Chương 53

Nữ Thần, Cầu Bao Nuôi

10.306 chữ

30-01-2023

Editor: Mướp

Tô Lục đứng trước cửa phòng Khương Nhan, giống như đợi đã lâu, khói thuốc còn chưa tản hết đi, cô ta hút thuốc mùi vị có hơi làm người khác bị sặc.

“Cô muốn nói chuyện với tôi ở trước camera?” Khương Nhan chỉ chiếc camera trong góc có tạo hình hoa sen cười nói.

Mặc dù không biết cần nói chuyện gì nhưng sắc mặt của Tô Lục cũng không dễ nhìn, đoán chừng lần nói chuyện này sẽ không có gì hay ho, chỉ là vẫn phải chạm mặt trong công việc, Khương Nhan khẽ thở dài một cái.

“Vừa rồi tôi phát hiện một quán cafe cũng không tệ, đi chỗ đó đi.” Nói xong cô không chờ Tô Lục mà trực tiếp xoay người đi xuống lầu.

Tiếng bước chân sau lưng cô truyền xuống, quả nhiên Tô Lục đang đi theo.

Muốn nói gì đây? Sẽ không phải Tô Lục muốn làm quen trước với cô rồi thảo luận về cốt truyện trong phim đấy chứ?

Hai người một trước một sau ra khỏi khách sạn, Khương Nhan đi phía trước, Tô Lục đi theo cách một khoảng không xa phía sau, sắc trời chưa tối hẳn, trên đường phố chỉ loe hoe vài người.

Lúc này có người trong đoàn làm phim nhìn thấy hai người thuận miệng hỏi một câu: “Đi đâu vậy? Trời sắp tối rồi.”

Trong giọng nói của người kia có chút khó hiểu, từ khi xảy ra chuyện kia, bây giờ trên cơ bản mọi người trong đoàn đều mặc định Tô Lục có phẩm hạnh vô cùng xấu, có thể không phải tiếp xúc với cô ta thì không tiếp xúc, có thể trốn liền trốn đi, sợ dính tới cô ta lại bị nói gần đèn thì đen, dưới tình huống vậy mà Khương Nhan còn thân thiết với cô ta như vậy, không phải tự chuốc lấy họa?

Tô Lục ở phía sau đang cúi đầu vừa nghe thấy câu này liên đi nhanh thêm mấy bước, song song với Khương Nhan, “Chúng ta tìm chỗ nào yên tĩnh đi…thảo luận một chút về bộ phim để diễn sao cho phù hợp.”

Ừm, lấy cớ này rất hợp lý.

Giọng điệu của Khương Nhan ấm áp pha thêm chút trêu chọc: “Đúng vậy, Phi Yến và Hợp Đức nên làm quen trước một chút.”

Chỗ Khương Nhan đi đến là quán cafe ngay sát mặt đường nhưng người qua lại không nhiều.

Hai người tìm chỗ vắng vẻ ngồi xuống, xung quanh chỉ toàn cây và cây tạo thành một cái bình phong độc lạ.

Ánh mắt của Khương Nhan nhìn về phía cửa sổ, chờ Tô Lục ngồi đối diện mở miệng.

Hồi lâu, lúc Khương Nhan đang đếm sắp hết những chiếc lá khô héo ngoài cửa sổ xong thì cuối cùng Tô Lục cũng mở miệng.

“Làm vậy đối với cô có gì tốt?”

Một câu nói Khương Nhan không hiểu, chỉ là phân tích một chút thì cô cũng hiểu đại khái Tô Lục đang muốn nói về cái gì.

“Nếu cô muốn hỏi về chuyện những bức hình trên mạng thì tôi chỉ có thể nói cô tìm nhầm người rồi.”

Trên mặt Tô Lục hiện lên vẻ không tin tưởng.

Khương Nhan nhíu mày rồi cười khẽ, thì ra cô ta nghĩ những tấm hình kia do cô truyền ra ngoài, như vậy hiện tại đang hứng thú bừng bừng đến để hưng sư vấn tội? Cô cảm thấy vô cùng buồn cười, buồn cười vì cô ta không có đầu óc.

Nét mặt Tô Lục không biến hoá nhiều, vẫn nghi ngờ như cũ vì cô không có lý do đầy đủ, ví như.

“Nhưng ngày hôm đó chỉ có cô biết, không có ai khác.”

“Cũng chưa chắc.” Nghe lời này, Khương Nhan nhìn chằm chằm vào Tô Lục, đột nhiên cười, cô sờ lên gương mặt mình, động tác tùy ý như ra hiệu ngầm.

Thấy động tác của Khương Nhan làm Tô Lục bối rối, nhưng rất nhanh sau đó lại khôi phục như thường nói: “Không thể nào là bà ta, người phụ nữ đó vô cùng sĩ diện, làm sao có thể mang chuyện của chính chồng mình tuồn ra cho giới truyền thông chứ.”

Khương Nhan cười khẽ, ngày đó quả nhiên là do Trần phu nhân đánh cô ta.

Ở trong mắt Tô Lục, Trần phu nhân đó đúng là loại người dù có trăm ngàn vấn đề thì trước mặt người ngoài vẫn sẽ cố gắng giữ gìn hình tượng vợ chồng hòa hợp vui vẻ.

Cho nên, bà ấy sẽ không bôi tro trát trấu vào mặt mình trước mặt người khác như vậy.

Truyện Linh Dị

Nói xong câu cuối, Tô Lục gắt gao nhìn chằm chằm vào Khương Nhan, giống như thể đã xác nhận chính cô là người làm việc này.

Ánh mắt này của Tô Lục khiến Khương Nhan vô cùng chán ghét.

“Tôi đã nói rồi, đối với chuyện vô vị như vậy tôi không có hứng thú, tin hay không thì tùy cô.” Khương Nhan giải thích lại một câu, mặc dù cảm thấy bản thân mình không cần thiết phải nói.

Cuối cùng cảm thấy thực sự không còn gì để nói nữa, Khương Nhan đứng lên chuẩn bị rời đi thì Tô Lục đột nhiên vươn tay ra ngăn cản cô.

“Còn nữa, trên tấm hình trong nhà hàng hôm đó còn có cô nhưng lại bị che bằng dấu X.” Tô Lục chậm rãi đứng dậy, nói với Khương Nhan: “Mấy tên chó săn sao lại che mặt cô, nếu tin tức này có liên quan đến cô vậy thì càng phải làm cho nó bùng nổ hơn, hắn không có lý nào cần phải làm như vậy, trừ khi có người đứng sau lưng sai khiến hắn làm như thế, mà người đó chính là cô.”

Từ đầu tới cuối Tô Lục dùng toàn bộ đều là câu trần thuật, giống như tất cả đều đúng chính xác như cô ta tưởng tượng ra, thậm chí lúc nói xong câu cuối còn kích động nắm lấy cánh tay của Khương Nhan.

“Cô làm diễn viên quả là đáng tiếc, đáng lý ra cô nên đi làm biên kịch.”

Móng tay nhọn hoắt của Tô Lục đâm vào cánh tay của Khương Nhan, cực kỳ không thoải mái.

Khương Nhan hất tay cô ta ra, giọng điệu không hề bình tĩnh như lúc trước.

Bị hất tay ra, đầu ngón tay có hơi run lên, Tô Lục cúi đầu nhìn bàn tay của mình, trong vô thức giơ tay lên đánh về phía Khương Nhan, cô ta dùng lực lớn đến mức tựa như có thể nghe thấy cả tiếng gió.

Tô Lục nhớ đến Trần phu nhân ngày đó trong phòng nghỉ của Tằng Phong, ngay trước mặt vô số người khác hung hăng ném những tấm hình kia vào mặt cô ta, trực tiếp vung tay lên cho cô ta một bạt tai.

Ngày đó nhục nhã vô cùng, còn cả khoảng thời gian khủng hoảng khi những bức ảnh đó bị tung tràn lan trên mạng cô ta không thể nào quên được, tất cả đều do Khương Nhan, chính cô ta rõ ràng đã cầu xin vậy mà Khương Nhan không tha cho cô ta một con đường.

Nhiều cảm xúc đan xen lẫn nhau, trong nhất thời dường như Tô Lục mất đi lý trí, không suy nghĩ gì nhìn Khương Nhan trước mặt định vả cô một cái.

Khương Nhan nhìn cô ta giơ tay lên, với nhiều năm kinh nghiệm quay phim, động tác kia là gì cô hiểu ngay.

Bàn tay của Tô Lục không chạm được đến mặt cô, một giây cuối cùng Khương Nhan đỡ lấy, nắm lấy cổ tay cô ta, móng tay đâm vào da thịt.

Tô Lục bị đau nhưng không có ý muốn buông tay, cô ta không ngờ rằng Khương Nhan có thể né tránh được dễ dàng như vậy.

“Cô nghĩ sao nếu tiêu đề báo ngày mai xuất hiện ‘Tô Lục ra tay tát diễn viên cùng đoàn’, nếu cảm thấy vẫn ổn thì cứ tiếp tục đánh.”

Khương Nhan cười, vô cùng ngứa mắt với Tô Lục, nhưng giọng nói mang theo ý uy hiếp rất rõ ràng.

Lúc này Tô Lục mới phản ứng lại, mặc dù đây là nơi khuất bóng nhưng dù sao cũng là chốn công cộng, vừa này đúng là do cô ta quá lỗ mãng, nếu cái tát kia rơi xuống vậy thì bất kể cô ta giải thích thế nào đi chăng nữa thì cũng không rửa sạch được.

Dáng người Khương Nhan cao gầy, cao hơn Tô Lục mấy centimet.

Hôm nay cô lại mang giày cao gót nên lúc đối mặt với nhau khí thế chênh lệch rõ ràng.

Khương Nhan hơi cúi mặt nhìn xuống cô ta, làm biếng giữ vẻ khách sáo trên mặt: “Muốn làm gì dù sao ít nhất cũng phải có một lý do.” Nói đến đây, cô đột nhiên tiến sát Tô Lục, giảm thấp âm lượng xuống: “Cô nghĩ cô có cái gì đáng giá mà để tôi phải hao tâm tổn trí tính toán? Nói cách khác là cô có giá trị sao?”

Tìm đối thủ cũng phải tìm một người có thực lực tương đương không phải sao? Dù không đủ ít nhất cũng phải tìm người quang minh lỗi lạc.

Nói xong câu đó Khương Nhan lại ngẩng đầu lên: “Huống hồ, tôi cũng khinh thường cách làm này, có lẽ chỉ có người tâm lý đen tối như cô mới có thể nghĩ được đến việc người khác luôn luôn muốn hại cô ha?

Sau đó Khương Nhan nghênh ngang rời đi, không muốn tiếp tục phí thời gian ở đây, chỉ còn một mình Tô Lục đứng đó, nắm chặt bàn tay.

Cô vẫn để lại cho cô ta vài phần mặt mũi, ít nhất còn có một số nợ cũ chưa ngả bài, lúc đó cô ta làm kẻ ngốc đứng ngoài, thủ đoạn lại cao minh cỡ nào, biết mình bị dị ứng liền không kiêng kỵ gì? Cho là sẽ nổi danh chỉ sau một bộ phim?

Về đến khách sạn, Khương Nhan trực tiếp đi vào phòng của mình, vừa mở cửa ra thì thấy An Hạ đang ngồi đọc tạp trí trên ghế sô pha trong phòng.

Khương Nhan không bất ngờ, chính cô là người đưa cho An Hạ một cái thẻ dự phòng, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

An Hạ nhìn thấy Khương Nhan đi vào liền gấp tạp trí lại, nói: “Vừa nãy đạo diễn tới tìm cậu, kế quả cậu không ở đây, gọi điện thoại thì không bắt máy nên ông ấy kêu tớ nói với cậu ngày mai sẽ chính thức bắt đầu quay phim.”

“Ừm.” Khương Nhan lấy điện thoại di động ra xem mới phát hiện điện thoại hết pin, “Chỉ có chuyện này sao?”

An Hạ lắc đầu: “Nếu chỉ có chuyện đó thì tớ cần gì phải phí sức đến đây.”

“Còn chuyện gì khác?”

Đột nhiên An Hạ thần thần bí bí sáp đến: “Vừa nãy Giang Dịch Hành đến tìm tớ.”

“Hai người các cậu hình như không cần bàn giao mấy công việc của trợ lý nữa nhỉ?” Khương Nhan cầm kịch bản lên rồi ngồi xuống sô pha mở ra đọc.

An Hạ nhìn cô cảm thấy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Anh ấy nhờ tớ nghe ngóng về cậu, hỏi vì sao hôm nay cậu không vui?”

Dáng vẻ An Hạ nghiêm túc, chân thành cuối cùng khiến cho Khương Nhan chú ý một chút: “Sau đó thì?”

“Ừm, theo tớ quan sát nét mặt và hành động của anh ấy, tớ cảm thấy hình như anh ấy thích cậu.” An Hạ trịnh trọng ngẩng đầu lên.

An Hạ nghĩ đến dáng vẻ thận trọng lúc đó của Giang Dịch Hành, giống như không biết vì sao mình làm bạn gái giận dỗi, khuôn mặt tràn đầy vẻ mê man và khó hiểu như viết lên mặt: “Vì sao cô ấy lại tức giận?”

Khương Nhan tiếp tục đọc kịch bản nói: “Cậu học xem tướng đấy à?”

Giang Dịch Hành thích cô? Ha ha, người đàn ông này trước khi tiến tổ còn dấu giếm cô việc mình có tham gia vào bộ phim này, còn cái gì mà chị Lâm sắp xếp cho một bộ phim không tệ nữa, Khương Nhan càng nghĩ càng thấy đáng lẽ ban đầu An Hạ nên đạp ga nhanh một chút, trực tiếp đâm chết anh ta luôn đi, nói không chừng còn là làm việc thiện, thuận tiện đưa anh ta về thế giới của mình.

An Hạ lại tự nói: “Mặc dù trước đó anh ấy là trợ lý của cậu nhưng bây giờ người ta cũng đang hot, rất hợp với cậu nên đừng sợ đông sợ tây.

Quan trọng là anh ấy có ngoại hình rất đẹp trai, hiện tại trong giới giải trí nhiều người yếu ớt như vậy ngoại trừ anh ấy, diễn xuất lại không tệ, có khi về sau còn trở thành ảnh đế đấy.”

Khương Nhan bị An Hạ nói cuối cùng đặt kịch bản xuống, cô gái ngốc này cho rằng ảnh đế là giải dễ lấy như cải thảo ngoài siêu thị sao? Muốn ôm về nhà là ôm?

“Cậu để ý anh ta thế à”

An Hạ không biết xấu hổ tự cho chính mình là hiệp hội ngoại hình nói: “Tớ đây không phải là đang kiểm tra, gác cửa cho cậu hay sao.”.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!