Chương 6

Phản Diện Đáng Yêu Đến Như Vậy?

2.976 chữ

29-04-2023

Tống Phong cao 1m88, Lâm Nhất cao 1m75 thấp hơn hắn rất nhiều cậu là dạng người cao gầy ko có một tí thịt nào chỉ có xương ko thôi ( con tui gầy quá :0)

Hắn như con hổ dữ ăn thịt con mồi vậy dần dần cứ tiến về phía cậu lòng cậu giờ đang hoang mang đến tột cùng mới xuyên được 1 ngày mà đã gặp xui như vậy thà chết còn hơn

“Tui biết anh với tui là tình địch nhưng bây giừo tui ko thích Cẩm Mộng nữa tui từ bỏ rồi tui cho anh đấy”

“Này cậu coi em ấy là đồ vật sao nói vứt thì vứt hả ai cho cậu có cái quyền như vậy” anh gầm vào mặt cậu khiến mặt cậu hết xanh rồi lại trắng lo lắng mà sắp khóc rồi

“Thì tui.

.

hức tui nói là tui ko thích cô ấy nữa mà tui ko theo đuổi nữa, tui theo đuổi cô ấy lâu như vậy cô ấy có để ý tui đâu tui.

.

hức từ bỏ rồi mà” vừa nói nước mắt cậu trào ra ko biết vì sao lại như vậy hình như là do cái tên trước mặt cậu làm cậu sợ rồi

rồi làm gì mà khóc vậy này có phải là quá yêu đuối ko vẻ mặt đầy sự giận dữ cùng hoang mang của tổng tài lạnh lùng

Khi có tiếng chuông reo vào học thì tất cả học sinh đang đứng hóng đã giải tán hết còn 2 người đàn ông đang đứng đó

“Anh cho tui đi.

.

hức được ko vào học rồi tui muốn đi học ko học mẹ tui sẽ mắng.

.

hức tui”nói rồi hắn cho cậu đi vừa rồi vẻ mặt của hắn rất đáng sợ như con sói chuẩn bị ăn thịt một con thỏ con vậy

Tống tổng đến đây để gặp người hắn thích vậy mà vì cậu hắn đã quên mất chuyện quan trọng này đây là lần đầu tiên hắn lại quên mất Cẩm Mộng khi hắn nhớ ra thì đã là lúc vào học rồi

“Tên nhóc đó là ai mấy người điều tra cho tôi”

“Vâng thưa sếp”

Bóng dáng vài nữ sinh đi ngang qua làm Lâm Nhất giất mình nếu gặp phải nữ chính nữa thì ngày hôm nay thành cái gì đây mặt mũi của cậu vẫn trắng bệch ra sợ mà đến giờ vẫn chưa hết nghĩ đến lúc mình phải chết trong tay nam nữ chính thì còn sợ hơn miếng nói ko muốn gặp nhưng ông trời đâu có cho phép vẫn cho cậu gặp

“Ông trời ko hiểu lòng người” cậu ũ rũ đi vào lớp của mình

Bước vào lớp ánh mặt tất cả mọi người đều nhìn cậu đầy sự kinh bỉ đầy sự chê bai còn có vài lời thì thầm to nhỏ ở đâu đó trong lớp

“Lâm Nhất cậu ko sao chứ nãy tôi thấy cậu bị Tống tổng chặn đường ko phải là đánh nhau hả” một cậu bạn đi lại vô vai cậu một cái thật đau làm cho cậu mờ hồ

“Cậu là ai vậy sao lại đánh tui”

“Nè thằng này tôi là bạn cậu Trương Bằng nè bạn thân của cậu luôn đó sao nỡ quên tôi vậy có phải hôm qua đánh nhau bị đập đầu vào đâu hả” đứa tay ra khám xét từng chỗ trên cơ thể cậu

“Ko có ko có tui nhớ ra rồi nãy tui giả vờ quên thôi vào chỗ ngồi đi xíu tui kể cho cậu nghe ha”

“Ừ được rồi”

Giáo viên bước vào lớp tất cả sự ồn áo vốn có lúc nãy đã tan biến sự im lặng đến lạ thường xuất hiện ko có tiếng ồn ào nữa lòng cậu trở nên nhẹ nhõm hơn bao giờ hết

Cậu lấy sách vở trong balo ra sách vở trắng tinh ko có một chữ gì toàn vẽ bậy vào trong sách vở sao có thể học hành chăm chỉ đây sắp thi tốt nghiệp luôn clm nó rồi xuyên vào ko đúng thời điểm chút nào hết nhìn cái biểu hiện của Lâm Nhất là biết còn học hành gì nữa sao để cố gắng đây????

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!