Ở Rể (Chuế Tế)

/

Quyển 1 - Chương 5: Gà mái xuống sông

Quyển 1 - Chương 5: Gà mái xuống sông

Ở Rể (Chuế Tế)

Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu

15.778 chữ

11-07-2023

Buổi sớm mùa thu, phương đông mờ mờ sáng, sương mù trắng bạch bao trùm cả thành phố cổ, từng chiếc từng chiếc thuyền hoa trên sông Tần Hoài chầm chậm trôi trong sương mù dày đặc như điện ngọc cung quỳnh phiêu phù phía chân trời.

Chìm trong sương thu dày đặc, Ninh Nghị vừa rên rẩm vừa chạy dọc theo bờ sông Tần Hoài, lịch tập buổi sáng đã được cố định, dẫu sao thì gã cũng có nhiều thời gian. Hai bên đường lớn là kiến trúc gạch gỗ cổ kính nhấp nhô, có đủ loại cây cối, thuyền hoa trôi dọc sông, thỉnh thoảng lại thấy thuyền công hay nữ nhân mệt mỏi trong sương mù xuất hiện nơi đầu thuyền.

Thành Giang Ninh đang vào tiết giao mùa đẹp nhất trong năm, cái vẻ ồn ào náo nhiệt phồn hoa sau một đêm bỗng nhiên tan hết, ngày mới đầy sức sống bắt đầu. Sau khi mở của thành, những người trồng rau vội vội vàng vàng, các nhà cung cấp lục tục tiến vào rồi tỏa đi các chợ. Lượng người không nhiều nhưng mang đến cảm giác cuộc sống thật tươi mới. Đôi khi cũng bắt gặp được một ai đó mặt mũi mệt mỏi, chân thấp chân cao vội bước ven đường, thậm chí áo quần mũ mão xộc xệch, hơn phân nửa là những kẻ qua đêm trong thanh lâu, buổi sáng có việc nên vội rời đi. Các cửa hàng cũng đã thoáng mở cửa, lúc này đám ăn mày vẫn chưa thức giấc.

Hạnh phúc thường đến từ những điều bất hạnh, gọi là phồn hoa cũng bởi có sự so sánh đó. Đối với người từng trải qua cuộc sống nơi thành thị hiện đại như Ninh Nghị, Giang Ninh có phồn hoa hơn nữa cũng chỉ vậy mà thôi. Nhưng những chuyện đó đều không quan trọng, cái vị cổ kính tự nhiên kia mới là chân thật nhất, cuộc sống ở nơi đây phần lớn là những người dễ dàng hài lòng, thu hoạch vừa đủ ấm no là có thể tươi cười rạng rỡ.

Thi thoảng Ninh Nghị và Tần lão nói về những chuyện như thế này, Giang Ninh là một tòa thành rất tốt nhưng cũng có ăn mày ở khắp mọi nơi kết bè kết lũ, hiện tượng bán trẻ em, bán phụ nữ cũng không hiếm thấy. Đương nhiên ở đây có nhiều phú hộ, nếu có thể đưa con cái vào một phủ đệ không tệ nào đó để làm tiểu nha hoàn, vậy ngày sau cũng khỏi lo chuyện ăn chuyện mặc, xem như là tổ tiên tích đức. Tần Hoài vốn là chốn trăng hoa, cuộc đời những cô bé xinh tươi nghèo khổ cũng có nhiều ngã rẽ. Nếu tương lai có thể học được văn thơ ca hát, gặp được tú bà có lòng tốt thì hoặc trở thành danh kỹ bán nghệ không bán thân, hoặc may mắn hơn có thể được gả làm tiểu thiếp cho một nhà đại phú hộ nào đó. Nhưng phần lớn số phận không tốt, chỉ còn nước bán thân cả đời, tới lúc tuổi già phai sắc tú bà mới thương thả tự do cho. May mà nơi đây hơn những nơi khác ở chỗ tự hình thành một quy tắc, nếu như giữ được quy tắc này thì kẻ xấu số cũng có thể tà tà mà sống qua một đời, đương nhiên mọi chuyện cũng chỉ là tương đối, đó là:

kỹ nữ về già nếu không có tiền sẽ được điếm phường thu dụng để làm những việc lặt vặt mà không ném ra đường.

Sống ở nơi đây ít ra vẫn còn lương tâm cùng một chút phúc lợi. Nếu không phải ở những thành thị như Giang Ninh, Dương Châu thì những điều này chưa chắc đã được bảo đảm.

Chăn ngựa cũng là một loại công việc, những năm sau này nghề chăn ngựa nổi danh thiên hạ ở Dương Châu bắt đầu từ thời Minh. Thực tế lúc này cũng có nghề dạng đó nhưng quy mô chưa lớn, dù sao ở dải đất gắn với trăng hoa này thì đó sự chọn lựa tốt nhất. Số mệnh và cuộc sống của những cô bé chăn ngựa này so với những người bị bán vào thanh lâu làm kỹ nữ thì còn tốt hơn rất nhiều. Về sau nếu có cơ hội thì chí ít các nàng còn có thể học cầm kỳ thi họa, làm thơ, ca hát. Ngày sau nhiều khả năng bước lên được hàng ngũ danh kỹ.

Mỗi khi đến mùa lũ chắc chắn sẽ có người gặp nạn, thu hoạch mùa màng bị giảm sút. Chẳng may gặp phải năm mùa màng thất thu, ví dụ như vỡ đê Hoàng Hà hoặc thiên tai gì đó thì đô thành lại căng thẳng mất một thời gian. Quân đội phải gác cổng thành để ngăn nạn dân chạy vào, tri phủ triệu tập các phú thương để thương nghị. Thực tế là phát động quyên góp tài lực, mọi người chung tay đóng góp bát cơm bát cháo..

Số người chết cóng trong mùa đông cũng phải dựa vào mùa màng. Mùa màng tốt thì chết ít, mùa màng không tốt thì khỏi nói cũng biết. Ăn mày rất khó qua được mùa đông, nếu trời có tuyết rơi, đến ngày hôm sau sẽ thành một đống ôm nhau đông cứng mà chết. Nhìn riết thành quen mắt.

Những chuyện thế này gặp nhiều mãi thành quen, thỉnh thoảng Tần lão cũng nói:

- Đây không phải là thời đại tốt.

Thời đại tốt thì cũng có, những năm đầu của triều Vũ có thể coi là thời thái bình thịnh trị, ca hát mừng Vũ Hằng Đế, Vũ Huệ Tông hùng tài đại lược vân vân.. Ninh Nghị nghe xong đầu váng mắt hoa. Bất kỳ triều đại nào cũng có cảnh ca múa mừng thời đại thái bình, triều Vũ lúc này cực giống với cuối thời Bắc Tống, xa chốn Giang Nam tương đối giàu có và đông đúc này là một số thế lực nông dân đang nổi dậy, trộm cướp, thổ phỉ tuyệt không hiếm. Phía bắc là Đại Liêu do họ Da Luật thống trị mấy lần xâm phạm biên giới. Cứ phạm biên là lại nghị hòa, mấy năm trước ký hiệp ước xưng huynh gọi đệ, đương nhiên Liêu huynh Vũ đệ, nhưng ký thì cứ ký mà đánh thì cứ đánh, xâm phạm biên giới quy mô nhỏ chưa từng dừng lại.

Ninh Nghị tuyệt không vì những chuyện này mà lo lắng, mối nhục Tịnh Khang(1) còn chưa xảy ra, mà bởi hoàng đế khác nhau nên nếu xảy ra khẳng định kết quả cũng khác, hoàng thượng vẫn chưa dời đô tới Giang Ninh, quốc lực của quốc gia này còn, nếu muốn đánh vẫn có thể cố gắng chèo chống. Dẫu triều Vũ có rập khuôn lại hình thức của Nam Tống mà dời đô, thì chẳng phải là Nam Tống cũng chống đỡ được một thời gian dài đó sao?! Còn chuyện nước Kim đánh tới, chính mình hẳn đã xong đời từ lâu.

"Bốn trăm tám chục chùa Nam quốc, nhiều ít lâu đài lẫn khói mưa" (2)

Nhưng đó là chuyện Nam Tống – Ài, còn chuyện này chỉ có vẻ bề ngoài giống thời Nam Tống thôi..

Ninh Nghị thầm nghĩ một chút, không thấy có kết quả gì bèn gạt qua một bên. Quản làm gì, dẫu có là Nam Tống đi chăng nữa thì cuộc sống vẫn không có gì vướng mắc.

Gã không có ý định cứu vớt dân tộc Trung Hoa hay là tới cổ đại kiến lập một sự nghiệp ngàn đời, gã vốn đã mệt mỏi, không còn đủ lòng nhiệt huyết nữa. Từ lâu đã quen thuộc với rất nhiều bất công, rất nhiều đen tối. Dẫu người đời có đau khổ cũng không khiến gã đồng tình hay chia sẻ, không phải là không có, mà là không đủ. Còn mấy cái việc làm hoàng đế tạo ra sự nghiệp ngàn đời, chuyện kẻ chỉ sống sáu mươi năm lại lo chuyện một trăm hai mươi năm hoàn toàn là ấu trĩ. Nhưng cũng phải nói, những lúc nhàm chán, ví dụ như lúc vừa chạy xong mồ hôi đầm đìa mà đứng lặng nghỉ ngơi ven sông Tần Hoà, Ninh Nghị sẽ vô thức suy nghĩ về những điều kia, xem ra cũng có chút ít tích cực.

Nếu thật sự muốn làm chuyện gì đó, thân phận kẻ ở rể dẫu có phiền phức nhưng cũng không quá lớn. Thời đại này cơ hội kinh doanh có ở khắp mọi nơi, đồ ăn chưa có bột ngọt, phương pháp chế bột ngọt gã ít nhiều cũng biết. Nói thì đơn giản nhưng trong thực tế sẽ có đôi chỗ phức tạp, có điều bỏ ra một năm đại khái là vẫn có thể sản xuất được, rồi thu thập vài món ăn mới, làm một khu ẩm thực theo kiểu nấu ăn hiện đại, nhiều ít cũng kiếm được một mớ.

Thời đại này không có âm nhạc. Một kẻ có thể tải hàng loạt nghe hàng loạt bài hát mới mỗi ngày, bỗng tới sinh hoạt trong thế giới cổ đại thì có thể tưởng tượng ra nó buồn chán đến nhường nào. Những thứ thanh lâu biểu diễn không hẳn là đã hay, danh kỹ hát không hẳn là dễ nghe, nếu ai đó nghe không vào bỗng nhiên nghe được một bài hơi đạt tiêu chuẩn tất sẽ cảm thấy thư thái. Vậy nếu có thể làm một khu giải trí thì cũng rất có cơ hội, ca khúc vũ đạo, các loại hình giải trí, ca từ bài hát hiện đại nói chung là không dùng được, nhưng đem làn điệu chuyển về cổ điển một phen hẳn không thành vấn đề, tinh giản một chút, làm cho phong cách vũ đạo phù hợp với triết lý của thời đại này, hoặc là chép lại một số bài thơ rồi đưa cho người hát.

Gã cũng vì buồn chán tới phát bệnh nên mới nghĩ đến chuyện ăn uống giải trí phóng túng thế này.

Về phần thoát ly đời sống ăn chơi phóng túng, mấy cái chuyện bỏ ra mấy chục năm làm ra một khẩu pháo đặt nền tảng cho cách mạng công nghiệp, hoặc tạo phản làm hoàng đế để sau hai trăm năm người dân có thể cưỡi máy bay đi lại,.. dù thế nào đi chăng nữa thì chính mình cũng không được hưởng thụ, chi bằng mở khu ẩm thực với khu giải trí còn có ý nghĩa hơn nhiều.

Gió sớm se se lạnh, lúc này gã đang đứng trên tảng đá gia cố thân đê ở khúc sông uốn cong, vừa nhặt đá vơ vẩn ném xuống nước, vừa nghĩ loanh quanh mấy chuyện này.

Kỳ thực mà nói, những việc này tạm thời không cách nào làm được.

Là người đi ở rể nhà họ Tô, chuyện mở thanh lâu cơ bản là đừng nghĩ, chỉ có thể coi nó là kế hoạch cho tương lai sau này. Tô gia mở xưởng vải mà mình lại đi mở quán rượu tất sẽ phiền phức. Có lẽ trước tiên nên trợ giúp vài điểm cho xưởng vải của Tô gia để chứng minh giá trị của mình, sau đó.. Chà, sau đó mình tất sẽ bị chuyển tới làm chưởng quỹ của xưởng vải, lại chứng minh năng lực, kết quả lại quay về với cái nghề cái nghiệp đời trước, tiếp theo dùng vốn để mở một tửu quán. Dưới ánh mắt nghi hoặc của mọi người chứng minh cho bọn họ thấy món này lợi nhuận rất khá. Tiếp theo đó là tìm người chế ra một loạt các thiết bị, động não làm thí nghiệm, chế ra dây chuyền sản xuất, mà lý do để làm như vậy vẻn vẹn chỉ bởi vì mình rất nhớ cái vị bột ngọt trong mỗi bữa cơm, đây chẳng phải là chuyện trước nay vẫn làm mình đau hết cả trứng đó sao..

Miệng ngâm nga giai điệu bài Caribbean blue, Ninh Nghị không khỏi bật cười với những ý nghĩ của mình. Bắt tay vào làm có lẽ sẽ không phiền toái như vậy, nhưng mới nghĩ đến đã thấy là rất thú vị, hay là mua luôn vài trăm cân rong biển về nghiền ra cô lại. Rong biển có lẽ dễ mua, nhưng nếu làm thực nghiệm theo hướng này, một mặt bọn họ sẽ nói mình lãng phí, mặt khác, tất sẽ có người cảnh cáo mình quân tử là phải rời xa nhà bếp..

Ngâm nga xong đoạn đầu bài Caribbean blue, chuyển sang đoạn sau quên mất nên đổi sang bài “Một con vịt”, vừa lúc hát đến đoạn “gặp hồ nước nó bì bà bì bõm” lần hai, thì phía sau truyền đến tiếng gà kêu quang quác.

Caaa ca ca ca ca..

Quááác quác quác quác quác..

Hai thứ tiếng, một là tiếng nữ nhân, hai là tiếng gà mái. Quay đầu lại nhìn, thấy ẩn hiện trong sương mù một con gà mái đang chạy loạn giữa những hàng cây bên kia đường, phía sau là một bóng nữ nhân váy xám, tay cầm dao kiên nhẫn truy đuổi con gà mái. Một người một gà quay cuồng trong sương mù, lúc ẩn lúc hiện.

Ninh Nghị đứng dưới gốc cây ven sông, hếch cằm nhìn một màn rượt đuổi.

Về lý mà nói, giả tiếng gà là để cho gà cảm thấy an toàn mà dụ nó chạy đến, nhưng bây giờ gà đã bị dọa thành như vậy, có kêu ca ca như vậy liệu có ích gì, gọi tỷ tỷ cũng là vô dụng.

Trong lòng ngẫm nghĩ, mắt nhìn một màn người gà đại chiến, đúng lúc gã đột nhiên nhận ra vóc người nữ nhân kia không tệ, thì con gà mái đột nhiên chuyển hướng chạy vọt về phía bên này, vượt qua người Ninh Nghị nhảy thẳng xuống sông.

Cô gái kia cũng bước thấp bước cao khẩn cấp chạy tới. Vốn là sương mù rất đậm, Ninh Nghị đứng khuất sau một thân cây nên không dễ thấy, cô gái kia hẳn là không chú ý xung quanh, mắt thấy phía trước chính là bờ sông, nàng liền vung dao chém xuống. Một chém dùng sức rất mạnh, miệng cô gái kia còn “hừ” ra một tiếng, nhưng căn bản chém không tới cây, mà con dao lại tuột tay bay vào trong nước.

Ninh Nghị bị khí thế của nhát chém kia dọa cho hết hồn, sau mới phát hiện thân hình cô gái đã nghiêng hẳn ra ngoài, cánh tay thò ra phía sông múa loạn, theo bản năng gã hô lên một tiếng: “Này!” rồi duỗi tay chộp tới tóm được một tay của cô gái. Cô gái kia xoay người, tay kia vô thức tóm lấy Ninh Nghị, Ninh Nghị chuẩn bị dùng sức kéo nàng trở về, hòn đá dưới chân bỗng lỏng ra..

- Aaa.. cô..

Một tiếng kinh hô ngắn ngủi.

Ầm..

Sau đó là tiếng nước kịch liệt, tiếng quẫy ầm ầm, sương mù dày đặc trên mặt sông sôi lên một trận.

Kỹ năng bơi của Ninh Nghị đời trước cũng không tệ, nhưng đáng tiếc kỹ năng bơi này lại không phát huy được. Thân thể này nguyên bản là của một thư sinh văn nhược, kỹ năng bơi không có chỗ dùng, trước đó cơ thể lại còn bị thương, tuy Ninh Nghị đã điều trị mấy tháng và tiến hành rèn luyện nhưng thể lực tăng lên chỉ được chút xíu. Cô gái kia hình như lại không biết bơi, hai người liều mạng quẫy lộn ở nơi không sâu lắm nhưng mấy lần Ninh Nghị cố trấn tĩnh định nói chuyện đều bị đối phương dìm vào trong nước.

- Cô.. ùng ục ùng ục

- Này.. ùng ục ùng ục ùng ục..

- Đừng.. ùng ục ùng ục ùng ục ùng ục ùng ục..

từng có nhiều người thủy tính tốt hiệp nghĩa xông ra đều bị người sắp chết đuối dìm nhau cùng chết..

Cũng không biết phải mất bao lâu, Ninh Nghị mới kéo được cô gái lên bờ khoảng mười mét. Cả người gã ướt đẫm chật vật không thể tả. Gã nằm xoài trên bờ, ói ra vài ngụm nước rồi mới hoàn hồn trở lại, rồi sau đó tới xem cô gái được cứu. Cô gái đã uống no nước ngất xỉu, không còn động tĩnh.

- Này!

Ninh Nghị vỗ vỗ lên mặt cô gái vài lần nhưng vẫn không có phản ứng, tóc cô gái dài như rong nước, trông thê lương không gì sánh nổi.

- Tam ngẫu phù bích trì.. cô sống ở ven sông Tần Hoài mà không biết bơi là sao..

Ninh Nghị bất đắc dĩ hít vào mấy hơi, rồi đặt cô gái ra chỗ đất bằng, bắt đầu dựa vào kỹ thuật trước đây đã học qua tiến hành cấp cứu.

Cho dù đối phương là nữ nhân, việc cấp cứu này cũng không phải bởi vì xấu đẹp, mà càng không phải bởi vì một người đẹp áo tắm. Lúc này quần áo trên người cô gái nhăn nhúm, đầu tóc rối bời tựa như ma nước trong truyền thuyết, trông tệ không thể tả. Ninh Nghị lo lắng, liên lục ép mấy lần nơi ngực cô gái để nàng ộc bớt nước ra rồi tát vào mặt nàng nhưng vẫn không thấy có phản ứng. Gã bèn giữ lấy hai bên gò má đối phương tiến hành hô hấp nhân tạo.

Làm được một lần, cô gái kia mới mơ mơ màng màng tỉnh lại. Đang lúc Ninh Nghị định cúi xuống hà hơi lần nữa thì trên mặt vang lên một cái chát, trong bầu không khí tĩnh lặng này tiếng bạt tai vang to không gì sánh nổi. Cô gái kia bật khóc nức nở, lên tiếng nói thê lương:

- Kẻ xấu xa, ngươi.. hức.. ngươi định làm gì...

Đồng thời ôm ngực liều mạng lui về phía sau. Lúc này quần áo toàn thân nàng bó sát, đôi chân thon dài đạp trên mặt đất thê lương đơn bạc, trông rõ ra mấy phần cảm giác đáng thương hại.

Nếu lúc này có người đi ngang qua, nói không chừng vì một màn này mà đánh cho Ninh Nghị một trận.

- Cũng biết là như vậy..

Ninh Nghị nghiêng đầu gật gù, hạ vai thở dài ra một hơi rồi ngồi bệt xuống mép đường. Hai người ở bờ sông trừng mắt to nhỏ một trận, Ninh Nghị vẫy tay:

- Không sao chứ?

Cô gái trừng mắt nhìn gã, không nói lời nào.

- Không sao là tốt rồi.

Gã tự hỏi tự trả lời, rồi dùng sức bò dậy. Ninh Nghị bĩu môi, xoay người bỏ đi, gió mát thổi tới, thực sự là lạnh quá.

Phía sau, cô gái co mình lại, đưa mắt nhìn thân ảnh của gã từ từ biến mất nơi góc đường..

Cô nàng đáng thương, đã mất gà lại gẫy dao, toàn thân ướt đẫm trở về, Ninh Nghị hả hê nghĩ. Dưới tình huống này, gió mát là một chuyện hết sức đau khổ, nhưng nghĩ đến tình cảnh của người khác, nỗi thống khổ của gã cũng giảm được vài phần.

Đối với việc nhỏ, tự gã luôn có phương thức rộng rãi khoát đạt để xử lý. Nếu mọi chuyện đã không thể thay đổi, vậy cũng chả có cách nào khác hơn là tạm thời làm cho mình hài lòng hơn một chút.

-----------------------------------

(1)Tịnh Khang (niên hiệu của vua Khâm Tông thời Tống, Trung Quốc, 1126-1127)

(2) Nguyên văn: "Nam triều tứ bách bát thập tự, đa thiểu lâu đài yên vũ trung." Đây là hai câu cuối trong bài Giang Nam xuân của Đỗ Mục:

Hán Việt:

Trích:

Thập lý oanh đề lục ánh hồng

Thủy thôn sơn quách tửu kỳ phong

Nam Triều tứ bách bát thập tự

Đa thiểu lâu đài yên vũ trung

Dịch nghĩa:

Trích:

Mười dặm đường chim oanh hót, lá xanh chen hoa đỏ

Xóm bên sông, quách trên núi, gió thổi cờ quán rượu

Thời Nam Triều có bốn trăm tám mươi chùa

Nhiều ít lâu đài trong khói mưa

Nguyễn Phước Hậu dịch thơ:

Trích:

Mười dặm oanh trong lá hót hoa

Xóm sông thành núi gió tung cờ.

Bốn trăm tám chục chùa Nam quốc

Nhiều ít lâu đài lẫn khói mưa.

http://hoasontrang.us/tangpoems/...hi.php?loi=491

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!