Ông Xã Là Giáo Sư! Mau Chạy

/

Chương 13: 13: Nhật Bản 4

Chương 13: 13: Nhật Bản 4

Ông Xã Là Giáo Sư! Mau Chạy

Tiểu Phỉ Thúy

4.129 chữ

26-06-2023

Đặt cô xuống giường, muốn lấy khăn ướt lau người cho cô thì lại bị cô giữ chặt:

“ Cố Nhất Thiên...!hức...!anh cái tên...!hức...!khốn nạn này...!hức...!không nói cho em biết” cô vừa say vừa nói mớ.

“ Tuyết nhi, em buông ra đã.

Để anh lấy khăn lau người rồi thay đồ cho em được không? Ngoan”

“ Không, em không buông nhỡ anh lại đi nữa thì sao?” cô càng siết chặt anh hơn.

“ Anh sẽ không đi nữa, được không? Nếu em cứ như vậy anh sẽ , mất kiểm soát đó”

“ ưm...!Nhất Thiên em nóng”

“ Rồi, để anh thay đồ cho em”

Vì cô đang say rượu nên cả người đều ửng hồng, khuôn mặt hết sức khiến người ta hiểu lầm đó là khuôn mặt gì, cơ thể uốn éo trên nền ga đơn sắc càng làm tôn lên làn da trắng mịn của cô.

Anh không kiềm chế được lập tức hôn lên đôi môi căng mọng.

Môi lưỡi triền miên cắn mút không ngừng.

Hai người bắt đầu thở dốc nhiệt độ căn phòng bắt đầu tăng lên vì khung cảnh bên trong.

“ Tiểu yêu tinh nhà em là đang câu dẫn anh sao?” anh tiếp tục lướt xuống xoa nắn hai quả đào căng mọng làm Tiểu Tuyết không kiềm được mà phát ra những tiếng rên rỉ.

“ Tiểu yêu tinh dâm đãng, anh sẽ cho em biết thế nào là thiên đường” vừa dứt lời anh thoát y đưa ** *** đã cưng lên từ bao giờ ra ngoài, lột bỏ chướng ngại duy nhất trên người cô.

Bàn tay săn chắc dọc theo bờ eo đi xuống “ vùng đất cấm” mà trêu chọc bên trong.

“ ưm...!Nhất Thiên...!em không...!không được rồi...!a...” d*m thủy chảy ra ướt cả ga giường, cô dựa vào người anh vì mất sức.

“ Bảo bối, em thật mân cảm a” vừa nói anh liếm lên vành tai cô.

Cô không chịu được mà phát ra tiếng rên, ôm chặt lấy bờ vai răn chắc của anh.

Cảnh xuân ngay trước mắt không thể không ăn.

Anh đem đầu lưới trêu đùa hai quả anh đào trước mặt càng làm cô ôm anh chặt hơn.

“ Bảo bối thả lỏng, em muốn siết chết anh sao?” bên trong cô quá khít làm anh suýt chút nữa thì bắn ra.

Đêm nay anh cảm thấy hạnh phúc vì cô đã nhận ra anh mà cô còn đợi anh bao nhiêu năm nay làm anh càng yêu cô hơn, quyết định phải bảo vệ cô thật tốt, không để cô bị tổn thương, cả đời này anh sẽ ở bên cô mãi mãi.

Cả đêm này hai người triền miên không dứt.

Rất lâu sau đó anh mới thỏa mãn phóng thích toàn bộ tinh hoa vào bên trong cô.

Căn phòng được ánh trăng chiếu sáng qua cửa sổ mờ ảo.

Nhiệt độ trong phòng tăng cao hai thân ảnh khít khao ôm nhau ngủ, trông rất lãng mạn.

....

8 giờ ngày hôm sau, mặt trời lên cao rồi hai người vẫn còn ngủ say.

Tiếng chuông điện thoại reo lên.

“ CỐ NHẤT THIÊN, bây giờ mấy giờ rồi hả? Còn không mau dậy cho mẹ” đầu dây bên kia là mẹ anh, bà đang rất cục xúc đây mà để mọi người chờ lâu như vậy.

Tiếng của bà to đến nỗi làm cô cũng bị đánh thức.

“ Dậy thôi” anh hôn cô một cái lên chán.

“ừm”

Nhưng mà cô không xuống nổi giường a, đêm qua anh hành hạ đến nỗi đau nhức cả người đến ngồi dậy cũng khó khăn.

Trên người đều là vết hôn do anh để lại nhiều vô số.

“ Không xuống được giường?” anh thấy cô nhăn mặt mà vẫn chưa đứng dậy.

“ Không, không sao em đi được.

A, anh làm gì vậy?” anh đọt ngột nhấc bổng cô lên sải bước đến nhà tắm.

“ giúp em thôi “

Cô cũng cứ vậy mà để cho anh bế vào nhà tắm.

Dưới đại sảnh của khách sạn.

Hai bà mẹ đang sốt sắng lên vì cô và anh mãi không xuống dưới.

“ hai đứa đó lâu như vậy.

Phải cho một trận.

Đáng lẽ nên cho chúng nó mỗi đứa một phòng như vậy sẽ không lâu như bây giờ” mẹ của cô và anh đang tức tới tím người luôn rồi.

“ mẹ, ba, bác trai, bác gái, chúng con xuống rồi” hai bạn trẻ từ trong thăng máy đi ra.

“ ai da con gái con đứa ngủ không biết đường dậy” mẹ cô véo má cô một cái.

“ mẹ, đau đó”

“ Xin lỗi mọi người là lỗi của con, tối qua tụi con ngủ hơi muộn” anh là đang lên tiếng giúp cô hay làm cô xấu hổ không hố chôn đây a.

“ Anh nói gì vậy? Đừng nói nữa” cô ghé tai anh thì thầm.

Hai bà mẹ quay sang nhìn nhau cười tủm tỉm bắt đầu thì thầm:

“ bà nghe thấy không? Đêm qua ngủ muộn đó.

Sắp có cháu bế rồi, haha”

“ Mẹ, bác gái, không phải vậy mà” cô đỏ hết cả hai má xấu hổ chỉ muốn đào cái lỗ để chui xuống.

“ được rồi mấy người có muốn đi chơi không hả? Muộn rồi đó” hai ông bố cùng nhau nói.

“ A, đi chứ đi chứ.

Chúng ta xuất phát thôi”

Nhìn vào gia đình hạnh phúc này ai cũng ao ước được như vậy quá ấm áp quá hòa thuận.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!