Chương 1

Paparazzi Hóng Drama

Chư Cát Hàm Ngư

10.514 chữ

22-08-2023

“Đi thôi, đã bảy ngày rồi!”

“Ảnh đế ngoại tình gì đó đều là giả hết!”

“Haiz, đu theo lâu vậy mà chẳng có tin gì!”

....

Các paparazzi ủ rủ rời khỏi đó trong thất vọng.

Chỉ có mỗi Hạ Trừng Trừng mang suy nghĩ có drama ngon, ngồi trong bụi cỏ hóng tin.

Tuần trước, Hạ Trừng Trừng và các paparazzi đã mò đến biệt thự của ảnh đế.

Không biết ảnh đế này cực kì kiên nhẫn hay paparazzi nhận được tin giả. Trong bảy ngày này họ không chụp được tin gì hay cả.

Các paparazzi rời đi.

Chỉ có Hạ Trừng Trừng không từ bỏ.

Trực giác nói cho cô biết, drama này có thật.

Sáng sớm ngày thứ tám, ánh mặt trời chói chang chiếu ở bốn phía biệt thự.

Cửa biệt thự mở ra.

Một người đàn ông ôm một cô gái, cử chỉ thân mật, vừa cười vừa nói rời khỏi biệt thự.

Tiếng ‘tách tách’ vang lên ở bụi cỏ cách đó không xa.

Hạ Trừng Trừng vui vẻ cất camera, cẩn thận ngắm nhìn hình ảnh trong máy.

Chỉ từ ảnh chụp đã cảm nhận được đây là cặp đôi yêu nhau say đắm.

Nhưng ảnh đế đã có vợ.

Vợ của hắn là một người phụ nữ trung niên có gương mặt bình thường, chứ không phải cô gái trẻ tuổi xinh đẹp trong ảnh.

Ảnh đế tam kim chiều vợ, rất yêu thương gia đình.

Nhìn hình ảnh rồi nhớ đến hình tượng của hắn, đột nhiên thấy rất buồn cười!

Hạ Trừng Trừng vui vẻ dọn đồ đạc để rời đi.

Chỉ trong giây phút cô đứng lên, trượt chân ---

“Mọe!”

Hạ Trừng Trừng ch-ửi thề.

Giây tiếp theo, đầu cô đập lên tảng đá, mất hết cảm giác.

*

Lúc mở mắt, Hạ Trừng Trừng phát hiện bản thân nằm trong căn phòng sạch sẽ, trước mặt là một cái gương và bàn đặt đầy bộ trang điểm, trông có vẻ giống như phòng thay đồ.

Tình huống gì vậy? Không phải cô bị ngã vỡ đầu rồi à?

Cô nhìn đầu của mình, vẫn ổn không bị gì cả.

Nhưng gương mặt trong gương làm Hạ Trừng Trừng sửng sốt. Mặc dù gương mặt giống nhau nhưng trong mắt mang theo mấy phần ưu buồn.

Ha Trừng Trừng cảm thấy, cô gái trong gương, là cô nhưng không phải là cô.

Đột nhiên Hạ Trừng Trừng nghĩ đến cái gì, đi kiểm tra đồ nghề của mình.

Hay lắm, không thấy camera đâu cả, nhưng cô có một túi xách Hermes đắt tiền.

“Móa!”

Hạ Trừng Trừng lại chửi thêm câu nữa.

Rất nhanh, cửa phòng make-up bị người đá văng. Một người đàn ông trung niên chạy tới trước mặt Hạ Trừng Trừng, chỉ vào cô chửi ầm.

“Hạ Trừng Trừng! Cô có thể đừng gây chuyện giùm tôi được không? Quý Tĩnh Hàm làm nữ diễn viên đang nổi đó! Cô là một nghệ sĩ hạng ba mà dám đánh cô ấy à?! Cô còn muốn kiếm tiền bằng cái nghề này nữa không thế?”

Hạ Trừng Trừng nhịn không được mà cau mày, diễn viên Quý Tĩnh Hàm đang hot hả? Không, cô biết rất rõ showbiz này, làm gì có ai như vậy đâu!

Còn cô, nghệ sĩ hạng ba? Đùa à, cô là một paparazzi mà!

Hạ Trừng Trừng không đáp lại mà im lặng nhìn người đàn ông trước mặt.

Tạ Đỉnh Nam mắng Hạ Trừng Trừng một hồi, móc di động từ trong túi ra, đưa tới trước mặt cô.

“Xem chuyện tốt cô làm đi này! Bây giờ ai cũng mắng cô đấy! Cô chếc chắc rồi!”

Hạ Trừng Trừng cầm điện thoại, trong màn hình có hai cô gái, một là cô, một là cô gái nào đó mà cô không quen.

Sau đó video xuất hiện hình ảnh ‘cô’ đẩy cô gái kia, cô gái đó ngã xuống, đôi mắt đẫm lệ.

Trên má phải của cô ta còn có dấu tay.

Không ít bình luận xuất hiện trên màn hình ----

[Móa! Hạ Trừng Trừng quá đáng thật đấy! Quý Tĩnh Hàm làm gì mà ăn hiếp cô ấy vậy!]

[Còn không phải ỷ vào việc mình là cô chiêu nhà giàu à? Đúng là không biết tốt xấu! Loại phụ nữ kinh tởm này cút khỏi showbiz được không vây?]

[Cô ta còn chen chân vào mối quan hệ của Diệp Thi Văn và Hàn Gia Lâm nữa! Thật đấy, bây gờ thấy cô ta thì tôi chỉ muốn nôn thôi! Mau cút khỏi showbiz đi!]

[Người thứ ba cút khỏi giới giải trí! Đi chếc đi!]

...

Hạ Trừng Trừng không thèm đọc mấy bình luận khó nghe kia.

Cô gái xinh đẹp nhưng kiêu ngạo trong màn hình là cô, cô gái đáng thương yếu ớt còn lại là ‘Quý Tĩnh Hàm’ trong miệng Tạ Đỉnh Nam.

Tạ Đỉnh Nam lấy lại điện thoại.

“Nửa tiếng nữa sẽ có cuộc họp báo, cô đi xin lỗi Quý Tĩnh Hàm cho tôi! Nếu không đợi mà đền bù hợp đồng cho công ty đi!”

Nói xong, Tạ Đỉnh Nam rời khỏi đó.

Hạ Trừng Trừng nhìn bóng người rời đi của Tạ Đỉnh Nam, trong mắt tràn ngập sự khinh thường, ôm tay cười nhạt.

“Cô đang châm biếm gì đấy?”

Âm thanh máy móc vang lên trong đầu, trong giọng mang theo chút khó hiểu.

“Tôi đang cười người thế giới này, họ không có não hả?” Hạ Trừng Trừng trả lời, “Cái này rõ ràng là bẫy do Quý Tĩnh Hàm tạo ra mà, thế mà họ tin vậy!”

“Sao lại là bẫy Quý Tĩnh Hàm tạo ra đươc?” Âm thanh máy móc kia càng nghi ngờ, “Không phải Hạ Trừng Trừng kiêu ngạo ăn hiếp cô ấy à?”

Lúc nó nói chuyện, Hạ Trừng Trừng nghe thấy tiếng lật sách trong đầu, có vẻ như đang xem tài liệu. Lúc đọc sách, nó lại lẩm bẩm: “Không sai mà, trong sách viết như vậy...”

“Mày là ai?”

Hạ Trừng Trừng ung dung đổi tư thế dựa vào bàn trang điểm.

“Ấy! Ngại quá, quên tự giới thiệu!” Âm thanh có chút ngại ngùng, “Xin chào ký chủ! Cô xuyên sách rồi! Tôi là hệ thống của cô! Chỉ dẫn cô hoàn thành nhiệm vụ trong thế giới tiểu thuyết!”

Vừa nói xong, trong tay Hạ Trừng Trừng xuất hiện một quyển sách tên [Sau khi sống lại, tôi hot trong showbiz!]

Hệ thống: “Đây là truyện trọng sinh, nữ chính là Diệp Thi Văn, sau khi sống lại thì hot vô cùng, trở thành ngôi sao nữ hàng đầu trong showbiz! Mà chủ nhân của thân thể này làm em gái kế của cô ấy, yêu nam chính Hàn Gia Lâm nhiều năm, bởi vì nam nữ chính yêu nhau mà nhiều lần hãm hại Diệp Thi Văn, sau đó bị cô ấy vả mặt!”

“Cốt truyện hiện tại là lúc nguyên chủ và bạn thân của Diệp Thi Văn là Quý Tĩnh Hàm tranh đoạt vai nữ phụ của [Tiên Quyết], nguyên chủ còn tát Quý Tĩnh Hàm một cái, khiến cư dân mạng chửi rủa không thôi! Hàn Gia Lâm cũng vì vậy mà ghét nguyên chủ hơn. Nguyên chủ không có ai ở cạnh, tuyệt vọng mà tự s-át.”

“Motif cũ quá vậy.”

Hạ Trừng Trừng cạn lời, “Chó còn không thèm đọc á.”

Hệ thống: “...”

Hệ thống xem nhẹ lời của Hạ Trừng Trừng, quay lại chủ đề ban đầu: “Lúc nãy cô vừa bảo... đây là bẫy mà Quý Tĩnh Hàm tạo ra, ý là gì?”

Hệ thống không hiểu nhưng nó tò mò, hệ thống muốn biết sự thật.

Hạ Trừng Trừng lật xem tiểu thuyết, nghe hệ thống hỏi vậy thì nhếch môi cười khinh bỉ: “Hình ảnh trong video đúng kiểu chính diện, đồng nghĩa đây không phải theo dõi. Chất lượng video rất tốt, không bị run tay, không ghi âm được tiếng, ý nghĩa khả năng bị quay lén lúc đó là không thể.”

Hạ Trừng Trừng nhìn phòng một vòng, phát hiện có kệ sách trong phòng, bên trên để không ít tạp chí thời trang.

“Có lẽ đoạn video kia quay như thế này.” Cô kẹp điện thoại vào giữa tạp chí, chỉ để lại camera, “Đây là do người trong phòng biết sẽ có chuyện xảy ra từ trước nên đã chuẩn bị sẵn.”

Là một paparazzi nhiều năm, không ai hiểu rõ chuyện này hơn Hạ Trừng Trừng cả.

“Cho nên...” Hệ thống hiểu ngay, “Quý Tĩnh Hàm cố ý khiêu khích nguyên chủ, để cô ấy đẩy mình rồi quay lại! Mọe nó! Sao Quý Tĩnh Hàm lại thế cơ chứ! Tính cách của nguyên chủ vốn rất nóng nảy mà! Cô ấy cố ý đào hố cho nguyên chủ nhảy!”

“Tốt, tôi đã hiểu đại khái nội dung tiểu thuyết.” Hạ Trừng Trừng đóng truyện lại, chà tay, trong giọng có chút hưng phấn, “Dựa theo kịch bản xuyên không, có phải tôi nên vả mặt nữ chính, thay đổi vận mệnh hẩm hiu của nguyên chủ rồi leo lên đỉnh cao của cuộc đời không?”

Hệ thống im lặng.

Hệ thống: “Không phải, bởi vì cô đến để thay thế cho nguyên chủ nên không thể OOC (*), cho nên nhiệm vụ của cô là dựa theo tính cách không IQ EQ và thích cà khịa của nguyên chủ, cạnh tranh với nữ chính, tranh đoạt tình yêu của nam chính Hàn Gia Lâm rồi mất hết mọi thứ, không có kết thúc tốt!”

(*) OOC là out of character, làm trái tính cách của nhân vật.

Hạ Trừng Trừng:???

Lúc này tới lượt cô im lặng.

Hệ thống: “Hơn nữa vì cô đã chếc, cô cần kiếm điểm danh vọng ở thế giới này để sống tiếp. Điểm danh vọng là giá trị sống của cô, bây giờ cô bị cư dân mạng chửi, không có danh vọng. Bởi thế, sinh mệnh của cô sẽ kết thúc vào 12h đêm nay.”

Hạ Trừng Trừng: “....”

Hạ Trừng Trừng hỏi lại: “Mày thấy mày đang nói tiếng người à?”

“Không đúng,” Hạ Trừng Trừng chuyển lời, “Mày có phải người đâu, mày đâu nói tiếng người được.”

Hệ thống nổi khùng: “Không được mắng người như vậy!... Không đúng, không được mắng hệ thống như thế!”

“Nguyên chủ không IQ EQ lại thích cà khịa, có nghĩa là tôi không thể xin lỗi Quý Tĩnh Hàm, không thể vạch trân sự thật cái bẫy của cô ta. Tôi có khả năng làm gì bây giờ? Không thể cứu vớt danh dự để kiếm điểm danh vọng rồi còn gì!” Hạ Trừng Trừng thản nhiên nhưng trong mắt tràn ngập sự châm chọc: “Tụi mày đưa tao đến đây đâu phải để làm nhiệm vụ, tụi mày muốn tao trải nghiệm cái chếc lần nữa đúng không?”

Hệ thống cãi lại: “Ký chủ! Sao thế được! Mặc dù vừa vào đã ở cấp bậc địa ngục... Ý, mới đầu có tí khó khăn nhưng có tôi mà! Tôi có thể cùng cô giải quyết!”

Hạ Trừng Trừng không tỏ ý kiến.

Nhưng lúc này cửa phòng make-up mở ra. Hạ Trừng Trừng nhìn sang thì thấy người quản lý lạnh mặt đứng ở đó.

“Sắp bắt đầu buổi họp báo rồi, còn không mau ra xin lỗi Quý Tĩnh Hàm!”

“Ký chủ! Sao giờ? Sắp bắt đầu buổi họp báo rồi!” Hệ thống luống cuống hoảng loạn.

Đột nhiên nó nghĩ đến một ý kiến hay, khí phách nói: “Cô có thể im lặng quỳ xuống với cô ta! Như vậy không tính là xin lỗi nhưng lại có thành ý! Có được không?”

Hạ Trừng Trừng: “...”

Hạ Trừng Trừng cuốn lọn tóc vào ngón tay, “Không phải chỉ một buổi họp báo à? Yên tâm, tao sẽ hoàn thành nhiệm vụ, hơn nữa còn hoàn thành tốt hơn mày nghĩ!”

Hệ thống vẫn lo lắng như cũ nhưng Hạ Trừng Trừng đã rời khỏi phòng.

^

Tầng lầu mở cuộc họp báo và phòng make-up là một tầng. Hạ Trừng Trừng vừa lên sân khấu đã có không ít ánh đèn flash xuất hiện.

Cô chắn theo bản năng.

Lúc trước Hạ Trừng Trừng chụp người khác, bây giờ cô thành tiêu điểm của ánh đèn flash, không khỏi có chút không quen.

Quý Tĩnh Hàm vào buổi họp báo, má cô ta vẫn còn vết bàn tay.

Lúc thấy Hạ Trừng Trừng, ánh mắt của Quý Tĩnh Hàm mang theo chút căm ghét.

Lúc cô ta đi qua Hạ Trừng Trừng thì nói với cô bằng âm giọng chỉ hai người nghe được: “Hạ Trừng Trừng, cô đừng tưởng nói xin lỗi thì tôi sẽ tha cho cô, lần này tôi sẽ chơi chếc cô!”

Nói xong, Quý Tĩnh Hàm làm vẻ mặt tủi thân rồi đi về chỗ ngồi.

Nhưng chưa đi được hai bước đã bị bàn tay mạnh mẽ kéo lại.

Quý Tĩnh Hàm quay đầu thì thấy gương mặt xinh đẹp của Hạ Trừng Trừng.

“Muốn chơi chếc tôi à?”

Hạ Trừng Trừng nhướn mày nhìn cô ta, trong mắt mang theo mấy phần suy đoán.

Quý Tĩnh Hàm đột nhiên hoảng loạn, muốn rút tay nhưng không thể, sức tay của Hạ Trừng Trừng rất mạnh, cô ta thoát không được.

Hạ Trừng Trừng cười nhẹ.

“Chỉ sợ không dễ vậy đâu!”

Giây sau, cô đưa một bàn tay khác lên tát lên má trái vẫn còn bình thường của Quý Tĩnh Hàm!

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!