Chương 92: Thư ký và chiến dịch

Omega Giả Làm Nam Thư Ký Beta Cho Thượng Tướng Thô Bạo

Công Tử Nhu

12.102 chữ

12-07-2023

Edit: Nynuvola

"Em......" Lucas quát khẽ: "Ban ngày ban mặt, đồi phong bại tục!"

"Tôi không mắc mưu của em đâu!"

Lạc Nhiễm nhìn bàn tay mình bị hắn tóm chặt đặt trên đỉnh đầu đè vào tường, ý cười lấp ló: "Ban ngày ban mặt, đồi phong bại tục."

Lucas hừ một tiếng, lập tức cúi xuống hôn lên môi y, hung hăng mài nghiền.

Lạc Nhiễm hơi nhíu mi, chống tay muốn đẩy người ra.

Đúng là giữa thanh thiên bạch nhật thật, nhưng chỗ hành lang này không thiếu người đến người đi đâu......!

Môi hôn ngày càng nóng bỏng nhiệt tình, hô hấp cũng trở nên hỗ loạn.

Lucas ôm thật chặt người, môi dời đến chiếc cằm của y gặm cắn.

"Thượng tướng ngài là chó...... Ức."

Hắn ngậm mút yết hầu Lạc Nhiễm, nhắc nhở: "Đã bảo em phải gọi tên tôi mà."

Hắn đè giữ sau gáy y, cắn xuống tuyến thể của Lạc Nhiễm.

"Lucas!" Lạc Nhiễm ngăn chặn: "Mình về phòng đi."

Lucas cười cười, bế người lên trở về phòng.

Nửa ngày sau, kết quả xét nghiệm đưa ra.

Đang trong giai đoạn đặc thù, vì vậy hiệu suất cũng nhanh hơn so với ngày thường rất nhiều.

Trong phòng họp, Hạ Chí đứng phía trước, chỉ vào báo cáo trên màn hình chiếu vừa giải thích.

"Những suy đoán của chúng tôi trước đó về EX1 đều chính xác, hơn nữa chúng tôi phát hiện." Hạ Chí nói: "Đây là một con trùng mẹ, trong hệ thống xã hội của loài động vật này thì trùng mẹ là tồn tại cao quý nhất, do nó phụ trách gây giống và bảo vệ bầy đàn. Bởi thế chúng trời sinh luôn muốn bảo vệ con cái của mình, đương nhiên cũng có năng lực bảo vệ."

Hạ Chí chỉ vào lớp giáp cứng trên con trùng: "Chỉ có trùng mẹ mới có thể tự sản xuất ra giáp cứng và phóng thích khiến những phiến đá nhiễm phóng xạ, trùng đực và ấu trùng kỳ thật rất nhỏ, trùng mẹ ban đầu cũng nhỏ thôi, nhưng khi tuổi tác dần tăng lên, bọn chúng tạo ra ngày càng nhiều vỏ cứng."

"Nói cách khác, lớp giáp cứng ở trùng mẹ càng dày thì địa vị càng cao."

"Cho nên con trùng mẹ kia cho đã coi Lạc thư ký như con mình."

Lạc Nhiễm cau mày.

Thì ra là thế, bọn họ đoán không sai.

Khó trách con sâu kia cứ bướng bỉnh muốn đưa y đi theo nó.

Lucas nhìn Lạc Nhiễm.

Chuyện này xem ra khó rồi.

Hạ Chí tiếp tục: "Thực vật mà Lạc thư ký mang về, trải qua nhiều lần xét nghiệm và kiểm tra, xác thực có thể hóa giải tác dụng phụ từ phóng xạ mà UNK gây ra!"

Lời này vừa nói, mọi người trong phòng bỗng ồn ào.

Điều đó chứng tỏ, UNK có thể được tinh luyện sử dụng.

Nhưng phải dùng với số thượng thích hợp, chứ không giống chủ trương trước đây của Đại hoàng tử là tiêm vào người thậm chí khai thác hàng loạt.

"Tôi đã phong tỏa tin tức, những nhân viên tham gia tại viện nghiên cứu sẽ không lộ ra chút tin tức nào."

Hạ Chí nói: "Chờ Thượng tướng và Nhị hoàng tử quyết định."

"Ừm."

Lạc Nhiễm suy nghĩ, nói vậy thì gϊếŧ chết hay đuổi trùng mẹ đi không còn quan trọng, nó làm việc và nghỉ ngơi dẫn đến sự xuất hiện của UNK, hiện tại nếu tác dụng phụ của UNK có thể bị khắc chế, vậy sử dụng UNK đúng cách không còn là chuyện xấu nữa.

Lucas hỏi: "Có biện pháp gì để trùng mẹ về lại đất ngầm không?"

"Không có." Hạ Chí lắc đầu: "Trừ phi nó đạt được mục đích cuối cùng."

"Nếu đã như vậy, việc của con sâu lớn tạm hoãn lại, lúc nó làm tổ sẽ không rời khỏi hang động, cứ tạm thời thế đi." Lucas phất tay: "Tinh khấu ở ngoại ô Trọng Hoa mới là mục tiêu hàng đầu của chúng ta."

"Vâng!"

Khu mỏ quặng ngoại ô Trọng Hoa bị tinh khấu chiếm cứ, quân lính Đế Quốc đã tìm được một con đường thích hợp nhất để tiến công.

Màn hình chiếu thay bằng tấm bản đồ lớn, bản đồ là do Mục Viễn cung cấp, có thể nhận ra những con đường đi vào cực kỳ rắc rối và phức tạp.

Thảo luận một lát, Lạc Nhiễm lại cảm thấy có chút buồn nôn.

"Lạc thư ký?" Vương Thu Dương ngồi đối diện Lạc Nhiễm, phát hiện lập tức lo lắng hỏi: "Lạc thư ký sao thế?!"

Lời vừa thốt ra nguyên cả phòng họp đều gấp gáp, mọi người đua nhau đổ dồn ánh mắt về phía y.

Hạ Chí mang thuốc và nước ấm đến cho Lạc Nhiễm.

"Không sao." Lạc Nhiễm nhận, xoa ngực nói: "Tiếp tục."

Lạc Tinh Nguyên không yên tâm: "Em muốn đi nghỉ ngơi không?"

"Phải phải!" Freeman không chớp mắt.

Mấy người phó tướng, bao gồm cả Lạc Tinh Nguyên đến bây giờ vẫn cảm thấy kỳ diệu.

Lạc thư ký ấy thế mà lại là Omega thơm tho mềm mại, luôn thích làm nũng......

Quân bộ tiền tuyến bọn họ không có Omega, nhưng Lạc Nhiễm không những có thể đánh giặc mà còn lĩnh quân được, vài năm gần đây xử lý việc trên công ty hay quân bộ rất thoả đáng, khiến Lucas không phải bận tâm về sau, quân bộ trên dưới đều bằng lòng tuân theo và cảm kích.

Chuyện này quá khó tin, dẫn tới hiện tại mọi người luôn vô thức muốn chăm sóc y nhiều hơn một chút, huống hồ trong bụng y còn đang mang thai người thừa kế ưu tú tương lai của Đế Quốc.

"Tan họp trước." Lucas tắt màn hình: "Giờ đã khuya, chờ sáng ngày mai Mục Viễn và quân đội Lạc Băng đến hẵng mở họp lại."

"Vâng!"

Đợi phòng họp vắng bóng người, Lucas mới tiến lên nhẹ nhàng xoa đầu Lạc Nhiễm, nói vất vả cho em rồi.

"Em ổn." Lạc Nhiễm ngoài miệng nói không sao, nhưng vẫn giơ tay túm ống tay áo của hắn.

Omega mang thai tự nhiên sẽ trở nên dính Alpha hơn, Lạc Nhiễm càng thêm ỷ lại vào tin tức tố của Lucas.

"Thượng...... Lucas......"

"Hửm?"

"Em có thể...... Mặc áo khoác của anh không?" Y đỏ tai giải thích: "Như vậy có thể giảm bớt phiền phức cho anh."

Soạt——

Hắn ngay lập tức cởi đi áo khoác tự mình mặc vào cho Lạc Nhiễm.

"Áo khoác cho em, người cũng cho em." Lucas cười tươi rói: "Em muốn ôm thì nói với tôi, gọi tôi bất kỳ lúc nào cũng được."

Lạc Nhiễm giữ lấy khoác trên người mình, chiếc áo khoác lớn hơn hình thể của y vài số, nhẹ giọng "Dạ" một tiếng.

Sau đó hắn đến cục quân sự xử lý cơ giáp, Lạc Nhiễm định trở về phòng ngủ bù, gần đây y càng ngày càng thích ngủ.

Trên đường về bắt gặp Lạc Tinh Nguyên đã đứng sẵn, tựa hồ như đang đợi y.

Lạc Nhiễm cong môi: "Anh."

"Nhiễm Nhiễm......" Lạc Tinh Nguyên nhìn y, ngập ngừng muốn nói.

Lạc Nhiễm hỏi: "Dung phó tướng sao rồi?"

"Sức khỏe cậu ấy ổn, khôi phục khá tốt." Lạc Tinh Nguyên thoáng dừng một chút, nói: "Nhiễm Nhiễm, chuyện kia......"

"Sao ạ?"

Lạc Tinh Nguyên cúi đầu, gãi gãi sau gáy: "Anh trai xin lỗi em, Nhiễm Nhiễm, anh và cha mẹ không biết em là Omega......"

Lạc Nhiễm sững sờ.

Lạc Tinh Nguyên đỏ mặt: "Là anh có lỗi với em, không chăm sóc tốt cho em."

"Là anh không đúng."

Lạc Tinh Nguyên nghĩ đến chuyện khi Lạc Nhiễm vừa thành niên, một Omega mà phải ra bên ngoài làm việc kiếm tiền cho anh ăn học, sẽ chịu biết bao vất vả và tủi thân.

Anh căn bản không giống một người anh trai.

"Không liên quan, chuyện đã qua rồi mà, chúng ta đã nói sẽ không nhắc lại chuyện trước kia." Lạc Nhiễm nhấc tay khẽ vỗ bả vai Lạc Tinh Nguyên: "Giờ không phải rất tốt sao?"

"Ừm." Lạc Tinh Nguyên đảo mắt sang chiếc áo khoác quân phục trên người y, mỉm cười: "May mà có Thượng tướng."

Lạc Nhiễm nhẹ nhếch khóe môi.

"Nhà chúng ta thật sự nợ em quá nhiều." Lạc Tinh Nguyên thở dài nặng nề.

Nói đoạn anh giang hai tay cánh tay nói: "Tới đây nào, anh ôm một chút."

Khắp người Lạc Nhiễm đều là tin tức tố của Lucas, sẽ khiến Lạc Tinh Nguyên cảm thấy không khỏe, vì vậy họ cũng chỉ nhàn nhạt ôm hờ.

Vậy là đủ để truyền tải cảm xúc rồi.

Lạc Nhiễm thấp giọng: "Đừng nói nợ...... Là may mắn của em."

Năm đó y mất đi người nhà và toàn bộ dòng tộc, nhờ con sâu nuôi dưỡng hơn một năm mà tình cờ sống sót, mất trí nhớ, mất đi ngôn ngữ, lúc được đưa đến cô nhi viện ngoại trừ Thượng tướng Alton giúp y tìm giáo viên phụ đạo ra, không có gia đình nào muốn nhận nuôi y cả.

Là Lạc Thành đến làm giáo viên dạy học cho Lạc Nhiễm, thấy đứa nhỏ này đáng thương liền đưa về nhà tự mình chỉ dạy tận tình từng con chữ một.

Lạc Nhiễm hơi nhoẻn miệng cười: "Thời gian tới em về nhà, thể nào cũng bị cha dạy dỗ chuyện giấu giếm giới tính cho mà coi."

"Em sợ cái gì, có Thượng tướng chống lưng cho em." Lạc Tinh Nguyên hỏi tiếp: "Còn cả, sau khi chiến dịch lần này kết thúc, em và Thượng tướng sẽ lên kế kết hôn chứ? Toàn Đế Quốc đều đang mong đợi bọn em kết hôn sinh con, đợi đến lúc công bố chuyện đứa bé chắc mọi người phát điên mất."

"Em không biết nữa ......" Lạc Nhiễm có chút ngượng ngùng: "Để coi ngài ấy thế nào đã."

Lạc Tinh Nguyên nhướng mày: "Thượng tướng còn chưa cầu hôn hay nhắc đến à?"

"Không có." Lạc Nhiễm bất đắc dĩ: "Thượng tướng không phải kiểu người sẽ đi cầu hôn, dù kết hôn thì cũng chỉ thích đơn giản tùy tiện."

Lucas là thẳng nam chân chính, Lạc Nhiễm cũng không có cách nào tưởng tượng nổi dáng vẻ hắn lãng mạn cầu hôn hay chuẩn bị cho lễ cưới.

Hai người vừa đi vừa nói, Lạc Tinh Nguyên tiễn y về tận phòng.

......

Ngày hôm sau, Mục Viễn mang theo đại quân Lạc Băng hội hợp, Lucas đi còn đường phía Đông, trong khi Mục Viễn đi con đường phía Tây, hai bên cuối cùng tụ lại, Mục Viễn thu hoạch cũng khá dồi dào, suốt đường đi tiêu diệt không ít tinh khấu.

Qua hai ngày, hoàn thiện lộ trình và kế hoạch xong xuôi, đại quân Đế Quốc lập tức khởi hành đến quặng mỏ trước.

Lúc sắp xuất phát, phía bên tinh khấu đột nhiên cử "Sứ thần" tới đàm phán.

"Yêu cầu của chúng tôi rất đơn giản." Sứ thần là một tên ba gai, thái độ rất kiêu ngào, ngồi cuối bàn họp nói với Lucas: "Liệp Hồ chỉ có một yêu cầu, để chúng tôi chính thức tập tịch thủ đô, cấp quyền công dân, chúng ta không đánh nữa, ngừng chiến, Đế Quốc tốt mà chúng tôi cũng tốt, thế nào?"

Lucas nhướng mi, mở miệng: "Có ! Cái ! Rắm!"

Đây là yêu cầu duy nhất của tinh khấu, nhưng cũng là điều tất yếu nhất mà Đế Quốc không thể đồng ý.

Chấp nhận nó thì những người đã hy sinh trước đó trên chiến trường đều trở nên vô nghĩa.

Chấp nhận nó, tương đương với việc bán Đế Quốc cho kẻ ác, dẫn sói vào nhà, mở rộng cửa lớn cho chúng có lý do quang minh chính đại cướp bóc.

"Chúng tôi có thể thỏa hiệp." Sứ thần xìu mặt: "Chúng tôi sẽ ký tên lên hiệp ước, rằng nhau khi nhập tịch không gây chuyện, cũng có thể cung cấp vật tư."

Sứ thần cười: "Thượng tướng, một câu nói của ngài có thể giữ được tính mạng của rất nhiều người, ngưng cuộc chiến này, ngài hẳn biết phải làm như thế nào."

Lần đàm phán này, phía hội đồng, hoàng thất Đế Quốc và Lạc Băng cử người tới, Mục Viễn cũng ở đây, có điều quyết định cuối cùng vẫn dựa vào Lucas.

"Ta nói lại lần nữa." Ý cười của hắn không giảm: "Có cục shit."

"......" Sắc mặt sứ thần biến đổi, hừ lạnh: "Thượng tướng, nếu không ngài cho điều kiện đi?"

"Điều kiện rất đơn giản." Lucas nói: "Mang vũ khí và người cút đến một hệ Ngân Hà khác, muôn đời muôn kiếp không quay trở lại, Đế Quốc chúng ta không phải không thể thu binh."

Sứ thần đồng dạng nở nụ cười: "Cái rắm."

"Một khi đã như vậy, kết cục tường tận, không có gì để nói với nhau nữa." Mục Viễn đứng dậy, vẫy vẫy tay, bảo phó tướng của mình tiến lên.

Sứ thần đề phòng nói: "Hai nước giao chiến, không gϊếŧ sứ thần."

Lucas cười nhạo, hắn tất nhiên không động tới sứ thần, nhưng muốn dọa người một chút.

"Đương nhiên sẽ không gϊếŧ, nhưng Đế Quốc chúng ta có rất nhiều hình pháp." Vương Thu Dương vui vẻ: "Sao mà gϊếŧ được chứ, chờ đợi lâm hạnh còn không hết nữa là."

Freeman phối hợp hùa vào: "Là trải nghiệm cao quý dành cho thành viên đó."

Sắc mặt Sứ thần hơi tái đi, mạnh miệng nói: "Các người...... Đế Quốc chỉ có chút xíu lòng khoan dung như vậy sao?"

"Khoan dung nhiều thế nào, lập tức thể biết ấy mà."

Sứ thần bị lôi đi, Lạc Nhiễm có thể nghe thấy tiếng kêu rên của gã ngoài cửa truyền đến, chắc là bị dọa xám hồn rồi.

Y dở khóc dở cười.

Lucas đứng dậy đến phòng cơ giáp, Lạc Nhiễm cũng đuổi kịp.

Nhìn sang người bên cạnh, hắn nhỏ giọng: "Qua một cứ điểm nữa sẽ đến quặng mỏ."

"Vâng."

"Em có thể chứ?"

Lạc Nhiễm kéo áo khoác quân phục của Lucas trên người, khẳng định: "Em có thể, Thượng tướng đừng lo."

"Hơn nữa có Freeman và Vương phó tướng ở đây, ngược lại phía bên Thượng tướng ......"

Quân chia làm hai nhóm, y một bên, Lucas một bên.

Lạc Nhiễm nói: "Thượng tướng nhất định phải chú ý an toàn."

"Ừm."

Lucas mở rộng vòng tay với y, khẽ cười: "Ôm một cái, sạc điện cho Thượng tướng nhà em nào."

Đây là nghi thức thường lệ giữa bọn họ, kéo dài nhiều năm, hiện giờ cũng không ngoại lệ.

Lạc Nhiễm vươn tay ôm lấy Lucas.

"Sạc xong, cũng sạc điện cho Omega đang lĩnh quân của tôi một chút." Hắn nhanh chóng hạ một nụ hôn nơi má y.

Mấy phó tướng còn lại không khỏi mỉm cười.

"Vậy, hẹn gặp lại tại quặng mỏ."

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!