Chương 4

Ông Tơ Bà Nguyệt Se Duyên Chạy Đằng Trời

3.359 chữ

21-01-2023

Làng vân khánh lúc này từng nhóm từng nhóm người đứng xếp hàng trước cửa nhà họ Đoàn đúng vậy là nhà họ Đoàn, ông bà Đoàn có hàng trăm căn nhà rải rác khắp nơi để tiện cho việc đi mần ăn xa khỏi lo không có chỗ ngủ, đây là một trong số những căn nhà đó, lúc này đây cô cả nhà họ Đoàn đến đây phát gạo từ thiện dân làng chuyền tai nhau nên kéo đến đây nhận gạo, từ trong nhà đi ra nhóm người hầu nam có nữ có, nam vác gạo ra nữ phát cho mọi người bánh bao mỗi người hai cái, lúc này có một cô gái đang đi ra chỉ thấy cô mặc một bộ áo dài trắng, chiếc dạt áo đong đưa theo gió từ từ bước ra, khi cô hoàn toàn đi ra ngoài mọi người mới thấy mặt của cô, vẻ đẹp hiền dịu, thuần khuyết như hoa sen, không cần nói mọi người ở đây ai cũng biết cô là ai rồi, cô cả nhà họ Đoàn, Đoàn Mai Chi năm nay 29 tuổi không muốn lấy chồng, biết bao nhiêu người đến dạm hỏi cô, cô điều lấy lý do muốn ở vậy trả hiếu cho cha, mẹ cô và làm thiện tích đức.

Cô cả nhẹ nhàng mỉm cười nói với bà con "Đây là đợt phát gạo cuối cùng trong ngày những bà con dân làng nào chưa có, ngày mai lại nhận tiếp, còn những ai có rồi làm phiền mọi người nhường phần lại cho những bà con khác Mai Chi xin cảm ơn bà con nhiều." nói xong cô cả quay đầu lại bảo với Liên con hầu của cô:

"Con đi kêu mọi người phát gạo đi."

"Dạ, cô." Liên nghe cô cả bảo xong đi lại mấy người hầu nam kêu bọn phát gạo, mấy người hầu gật đầu bắt đầu phát gạo.

Trong lúc đang phát gạo có một chiếc xe ô tô màu đen chạy đến dừng lại trước sân, cô cả nhìn chiếc xe màu đen rất quen mắt hình như đây là xe của cha,mẹ mà bộ cha, mẹ xuống đây sao mà không nói trước cô biết để cô đón, trong lúc cô cả đang suy nghĩ.

Minh xuống xe mở cửa cho cô hai, cô hai bước xuống xe nhìn chị cả của mình rồi mỉm cười chị cả của cô vẫn vậy, vẫn bộ dáng đó, vẫn vẻ đẹp thuần khiết đó

Cô cả nhìn người con gái bước ra từ xe của cha, mẹ mình khoan từ từ rất quen mắt nhe, không phải, không phải đó là " Quỳnh Anh là em phải không Quỳnh Anh."

Cô cả vừa gọi vừa chạy lại chỗ cô hai mất đi vẻ dịu dàng thường ngày bây giờ cô cả chỉ muốn xác nhận có phải, em của cô đã về rồi hay không thôi.

Cô hai nhìn cô cả đang chạy lại chỗ mình bất đắc dĩ cười khổ, còn đâu cô cả dịu dàng nết na thường ngày nữa chứ, cô hai giang hai tay ra đón lấy chị mình

"Coi kìa coi kìa nết na thường ngày đâu hết rồi hả chị?" cô hai vừa cười vừa nói.

Cô cả mặc kệ em nói gì, vẫn vui mừng ôm lấy em mình một cái thật chặt năm năm, năm năm đó "Sao...sao nói một tháng nữa em mới về mà?" ôm xong cô cả mới hỏi

"Vâng đúng là một tháng nữa em mới về, nhưng em muốn về nhanh nên em đã nói với thầy là đẩy nhanh khóa học của em, sau đó em mới đánh dây thép về với cha ngay cả mẹ cũng không biết là em về nữa là, sao chị biết được ha.. .ha." cô hai cười vui vẻ cười nói.

Cô cả nhìn cô hai đang cười vui vẻ, nhịn không được đánh vô đầu em cái bốp chát

"Ui da đau sao chị nỡ lòng nào đánh em hả chị( ᵒ̴̶̷᷄ д ᵒ̴̶̷᷅)." cô hai xoa chỗ bị cô cả đánh nhìn cô cả với ánh mắt uất ức

"Ai kêu em giấu chuyện em về sớm hơn dự kiến chi, làm chị không đón được em về nhà đầu tiên." cô cả cũng tức giận nha chơi gì không chơi chơi giấu cô chuyện này ( ̄ヘ ̄;).

Tiểu kịch trường :

Cô cả " coi đó coi nó giấu tôi chuyện quan trọng này coi được hen, đánh một cái là nhẹ rồi (*^‿^*)

Cô hai kiểu (((;ꏿ_ꏿ;)))( : ౦ ‸ ౦ : ) ủa chị, dịu dàng thường ngày đi đâu hết rồi chị

Cô cả : hừm╮(╯_╰)╭

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!