Phấn Đấu Cho Khoa Học

/

Chương 3: 3: Đạo Niên

Chương 3: 3: Đạo Niên

Phấn Đấu Cho Khoa Học

Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

11.884 chữ

22-08-2023

“Úi giời anh Sơn ơi, cái loại mọt sách da mịn thịt mềm mà mất kính thì chả khác gì mù lòa, đừng bảo nó đánh anh, sợ là đến đường một mình thôi cũng chẳng dám ấy chứ.” Gã côn đồ tóc xanh giẫm lên chiếc kính rơi trên đất, dùng sức nghiến chân, vênh váo tự đắc cười bảo, “Không có bản lĩnh thì đừng trổ tài anh hùng cứu mỹ nhân.”

Nghe thấy tiếng cười ầm ĩ của đám côn đồ này, Đinh Dương rốt cuộc không nhịn nổi, siết nắm tay muốn đánh bọn chúng, thế nhưng vừa bước ra phía trước đã bị người ta tóm lấy cánh tay.

Anh ta nhìn ra sau, người kéo anh vậy mà là Thẩm Trường An.

“Trường An à…”

Thẩm Trường An lắc đầu với anh ta, chậm rãi xắn tay áo sơ mi, lộ ra cánh tay trắng bóc: “Hiếm khi nghe thấy có người chủ động mời em đánh gã, sao em có thể không thỏa mãn gã chứ?”

“A ha?!” Tên côn đồ gọi là anh Sơn nghe xong lời này bỗng cảm thấy bị khiêu khích.

Gã quay đầu nhìn mấy thằng đệ của mình, “Các anh em cho nó biết thế nào là lễ độ cái, không đánh nó kêu meo meo, chỉ sợ nó không biết anh hùng cứu mỹ nhân thì phải trả giá đắt.”

Thẩm Trường An cười khẽ một tiếng, đôi mắt trắng đen rõ ràng của cậu nhìn anh Sơn, giống như bé ngoan không biết sự đời.

Anh Sơn nghiêng đầu, xem nhẹ cảm giác áy náy mỏng manh trong lòng, ra hiệu cho đám đàn em xông lên.

“Trường An, cẩn thận!” Đinh Dương thấy tên côn đồ tóc xanh nhảy dựng lên định đá Thẩm Trường An, lo lắng hãi hùng, còn chưa kịp phản ứng đã thấy Thẩm Trường An duỗi tay kéo cẳng chân của tóc xanh, vẻ mặt thoải mái như nắm một củ cà rốt.

Thẩm Trường An bổ sống bàn tay vào người tên tóc xanh, tóc xanh kêu la thảm thiết, hét lên rồi ngã gục.

Cậu nhìn tóc xanh đau đến lăn lộn trên mặt đất, nở nụ cười áy náy: “Ngại quá, lâu rồi không đánh nhau với người ta, không biết chừng mực, anh thông cảm nhé.”

Lũ côn đồ: “…”

Từ Trạch và Đinh Dương đang định giúp Thẩm Trường An đánh nhau: “…”

“Bà mẹ mày, đừng có tinh tướng trước mặt bố.” Anh Sơn quay đầu nói với mấy thằng đệ khác, “Chúng mày là heo à, lên hết cả đi.”

Mấy thằng đệ bấy giờ mới kịp phản ứng, gào thét lao tới Thẩm Trường An.

Sau đó Đinh Dương và Từ Trạch nhìn thấy, những tên côn đồ hung ác ở trước mặt Thẩm Trường An chả khác gì lũ gà con bị nhấc lên nghịch.

Hất tay một cái ngã một kẻ, đạp chân một cái lăn cả đôi, trong mấy phút ngắn ngủi, cả đám du côn này đều ngã trái ngã phải trên đất.

“Hửm?” Thẩm Trường An cười híp mắt nhìn về phía kẻ duy nhất còn đứng là anh Sơn, “Còn muốn tôi đánh anh không? Con người tôi từ trước tới nay thích giúp người làm niềm vui, anh cũng đã yêu cầu rồi, nếu tôi mà không đáp ứng thì không được hay cho lắm nhỉ.”

“Tôi thấy… thi thoảng nói mà không làm rất tốt.” Anh Sơn nuốt một ngụm nước bọt, run như cầy sấy nhìn mấy thằng em lăn lộn trên đất, “Anh bạn à, bọn tôi sai rồi, về sau bọn tôi không dám trêu ghẹo phụ nữ nữa đâu, cậu tha cho bọn tôi đi.”

“Tin lời đàn ông chẳng thà tin ban ngày thấy ma.” Thẩm Trường An thở dài, “Tôi vẫn nên đánh anh một trận thôi.”

“Anh bạn ơi, không đúng, đại ca ơi, trong nhà em hãy còn mẹ già bảy mươi tuổi phải nuôi, anh tha cho em đi anh.” Anh Sơn nhận sợ đến là nhanh, “Sau này nếu em còn dám tùy tiện trêu ghẹo phụ nữ nữa, thì khiến em… khiến em nát chim hoa mị.”

Đinh Dương không khỏi kẹp chân, thứ người hung hãn, đến cả lời thề như thế mà cũng nói được.

“Nãy anh bảo muốn đánh tôi thành cái gì ấy nhở?” Thẩm Trường An vẫn mỉm cười, “Có thể lặp lại lần nữa không?”

Mặt anh Sơn từ trắng thành xanh, từ xanh sang đỏ, sau một lúc lâu gục xuống: “Meo meo meo.”

“Anh nói gì cơ?”

“Dạ em muốn học tiếng mèo kêu, meo meo meo meo meo”

Vào giờ phút này, anh Sơn cảm thấy hình tượng đại ca của mình đã sụp đổ tan tành, trong đêm tối hóa thành tro bụi, không còn sót lại chút gì.

Gã bắt chước tiếng mèo kêu, cả đêm tối yên tĩnh chỉ còn lại tiếng của gã văng vẳng trong không khí.

“Nào, xin lỗi quý cô này đi.” Thẩm Trường An thả ống tay áo xuống, “Thầy cô ở nhà trẻ đã dạy chúng ta, làm sai thì phải xin lỗi, các anh chưa quên đó chứ?”

“Chưa ạ chưa ạ.” Anh Sơn gật đầu liên tù tì, mấy thằng đệ lăn lộn trên mặt đất cũng khó khăn bò dậy, ủ rũ cúi đầu xin lỗi Trần Phán Phán.

Lúc đầu Trần Phán Phán vừa tức vừa sợ, nhưng dáng vẻ của mấy tên côn đồ này thật sự thảm hại quá, cô tí nữa không bạnh mặt được mà cười ra tiếng.

“Nhớ những lời hôm nay nói, về sau mà còn trêu ghẹo phụ nữ…” Thẩm Trường An liếc nhìn phần eo trở xuống của chúng, “Nhỡ lời thề thành thật thì sao?”

Mặt anh Sơn hoàn toàn tái mét, thế nhưng gã không dám nói lấy một câu, dẫn lũ đàn em lăn lộn định chuồn.

“Chờ đã”

Vai anh Sơn run rẩy, tuyệt vọng quay đầu nhìn Thẩm Trường An: “Đại ca còn gì dặn dò ạ?”

“Tiền thuốc men.” Thẩm Trường An đặt vào tay anh Sơn một trăm đồng tiền mặt, “Anh có thể đi được rồi.”

Anh Sơn run tay cầm một trăm đồng này, cảm giác như đang cầm vũ khí sinh học.

Gã bóp tiền, chạy đi không ngoảnh đầu lại, chỉ sợ chạy chậm phải để nửa cái mạng lại đây.

Nhìn bóng lưng chạy trốn bạt mạng của lũ côn đồ, Trần Phán Phán cảm kích liên tục cảm ơn Thẩm Trường An, còn bảo muốn đền cho cậu một cặp kính.

“Không sao đâu.” Thẩm Trường An nhìn kính bị giẫm nát trên đất, “Trong nhà em vẫn còn chiếc dự phòng.”

“Vậy để bọn anh đưa cậu về, ban đêm tối hù như này, cậu không có kính lại bất tiện ra.” Đinh Dương cuối cùng cũng lấy lại tinh thần từ vũ lực kinh hoàng của Thẩm Trường An.

Anh ta nhìn cánh tay không tính là cường tráng của cậu, cùng với gương mặt đơn thuần vô hại kia, ánh mắt vô cùng phức tạp.

“Không sao đâu, mắt em…” Thẩm Trường An ngượng ngùng gãi đầu, “Thật ra mắt em không bị cận.”

“Thế sao cậu lại đeo kính?” Đinh Dương ngây người vì đáp án này, không kiềm soát nổi biểu cảm.

“Đeo kính nom chững chạc hơn.” Thẩm Trường An hất cằm lên, quay mặt về phía Đinh Dương, “Đều là người đi làm, trông chín chắn mới thích hợp hơn chứ.”

Đinh Dương, Từ Trạch, Trần Phán Phán: “…”

Đây là được ưu ái nên không sợ đúng không? Người khác đều hận mình không thể trẻ hơn, Thẩm Trường An lại ngại mình chưa đủ già?

“Trường, Trường An này, chị cảm thấy em suy nghĩ nhiều rồi.” Trần Phán Phán khô khan nói, “Cuộc sống thực tế không phải tiểu thuyết, đeo kính rồi cũng không làm gương mặt em thay đổi được đâu.”

Thẩm Trường An sờ mũi, cười ha ha hai tiếng: “Vậy em về trước đây, các anh chị đi đường cẩn thận nhé.”

“Rồi, rồi.” Trần Phán Phán vẫy tay, “Sáng mai gặp lại nha.”

Chờ Thẩm Trường An đi xa, Đinh Dương mới ngạc nhiên cảm thán: “Tôi cảm thấy một Thẩm Trường An có thể đánh năm người tôi.”

“Sao ông lại nghĩ mình vậy chứ?” Trần Phán Phán nhíu mày, không đồng ý, “Thế quái nào khiến ông sinh ra ảo giác như vậy, rõ ràng một Trường An có thể đánh mười ông lận.”

Đinh Dương: “…”

Tình đồng nghiệp như nhựa plastic này, nhìn chung vẫn là loại dùng một ngày rồi vứt.

Bởi vì vụ đùa giỡn này, Thẩm Trường An càng hòa thuận với mọi người hơn, trong một hai tuần ngắn ngủi đã bắt đầu xưng huynh gọi đệ với mấy đồng nghiệp trẻ, ba hoa chích chòe với nhau.

Hai ngày gần đây Từ Trạch lại in một xấp biểu ngữ tuyên truyền dày thiệt dày.

Do mấy bữa trước ở thành phố bên cạnh xảy ra vụ ngược đãi con gái, thế nên lần này khẩu hiệu của truyền đơn đều là kiểu “sinh trai sinh gái đều như nhau”, “con gái có thể gánh nửa bầu trời”.

Ánh nắng bên ngoài hơi gắt, Thẩm Trường An đội mũ lưỡi trai, đạp xe phát truyền đơn tới từng khu dân cư, tiện thể tán dóc mấy câu với các ông các bà ở đó.

Có một ông lão thấy mặt mày Thẩm Trường An phơi nắng đỏ bừng, về nhà cầm một chai suối đã ướp lạnh cho cậu.

Thẩm Trường An định bảo rằng mình không khát, thế nhưng thấy dáng vẻ nhiệt tình của ông lão, cậu đành nhận lấy.

Sau một hồi chuyện trò, cậu mới biết ông lão ở một mình, dưới gối ông chỉ có một cô con gái.

Con gái là quân nhân, bình thường cũng không thể về nhà thường xuyên.

Nhắc tới cô con gái làm quân nhân của mình, ông lão cực kỳ kiêu ngạo.

Ông nói với Thẩm Trường An: “Khi ấy bọn họ đều bảo rằng con gái thì phải gả ra ngoài, không tốt bằng con trai.

Ông không tin, đều là con mình cả, phân biệt trai gái cái gì? Bây giờ nhìn mà xem, con gái nhà ông tiền đồ rộng mở, bảo vệ quốc gia đấy.”

Nói đến đây, ông lão nhìn Thẩm Trường An: “Tiếc là cháu bị cận, không thì cũng có thể đi làm lính rồi.”

Thẩm Trường An đẩy kính trên sống mũi, cười bảo dạ.

Lúc rời đi, cậu nhìn ra sau, ông lão ngồi một mình trên chiếc ghế dưới gốc cây, bóng cây phủ lên người ông, khiến ông trông có vẻ cô quạnh.

Cậu bỏ chai nước vào giỏ xe đạp, chiếc xe này là của chị Quyên, thấy cậu phải ra ngoài phát truyền đơn thì có lòng cho cậu mượn, để cậu đi lại thuận tiện hơn.

Lúc đi qua một siêu thị, cậu thấy ở cửa có một người đàn ông ngồi xe lăn, lối đi cho người khuyết tật ở bên cạnh bị một chiếc xe điện chặn lại, không đi qua được.

Cậu lấy mũ lưỡi trai xuống, quạt gió lên mặt mình, khóa xe đạp ở lề đường, đi về phía người nọ.

“Anh ơi, xin hỏi anh có cần giúp đỡ không?” Cậu tới gần người đàn ông, người nọ mặc áo sơ mi trắng, quần dài màu đen, không biết ngồi dưới trời nắng bao lâu mà sắc mặt tái nhợt đến trong suốt, song trên mặt không hề có tí mồ hôi.

Người đàn ông chầm chậm ngẩng đầu, tầm mắt đối diện với Thẩm Trường An, tay đặt trên tay vịn, chậm rãi nâng một ngón tay lên, chỉ vào trong siêu thị.

Ý là muốn vào hả?

Đáng tiếc một người đàn ông trông đẹp trai như này, chẳng những không đi lại được mà còn không thể nói chuyện, may mà có thể nghe thấy cậu nói gì.

Thẩm Trường An đội lại mũ lưỡi trai, duỗi tay kéo xe điện qua một bên, đẩy người đàn ông vào siêu thị.

Điều hòa trong siêu thị khiến cậu thoải mái mà nhẹ nhàng thở ra, cậu cúi đầu hỏi người đàn ông: “Anh cần mua gì?”

Người đàn ông không ngẩng đầu, song lần này vươn hai ngón tay chỉ khu vực rau củ.

Cuối cùng tay trái Thẩm Trường An đẩy xe lăn, tay phải xách một giỏ đồ bự, mang người đàn ông tới quầy thu ngân xếp hàng.

Đứng ở trước mặt họ là một cô bé, sau khi thấy mặt mũi của người đàn ông và Thẩm Trường An thì dạt sang bên cạnh nhường lối, để bọn cậu thanh toán trước.

“Không cần đâu không cần đâu…” Thẩm Trường An xấu hổ khi được một cô bé nhường.

“Phải, phải ưu tiên người khuyết tật.” Cô bé không nhịn được nhìn người đàn ông trên xe lăn mấy bận.

Trong cuộc sống thực tế của cô chưa từng thấy đàn ông mặt đẹp như tranh thế này bao giờ, chỉ tiếc trời cao đố kị anh tài, khiến anh tàn tật.

Người đàn ông ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh như nước, tức thì lại nhanh chóng cụp mắt xuống, giống như có thể ngủ bất cứ lúc nào.

Chờ tới khi Thẩm Trường An thanh toán, anh lại mở mắt lần nữa, lấy điện thoại ra thanh toán hóa đơn.

“Anh ơi, xin hỏi anh ở đâu, tôi đưa anh về nhé.” Thẩm Trường An treo túi mua sắm trên thành sau của xe lăn, thấy ánh mặt trời chói mắt bèn đẩy xe lăn tới chỗ bóng râm.

Người đàn ông nhìn Thẩm Trường An chằm chằm hai giây, lấy ra một tấm danh thiếp để vào tay cậu.

Tấm danh thiếp này có nền màu vàng đen, bên trên in một cái tên và địa chỉ.

Đạo Niên.

“Anh… Đạo Niên?” Thẩm Trường An thấy người đàn ông gật đầu gần như không thấy, lấy điện thoại ra định vị địa chỉ.

Là người vùng khác, chỉ có thể dựa vào định vị mới có thể miễn cưỡng duy trì tự tôn biết đường.

Đi theo tiếng chỉ đường không hề có cảm xúc, Thẩm Trường An đưa người đàn ông tên Đạo Niên này tới khu dân cư.

Vừa mới vào cổng, cậu đã thấy hai người đàn ông vội vàng chạy về phía này.

“Đại, đại…”

“Chúng tôi muốn cảm ơn cậu.” Một người đàn ông phản ứng rất nhanh, “Thưa cậu, cảm ơn cậu đã đưa tiên sinh nhà chúng tôi về, cậu nhất định sẽ gặp may mắn.” Nói xong, anh ta đi tới bên người Thẩm Trường An, thay thế công việc đẩy xe lăn của cậu.

Thẩm Trường An: “…”

Cách cảm ơn độc đáo đấy.

“Xin đừng khách sáo, vì nhân dân phục vụ.” Thấy dáng vẻ của hai người đàn ông kia dường như rất căng thẳng, cậu lùi về sau mấy bước, “Vậy tôi đi trước đây, tạm biệt.”

Đạo Niên vẫn luôn uể oải không có tinh thần, nghe thấy cậu phải đi thì ngẩng đầu nhìn cậu.

Chú ý tới ánh mắt của Đạo Niên, Thẩm Trường An cười vẫy tay với anh.

Đạo Niên im lặng nhìn cậu, chầm chậm, chầm chậm lắc ngón trỏ tay phải hai cái, rồi nhanh chóng nhắm mắt lại, như thể lắc ngón tay mấy cái chính là nhiệt tình lớn nhất của anh..

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!