Chương 11

[Phần 1] Tỏa Sáng Cho Chàng

11.761 chữ

09-04-2023

Edited by Bà Còm

Hai quản sự khố phòng thật vất vả khuân tấm bình phong tình phu thê thật lớn từ Đông phủ đưa về, trong lòng thầm chửi rủa Đại tiểu thư quả thật biết cách hành xác bọn họ, đồ đang êm đẹp đặt ở Đông phủ, không lễ không lạc gì lại muốn lôi về. Khổ nỗi thứ này lại rất quý trọng, giá trị có thể so ngang với bức tường tranh nhập môn của Tiết gia ở hẻm Yến tử, nếu phái người đi lấy mà xảy ra chuyện, đúng là đào hết của cải từ phần mộ tổ tông tám đời nhà bọn họ ra cũng không đủ bồi thường.  Vì thế, hai người bọn họ mới lựa chọn "nghe lời" Đại tiểu thư tự mình đến Đông phủ khuân trở về, miễn cho vị Đại tiểu thư này muốn mượn cớ nói bọn họ không đem nàng để vào mắt.

Tuy rằng bọn họ vốn dĩ cũng không đem nữ oa nhi mười một tuổi để vào mắt, nhưng lại không muốn lưu lại nhược điểm cho người mượn cớ.

Bởi vì tấm bình phong quá lớn cũng không phải dễ dàng khiêng từ Đông phủ trở về cho nên bị trì hoãn chút thời gian, lúc về đến nơi thì màn đêm đã buông xuống, đèn mới được thắp sáng rực rỡ.

Còn chưa đi đến khố phòng thì đã gặp hai nha đầu ban sáng Đại tiểu thư phái lại đây truyền lời, nhìn thấy các nàng hai quản sự liền vẫy tay kêu qua hỏi: “Các ngươi đi báo cho Đại tiểu thư đồ đã khiêng trở lại, ngày thái thái đoạn thất muốn đặt ở chỗ nào?”

Tiết Thần đưa ra lý do sai bọn họ đi lấy tấm đại bình phong là vì nàng muốn trưng bày trong ngày thái thái đoạn thất. Tấm đại bình phong này là lúc trước Tiết thái phu nhân đưa cho Tiết Vân Đào làm sính lễ, dùng chất liệu thập phần quý báu, là tác phẩm đắc ý của Đại sư phụ Lưu Nhất Long, hiện tại trên thị trường thiên kim khó cầu. Hai năm trước khi cô nãi nãi Đông phủ xuất giá, Tiết thái phu nhân đích thân tới phủ mượn của Lư thị rồi giữ luôn; Lư thị không dám đến Đông phủ đòi về vì thế vẫn luôn đặt ở Đông phủ. Đời trước Tiết Thần từng thấy qua tấm bình phong trang trí này ở Đông phủ, cũng hỏi nguyên do cho nên mới biết.

Khâm Phượng và Chẩm Uyên liếc nhau, tươi cười đầy mặt tiến ra đón, vừa hành lễ với hai vị quản sự đã qua tuổi năm mươi vừa cười ngọt ngào đáp: “Vâng, bọn ta chờ lát nữa liền về bẩm báo tiểu thư. Bất quá còn cầu hai vị chưởng quầy lấy mấy thứ này ra từ khố phòng, tiểu thư nói tháng sáu là lễ thượng thọ của Lão thái gia Đông phủ, tuy trong phủ chúng ta đang có tang không nên gióng trống khua chiêng tham dự, nhưng tiểu thư thân là tôn nữ cũng phải tặng lễ mới được. Những thứ trong hóa đơn này đều là tiểu thư chép xuống từ danh mục của hồi môn của thái thái, Đồng ma ma cũng nói mấy thứ này thích hợp, hiện tại liền nhờ hai vị quản sự tìm dùm những đồ này rồi phái người đưa đến Thanh tước cư, tiểu thư đang chờ để tuyển lựa.”

Hai quản sự tiếp nhận hóa đơn trong tay Khâm Phượng, qua loa nhìn lướt một cái, sắc mặt Ngô quản sự liền thay đổi, đem tờ giấy giao Lưu quản sự bên cạnh; sau khi Lưu quản sự đọc xong thì sắc mặt cũng thay đổi.

Khâm Phượng và Chẩm Uyên liếc nhau, sau đó Chẩm Uyên lại nói tiếp: “Hai vị quản sự vừa trở về có lẽ cũng có chút mệt mỏi, nếu không cứ ăn cơm tối trước đi rồi hẵng sai người đem đồ tới Thanh tước cư. Chúng ta về báo trước cho tiểu thư.”

Ngô quản sự kêu hai nha đầu lại, sắc mặt ngưng trọng giơ ra hóađơn hỏi: “Hóa đơn này là Đồng ma ma đưa cho tiểu thư à?”

Khâm Phượng một thân hồng y, một đôi mắt xếch như biết nói chuyện hơi hơi cong cong, cười nói: “Còn không phải do Đồng ma ma đưa sao? Bằng không làm sao tiểu thư biết được của hồi môn có gì đây chứ. Ban ngày tiểu thư kêu chúng ta tới hỏi hai vị quản sự, hai vị bận rộn nên kêu chúng ta đi tìm Đồng ma ma, cũng phải ngàn chọn vạn tuyển mới chọn được nhiều thứ thế này đấy.”

Sắc mặt của Ngô quản sự và Lưu quản sự trở nên thập phần cổ quái, hai người liếc nhau rồi cúi đầu không nói câu nào.

Khâm Phượng và Chẩm Uyên thừa dịp này liền xoay người rời khỏi sân của khố phòng.

Sau khi các nàng đi rồi, hai quản sự mới nói với nhau: “Cái mụ Đồng nương này thật ra đang tìm cách lấy lòng tiểu thư, sao bà ta không bỏ vào danh sách những đồ bà ta lấy đi cho tiểu thư chọn? Hiện giờ thật sự muốn đem chúng ta đặt lên lửa nướng, hừ.”

“Bà ta đối với chúng ta bất nhân thì chúng ta cũng không cần có nghĩa khí gì với bà ta, dám ở trước mặt tiểu thư đâm thọc chúng ta, dù sao đồ này chúng ta cũng nuốt không được, một khi đã vậy thì bà ta cũng đừng hòng moi được thứ gì. Muốn nuốt một mình thì cũng phải xem mình có khả năng mà nuốt hết được không!”

Hóa ra Tiết Thần đánh tầm bậy tầm bạ mà lại trúng tùm lum tùm la, đồ viết trong hóa đơn là đồ liệt kê trong danh sách gốc mà đời trước nàng không thể nào tìm thấy, đời này nàng muốn thừa dịp khi của hồi môn của Lư thị còn thập phần hoàn hảo chưa bị ai cắt xén thì sớm thu tóm vào trong tay. Ai ngờ những đồ này lại đúng là chiến lợi phẩm mà Đồng nương và hai quản sự đã thương lượng định chia với nhau, bọn chúng đang chờ sau khi tang sự của thái thái vừa xong thì nghĩ cách chuyển ra khỏi phủ. Hiện giờ hai quản sự khố phòng cho rằng thái thái còn chưa đoạn thất thì Đồng nương đã bán bọn họ cho Đại tiểu thư, muốn mượn tay Đại tiểu thư để diệt trừ bọn họ, sau đó bà ta sẽ độc chiếm của hồi môn của thái thái.

Dã tâm của nữ nhân này thật sự quá lớn. Hiện giờ chỉ là thương lượng mỗi người lấy một phần mà bà ta còn không chịu, xoay mặt liền mách cho tiểu thư, sau này vụ chia chác của hồi môn của thái thái phỏng chừng là làm không được. Vốn dĩ ba người bọn họ cũng khá tín nhiệm nhau, hiện giờ Đồng nương lại ra tay với bọn họ khiến hai quản sự hoàn toàn bị chọc giận, lập tức đi khố phòng lấy đồ rồi cầm danh mục của hồi môn của thái thái đi đến Thanh tước cư.

Trong Thanh tước cư, Khâm Phượng hỏi Tiết Thần có muốn dọn cơm hay không? Thường thì Tiết Thần muốn chờ Tiết Vân Đào ăn chung, nhưng mấy ngày nay Tiết Vân Đào đều chạy khắp nơi cảm tạ thân thích, luôn đi sớm về trễ, nên dạo này Tiết Thần phải dùng cơm tối một mình ở Thanh tước cư.

Bất quá hôm nay Tiết Thần lại không kêu Khâm Phượng dọn cơm mà nói chờ một chút mới ăn, quả nhiên vừa nói xong thì bên ngoài thông báo Ngô quản sự và Lưu quản sự của khố phòng muốn cầu kiến. Tiết Thần dường như đã sớm biết trước, đứng dậy đi ra phòng chờ.

Hai quản sự thấy Tiết Thần hận không thể ở ngay phòng chờ phân trần với Tiết Thần, Tiết Thần dẫn bọn họ vào đại sảnh.

Vừa vào là hai quản sự liền tiến lên nói với Tiết Thần: “Tiểu thư, ban ngày ngài kêu chúng ta đem tới danh mục của hồi môn của thái thái, khi đó đang bận rộn nên chưa tìm được, đây là toàn bộ sổ sách của hồi môn đều ở chỗ này, tiểu thư mời xem qua.”

Ngô quản sự nói xong, Lưu quản sự liền mang khay gỗ luôn cầm trong tay giao cho Tiết Thần, trên khay là hai chồng sổ sách cao cả thước, thoạt nhìn cũng đã cũ kĩ lắm rồi, cũng bao bìa da màu lam giống quyển lúc trước Đồng Nương lấy tới lừa gạt Tiết Thần, đây chính xác là danh mục của hồi môn của Lư thị rồi. Tiết Thần cũng không cho rằng hai quản sự thật sự hết hy vọng với của hồi môn này nên mới đem tất cả sổ sách giao lại, thật ra bọn họ đã dọn sẵn đường lui, bởi vì bọn họ không biết Đồng nương mật cáo nhiều hay ít, nếu đem tới thiếu sẽ không khớp với lời bà ta sẽ để lại nhược điểm. Hiện giờ bọn họ đem tất cả sổ sách của hồi môn của thái thái đưa tới, chờ tiểu thư xem qua xong thì tất cả không phải sẽ để lại vào khố phòng sao, cũng coi như lại về tới tay bọn họ. Khi đó, bọn họ bình an qua được ải này, đã không còn Đồng Nương xen vào, bọn họ tùy thời tùy chỗ có thể tiếp tục vụng trộm chuyển đi.

Tiết Thần chỉ nhìn lướt qua thầm chấn kinh, từ trước chỉ biết của hồi môn của Lư thị rất nhiều nhưng không ngờ là nhiều đến như vậy, xem ra đời trước nàng liều mạng vớt về những thứ đó căn bản không được đến bảy phần, phỏng chừng nhiều lắm là năm phần mà thôi, Lư gia gả nữ nhi Lư thị thật đúng là bỏ vốn gốc. Đời trước của hồi môn khổng lồ này cứ thế mà để người ta vô thanh vô tức chia cắt, Tiết Thần thầm hận trong lòng.

Mặt ngoài nàng vẫn duy trì bình tĩnh, tặng cho hai quản sự một nụ cười tươi rói ngọt ngào như trái cây đầu hạ, vừa ngây thơ lại vừa thuần mỹ, bộ dáng tiểu cô nương trong sáng khiến hai quản sự trong lòng thoáng bình tĩnh lại.

Dù thế nào thì Đại tiểu thư cũng chỉ là tiểu cô nương mười một tuổi, có thể làm nên chuyện gì? Đồng nương còn có thể lừa gạt nàng ta, đầu óc bọn họ so với Đồng nương chẳng lẽ còn không bằng?

“Hai vị quản sự vất vả rồi. Ta chỉ cảm thấy muốn làm phô trương một chút trong ngày đoạn thất của thái thái, liền nhớ tới Đông phủ có một tấm bình phong lớn, nghe thái thái nói đó chính là bảo bối ai thấy cũng phải khen. Ta chỉ muốn để thái thái ra đi có thêm thể diện chút thôi, hai vị quản sự  đừng chê ta hài tử nhiều chuyện.”

Ngô quản sự cùng Lưu quản sự liên tục xua tay nói không dám, thấy Tiết Thần bình tĩnh tự nhiên uống trà mà không hề nhắc tới vụ Đồng nương mật báo, tâm tình của hai người vừa thoáng bình phục bất giác lại nổi sóng. Sau khi Tiết Thần thanh thản uống mấy ngụm trà mới kinh ngạc nhìn về phía hai vị quản sự, thanh âm thanh thúy vang lên: “Ủa? Hai vị quản sự còn có việc gì sao?”

Ngô quản sự và Lưu quản sự cả người đều căng thẳng, trên mặt Ngô quản sự lộ ra nụ cười khéo đưa đẩy, thử ướm lời với Tiết Thần: “À, không biết tiểu thư còn có gì muốn hỏi nữa chăng?” Ngô quản sự vừa hỏi vừa đưa mắt hướng về cái khay đựng sổ sách của hồi môn của thái thái liếc một cái, ám chỉ Tiết Thần có thể hỏi bọn họ về chuyện này, ai ngờ Tiết Thần quyết đoán lắc đầu nói: “Ồ, Ngô quản sự muốn nói đến chuyện này! Không cần làm phiền hai vị, chờ lát nữa Đồng ma ma lại đây, ban ngày bà ta cũng đưa cho ta một chồng sổ sách như vậy, nói buổi tối sẽ lại đây giảng giải cho ta. Coi bộ bà ta cũng sắp tới rồi, có chỗ nào xem không hiểu ta cứ hỏi Đồng ma ma là được. Lúc này đã không còn sớm, hai vị quản sự hãy nhanh quay về nghỉ ngơi đi.”

Ngô quản sự nghe Tiết Thần nhắc đến Đồng ma ma thì sắc mặt biến đổi, Lưu quản sự đứng bên cạnh thì lộ ra sắc mặt khó xử, chỉ chỉ sổ sách trên bàn nói: “Những thứ này...”

Tiết Thần thong dong cười, một bộ dáng "ta không làm chuyện trái với lương tâm" quang minh chính đại lắc đầu, nụ cười trên môi ngọt tới mức có thể làm người ta phán ngán, chỉ nghe nàng nói: “Những sổ sách này cứ để ở chỗ của ta, hai vị quản sự còn không yên tâm sao? Đồng ma ma lại rất tin tưởng ta đó.”

“...”

Đại tiểu thư đã chính thức nói như vậy, hai quản sự mặc dù trong bụng còn có chuyện nhưng cũng không biết nên nói thế nào mới tốt. Sổ sách là chính bọn họ cam tâm tình nguyện mang tới đây, vốn dĩ muốn mượn công lao này để giải quyết mọi thắc mắc của tiểu thư rồi sau đó mang sổ sách về, nhưng tiểu thư căn bản không hỏi chuyện bọn họ, còn nói rõ muốn hỏi Đồng ma ma. Của hồi môn này đều là của thái thái để lại, lão gia và thái thái không có hài tử nào khác, nói đến cùng thì toàn bộ gia sản đều thuộc về  Đại tiểu thư, nếu tiểu thư muốn đích thân kiểm tra tài sản của mình thì người khác đương nhiên không có quyền lắm miệng.

Hai người vẻ mặt thất bại liếc nhau, cũng ngượng ngùng lưu lại nơi này đối mặt với Tiết Thần, cắn răng một cái bèn phải cáo lui.

Tiết Thần giương mắt cong cong môi nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, bỗng nhiên nghe thấy Khâm Phượng ở bên ngoài thông báo: “Đại tiểu thư, Đồng ma ma cầu kiến.”

Tiết Thần thấy rõ ràng bóng lưng của hai quản sự cứng đờ, sau đó mới dùng thanh âm tất cả mọi người nghe được bảo Khâm Phượng: “Mau mời Đồng ma ma đi đến gian phòng phía tây, ta nói chuyện với hai vị quản sự xong thì sẽ qua liền. Trước tiên pha cho Đồng ma ma một bình trà với tám phần lúa mạch, Đồng ma ma thích uống loại trà này.”

Trình độ thân sơ cao thấp đối lập hiện ra thật rõ ràng.

Hai quản sự mặt xám mày tro phất tay áo ra khỏi cửa, vừa lúc gặp Đồng ma ma đang đi về hướng phòng riêng của tiểu thư. Đồng ma ma muốn chào hỏi bọn họ một chút, nhưng không ngờ ánh mắt của hai quản sự nhìn bà ta hung ác đến cực điểm, làm gì còn có chuyện muốn cùng bà ta "lá mặt lá trái", phất tay áo bộ dáng nổi giận đùng đùng nhìn thoáng qua Đồng ma ma.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!