Chương 343

[Phần 2] Báo Động Phía Trước Có Năng Lượng Cao!!!

6.192 chữ

07-05-2023

Khi chạy ra ngoài hắn còn liên tục quay đầu nhìn lại, theo lý mà nói đối phương nên theo sau mới đúng.

Hạ Nhạc Thiên giấu chuyện Báo Động Phía Trước Năng Lượng Cao, giải thích: "Trò chơi sẽ không cho phép gian lận như vậy, mỗi lần chỉ có thể mở một ngăn tủ, muốn mở tủ tiếp theo nhất định phải thả thi thể lại."

Phùng Thành Thư gật đầu.

Chuyện này khi hắn chạy ra thì mới đột nhiên nghĩ đến, chỉ là lúc ấy sắp đến thời gian quay ngược, hoàn toàn không kịp quay lại đóng cửa tủ.

"Nhưng sao lúc đó cậu không chạy ra?" Phùng Thành Thư vẫn khó hiểu, chợt ánh mắt hắn liếc qua Từ Thiên Ninh, lộ ra vẻ mặt không tin nổi, "Chẳng lẽ, cậu ở lại cứu Từ Thiên Ninh?"

Nói xong, Phùng Thành Thư không nhịn được ghen ghét khó chịu, Từ Thiên Ninh có tài có đức gì, một tên vô dụng nhát gan ngu dốt, mà lại được Da Da Hạ không tiếc mạo hiểm ở lại cứu giúp.

Hỏi làm sao hắn bình tĩnh cho được.

Hạ Nhạc Thiên cũng không muốn Phùng Thành Thư hiểu lầm vào thời điểm nguy cấp này, bèn giải thích: "Anh cũng biết rõ, càng chết nhiều người chơi thì càng tăng tỉ lệ giết người của lệ quỷ, huống chi, lúc ấy tôi chỉ cần đóng cửa tủ lại là có thể giải trừ giết người cơ hội."

Tuy Bùi Anh cảm thấy cách làm của Hạ Nhạc Thiên là đúng, nhưng quả thật là Từ Thiên Ninh không có bất kỳ giá trị nào đáng để cứu sống, lỡ như cậu ấy gặp nguy hiểm thì nên làm gì bây giờ.

Nhưng nàng hiểu, một khi Hạ Nhạc Thiên đã quyết định, trừ khi có thể đưa ra biện pháp có lợi hơn thuyết phục được cậu, nếu không cậu vẫn sẽ làm như vậy.

Phùng Thành Thư cũng không muốn ồn ào với Hạ Nhạc Thiên, chỉ có thể đè nén tính tình, nói sang chuyện khác, "Vậy sau khi đóng cửa tủ lại thì sao? Sau đó đã xảy ra chuyện gì?"

"Chi tiết cụ thể không cần nói tỉ mỉ, đợi lát nữa chúng ta đi đến phòng chứa xác nhìn xem hai thi thể kia có còn ở đó không, dù sao thì chúng ta vẫn chưa mở túi bọc thi ra." Hạ Nhạc Thiên nói.

Bùi Anh gật đầu, sau đó nói: "Trước đó chúng ra nghỉ ngơi một lúc đi, ăn chút cơm hồi phục thể lực."

Phùng Thành Thư hơi nhíu nhíu mày, cũng không tiếp tục hỏi tới cùng, thậm chí còn lấy đồ ăn nóng hổi từ Không Gian Bao Vây ra, "Các người ăn không?"

Hạ Nhạc Thiên cùng Bùi Anh gật đầu.

Từ Thiên Ninh vẫn chưa lấy lại tinh thần, sắc mặt vẫn cực kỳ tái nhợt.

Nhưng mọi người đều không có tâm tư đi an ủi người suýt nữa hại chết cả đội, ai cũng im lặng bắt đầu ăn cơm.

Sau khi cơm nước xong, mọi người chuẩn bị đi phòng chứa xác.

Từ Thiên Ninh thấy mọi người đứng lên, rốt cuộc cũng bừng tỉnh, vội vàng hỏi: "Chúng ta không thương lượng trước lát nữa mở tủ nào sao?"

Hạ Nhạc Thiên nghĩ nghĩ, nói: "Có lý."

Cậu nhìn sang mọi người, hỏi: "Nếu không thì mỗi người chọn một số đi, không thể để tôi chọn mãi được, không phải lúc nào tôi cũng may mắn như thế đâu."

Bùi Anh cảm thấy Hạ Nhạc Thiên nói có lý, nghiêm túc suy nghĩ một lúc mới nói ra một số, Phùng Thành Thư tuy không quá tình nguyện, nhưng cũng chọn một số.

Từ Thiên Ninh nói: "Tôi chọn số 22, thoạt nhìn khá may mắn, hơn nữa vị trí cũng không đứng sát đằng trước."

Sau khi chọn xong, mọi người mới đi đến phòng chứa xác.

Lúc này, thời gian đã là 11 giờ 20 phút.

Phòng chứa xác trước sau vẫn rét lạnh như cũ, làm mọi người vừa mới ngồi dưới ánh mặt trời ấm áp nhịn không được rùng mình.

Mọi người đã mặc áo khoác dày, nhưng vẫn không thể hoàn toàn che đậy khí lạnh.

Hạ Nhạc Thiên ra hiệu cho Phùng Thành Thư mở ra hai tủ đông xác lần trước.

Cậu muốn biết hai thi thể vẫn chưa bị lấy ra có còn ở trong đó hay không.

Trong lúc Phùng Thành Thư mở tủ, Hạ Nhạc Thiên nhẹ nhàng hoạt động tứ chi bị lạnh đến sắp cứng đờ.

Giây phút thời gian bị quay ngược, tất cả đều sẽ khôi phục như cũ.

Nhưng thể lực của cậu lại chỉ khôi phục một nửa, cũng không hoàn toàn trở lại trạng thái đỉnh cao.

Chuyện này chứng minh điều gì?

Lúc ấy cậu tấn công thi thể bị Bug bám vào, thể lực hao tổn chứng tỏ cậu đã làm nó tổn thương.

Cho nên khi thời gian quay ngược, Bug cũng sẽ không khôi phục đến trạng thái mạnh nhất, đương nhiên, cũng bao gồm Hạ Nhạc Thiên.

Từ kết quả này mà nói, cũng không là chuyện xấu, ít nhất chứng minh Bug cũng không mạnh như cậu tưởng tượng, ít nhất là không phân cao thấp với cậu.

Nếu cậu hao hụt gần một nửa sức mạnh, vậy Bug cũng không khác là bao.

Lúc trước có lẽ cậu chỉ nắm chắc 10% đối phó Bug, nhưng hiện tại, cậu có 50% xác suất tiêu diệt được nó.

Nhưng cậu chỉ có một cơ hội, cần phải hoàn toàn tiêu diệt Bug.

Nếu không chỉ còn đường chết.

Còn Từ Thiên Ninh......

Hạ Nhạc Thiên giấu đi cảm xúc kì lạ trong mắt, trên mặt vẫn là vẻ bình tĩnh trước sau như một.

Phùng Thành Thư đã mở xong cửa tủ, bên trong quả thật có một thi thể đang nằm, không biến mất giống như lần trước.

Suy đoán của cậu không sai, chỉ có thi thể đã nhìn mặt và xác nhận thân phận mới có thể bị xóa bỏ.

Phùng Thành Thư quay đầu nhìn Hạ Nhạc Thiên, dùng ánh mắt hỏi có muốn lấy thi thể ra không.

Hạ Nhạc Thiên gật đầu.

Phùng Thành Thư lập tức lùi về sau, khẩn trương nhìn Hạ Nhạc Thiên kéo túi bọc thi đặt lên bàn, cậu ngẩng đầu nhìn Bùi Anh, hất cằm ra hiệu cho đối phương lùi lại.

Bùi Anh gật đầu làm theo.

Từ Thiên Ninh cũng trốn rất xa, gương mặt tái nhợt đầy sợ hãi.

Hạ Nhạc Thiên nhanh chóng kéo khóa túi, cẩn thận liếc mắt nhìn thi thể bên trong, sau đó lắc đầu với mọi người, tỏ vẻ không phải là một trong bốn nhân viên công tác kia.

Lúc bày bọn họ mới dám lại gần đối chiếu ảnh chụp.

Bùi Anh mau chóng tìm ra bức ảnh tương ứng, đưa điện thoại lên cho mọi người xem, thi thể này vẫn không phải cái bọn họ muốn tìm.

Hạ Nhạc Thiên khóa túi lại, để Bùi Anh đẩy đến lò hỏa thiêu.

Bùi Anh gật đầu, nhanh nhẹn đẩy xe rời đi.

Trên đường, nàng bỗng nhiên nhận ra điều gì đó, bỗng nhiên dừng bước chân, cẩn thận nghĩ lại.

Là nàng nghĩ nhiều sao?

Khi nàng chuẩn bị đẩy thi thể ra phòng chứa xác, ngón tay của Hạ Nhạc Thiên đụng phải mu bàn tay của nàng.

Tình huống này vừa nhìn có vẻ như là Hạ Nhạc Thiên không cẩn thận đụng phải.

Nhưng với phản ứng nhạy bén của cậu ấy, rõ ràng có thể tránh khỏi.

Trừ khi.

Lúc ấy Hạ Nhạc Thiên muốn nói gì đó với mình, nhưng bởi vì nguyên nhân nào đó mà không tiện mở miệng, chỉ có thể dùng đụng chạm ám chỉ.

Tay?

Mu bàn tay......

Bùi Anh vừa đẩy xe vừa suy nghĩ những thông tin liên quan đến bàn tay.

*

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!