CHƯƠNG 2. SƯ MUỘI SỞ VÂN !
Editor: Kingofbattle
Cho dù Phàm cảnh có mạnh hơn nữa mà không phá được Huyền quan thì cũng chỉ là kẻ phàm phu tục tử.
Có điều, Sở Huyền cũng không buồn chán, nên biết rằng, đây chỉ là phần thưởng cho việc hắn trạch một ngày.
Trước khi thu hoạch được ban thưởng, thực lực của hắn, chẳng qua chỉ ở giai đoạn Khai Mạch trong Phàm cảnh, thuộc về tầng lớp những tên phế vật.
Bây giờ đã tăng vọt tới Phàm cảnh đỉnh phong, đặc biệt là bên trong Phàm cảnh, gần như khó có ai có thể làm hắn bị thương.
Sở Huyền rất thỏa mãn, càng thêm kiên định với phương thức chỉ trạch không ra khỏi cửa!
Sau khi duỗi eo vươn vai thả lỏng thân thể, Sở Huyền lại thả duỗi người trên ghế, nâng quyển sách lên đọc tiếp.
Thở ra một hơi, hắn chỉ cảm thấy tinh thần rất sảng khoái.
Thật dễ chịu!
Sau khi có hệ thống, cả người tràn đầy năng lượng, không còn chút buồn phiền gì.
"Ký chủ thay đổi một tư thế, cảm thấy trạch rất dễ chịu, ban thưởng một rương Tụ Khí đan!"
Ối trời ! thế này cũng được ban thưởng?
Sở Huyền cảm thấy muốn điên rồi, bèn nhận lấy Tụ Khí đan từ Hệ thống, lấy ra cả một rương lớn.
Cái rương này được làm bằng gỗ, bên trong có hơn trăm bình đan dược, trong mỗi một bình lại có mười hai viên.
Lấy một bình đan dược ra ngoài, còn lại đều ném vào không gian của Hệ thống.
Hắn đổ một viên đan dược ra, viên đan dược này có màu nâu rất sáng bóng, dược hương thoang thoảng, cùng lúc có thể mơ hồ cảm nhận được đan dược ẩn chứa linh vận.
Tuyệt đối là đan dược cực phẩm, không hổ danh là sản phẩm mà Hệ thống ban thưởng.
Sở Huyền ném viên đan dược vào mồm, đan dược liền tan rã, hóa thành một luồng linh khí ấm áp chảy khắp cơ thể, từ kinh mạch chảy xuống đan điền.
Giai đoạn cuối tu luyện của Phàm cảnh, chính là Tụ Khí.
Tụ đầy đủ khí, bao quanh thân thể, thì có nghĩa là Phàm cảnh đã tới đỉnh phong.
Muốn tiến thêm một bước, chỉ có khám phá cửa ải Huyền quan, lột xác nhập Huyền, mới có thể bước vào Huyền cảnh.
Huyền quan rất khó phá, rất nhiều người chỉ dừng lại ở một bước này, không cách nào đột phá Huyền quan, cả đời chỉ là phàm trần cho tới khi tắt thở.
Sở Huyền nuốt một viên Tụ Khí đan vào trong bụng, chỉ cảm thấy đan điền tràn đầy linh khí, chảy khắp kinh mạch toàn thân, trên người mơ hồ toả ra ánh sáng màu vàng kim.
Sau khi hắn nhận được Kim Cương Bất Hoại Thần công, một lần thăng cấp từ Khai Mạch đột phá tới Tụ Khí.
Ăn vào một viên Tụ Khí đan, lại đạt tới Tụ Khí viên mãn, Phàm cảnh đỉnh phong đã hoàn toàn vững chắc.
Có điều, muốn tiến thêm một bước nữa cũng không thể nhờ vào Tụ Khí đan là có thể giải quyết vấn đề, chỉ có khám phá Huyền quan, mở ra Huyền Diệu chi môn, thăng hoa cực điểm, mới có thể lột xác phàm nhập huyền.
Sở Huyền cũng không vội, trạch thêm vài ngày nữa, không chừng có thể đột phá Huyền quan.
Hơn nửa ngày sau Sở Huyền đều nằm ở trên ghế đọc sách, thay đổi vài tư thế cũng không thu hoạch được gì từ Hệ thống.
Muốn kích hoạt phần thưởng ngẫu nhiên từ Hệ thống, xem ra cũng không phải là chuyện đơn giản, chỉ cần đổi vài tư thế là xong.
Vào lúc tờ mờ tối, người đưa cơm tới không phải là nô bộc.
Mà là một nữ tử có dung mạo thanh tú xinh đẹp, trên người mặc một bộ y phục màu xanh lục.
Chính là đường muội Sở Vân của hắn.
Là một thiên chi kiều nữ trong dòng chính của Sở Huyền, thiên phú xuất chúng, tuổi còn trẻ mà đã tu luyện tới cảnh giới Tụ Khí viên mãn, chính là Phàm cảnh đỉnh phong, đồng thời đã chạm tới bình cảnh Huyền quan, sắp đột phá Huyền quan bước vào Huyền cảnh.
"Sao muội lại tới đây?"
Sở Huyền hơi ngạc nhiên nên hỏi.
Sở Vân để cặp lồng cơm xuống, sau khi bưng đồ ăn bày ra trên bàn, rồi mới ngẩng đầu nhìn Sở Huyền, dường như cảm thấy hắn có chút thay đổi.
Bởi vì nàng ta còn chưa bước vào Huyền cảnh, Sở Huyền cũng không lộ ra thực lực, cho nên nàng còn chưa nhìn ra cảnh giới cụ thể của Sở Huyền.
"Thập Tam ca, huynh tạm chịu đựng một thời gian, chờ gia gia nguôi giận, muội sẽ cầu gia gia để cho huynh quay về Tổ trạch."
Trong những người hắn quen biết, thì Sở Vân là người có quan hệ tốt với hắn nhất.
"Không cần đâu, huynh ở chỗ này rất tốt, nếu như quay lại sẽ làm gia gia phiền lòng, không cần thiết phải làm thế."
Sở Huyền phất tay cự tuyệt.
Còn lâu hắn mới có ý định trở về Tổ trạch, ngay cả cửa viện này hắn cũng không có ý định bước ra dù chỉ một bước.
Chỉ thích núp lùm ở chỗ này!
"Thập Tam ca, muội sẽ đi cầu xin gia gia, chắc chắn là người sẽ đáp ứng muội, sẽ không giận muội đâu, huynh cứ yên tâm."
Sở Vân còn cho rằng Sở Huyền sợ nàng vì cầu tình cho hắn, mà chịu liên lụy nên mới chối từ.
"Thật không cần."
Sở Huyền thấy ánh mắt kiên định của Sở Vân, trong lòng liền cảm động, ở thế giới này ngoại trừ cha mẹ ra thì vẫn còn có người quan tâm tới mình.
Đương nhiên là hắn biết, qua chút thời gian nữa, gia gia Sở Thiên Minh sẽ hết giận, Sở Vân đi cầu tình thì có khả năng cao là mình sẽ được quay về.
Dù sao, Sở Vân cũng là thiên kiêu bên trong đời cháu, Sở Thiên Minh rất yêu thích nàng, sẽ không vì những chuyện nhỏ mà tức giận với nàng.
Nhưng hắn lại không muốn rời khỏi đây.
Nơi này vắng vẻ mà yên tĩnh, núp lùm ở đây rất dễ chịu.
Trở lại Tổ trạch, người khác nhìn thấy mình sẽ sinh ra khó chịu, chắc chắn sẽ mang phiền phức tới cho mình, nhỡ đâu bản thân lại vô tình hắt hơi hay là đánh rắm một cái, thì lại đuổi mình đi.
Thế là hệ thống lại xoá bỏ thời gian tích luỹ của mình, lại phải trạch lại từ đầu.
Sở Vân ngồi xuống ăn cơm cùng Sở Huyền, sau khi nói một chút chuyện thường ngày thì lập tức trở về.
Trước khi rời khỏi viện, Sở Vân cam đoan vài lần, nhất định sẽ cầu tình với Sở Thiên Minh để giúp hắn quay về Tổ trạch.
Ta cũng không thể quay về, cứ núp lùm ở chỗ này, ở đây mới có thể an ổn trạch, ngay cả cửa cũng không bước ra.
Sở Huyền lại nằm ở trên ghế, dáng vẻ rất là nhàn nhã.