏi: “Mấy giờ tan làm?”

Nam Đình cho rằng mình nghe nhầm, hoặc là anh không nghe rõ, nên cô lặp lại một lần nữa, “Nam Trình 1266, liên hệ mặt đất 121.7.”

Trên máy bay, Thịnh Viễn Thời trầm giọng hỏi: “Anh hỏi em là mấy giờ tan làm?”

Nam Đình ngây người, như bị ai đó điểm huyệt.

Đại Lâm đứng bên cạnh thấy cô không có phản ứng gì liền khẽ đẩy cô một cái, rồi nhỏ giọng nhắc: “Hỏi em kìa.”

Trước giờ chưa từng nói một câu nào không liên quan đến huấn lệnh, Nam Đình xấu hổ đến mức không biết phải làm sao. Đang khi Thịnh Viễn Thời định hỏi lại lần nữa, thì Ứng Tử Minh không biết đi đến phía sau Nam Đình từ lúc nào, cắm micro rồi trả lời: “Hôm nay con bé tan ca lúc sáu giờ.”

Giây tiếp theo, ánh mắt của mọi kiểm soát viên đều đổ về phía Ứng Tử Minh.

Toàn bộ tháp chỉ huy, lặng như tờ.

Chỉ nghe thấy một giọng nói giàu từ tính vang lên trên sóng truyền: “Cảm ơn chủ nhiệm Ứng, Nam Trình Thịnh Viễn Thời.”

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!