Chương 4

Ở Lại Bên Anh - Khổ Tư

9.464 chữ

07-05-2023

Vì vụ kiện tụng này, nên trong một thời gian ngắn Trần Bách Kiêu và Dương Trĩ gặp gỡ nhau rất nhiều.

Sau hôm đấy, mỗi lần gặp Dương Trĩ, Trần Bách Kiêu đều thấy cậu mặc quần áo hợp tiết trời, nên anh không phải lo lắng nhiều thêm.

Sau khi hòa giải thành công với bên bị thông qua các thủ tục pháp lý, Dương Trĩ nhận được khoản bồi thường cao hơn phí luật sư của Trần Bách Kiêu, bởi vậy cậu đề nghị mời anh đi ăn.

Trần Bách Kiêu đương nhiên không chối từ.

Dương Trĩ dẫn anh tới một nhà hàng kiểu Tây.

Rất nhiều đồng nghiệp của Trần Bách Kiêu cũng thích tới nhà hàng này, mỗi lần công ty có dịp tụ họp gì, họ lại tới đây ăn.

Trần Bách Kiêu luôn thờ ơ với chuyện ăn uống, nhưng nếu đi chung với Dương Trĩ, thì anh lại không thích không gian thế này.

Xung quanh yên lặng quá, anh sẽ không thể nghe Dương Trĩ nói chuyện ríu rít với mình mãi.

Bồi bàn mang thực đơn lên, Dương Trĩ bảo Trần Bách Kiêu chọn, Trần Bách Kiêu chọn mấy món rồi đưa cho Dương Trĩ.

Dương Trĩ lật tới lật lui, vẫn chẳng tìm ra thứ gì.

Có lẽ là do điều hòa trong phòng nóng quá nên mặt cậu đỏ ưng ửng.

Cậu nở một nụ cười vô cùng ấm áp với Trần Bách Kiêu, hơi ngượng ngùng nói với anh: “Mình chưa ăn ở đây bao giờ, cậu cảm thấy món gì thì ngon hơn ý?”

Trước sự thẳng thắn và ỷ lại của Dương Trĩ, Trần Bách Kiêu rất lấy làm sướng vui.

Anh chẳng hề thể hiện bất kỳ biểu cảm nào có thể làm tổn thương lòng tự trọng của Dương Trĩ, ví dụ như ngạc nhiên chẳng hạn, mà chỉ kiên nhẫn chọn ra mấy món có thể cậu sẽ thích.

Khi Dương Trĩ không thể suy luận ra rốt cuộc món đấy là món gì từ tên gọi của chúng, anh bèn giải thích tỉ mỉ nguyên liệu trong đó.

Vì mất nhiều bước, nên quá trình gọi món bị kéo dài hơn nhiều, nhưng bồi bàn được huấn luyện rất tốt, hoàn toàn không có ý kiến gì.

Đến phân đoạn chọn rượu cuối cùng, Trần Bách Kiêu kêu nhà hàng khui chai rượu mà anh đã để lại ở đây.

Dương Trĩ mới chợt nhận ra, nói: “Hóa ra cậu thường xuyên ăn ở đây à?”

“Không,” Trần Bách Kiêu nói, “Đồng nghiệp của mình thích sang bên này.”

Dương Trĩ vẫn cười, nói với anh: “Mình chỉ nghĩ là có thể cậu sẽ thích quán này thôi.”

Khi đồ ăn được bê lên bàn, Trần Bách Kiêu lại giới thiệu từng món với cậu, hơn nữa còn đưa ra đánh giá của bản thân rất đúng trọng tâm.

Vì thính lực của Dương Trĩ có vấn đề, nên Trần Bách Kiêu ngồi cùng một bên với cậu.

Dương Trĩ nghe anh nói rất nhiều, không khỏi lén lại gần anh, hỏi anh: “Cậu nói coi, nhỡ đầu bếp nghe được họ sẽ nghĩ sao nhỉ?”

Trần Bách Kiêu bật cười chung với Dương Trĩ một lần hiếm hoi.

Rượu rất đắt, nhưng hôm ấy Trần Bách Kiêu cũng chẳng nếm ra nó có gì khác rượu thường.

Anh chỉ cảm thấy, chẳng có loại rượu nào trên thế gian này ngọt bằng Dương Trĩ, cũng chẳng có thức cồn nào khiến Trần Bách Kiêu lâng lâng hơn cậu.

Sau bữa tối, Trần Bách Kiêu đưa Dương Trĩ về.

Nhà cậu ở ngay studio, trong một gian riêng nhỏ xíu.

Họ đều uống rượu, nên Trần Bách Kiêu gọi tài xế lái thay.

Họ cùng ngồi trên hàng ghế sau rộng rãi, nhưng lại cách nhau rất gần.

Cánh tay Dương Trĩ gần như dán vào cánh tay anh, mang theo hơi ấm cơ thể rất cao vì nhiễm vị cồn.

Vô số cảnh đêm lướt qua ngoài cửa sổ, Dương Trĩ nâng tay lên, chỉ trỏ, hỏi: “Nhà cậu ở đâu thế?”

Trần Bách Kiêu nói một chỗ, Dương Trĩ bèn gật đầu, đáp: “Thích ghê.”

Lúc tới dưới studio của Dương Trĩ, Dương Trĩ mở cửa xuống xe, nhưng không đóng cửa xe lại ngay.

Cậu nhìn Trần Bách Kiêu, đôi mắt rất sáng, hỏi anh: “Cậu muốn lên ngồi chơi một lát không? Vẫn còn sớm mà.”

Nếu Trần Bách Kiêu nghe thấy câu này từ miệng những kẻ áo quần bảnh bao xã giao công việc bình thường, chắc chắn anh sẽ cho là họ có ý khác.

Nhưng nếu đấy là Dương Trĩ, thì anh chỉ cảm thấy cậu thật lòng muốn mời mình lên ngồi chơi một lát thôi.

“Được.” Trần Bách Kiêu để tài xế lái xe thay về.

Anh xuống khỏi xe, cùng Dương Trĩ vào studio của cậu.

Lúc vừa mở cửa, Trần Bách Kiêu đã cảm thấy mùi trong phòng hơi kỳ, còn có tiếng nước róc rách rất nhỏ.

Anh và Dương Trĩ liếc nhau, Dương Trĩ lập tức bật đèn, họ cùng đi vào phòng.

Đến gần, tiếng nước lớn dần, sàn nhà ướt hơn.

Mở cửa phòng vệ sinh ra, Trần Bách Kiêu lập tức phán đoán: “Rò ống nước rồi, cống thoát nước hình như còn hơi tắc nữa.”

WC đã ngập đầy nước, Dương Trĩ muốn vào trong xem thử, lại bị Trần Bách Kiêu túm chặt.

Trần Bách Kiêu sầm mặt, lấy di động ra nói: “Mình gọi người tới xử lý, cậu dọn dẹp đồ đạc của cậu trước đã đi.”

Dương Trĩ gật đầu, xoay người chạy nhanh đi thu dọn đống phác thảo của họ.

Tới lúc Dương Trĩ quay lại, Trần Bách Kiêu đã cởi áo khoác đi vào WC.

Di động của anh bật loa ngoài để trên bồn rửa tay.

Đầu dây bên kia đang tỉ mỉ giảng giải cho Trần Bách Kiêu một số phương pháp xử lý tức thời.

Trần Bách Kiêu khom người, tay áo sơ mi cuộn lên rất cao, nhưng quần Âu lại không xắn, đã bị nước ngập ướt.

Anh quay lưng về phía Dương Trĩ, có thể là vì tiếng nước quá lớn, nên anh không nghe thấy tiếng bước chân của cậu.

“Là thế này à? Anh chắc chưa?” Trần Bách Kiêu hỏi người trong điện thoại.

Giọng điệu của anh không có vẻ kiên nhẫn lắm, hơn nữa còn rất lạnh lẽo, khiến người ta liên tưởng đến mấy ông sếp luôn làm cấp dưới sợ tái mào.

Dương Trĩ cười nhẹ, đi vào, lướt qua tay Trần Bách Kiêu, giúp anh hoàn thành bước đó.

Quả nhiên không nước không còn rò nữa.

Đôi tay họ chồng lên nhau.

Trần Bách Kiêu quay đầu lại nhìn Dương Trĩ, vì cách nhau rất gần, nên chỉ thêm một tẹo nữa là chóp mũi họ sẽ chạm vào nhau.

Trần Bách Kiêu nhíu mày, mu bàn tay vẫn được lòng bàn tay Dương Trĩ bao lại, câu đầu tiên anh thốt ra lại là: “Cậu ra ngoài trước đi.”

“Không cần đâu,” Dương Trĩ lắc đầu, buông tay ra rất đỗi tự nhiên, “Mình không sao, tụi mình cùng sửa đi.”

“Mình làm xong rồi, thế này là được.” Trần Bách Kiêu cũng đứng dậy theo.

Bấy giờ anh mới muộn màng nhận ra lúc đụng vào anh, lòng bàn tay của Dương Trĩ rất lạnh.

Có lẽ vì đang trong tình huống khẩn cấp, nên Trần Bách Kiêu không suy nghĩ nhiều lắm, mà quan tâm đến sức khỏe của Dương Trĩ hơn.

Bởi vậy anh nắm tay cậu, cúi đầu nói nhỏ: “Lạnh quá.”

Giây tiếp theo, Trần Bách Kiêu cúi xuống, túm eo Dương Trĩ khiêng cậu lên, xoay người rời khỏi toilet, đặt cậu xuống chỗ sàn nhà khô ráo.

Dương Trĩ rất gầy, còn gầy hơn cả khi nhìn bên ngoài, eo không có thịt.

Trần Bách Kiêu cảm thấy mình có thể ôm trọn eo cậu chỉ bằng một bàn tay.

Dương Trĩ cũng rất nhẹ, với Trần Bách Kiêu mà nói, khiêng cậu còn chẳng mất nhiều sức bằng nâng tạ trong phòng gym.

“Dọn hết đồ chưa?” Trần Bách Kiêu hỏi.

“Dọn xong rồi.” Chẳng hiểu sao Dương Trĩ lại cúi gằm mặt, không nhìn thẳng vào Trần Bách Kiêu.

“Họ đến liền thôi.” Trần Bách Kiêu lại nói với Dương Trĩ.

Dương Trĩ lí nhí đáp ừ.

Sau đấy họ chìm trong im lặng, bấy giờ Trần Bách Kiêu mới cảm giác được bầu không khí có gì đấy sai sai.

Trong nhiều chuyện, anh không được nhạy cảm lắm, đặc biệt là về phương diện tình cảm.

Nhưng dù thế, Trần Bách Kiêu cũng biết, bây giờ bầu không khí giữa anh và Dương Trĩ cũng không tệ, thậm chí còn có thể coi là tốt.

Sau khi suy xét đủ bề, Trần Bách Kiêu nhìn đỉnh đầu Dương Trĩ, hỏi cậu một câu rất thực tế: “Chắc hôm nay cậu không ở đây được rồi.”

“Ừ,” Dương Trĩ nói, “Studio này là thuê, chắc bên mình phải sửa lại toàn bộ rồi mới trả phòng được.”

“Có lẽ các cậu không phải chi số tiền này đâu.” Trần Bách Kiêu đưa ra quan điểm như thế từ góc độ chuyên ngành.

Anh dừng lời một chút, rồi mới hỏi: “Thời gian này cậu tính sống ở đâu?”

Dương Trĩ suy nghĩ một lát, đáp: “Chắc mình sẽ qua ở nhờ nhà đồng nghiệp.”

Trần Bách Kiêu ngước mắt lên nhìn đồng hồ treo tường, còn chỉ chỉ: “Giờ có lẽ hơi muộn rồi.”

“Ừ.” Dương Trĩ đồng ý với lời anh nói.

“Vậy thì…” Chẳng mấy khi Trần Bách Kiêu lại thấy căng thẳng thế này, “Chi bằng đến nhà mình trước đi.

Dù sao xe mình cũng ở dưới lầu, bọn mình đợi nhân viên đến sửa rồi đi.

Bên đấy hay hợp tác với công ty luật bên mình, chắc không sai sót gì đâu.

“Hơn nữa quần áo của bọn mình đều ướt rồi, thời tiết này không thay đồ thì ốm mất.

Sang nhà mình là biện pháp nhanh nhất bây giờ.”

Trần Bách Kiêu cảm thấy luận điểm của mình rất đủ đầy và hợp lý, vô cùng có sức thuyết phục, nhưng Dương Trĩ lại không đồng ý ngay.

Cậu ngước mặt lên, vành mắt còn đỏ hơn lúc trước, chớp chớp mắt dưới bóng đèn dây tóc sáng ngời.

Trong chưa đến mấy chục giây chờ đợi câu trả lời của Dương Trĩ, lòng Trần Bách Kiêu đã nảy ra rất nhiều suy nghĩ.

Nhưng anh chẳng nhớ được cái nào, chỉ đang tuyệt vọng nghĩ đến mấy chuyện khác, cốt để mình không có vẻ quá căng thẳng.

Đáp án của Dương Trĩ rất quan trọng với anh, quan trọng đến độ như thể câu hỏi của Trần Bách Kiêu không phải là cậu có muốn đến nhà mình không, mà là cậu có muốn làm người yêu mình không vậy.

Nước trên người Trần Bách Kiêu không ngừng nhỏ xuống, làm ướt mặt nền vẫn còn khô ráo.

Dương Trĩ cúi đầu nhìn, túm cánh tay Trần Bách Kiêu, nói: “Giờ tụi mình đi thôi, mình sẽ báo mã khóa cửa cho họ.”

Cậu lại nhìn lướt qua ống quần Trần Bách Kiêu, “Giờ cậu phải về thay quần áo đi, kẻo không lại lạnh.”

Thế là, trong một đêm mùa Thu rét mướt, Trần Bách Kiêu đưa Dương Trĩ đi.

Dương Trĩ thu dọn quần áo vào một vali, bản phác thảo, mấy cuộn chỉ và vài chiếc mắc áo thì bỏ vào thùng các-tông, họ đi qua đi lại dọn hai ba lượt.

Họ cùng quay lại ô tô, cất hết đồ đạc.

Trần Bách Kiêu gọi dịch vụ lái thay tới.

Xe phả khí nóng, Dương Trĩ thấy ấm hơn khá nhiều.

Cậu quay sang chạm mu bàn tay vào Trần Bách Kiêu, cảm thấy nhiệt độ cơ thể của anh cũng đã cao hơn chút đỉnh.

“Về tắm rửa thay quần áo trước đã.” Trần Bách Kiêu dặn dò câu này.

Thực ra anh rất muốn nắm lấy bàn tay Dương Trĩ sưởi ấm cho cậu, nhưng cuối cùng anh lại không làm vậy..

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!