Chương 5: Hoàn

Nữ Phụ Muốn Hòa Ly Với Nhiếp Chính Vương

Zhihu/Mèo Hải Ly

46.231 chữ

23-07-2023

12.

Sự im lặng của ta làm cho lông mày của Bùi Triều Thanh ngày càng nhíu chặt lại. Một lúc sau, hắn nhẹ nhàng thở ra như có chút bất lực rồi xoè lòng bàn tay ra trước mắt ta. Trong tay hắn là dây buộc tóc màu trắng được gấp gọn gàng, bên trên được thêu đám mây màu đen, còn có một chữ “Hoan” được thêu bằng chỉ bạc.

Dây buộc tóc của ta! Hắn là…

“Tiểu tướng quân?”

Ta kiềm chế không được sự kinh ngạc, lớn giọng: “Ngài là vị tiểu tướng quân đó ở Lan Thành?”

Lúc Hoa triều loạn lạc thì Lan Thành cũng đại loạn, có một vị tướng quân trẻ tuổi vội đến giúp đỡ. Quân địch lúc đó rất mạnh mà Lan Thành đã suy yếu nhiều nên vô cùng khó đánh. Nhà họ Thẩm của ta có lương thực thuốc men, sợ sẽ bị người khác nảy lòng tham nên chỉ làm thành quân lương hoặc đi phân phát cho dân chúng.

Trong một tháng canh giữ ở Lan Thành, ta và vị tướng quân trẻ tuổi đó có tiếp xúc với nhau vài lần. Có một lần kẻ thù tấn công vào ban đêm, chúng ném pháo vào thành. Tiểu tướng quân đã sơ ý bị thương khi phân tán người dân.

Lúc đó là tình huống cấp bách, không có thời gian băng bó nên ta cởi dây buộc tóc và dùng nó để cầm máu.

Sau đó Lan Thành được bảo vệ, tiểu tướng quân vội phải đi đến nơi khác nên bọn ta cũng chẳng còn liên lạc gì. Ai mà ngờ được tiểu tướng quân đó là Bùi Triều Thanh chứ. Lúc đó chiến tranh hỗn loạn, hắn không mặc áo giáp xuất hiện trước mặt ta thì cũng là toàn thân bê bết máu, ta không nhìn rõ dung mạo của hắn.

Bùi Triều Thanh nghe ta gọi hắn là tiểu tướng quân thì lông mày cũng giãn ra được chút ít nhưng cũng chưa vui lắm. Hắn thấp giọng trả lời ta: “Ừm, là ta.”

Vậy thì ta và hắn cũng xem nhưng là cố nhân trùng phùng. Nhưng mà, sao lại thấy càng ngại ngùng hơn nữa vậy?

Ta đang động não để tìm chủ đề để nói tiếp thì Bùi Triều Thanh đã đứng dậy.

“Công việc trong triều còn rất nhiều, đến lúc cáo từ rồi.” Tuy hắn nói như vậy nhưng vẫn không bước đi.

Ta nhìn hắn, vội lắp bắp nói: “Cung tiễn vương gia.”

Mặt hắn không cảm xúc nhấc chân muốn đi nhưng lần này ta lại như được soi sáng mà nhanh chân chạy lên giữ người lại.

“Hay là vương gia ở đây dùng cơm đi, tuy đồ ăn ở đây không tinh xảo mỹ vị như trong vương phủ nhưng vẫn rất ngon.”

Ta nói xong câu này thì thấy môi Bùi Triều Thanh khẽ nhếch: “Được.”

Vậy nên, thật ra là hắn ở cùng với ta thêm đúng không? Chắc chỉ là ảo giác thôi.

Bây giờ cách lúc ăn trưa vẫn còn lâu, cũng không thể để Bùi Triều Thanh ngồi đây uống trà mãi được nên ta cùng hắn đi ra hậu viện dạo mát. Phủ nhà họ Thẩm tuy không phải giàu có gì nhưng trong viện vẫn có đình, có lầu, có cầu nhỏ, nước chảy róc rách, phong cảnh cũng có chút ưu nhã.

Ta ngồi trong đình nói chuyện với hắn một lát thì thấy gia nhân khiêng rất nhiều rương từ tiền viện đến hậu viện rồi bỏ vào kho. Là sính lễ.

Mặt ta đỏ lên, vờ như không nhìn thấy. Ta cảm thấy trên tóc hơi nặng, đưa tay lên sờ thì vô tình đụng phải bàn tay của Bùi Triều Thanh còn chưa thu về.

“Vài ngày trước vừa tìm được hồng ngọc, làm trâm cài tặng cho nàng là thích hợp nhất.”

Ta càng không rõ ý của hắn là gì. Một cuộc hôn nhân đã biết rõ sẽ kết thúc thì hắn cần gì phải làm đến mức này chứ?

“Tạ ơn vương gia.” Ta cung kính hành lễ, “Thần nữ cũng có một món quà muốn tặng cho vương gia, chỉ là vẫn chưa hoàn thành.”

Thật ra là ta vốn chẳng nghĩ ra nên tặng thứ gì cả, cứ làm hắn yên tâm trước rồi tính sau vậy.

Bùi Triều Thanh gật gật đầu, đôi mắt mang theo ý cười: “Được, bổn vương sẽ đợi.”

Hai người bọn ta lại im lặng. Đột nhiên nghe thấy một loạt âm thanh ồn ào, thì ra là bất tri bất giác bọn ta đã đi gần đến viện của Thẩm Kiều. Cửa sổ của nàng ta đang mở ra.

“Cút đi! Ta muốn gặp cha!”

Tiếng khóc tê tâm liệt phế của Thẩm Kiều làm ta rất ngại, vội dừng bước lại muốn đưa Bùi Triều Thanh quay lại chỗ cũ thì nghe thấy giọng Thẩm Kiều còn đang bực tức.

“Tiện nhân Thẩm Hoan đó, ta phải giết nàng ta! Gả cho Nhiếp chính vương thì sao chứ? Cũng chẳng phải chỉ là thê thiếp thấp kém thôi à, sớm muộn cũng…” Tiếng chai lọ rơi xuống đất bể nát truyền đến ngay sau đó.

Ta sợ nàng ta lại nói gì đó chọc tức Bùi Triều Thanh nên xoay người lại muốn đi nhưng Bùi Triều Thanh vẫn đứng bất động. Cũng không biết ta đang nghĩ gì mà đưa tay ra nắm lấy ngón tay hắn: “Vương gia, vương gia có muốn nghe thần nữ đàn một khúc không?”

Hắn ngoan ngoãn để ta dắt đi, thản nhiên nói: “Không phải thiếp đâu.”

“Cái gì?” Ta nóng lòng muốn rời khỏi nên không nghe hết toàn bộ.

“Cưới gả đàng hoàng, ta cho nàng vị trí chính thê.”

Ta kinh ngạc, như này không phải là cướp mất vị trí của Lô Ánh Tuyết rồi à!

Ta vội nói: “Thật ra trắc phi đã được rồi, làm thiếp cũng được, vương gia không cần… A!”

Ta còn chưa kịp nói tiếp những lời phía sau thì tay đã bị Bùi Triều Thanh nắm chặt lại. Hắn dùng lực không lớn nhưng vẫn làm ta bị giật mình.

“Vẫn chỉ nói những lời hồ đồ.” Giọng điệu của hắn lành lạnh.

Cũng đúng, quyết định của Nhiếp chính vương sao ta có thể xoay chuyển được, hắn muốn làm cái gì thì làm cái đó, ta tiếp lời: “Vâng, nghe theo sắp xếp của vương gia.”

Bùi Triều Thanh không nói gì. Rồi xong luôn, cũng không biết chỗ nào chọc tới hắn rồi.

Nhưng mà lòng bàn tay hắn ấm thật đấy. Ta nhận ra mình đang nắm tay hắn rất thân mật liền đỏ cả mặt, nhưng vẫn thấy rất có lỗi với Lô Ánh Tuyết. Rõ ràng trong lòng đã có người mà còn hành động như vậy với ta nữa.

Nghĩ vậy, ta cố ý thu tay về. Bước chân của Bùi Triều Thanh dừng lại, hình như là hắn thở dài một hơi: “Ở cùng với ta thì nàng không cần câu nệ tiểu tiết như vậy đâu. Chuyện hôn lễ nên nàng có ý tưởng gì thì cứ nói thẳng với ta.”

Ta có thể cảm nhận được hắn đang cố gắng dịu giọng nhưng điều này càng làm ta thêm hoảng sợ.

“Vâng, thần nữ biết rồi ạ.”

Không sai, ta lại đưa cuộc trò chuyện vào ngõ cụt rồi.

Ánh mắt Bùi Triều Thanh u ám: “Nàng đã biết gì đâu chứ.”

Đây là đang nói ta ngu ngốc à? Sao ngữ điệu của hắn lại có chút buồn bã nhỉ?

13.

Sau khi Bùi Triều Thanh rời đi ta mới quay về phòng xem thử trâm cài hồng ngọc hắn tặng. Hồng ngọc sáng bóng mượt mà được chạm khắc theo kiểu hoa mai, nhuỵ hoa vàng tươi. Tay nghề tinh xảo tưởng như có thể ngửi được hương mai ưu nhã khi đến gần.

Ta vui vẻ ngắn nó một lúc rồi mở hộp trang sức ra cẩn thận đặt nó vào xuống dưới cùng. Vừa mở ngăn kéo ra, ta liền thấy hoa mai đã khô được đặt bên trong, là đóa hoa Bùi Triều Thanh đã cài vào tóc ta lúc trước. Vội vàng rời kinh như vậy nhưng ta vẫn không quên mang nó theo.

Ta nhận ra có lẽ bản thân đang có ý khác với Bùi Triều Thanh liền gấp gáp đóng hộp lại. Nên biết thân biết phận thôi, hắn không phải là mối lương duyên của mình đâu. Ta có chút tiếc nuối.

Đến ngày xuất giá của Thẩm Kiều ta mới viết vì sao Lưu Anh lại vội muốn cưới ta vào cửa đến vậy. Hoá ra là hắn bị bệnh tim, còn bị thứ xấu xa nhập vào người nên vô số bệnh trạng bộc phát, sống không nổi vài ngày nữa.

Nếu ta gả qua đó xung hỷ thành công cũng chẳng được gì, không thành công thì người Lưu gia sẽ có trăm phương nghìn kế bắt ta “vì yêu” mà chôn cùng.

Chỉ là, những chuyện hôm nay Thẩm Kiều sẽ phải hứng chịu tất cả. Vốn nàng ta và Lâm Sương đã có thể nói với cha chuyện của Lưu Anh để cha thượng triều xin bệ hạ cho hoãn hôn sự này lại. Nhưng hai người bọn họ chỉ mong ta sớm chết đi nên thông đồng với phủ Lưu gia dạy dỗ ta một trận.

Từ nay về sau, Thẩm Kiều dù sống dù chết cũng chẳng còn liên quan gì đến ta.

Hôn lễ này được tổ chức rất náo nhiệt. Chỉ có điều Lưu Anh bệnh quá nặng rồi, xuống không nổi giường nên Thẩm Kiều chỉ đành bái đường với một con gà trống hoa.

Những chuyện này ta cũng không quan tâm, chỉ chuyên tâm làm quà đáp lễ lại cho Bùi Triều Thanh. Nghĩ đi nghĩ lại, tặng hầu bao vẫn hợp lý nhất. Hầu bao uyên ương thì quá thân mật, ta thấy hắn khá thích trúc nên muốn thêu tranh “Trúc tuyết” lên hầu bao.

Đợi ta thêu xong hầu bao rồi tặng cho Bùi Triều Thanh thì đã là nửa tháng sau cách lần gặp mặt trước. Tuy hắn không gặp ta nhưng thỉnh thoảng lại tặng vài đồ mới mẻ đến phủ. Người trong kinh thành đều biết Nhiếp chính vương vì để lấy lòng Thẩm tiểu thư mà thu thập không biết bao nhiêu thứ trân quý.

Tuy ta vẫn luôn nhắc nhở bản thân hắn không phải người của mình nhưng vẫn âm thầm vui vẻ trong lòng, vui vẻ xong lại thấy áy náy. Ta nghĩ đến Lô Ánh Tuyết đang vất vả bảo vệ biên thành, vậy mà bản thân còn tơ tưởng đến người nàng yêu.

Haizz, kết hôn xong ta sẽ xin được bồi bạn với Thái hoàng thái hậu, không tiếp xúc với Bùi Triều Thanh nữa đâu. Ta cẩn thận cất những thứ Bùi Triều Thanh tặng để sau này hoà ly còn trả lại.

Hôm nay gặp nhau, hắn đưa ta đi chơi mã cầu. Trong kinh có một nơi chơi mã cầu rộng nghìn mẫu, trong sân còn có nơi để chơi các trò khác nữa nên quý tộc trong kinh rất thường lui tới.

Ta cưỡi ngựa không thạo nên Bùi Triều Thanh tìm trong chuồng ngựa chuyên dụng của mình một con ngựa cái màu trắng cho ta. Hắn mặc đồ cưỡi ngựa, tay cầm dây cương đích thân dạy ta làm sao để điều khiển ngựa, làm sao đánh cầu. Những người khác trong trường ngựa đều đã lui ra, chỉ còn lại hai bọn ta.

Ánh mặt trời thiên vị hắn, càng làm cho mặt mũi anh tuấn lúc này đẹp đến như vô thực. Ta không dám nhìn nhiều, cúi thấp đầu, suy nghĩ vẩn vơ đến tận chín tầng mây.

“Mệt rồi à?” Bùi Triều Thanh dừng lại, con ngựa cũng ngoan ngoãn không động đậy nữa.

“Mệt một chút thôi.” Ta không giải thích quá nhiều, chỉ muốn nhanh chóng tặng qua cho hắn rồi cáo từ.

Hắn cười cười, đích thân đỡ ta xuống ngựa.

“Vật này tặng cho vương gia, đường kim vẫn còn vụng về mong ngài không chê.”

Ta cầm hầu bao bằng hai tay đưa lên nhưng không thấy Bùi Triều Thanh nhận lấy. Ngẩng đầu lên phát hiện ánh mắt hắn tràn ngập ý cười: “Tay ta không sạch, sợ làm bẩn hầu bao, tiểu thư đeo lên giúp ta có được không?”

Hoá ra là vậy à, ta còn tưởng hắn không thèm để thứ này vào mắt. Ta làm theo lời hắn, cúi người đeo hầu bao lên eo Bùi Triều Thanh. Hắn cúi đầu ngắm nghía, sau đó nhìn vào mắt ta nói: “Ta rất thích.”

Trong lòng ta giật nảy lên, vội muốn kéo dài khoảng cách với hắn nên cung kính nói: “Vương gia thích là phúc phần của thần nữ.”

Nụ cười trên mặt Bùi Triều Thanh nhạt đi vài phần, hắn khẽ chớp mắt rồi đột nhiên giữ chặt tay trái của ta, xoè lòng bàn tay ra dùng ngón trỏ viết gì đó lên.

“Tên của bổn vương là Tử Kính, nàng có thể gọi ta là Bùi Tử Kính.”

Ngón trỏ nhẹ nhàng chuyển động, cảm giác ngứa ngáy lan trừ lòng bàn tay đến khuỷu tay, cả cánh tay và tứ chi. Tim ta đập như trống trận. Cảm giác chua xót trào lên từ tận đáy lòng, ta có chút không biết phải làm sao với đối phương.

“Nàng gọi một tiếng Tử Kính có được không?”

Khoé môi hắn khẽ cong, ánh mắt háo hức nhìn chằm chằm vào ta khiến ta có cảm giác như hắn đang cầu ta vậy.

Chốc sau, ta nhỏ giọng gọi: “Tử, Tử Kính ơi.”

Hắn càng nắm chặt tay ta hơn, đáp lời: “Ừm, Ấu Nương, ta đây.”

Giọng hắn vốn đã trầm trầm dễ nghe, bây giờ lại thêm chút khàn khàn, tiếng “Ấu Nương” còn hơi kéo dài ra nữa. Ta đỏ cả mặt, nhớ đến lúc trước trong giấc mơ cũng từng nghe Bùi Triều Thanh gọi ta là Ấu Nương. Lúc đó có phải hắn là thật không nhỉ?

“Vương gia, à, Tử Kính, sao ngài lại biết biệt danh của ta?”

Bùi Triều Thanh vừa định trả lời thì có một người đàn ông cao lớn chạy vội vào, hắn thấy ta thì cúi đầu hành lễ rồi chắp tay nói với Bùi Triều Thanh.

“Vương gia, tình huống có chút thay đổi.”

Bùi Triều Thanh gật đầu, nói xin lỗi với ta: “Ta sẽ quay lại ngay lập tức có được không?”

Ta đương nhiên là đồng ý rồi. Sau khi hai người họ rời đi thì có năm, sáu thị nữ đến đưa ta đi nơi khác xem ca múa. Chỉ là ta thấy người đàn ông bên cạnh Bùi Triều Thanh này dương như đã từng gặp ở Lan Thành rồi.

14.

Hai ngày trước cốc vũ là hôn lễ của ta và Bùi Triều Thanh. Hôn lễ ở Hoa triều thông thường sẽ được tổ chức vào buổi chiều.

Hôm nay thời tiết rất tốt, người trong kinh kéo nhau ra đứng hai bên đường xem đoàn người đón dâu vinh quy bái tổ. Bùi Triều Thanh đích thân cưỡi ngựa đến đón người. Hắn mặc một bộ hỷ phục màu đỏ rực diễm lệ, nụ cười của lang quân cũng càng thêm phần anh tuấn.

Đoàn xem đi đến đâu, tiếng chúc phúc vang trời cũng đi đến đó. Một hôn lễ quá đổi xa hoa.

Ta ngồi trong kiệu nghe thấy những lời khen của đám đông, trong lòng lại nghĩ một năm sau ta và Nhiếp chính vương hoà ly rồi thì bọn họ sẽ lại bàn tán điều gì về hôn lễ long trọng này. Nỗi buồn lặng lẽ lan rộng ra.

Sau khi vào vương phủ lại phải thực hiện lễ nghi rất lâu. Ta cầm quạt che mặt bái thiên địa với Bùi Triều Thanh xong thì bị người đưa vào hỷ phòng. Ta ngồi trên giường hỷ, Tiểu Thuý nhẹ nhàng hỏi ta có muốn ăn gì không.

“Đêm đại hỷ e là vương gia cũng phải uống rất nhiều, có lẽ nửa đêm mới đên. Tiểu thư…Vương phi ăn một chút lót dạ cũng được.”

Hai tiếng “vương phi” này làm mặt ta đỏ lên. Nhận ra bản thân đã được gả vào vương phủ, đã là thê tử trên danh nghĩa của Bùi Triều Thanh rồi, phải đồng sàng cộng chẩm với hắn. Chuyện này…chắc hắn sẽ không ép buộc ta đâu nhỉ?

Đang nói chuyện thì có người từ bên ngoài đi vào, là Bùi Triều Thanh. Ta không dám nhìn thẳng hắn, vội lấy quạt che mặt lại rồi chào: “Vương gia.”

Hắn có lẽ đã uống rượu rồi, mùi đàn hương trên người cùng với mùi rượu nhàn nhạt toả ra cũng khá dễ ngửi. Lang quân nghiêng người qua đây, trên khuôn mặt trắng ngần xuất hiện hai đám mây ửng hồng, ánh mắt lấp lánh ánh nước trông rất khác với vẻ lạnh nhạt ngày thường. Cũng khá đáng yêu đó.

“Đã nói là gọi Tử Kính rồi mà.”

Hắn nở nụ cười, đưa tay ra lấy quạt tròn đi, nhìn ta rồi nói: “Ấu Nương hôm nay rất xinh đẹp, đương nhiên là ngày trước đã động lòng người rồi.”

Những lời này từ miệng hắn nói ra quả thực rất hiếm, ta sững sờ tại chỗ. Nha hoàn xung quanh đều đỏ mặt trộm cười.

Bên cạnh Bùi Triều Thanh còn có một vị ma ma, bưng một bát sủi cảo đến cho ta ăn. Ta không nghi ngờ gì khi có hắn ở đây, gắp lên cắn một cái…Vậy mà vẫn còn sống!

Ma ma hiền lành cười: “Có sống không?”

“Sống.” Ta thành thật trả lời, “Còn sống đó.”

Những người trong phòng bật cười, ngay cả Bùi Triều Thanh cũng nhịn không được. Ta bây giờ mới phản ứng lại, vội trả bát lại cho ma ma rồi dùng quạt che mặt lại. Ma ma vui vẻ nói: “Thái hoàng thái hậu rất mong có cháu, vương phi đã nói sinh thì phải giữ chặt đó!”

Những người trong phòng đã rất vui rồi, hại ta ngại muốn chết. Bùi Triều Thanh ngay lập tức ban thưởng, bọn họ cũng nói thêm rất nhiều lời chúc phúc khác. Bùi Triều Thanh nói trâm cài trên đầu ta rất nặng, lễ phục cũng không thoải mái nên cho người đưa ta đi tắm.

Hắn đang nói thì bên ngoài có một nhóm nha hoàn mang thức ăn vào, dọn sẵn một bàn cơm.

“Tiệc vẫn còn chưa kết thúc, lát nữa ta sẽ quay lại.”

Bùi Triều Thanh kẽ chạm vào tay cầm quạt của ta rồi đi. Có lẽ hắn đã từng đi nghe ngóng sở thích của ta nên những món trên bàn đều là món ta thích. Ta ăn một chốc rồi lại đi tắm.

Lúc Bùi Triều Thanh quay lại ta đang mặc đồ ngủ. Nhìn thấy hắn ta vội vén chăn lên chui vào rồi gói bản thân chặt chặt chẽ chẽ. Mặc dù thời tiết đã ấm hơn nhưng vẫn còn hơi lạnh. Không hiểu sao mà vương phủ lớn như vậy đến đồ sưởi ấm tay chân cũng không có. Ta cuộn tròn tay chân vào bên trong.

Không biết qua bao lâu, chăn bông đột nhiên chùn xuống, Bùi Triều Thanh lên rồi. Hắn tắm xong, mùi rượu trên người nhạt đi chỉ còn mùi đàn hương thoang thoảng.

Thơm ghê. Sao trước giờ ta chưa từng thấy hắn thơm đến vậy ta? Thơm đến mức ta đỏ mặt tim đập, ngại đến mức dùng chăn che kín mặt không dám cử động. Những người hầu hạ trong phòng không biết đã lui ra từ khi nào, nến long phụng trong phòng chập chờn, rất an tĩnh.

Đột nhiên Bùi Triều Thanh không đầu không đuôi hỏi: “Không cấn sao?”

Lời nói còn mang theo ý cười nữa.

Cấn?

Ta ngây ra một lát mới nhận ra trên giường rải đầy chà là, nhãn và các thứ khác. Không nhắc đến thì thông, vừa nhắc đến ta liền cảm thấy dưới chăn cấn cấn không thoải mái. Vậy nên bọn ta đành đứng lên phủi hết những thứ trên giường xuống đất rồi mới nằm xuống lại.

Từ đầu đến cuối ta đều không dám nhìn hắn, cố gắng nhích về một phía nhưng bên trong lạnh quá đi thôi.

“Ấu Nương, nàng thấy ta còn chăn không?”

Giọng nói bất lực của Bùi Triều Thanh từ phía sau truyền đến. Ta nhìn lại thì thấy mình chỉ biết nghĩ cho bản thân thôi, chăn cũng cuốn đi mất rồi. Vậy nên liền vội lấy góc chăn đắp lên người hắn rồi nở nụ cười ngại ngùng.

Ai ngờ được hắn lại giữ chặt lấy tay cầm chăn của ta, chờ ta hồi thần lại thì cả người đều đã nằm trên người Bùi Triều Thanh rồi. Hắn thơm quá, ấm áp quá. Ta vô thức hít hít, sau đó lại vội muốn bò dậy chạy.

“Được rồi, không đùa nàng nữa.”

Bùi Triều Thanh trấn an ta: “Ta muốn nói chính sự với nàng. Nếu Ấu Nương đã gả qua đây thì từ hôm nay nàng sẽ phụ trách sự vụ trong phủ.”

Nói xong hắn đứng dậy, lấy một cái hộp gỗ hình vuông khoảng tầm mười, hai mươi tấc từ trong tủ hoa lê ra rồi đặt lên giường. Mở hộp gỗ ra, bên trong đều là giấy tờ nhà đất và các tài sản khác.

Ta nhìn vào số ngân phiếu đếm không xuể đó, tự nhủ trong lòng quả nhiên là nhà giàu.

“Đây là một số gia sản trong kinh thành, bây giờ đều giao cho Ấu Nương. Còn những vật khác, sau khi đếm lại rõ ràng cũng sẽ giao cho vương phi.”

Ta cũng xem như là tiểu phú bà rồi, nhưng số tiền của ta so với Bùi Triều Thanh cũng chỉ như cát trong sa mạc thôi, chả là gì cả. Cái chuyện giữ tiền của này là chuyện ta thích nhất nên cũng chẳng có gì trốn tránh cả. Dù gì cũng đã lên vị trí vương phi này rồi, phải làm chút chuyện gì đó.

Chuyện nhà đã nói xong, hai người bọn ta lại rơi vào trầm mặc. Bùi Triều Thanh hình như ngủ mất rồi, ta lại vì chăn hơi lạnh mà làm thế nào vẫn ngủ không được. Hương thơm vẫn còn vòng quanh chóp mũi.

Ta nhớ đến cái ôm vừa nãy, trên người Bùi Triều Thanh rất ấm áp, thậm chí có chút dụ người. Vậy nên ta chầm chầm nhích qua đó một chút rồi lại nhích qua bên đó một chút. Đến lúc cách hắn khoảng 1 cánh tay thì cảm giác càng ấm áp hơn, ta dần chìm vào giấc ngủ.

Ta mơ thấy rất nhiều đồ làm ấm tay, chúng cứ vây quanh ta rất nóng. Ta vô thức đẩy bọn chúng ra vậy mà lại nghe thấy một tiếng hừ. Trong lòng ta còn nghĩ, giấc mơ này kì quái thật đấy, ngay cả đồ làm ấm tay cũng biết nói tiếng người.

15.

Một đêm vô mộng, ngủ rất ngon. Lúc ta vừa tỉnh dậy, mở mắt liền thấy gương mặt chỉ cách vài cm của Bùi Triều Thanh. Ta và hắn đối mặt nằm cùng nhau trên một cái giường, hô hấp giao hoà. Điều quan trọng nhất là…tay ta còn đang vòng qua cổ hắn, một chân thì gác lên người hắn!

Ta chớp chớp mắt, nhìn rõ hàng mi dài rõ ràng của hắn. Quá gần rồi đó!

Mùi đàn hương cùng hơi nóng trên người hắn xuyên qua lớp vải, vờn quanh mũi ta. May mà hắn còn đang ngủ. Ta vội vàng rút chân ra, vừa định thu tay về thì thấy lông mi Bùi Triều Thanh khẽ động rồi chầm chậm mở mắt ra, đôi mắt lạnh nhạt quét sang đây.

Ta bẽn lẽn cười một tiếng: “Chào buổi sáng vương gia.” Ta thật sự không muốn sờ mó gì ngươi đâu!

Tay chân ta nhanh nhẹn co lại. Bùi Triều Thanh nhìn ta, nhẫn nhịn nói: “Hôm nay phải vào cung dâng trà cho mẫu hậu, sau đó sẽ cùng nàng về thăm hỏi.”

Vừa nghĩ đến cha mẹ của Bùi Triều Thanh thì không khỏi có chút thấp thỏm. Trong nguyên văn, Thái hoàng thái hậu rất yêu quý Lô Ánh Tuyết nên chẳng cho Thẩm Hoan tí sắc mặt tốt nào. Thôi bỏ đi, việc gì đến cũng phải đến.

Nếu hôm nay đã là thê tử của Bùi Triều Thanh rồi, tuy chỉ là trên danh nghĩa thôi nhưng vẫn phải có bổn phận giúp hắn mặc quần áo. Ta thấy Bùi Triều Thanh đã xuống giường cũng vội theo sau, gấp gáp đến mức chỉ đi chân đất. Bây giờ vẫn đang còn là giao mùa từ đông sang xuân, vừa rời giường liền cảm thấy rất lạnh.

Bùi Triều Thanh nghe thấy động tĩnh thì quay đầu lại nhìn, ta va vào lồ ng ngực hắn.

“Nàng gấp gáp như vậy làm gì?”

Hắn đang nói thì ta cảm thấy dưới chân trống trải, ta đã bị hắn ôm bổng lên. Này thì, ta vẫn chưa từng hầu hạ ai bao giờ mà nên không có kinh nghiệm!

Ta chuẩn bị mở miệng nói chuyện đã được Bùi Triều Thanh vững vàng đặt ngồi lại lên giường.

“Ấu Nương chỉ cần quản tốt việc nhà, còn những việc khác không cần đích thân làm đâu.”

Ta gật gật đầu, tự nhủ: Vậy thì bớt việc rồi.

Chờ mọi thứ đều chuẩn bị xong, hai bọn ta liền vào cung.

Từ An cung của Thái hoàng thái hậu tuy rực rỡ diễm lệ nhưng không phải kiểu cao quý như ta nghĩ, mọi thứ đều rất đơn giản ưu nhã. Điều duy nhất nổi bật là trong cung loại hoa nào cũng có.

Không biết khu vườn được chăm bón bằng cách nào mà lúc nào hoa cũng nở thành từng đoá từng đoá, trông rất kiều diễm, nhìn cũng rất thích mắt.

Thái hoàng thái hậu đã gần 50, tuy không còn trẻ nhưng được bảo dưỡng rất tốt, cũng rất có phong thái. Thân hình bà ấy khá tròn, khuôn mặt như trăng sáng cùng với một đôi mắt không giận tự uy rất giống với Bùi Triều Thanh.

Lúc bà ấy nhìn về phía ta làm ta có cảm giác như đang nhìn vào thần phật trong chùa vậy, trong lòng không khỏi run rẩy. Ta sợ mình sẽ phạm phải sai lầm nhưng may mà lúc hành lễ vấn an không có nói sai.

Thái hoàng thái hậu cũng không làm khó ta, uống trà, ban thưởng xong thì lôi kéo ta cùng nói chuyện. Bà ấy tuy cười nhưng vẫn xa cách, điểm này Bùi Triều Thanh cũng rất giống.

“Tử Kính này của ta rất nhàm chán. Nếu nó khiến con phải chịu uỷ khuất thì con cứ đến tìm bà lão này, bổn cung giúp con xả giận.”

Ta lại lần nữa quỳ xuống tạ ơn.

Thái hoàng thái hậu vội kéo tay ta lại: “Hoan nhi không cần khách sáo, sau này con cứ vào cung nói chuyện với bổn cung nhiều vào.”

Ta gật đầu, trong lòng suy nghĩ: “Nếu Bùi Triều Thanh đã chọn Lô Ánh Tuyết thì ta cũng không nên tiếp xúc với hắn. Chỉ sợ lại tiếp tục trầm luân rồi lại bước lên con đường cũ như trong nguyên văn.”

Trong lòng ta rất buồn nhưng cũng chẳng còn cách nào khác.

Vậy nên ta liền cười gượng đáp lời Thái hoàng thái hậu: “Con cũng đang có ý này ạ. Công việc của vương gia rất bận, không thể thường xuyên ở bên cạnh người, con thân là vương phi sẽ thay chàng tận hiếu.”

Có lẽ ta luôn hành xử rất ngoan ngoãn nên Thái hoàng thái hậu trông rất hài lòng với nàng dâu này.

Ba người lại cùng nhau trò chuyện một lát, trước khi đi bà ấy còn trêu hỏi Bùi Triều Thanh khi nào mới cho bà ôm cháu khiến ta ngại đỏ hết cả mặt, lúc ra khỏi Từ An cung mặt ta vẫn còn chưa bớt nóng. Thái hoàng thái hậu muốn bồng cháu, ta đi đâu để tìm cho bà ấy bồng đây.

Bùi Triều Thanh người cao chân dài, hắn đi đường nhanh hơn ta nhiều. Thấy ta tụt lại phía sau liền xoay người bước lại.

“Nàng mệt rồi? Ta gọi người khiêng kiệu đến.”

“Không cần phiền phức vậy đâu ạ.” Ta chột dạ sờ sờ mũi, “Đêm tân hôn đã qua rồi, sau này vương gia cũng không cần ở lại trong viện của ta đâu.”

“Ừm?”

Thấy mặt hắn ngây ra, ta vội nói: “Những tỷ muội khác trong phủ nhất định…”

“Tỷ muội khác?” Lúc Bùi Triều Thanh lặp lại ba chữ này cả giọng nói lẫn sắc mặt của hắn đều lạnh đi vài phần.

Ta sợ nhất dáng vẻ mặt lạnh như băng này của hắn, có cảm giác nguy hiểm khó tả.

Không biết vì sao mà giọng nói hắn dịu lại rất nhanh, ánh mắt lẫn khoé môi đều mang theo sự vô lực: “Chỉ có một mình nàng mà thôi.”

Ủa, sao không giống trong sách vậy ta?

“Nhưng ta, ta lại không thể cho ngài…” Những chữ phía sau ta còn đang ngại nói thì liền chuyển lời, “Vậy ta sẽ chọn giúp ngài vài cô nương, mắt nhìn người của ta rất tốt đó.”

Bùi Triều Thanh khẽ chau mày, nắm lấy tay của ta: “Còn không đi nhanh lên.”

Hắn đang cự tuyệt à? Ta đột nhiên nghĩ ra, có lẽ hắn muốn “thủ thân như ngọc” cho Lô Ánh Tuyết. Sao lại tìm thêm nữ nhân khác cho hắn được chứ! Ta xấu xa quá rồi.

Việc về thăm hỏi sau đó cũng rất thuận lợi. Sau khi về vương phủ, Bùi Triều Thanha bận rộn việc của mình, ta cũng quen dần với vương phủ. Thái độ của người khác rất cung kính nên ta cũng không cần tốn sức ra oai, chỉ cần thưởng một chút tiền hỷ và hỏi một số sự vụ trong phủ mà thôi.

Đến tối muộn Bùi Triều Thanh vẫn chưa hồi phủ, ta và Tiểu Thuý dùng bữa trước. Mãi đến khi đã thắp đèn lên mới có người qua báo tin là vương gia đã hồi phủ rồi, đang nghị sự với người khác trong thư phòng.

Ta thấy thời gian vẫn còn sớm nên cùng Tiểu Thuý chơi cờ giết thời gian. Nhưng đợi một lúc lâu sau vẫn không thấy Bùi Triều Thanh về phòng. Chẳng lẽ hắn sẽ không đến đây ngủ sao? Trong lòng ta thở hắt ra một hơi nhưng vẫn có chút mất mát không dễ nhận ra. Sau khi tắm rửa xong, đọc sách một lúc thì thân cận Tiểu Tư của Bùi Triều Thanh vội vàng cầu kiến.

“Vương phi, hôm nay vương gia tâm trạng không tốt nên uống rất nhiều rượu, người đi khuyên ngài ấy chút đi ạ.”

Nghe vậy ta chẳng màng đến trang điểm làm tóc, chỉ khoác một cái áo khoác màu trắng, xoã cả tóc đi tìm Bùi Triều Thanh.

Đến thư phòng, hạ nhân đều không dám bước vào, nói là không được vương gia cho phép thì không được vào trong.

“Vương gia đặc biệt dặn dò là vương phi không cần nghe theo quy tắc gì trong phủ cả.” Tiểu Tư giải thích.

Không cần cách nào khác ta đành đẩy cửa bước vào. Nhìn quanh căn phòng, thấy Bùi Triều Thanh đang ngồi trên thảm, tựa vào bàn như đã ngủ thiếp đi rồi.

“Vương gia, vương gia.”

Bên cạnh bàn quả thật có hai bình rượu rỗng, mùi rượu xông vào mũi. Toàn thân Bùi Triều Thanh cũng ngập tràn mùi hương đó.

Ta lại gần, nhẹ nhàng lay cánh tay hắn. Ai biết được vừa chạm vào cánh tay thì Bùi Triều Thanh như tỉnh lại hơn nửa, ngồi thẳng người dậy đưa cánh tay dài ra ôm ta vào lòng. Hắn trông có vẻ gầy nhưng ta có thể cảm nhận được sự rắn chắc của hai cánh tay thông qua lớp áo xuân mỏng.

Ta và hắn ngồi quỳ trên chiếu. Hắn ôm ta như vậy, một cánh tay giữ chặt lấy eo ta khiến cả người ta đều bị ép xuống, căn bản ta không thể cử động.

“Bỏ ra.” Ta hoảng sợ, tiếng kêu bỏ ra này rất nhẹ nhàng.

Bùi Triều Thanh vẫn còn say, khuôn mặt xinh đẹp của hắn cách ta ngày càng gần. Có lẽ là dơ uống rượu mà ánh mắt hắn ngập nước, lông mi cũng ướt át, là dáng vẻ ngoan ngoãn trước nay chưa từng có. Cộng thêm rặn mây đỏ trên gò má càng làm cho tim ta đập rộn ràng.

Mãi đến khi môi hắn dán qua, ta cảm nhận được sự mềm mại mát lạnh mới hồi thần lại.

“Ngươi…”

Lời còn chưa nói ra đều đã bị hắn chặn lại. Mùi rượu hơi cay và ngọt vờn quanh đầu lưỡi, ý thức của ta dường như cũng muốn tan biến theo không khí đang ngày càng ít trong miệng.

16.

Nhưng sao ta lại như thế này được, đây là nam nhân thuộc về Lô Ánh Tuyết! Bây giờ lại thân mật như vậy, ta vốn không phải là nữ nhân xấu đâu! Không phỉa hắn xem ta thành Lô Ánh Tuyết rồi chứ!

Trong chốc lát, uỷ khuất khi bị nhận sai, sự áy náy khi làm sai cùng các cảm xúc tiêu cực khác đan xem vào nhau, đè ép phá nát phòng ngự tâm lý của ta. Nước mắt rơi xuống không ngừng, càng nghĩ càng thấy buồn nên ta trực tiếp cho hắn một cái tát.

Ta không biết Bùi Triều Thanh đã buông ta ra từ khi nào, nước mắt mơ hồ khiến ta không thể nhìn rõ mặt hắn nhưng ta biết hắn đang nhìn ta. Có lẽ là rất tức giận rồi, hắn muốn chém muốn giết gì tuỳ hắn!

Nhưng hắn chỉ nhìn ta rất lâu rất lâu.

“Không ngờ Thẩm tiểu thư lại ghét bổn vương đến như vậy.” Giọng nói của hắn không có sự tức giận, hình như hắn đang thất vọng lại như đang đau lòng. Bởi vì ta đang khóc quá dữ nên cũng chẳng nghĩ được gì thêm.

“Hôm nay là do bổn vương say rượu nên thất lễ, bây giờ tạ tội với tiểu thư.”

Hắn tạ tội xong liền đứng dậy muốn rời đi, sau đó xoay người lại. Ta cho rằng hắn muốn tính sổ với ta nên bị doạ đến rụt cổ lại. Bàn tay đang đưa ra giữa không trung của Bùi Triều Thanh khững lại, hắn lặng lẽ đỡ ta đứng dậy.

“Ta đưa nàng về phòng, tối nay còn có công vụ phải đến doanh trại một chuyến.”

Hắn đưa ta về phòng là do sợ người ngoài biết ta và hắn không hợp, ta làm không tốt bổn phận sẽ bị những người quý phụ khác đàm tiếu. Ta muốn nói tiếng cảm ơn nhưng chẳng cách nào nói ra.

Sau đó thì hắn mang theo vài người tuỳ tùng ra khỏi phủ. Ta làm sao cũng ngủ không ngon, ngày hôm sau vừa tỉnh dậy liền kêu Tiểu Thuý trang điểm rồi vào cung. Tận hiếu với Thái hoàng thái hậu cũng là một cách để báo đáp Bùi Triều Thanh.

Dỗ dành trưởng bối trước giờ luôn là thế mạnh của ta, cộng thêm ấn tượng của ta với Thái hoàng thái hậu cũng không tệ nên hai người ở chung cũng xem như hài hoà. Bà ấy tin phật ta liền nói bản thân đã đọc qua vài quyển kinh thư, có thể thảo luận vài câu với bà ấy. Bà ấy thích nghe khúc và tiểu thuyết, ta liền mang vài chuyện kì quái ra kể khiến bà ấy vui vẻ không ngừng.

Bất tri bất giác ta đã ở trong cung cả một ngày. Sắc trời chập tối, ta nghĩ tối nay chắc sẽ ở lại trong cung thì Bùi Triều Thanh đến. Thái hoàng thái hậu trêu bình thường chẳng thấy được bóng hắn, ta vừa đến hắn cũng hớn hở đến theo. Bùi Triều Thanh cũng không giải thích gì.

Trên đường hồi phủ, Bùi Triều Thanh cưỡi ngựa còn ta ngồi trong xe. Tiểu Thuý vém rèm lên, cười hihi nói với ta: “Nghe nói vương gia hồi phủ không thấy vương phi liền vội vã chạy vào cung đấy.”

Xuyên qua góc rèm ta có thể thấy được góc áo của Bùi Triều Thanh, cảm xúc trong lòng không biết là vui thích hay là gì mà ta ngơ ngẩn siết chặt khăn tay.

Còn đang mơ màng thì chiếc xe bên ngoài đột nhiên dừng lại, ta nghe thấy một tiếng: “Bảo hộ vương phi.” Ta bị doạ đến mức ôm chặt lấy Tiểu Thuý.

Qua khoảng nửa nén nhang sau, rèm cửa bị nhấc lên. Trong lúc hoảng sợ, ta cầm chặt trâm cài trong tay lùi vào góc xe cùng Tiểu Thuý. Người đến là Bùi Triều Thanh, tảng đá trong lòng được buông xuống nhưng thân thể ta vẫn còn run rẩy không ngừng.

“Đã không sao rồi.” Bùi Triều Thanh dịu giọng an ủi.

Tiểu Thuý không biết đã rời đi từ khi nào, trong xe chỉ còn hai người bọn ta nên có chút ngại ngùng. Ta nhỏ giọng tạ ơn, hắn gật gật đầu rồi bọn ta lại rơi vào trầm mặc. Qua một lúc lâu, hắn đột nhiên cất tiếng: “Vài ngày nữa sẽ đến đợt đi săn mùa xuân, Thẩm tiểu thư có muốn đi cùng với bổn vương không?”

“Đương nhiên là nguyện ý rồi ạ.” Ta đáp lời.

Bùi Triều Thanh gật đầu rồi đột nhiên chau mày lại, hình như hắn đang nhịn đau. Lúc này ta mới chú ý đến lòng bàn tay trái của hắn đang chảy máu, trên mu bàn tay cũng thấy vết máu.

“Bị thương rồi, để ta xem.” Ta căng thẳng kéo tay hắn qua, tỉ mỉ xem vết thương. Không sâu, dài khoảng chừng một tấc. Lòng ta nhẹ nhõm, lấy băng gạc và rượu thuốc trên xe ngựa ra xử lý một chút. Đợi làm xong mọi thứ ta mới nhận ra bản thân căng thẳng đến mức nào.

Ta ngẩng đầu lên, Bùi Triều Thanh đang nhìn ta chằm chằm. Ta vội buông tay hắn: “Ta băng bó không tốt, sau khi vương gia hồi phủ vẫn nên tìm đại phu đến xem lại.”

Hắn không nói gì, xem đi xem lại vết thương đã được ta băng bó mấy lần rồi hỏi ta có đồ đi săn chưa, ngày mai sẽ cho người đến phủ làm cho ta vài bộ.

Hắn không nhắc đến chuyện hôm qua, nỗi thấp thỏm trong lòng ta dần biến mất. Bọn ta không trầm mặc như lúc trước nữa mà trò chuyện vài câu. Hắn nói những nơi gần đây không yên bình, có vài tên quan ngu ngốc đã rục rịch rồi, có lẽ không lâu nữa sẽ có chiến tranh.

Nếu có chiến tranh thì e là Bùi Triều Thanh sẽ phải đi dẫn binh. Trong lòng ta rất lo lắng nhưng cũng không nói gì nữa.

Bảy tám ngày sau, trang phục đi săn của ta đã được làm xong cũng vừa đúng đến ngày đi săn mùa xuân. Trường săn ở núi Lộc Minh ở ngoại ô cách kinh thành khoảng 20 dặm, người đi không chỉ có hoàng thân quốc thích mà còn có nữ quyến của các đại thần trong triều.

Có lẽ là vì để thể hiện trước mặt mọi người nên Bùi Triều Thanh đích thân dìu ta xuống ngựa. Sắc mặt các nữ quyến khác lộ ra vẻ ngưỡng mộ, đua nhau trêu ta và hắn quả thật là uyên ương tình thâm. Ta trả lời qua loa với họ, đột nhiên nhìn thấy một gương mặt quen thuộc trong nhóm người – Thẩm Kiều!

17.

Thẩm Kiều xuất hiện ở đây không chỉ khiến ta kinh ngạc mà các nữ quyến khác cũng không khỏi bất ngờ. Nghe nói thuốc không có hiệu quả với Lưu Anh, Lưu gia sao có thể thả nàng ta ra ngoài giao du?

Tuy không thích Thẩm Kiều nhưng dù gì nàng ta cũng là con gái họ Thẩm nên ta cũng chưa từng thể hiện sắc mặt kém với nàng ta bên ngoài. Bùi Triều Thanh bảo Tiểu Thuý chăm sóc tốt cho ta, còn hắn đã được các vương hầu khác mời đi rồi. Ta chỉ đành chào hỏi khách sáo với Thẩm Kiều vài câu.

“Tỷ tỷ tốt của ta ơi, cần gì phải giả nhân giả nghĩa chứ.” Nàng ta cười như không cười giễu cợt.

Ta vốn cũng chẳng nợ gì nàng ta, nếu đã là những lời vô căn cứ thì cứ cho qua là được.

“Tỷ tỷ, nhìn đi.” Nàng ta xắn ống tay áo lên.

Ta nhìn sang, trong chốc lát kinh ngạc trợn tròn mắt. Chỉ thấy cả cánh tay của Thẩm Kiều có rất nhiều vết roi kéo dài tận đến hết ống tay áo.

“Những thứ này đều là nhờ ngươi ban tặng đó tỷ tỷ.”

“Nhân quả của bản thân, không đổ lỗi cho người khác được.”

Ta nhấc chân định bước đi lại nghe thấy nàng ta cườ lạnh hai tiếng: “Tỷ tỷ, ngươi đắc ý không được lâu nữa đâu.”

Này là điên chắc rồi.

Trừ một đoạn tiểu tiết đó ra thì ta đi chơi trong lễ săn bắn mùa xuân này rất vui. Ta mặc đồ đi săn, mỗi người một ngựa với Bùi Triều Thanh cùng chạy vào rừng. Tài bắn cung của ta không tốt, hắn cũng không mất kiên nhẫn mà giải thích từng chút một đặc điểm của kỹ thuật.

Nhưng ta thật sự không có thiên phú ở mảng này, cuối cùng chỉ bắn được một con thỏ rừng mà thôi.

Phong cảnh mùa xuân rất đẹp, phần lớn thời gian bọn ta đều chỉ dắt ngựa tản bộ ngắm cảnh trên núi. Đến khi trời chập tối bọn ta mới quay về doanh trại. Mọi người đốt lửa trại lên, chia sẻ thứ mình đã săn được.

Bùi Triều Thanh và ta lặng lẽ ra bờ suối cùng nhau ngắm sao. Hắn nhóm lửa, xử lý thịt thỏ rồi bỏ lên lửa bắt đầu nướng. Dưới ánh trăng sáng, nước chảy róc rách, ta nhìn góc nghiêng của hắn, nhất thời không nhịn được nói: “Vương gia, nếu ta nói hy vọng thời gian sẽ mãi lưu lại ở khoảnh khắc này thì ngài có cảm thấy ta tham lam không?”

V*i, suýt chút nữa là tỏ tỉnh luôn rồi!

Hắn cẩn thận lật con thỏ lại, nghe thấy liền cười nhìn ta: “Không tham, nếu nàng thích ta sẽ thường xuyên đưa nàng đến đây chơi.”

Hắn làm gì có nhiều thời gian như vậy chứ, bọn ta cũng làm gì có nhiều cái “thường xuyên” như vậy. Cảm xúc không nên có lúc này lại đạt đến đỉnh điểm, sự chua xót truyền ra từ lồ ng ngực, trong lòng đau đớn âm ỉ không ngừng.

Ta có nên thể hiện tình cảm của mình với hắn không? Nhưng như vậy ta sẽ đẩy hắn vào thế khó xử mất. Còn nữa, tuy trước mắt đã có rất nhiều chuyện không giống như trong sách nhưng ta vẫn rất sợ bản thân sẽ biến thành độc phụ như vậy, vì để Bùi Triều Thanh chỉ yêu mình mà không từ thủ đoạn.

Nhưng nếu ta không tỏ rõ thì nỗi chua xót trong lòng này sẽ dày vò ta mãi mất.

“Sao lại chau mày như vậy, đói rồi à?”

Có lẽ Bùi Triều Thanh thấy bộ dáng rối rắm như vậy của ta nên mới quan tâm hỏi.

“Không, ta…” Ta thích chàng lắm.

Nghĩ đến cả nhà Lô Ánh Tuyết đang trấn giữ biên cương, bốn chữ “ta thích chàng lắm” này ta chẳng có cách nói nói ra miệng.

“Ta thấy hơi khát.” Ta nói dối rồi.

Bùi Triều Thanh đưa túi nước qua. Ta uống mấy ngụm, thăm dò hỏi thử: “Lô, Lô Ánh Tuyết tướng quân gần đây vẫn ổn chứ?”

“Một nhà Lô tướng quân đều bình an.” Giọng điệu Bùi Triều Thanh lạnh nhạt, hắn chỉ lo nhìn thịt thỏ nướng thôi, lúc nói còn trở mặt nướng lại nữa.

Ta căng thẳng quan sát phản ứng của hắn, nhưng hắn rất bình tĩnh tựa như không hề quan tâm đ ến chủ đề này. Ta có chút vui vẻ nhưng lại thấy nghi ngờ nhiều hơn.

Trong sách, mỗi lần Bùi Triều Thanh giả vờ không để ý đến Lô Ánh Tuyết thì nhất định sẽ có một số động tác nhỏ được miêu tả rằng hắn rất quan tâm. Chẳng hạn như nắm chặt nắm đấm, thần sắc ảm đạm hay ánh mắt u buồn gì gì đó.

Nhưng bây giờ chẳng có gì cả, hắn chỉ chuyên tâm nướng thỏ cho ta thôi.

Đột nhiên hắn ngẩng đầu lên cười với ta: “Được rồi, nàng thử đi, cẩn thận nóng.”

Hắn dùng dao găm cắt một miếng thịt nhỏ rồi đưa qua cho ta. Từng lời nói từng hành động đều vây quanh ta.

Ta cúi đầu ăn một miếng, phát hiện Bùi Triều Thanh lúc nào cũng đang nhìn ta, đôi mày ánh mắt đều là ý cười. Cứu mạng với, hắn không biết vẻ ngoài của mình yêu nghiệt đến mức nào sao mà còn nhìn người ta như vậy chứ.

“Cũng, cũng khá ngon đó.” Ta cảm nhận được mặt và cả tai ta đều đỏ lên rồi.

“Nếu nàng ăn không quen thì ta còn có mang theo một chút đồ ngọt này.” Hắn đứng dậy, cởi chiếc túi trên lưng ngựa xuống rồi lấy ra bốn năm loại điểm tâm ta thích ăn. Hắn lo cho ta chu đáo quá.

Ta cầm một miếng bánh sơn dược lên: “Vương gia bận rộn lâu như vậy rồi, ngài ăn một miếng trước đi.”

Ta cho rằng hắn sẽ đưa tay ra nhận, ai ngờ được hắn lại chồm người qua rồi há miệng cắn lấy. Phạm quy quá đi! Suýt chút nữa đã chạm vào môi hắn luôn rồi.

Ta rụt tay lại, chợt nhớ đến nụ hôn đêm hắn say rượu kia, môi hắn rất mềm, mùi rượu cũng rất nồng. Hồi ức làm tim người ta đập thình thịch.

Đột nhiên ta muốn hỏi cho rõ ràng, tối hôm đó người hắn muốn hôn là ta hay là người khác?

“Vương gia đã nhiều năm chưa từng cưới vợ, có phải là trong lòng có người không? Người đó là Ánh Tuyết tướng quân sao?”

Ta to gan hỏi nhưng lại không dám nhìn hắn. Nhịp tim đập như trống, gần như là muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Yên lặng quá.

Gió trên núi xào xạc, thổi cả góc áo của ta. Sau đó ta nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Bùi Triều Thanh, hắn dựa lại gần chắn gió cho ta. Hai bọn ta dựa vào nhau rất gần, từng câu từng chữ dịu dàng nhưng trang trọng nói cho ta nghe: “Chỉ có một mình nàng thôi. Từ đầu tới cuối cũng chỉ có một mình nàng.”

Ta vui vẻ ngẩng đầu lên, chóp mũi chạm vào cằm hắn, hắn cúi đầu dùng ánh mắt ngập tràn tình yêu nhìn ta.

“Ấu Nương, nàng rốt cuộc đã quên mất Tử Kính rồi nhưng không sao, ngày tháng còn dài.”

Hắn thì thầm, ta còn chưa nghe rõ được đã bị hắn kéo vào lồ ng ngực. Một nụ hôn rơi xuống, mùi đàn hương toả ra.

18.

Lúc bắt đầu chỉ như chuồn chuồn lướt nước thôi, thấy ta không phản kháng thì hắn mới bắt đầu công thành đoạt đất sâu hơn.

“Thì ra Ấu Nương không có ghét ta.”

Hắn buông ta ra, cười cong cả mắt.

“Vậy nên chàng không hề có ý gì với Ánh Tuyết tướng quân đúng không?”

Bùi Triều Thanh cười: “Có thể có ý gì được chứ? Không hề có. Ta ở Mạc Bắc nghe nói Lưu gia muốn nghị thân với nàng liền lên ngựa, một đường không dừng lại đuổi đến Lan Thành gặp nàng.”

?

Nhất thời ta không phản ứng lại kịp: “Vậy lần gặp nhau trong tuyết đó là sao?”

“Nếu không như vậy thì sao ta có cơ hội tiếp xúc với Ấu Nương chứ?”

Nhưng ta vẫn còn rất nhiều chỗ không hiểu được. Hắn thích ta từ lúc nào, chẳng lẽ là lúc Lan Thành bạo loạn hắn đã…

Ta nói ra nghi vấn của mình, Bùi Triều Thanh thở dài chọt chọt mặt ta: “Nàng đấy, quên ta sạch sẽ đến mức này. Chẳng lẽ nàng thật sự không nhớ chuyện lúc nhỏ ở Ninh Thành rồi sao?”

“Ninh Thành?” Ta cau mày suy tư, sau đó liền ngạc nhiên thốt lên, “Chàng là tiểu ca ca ở bên cạnh nhà của ngoại tổ phụ?”

Hắn cười gật đầu: “Là ta, Vương Tử Kính.”

Năm ta chín tuổi cơ thể không khoẻ nên được cha mẹ đưa đến nhà ngoại tổ phụ điều dưỡng. Ngoại tổ phụ là thầy thuốc có tiếng ở Ninh Thành, nhờ vậy mà ta mới dần ổn hơn. Lúc đó, ta cùng với các anh em họ đến phòng học gần đó lên lớp.

Vào một ngày hè, ta vô ý rơi xuống đầm khi đang hái sen, có người cứu ta lên. Không sai, người đó chính là Bùi Triều Thanh nhưng lúc đó hắn chỉ mười hai tuổi, xưng là Vương Tử Kính.

Lúc đó ta còn chưa thức tỉnh hồi ức, không biết bản thân là nữ phụ gì đó nên tâm tính cũng chỉ là đứa trẻ chín tuổi thôi. Thấy tiểu ca ca cứu mình rất đẹp trai liền ngày nào cũng bám theo người ta. Sau đó ta biết được hắn ở cạnh nhà ngoại tổ phụ nên đuổi theo hắn như cái đuôi nhỏ vậy.

Lúc đó hắn vẫn chưa trải qua thảm kịch mất cả cha và huynh trưởng nên tính cách ôn hoà, dù cho ta bám đến mức nào cũng không mất kiên nhẫn. Thầy dạy ta nghe không hiểu, hắn vừa nói ta liền sáng tỏ thông suốt.

Ta rất thích hắn. Đợi tới năm mười tuổi, ta hỏi hắn: “Ta làm nương tử của huynh có được không?”

Hắn ngại ngùng bảo ta đừng nói bừa nữa nhưng biết được ta thích bảo thạch lấp lánh thì luôn tìm tặng cho ta. Sau đó thì mẹ ta qua đời, ta cũng thức tỉnh hồi ức rồi về Lan Thành. Lúc đó cảm thấy tâm lý đã hơn hai mươi lại thích một đứa trẻ chỉ mới mười chín thì có chút khó chấp nhận nên ta cố ý không qua lại gì với hắn nữa.

Hoá ra là hắn vẫn luôn nhớ những lời ta nói, còn thật sự cưới ta làm nương tử nữa. Sao ta nghĩ tới chuyện đường đường là Nhiếp chính vương lại là tiểu ca ca nhà bên chơi cùng ta chứ. Bùi Triều Thanh kiên nhẫn giải thích cho ta.

Hoá ra là vì sau khi huynh trưởng của Bùi Triều Thanh lên kế vị, vài vị đại thần trong triều dâng tấu chương lên nói rằng theo lý thì Bùi Triều Thanh nên đến đất phong của mình, không nên ở trong cung nữa. Đáng thương cho hắn lúc đó chỉ mới 11, 12 tuổi, vừa mất cha lại phải sống xa mẹ và huynh trưởng, cô độc đi đến đất phong.

Lúc đó Ninh Thành là nơi thuộc về phạm vi đất phong của hắn. Trong vương phủ còn có tai mắt của người khác nên hắn mới mạo hiểm giả làm con của thương nhân sống ở con phố trong thành. Vậy nên hắn mới quen biết ta.

Sau đó thì ta không từ mà biệt, trong triều lại không thái bình nên bọn ta mất liên lạc từ đó. Chỉ có điều hắn vẫn luôn nghe ngóng tình huống của ta. Mãi đến khi quân địch đánh đến Lan Thành, hắn biết tin lập tức dẫn binh đến bảo vệ.

Ta vẫn luôn không nhận ra hắn, trong lòng hắn rất sầu não nhưng cũng không chủ động nhắc lại chuyện quá khứ. Bùi Triều Thanh nói đến đây, ngữ khí oán giận: “Ta lo lắng cho nàng như vậy mà nàng lại chẳng hay biết gì. Ta còn âm thầm thề rồi, sau này sẽ không quan tâm đ ến nàng nữa đâu.”

“Nhưng chỉ vừa tiếp xúc với nàng một, hai tháng ta lại càng buông không được nàng.”

Bùi Triều Thanh giữ chặt eo ta, cằm tựa vào hõm vai: “Lúc đó ta chẳng biết được tương lai phía trước sẽ ra sao nên cũng không dám nói ra lòng mình.”

Những chuyện sau đó ta đều biết. Hắn bình loạn thành công, phò tá cho tân đế rồi trở thành Nhiếp chính vương sát phạt quả quyết. Trăm việc của quốc gia đều mới mẻ, hắn chỉ đành chuyên tâm trị quốc, để chuyện tình cảm cá nhân sang một bên. Trong lúc hắn đang bận rộn thì phái thủ hạ âm thầm bảo vệ ta ở Lan Thành.

Việc nước cuối cùng cũng ổn định, hắn muốn đến cầu thân nhưng lại nghe được tin Lưu gia đã ra tay trước. Vốn hắn có thể trực tiếp đề nghị hôn sự này nhưng lại sợ ta chẳng có lòng với hắn, vậy nên mới nghĩ ra một vở kịch “Mỹ nhân cứu công tử”, muốn bồi dưỡng cảm tình trước rồi mới nói rõ thân phận.

Ai ngờ được ta lại biết thân phận của hắn nên trực tiếp chạy trốn mất. Do vậy mà hắn vẫn luôn nghĩ ta ghét hắn, mỗi ngày đều nghĩ những cách mới để gần gũi với ta hơn. Ta ôm lấy hắn, trong lòng nghĩ: “Hoá ra là bọn ta đều đang tự đi tìm khổ não.”

May mà bây giờ mọi thứ đều vẫn chưa muộn.

19.

Trên đường về doanh trại, ta chưa từng thong thả vui vẻ như vậy bao giờ. Tảng đá đè nặng trong lòng ta đã được buông xuống, ngập tràn vui vẻ.

Sau đó nụ cười liền vụt tắt vì nghe thấy có âm thanh đánh nhau từ doanh trại truyền ra. Ngọn lửa cao ngút trời, mũi tên không biết từ ở đâu “vút vút”bay đến.

“Tử Kính, có chuyện gì vậy?” Ta hoảng hốt ôm chặt cánh tay của hắn, hắn đưa tay ra dịu dàng vuốt tóc ta, “Đừng sợ, chỉ là bắt vài con tôm tép thôi.”

Hắn thở dài, “Vẫn doạ đến Ấu Nương rồi.”

Ta không hiểu là tại sao nhưng thấy hắn thong dong tự tin như vậy lòng ta cũng ổn định lại. Rất nhanh sau đó, một đội sĩ binh mặc áo giáp tiến ra, tướng quân dẫn đầu chấp tay hành lễ với Bùi Triều Thanh.

“Bẩm vương gia, phản tặc đều đã bị bắt hết, vẫn còn sống, bệ hạ và các vương công đại thần đều an toàn.”

“Ừm, Lưu gia có còn người sống không?”

“Binh sĩ nghe lệnh của vương gia nên giết không tha, chỉ còn lại nàng dâu mới của Lưu gia là muội muội của vương phi nên chúng thần đang đợi lệnh, không dám giết.”

Lưu gia? Có phải là Lưu gia mà ta nghĩ không nhỉ? Rốt cuộc ở đây đã xảy ra chuyện gì?

Bùi Triều Thanh dẫn đầu mang ta đến phía bên ngoài doanh trại. Hoàng đế và các đại thần đều đã được hộ tống hồi cung, chỉ còn lại các binh sĩ ở lại dọn dẹp chiến trường.

Ta nhìn thấy Thẩm Kiều trong một túp lều nhỏ. Đầu tóc nàng ta rối bời, y phục trên người vẫn ổn chỉ có chút bẩn. Nàng ta cuộn mình thành một đoàn, trốn trong góc lều run rẩy không ngừng. Thấy ta bước qua, nàng ta bị doạ kinh hoảng hét lên: “Đừng qua đây, đừng qua đây.”

Có lẽ là đã kinh sợ quá độ rồi, nàng ta tiếp tục hét loạn cả lên: “Ta đã mang thai đứa bé của Lưu Anh rồi, hắn sẽ là Thái tử. Đừng có qua đây, ta sẽ kêu Đại tướng quân giết hết các người! Đại tướng quân sẽ giết hết các người!”

Ta nhìn Bùi Triều Thanh, tất cả những chuyện này rốt cuộc là sao?

“Hoài Hoá tướng quân sớm đã có lòng tạo phản, ông ta vốn muốn nhân lần săn bắt mùa xuân này tạo phản xưng đế. Ta liền tướng tế tựu kế, dùng lần này đẩy ngã ông ta.”

Giọng điệu của Bùi Triều Thanh rất bình tĩnh, “Bọn họ từng làm Ấu Nương đau lòng, chết cũng không tiếc nên không cần giữ lại cho Hoàng đế định tội.”

“Còn Thẩm Kiều, Ấu Nương cứ tự mình xử trí là được.”

Ta đâu ngờ được vừa mới ăn một bữa hoang dã xong chuyện lớn như vậy đã xảy ra. Ta cúi đầu nhìn Thẩm Kiều, nàng ta làm gì còn dáng vẻ đắc ý buông lời tàn nhẫn với ta lúc sáng nữa.

Ta tuy không phải thánh mẫu nhưng cũng không thích giết chóc. Cho dù Thẩm Kiều có điên thật hay giả điên thì những ngày tháng sau này của nàng ta đều sẽ không dễ sống. Ta cho người đưa nàng ta đến am ni cô, để nàng ta ở đó bồi bạn với mẹ ruột của mình hết kiếp là được rồi.

20.

Mùa xuân năm sau, ta sinh đứa bé cửu tử nhất sinh. Lúc mất quá nhiều máu ta rơi vào mộng cảnh.

Lúc đó ta mới biết bản thân vốn đã yêu thầm Bùi Triều Thanh ở Lan Thành, sau đó hắn nói rõ thân phận rồi hai người bọn ta kết hôn, là đôi uyên ương tình cảm mặn nồng. Tình tiết truyện xoay quanh ta và gia trưởng sau khi kết hôn, là một quyển điềm văn ấm áp.

Còn quyển sách ta xem chỉ là đồng nhân văn do độc giả viết ra mà thôi. Nhưng ta lại bị quyển đồng nhân văn đó ảnh hưởng nên cuộc sống của ta cũng xảy ra một chút biến hoá. Lần này, ta không chắc có thể qua khỏi.

Trong lúc hôn mê, linh hồn ta xuyên qua vách tường nhìn thấy Bùi Triều Thanh đang gấp gáp đi qua đi lại trên hành lang. Từng chậu máu được bê từ trong phòng ra. Ta thấy hai mắt hắn phiếm hồng, nam nhân mười mấy tuổi đã ra chiến trường bây giờ đang rơi nước mắt. Ta muốn đưa tay ra lau nước mắt giúp hắn nhưng lại không chạm vào được.

Hắn đã gọi tất cả thái y trong cung đến, không tiếc dùng thuốc quý giữ mạng ta lại, hầu như là đã làm hết tất cả mọi cách. Đột nhiên, Bùi Triều Thanh quỳ hẳn xuống đất, hai tay hắn chấp lại thành tâm cầu nguyện.

“Ông trời ở trên cao, ta nguyện dùng một nửa tuổi thọ của mình đổi lấy bình an cho thê tử.”

Ngu ngốc. Ta sẽ không chết đâu, chúng ta còn rất nhiều thời gian mà.

Ta đang hôn mê đột nhiên có thêm sức mạnh – Ta không thể chết được, Bùi Triều Thanh còn đang đợi ta mà.

Ngay theo đó là tiếng khóc inh ỏi của đứa bé, ta cũng dần dần mở mắt ra. Mạng ta đã giữ được rồi, đứa bé cũng bình an sinh ra. Bùi Triều Thanh không ngại phòng sinh xui xẻo, chạy vội qua ngồi quỳ bên cạnh giường, hắn nắm chặt tay ta không buông.

“Ta cho rằng Ấu Nương đã không cần ta nữa rồi.”

Ngón tay ta yếu ớt chọt lên mặt hắn: “Sao có thể chứ, đứa bé cũng đã sinh cho chàng rồi, mà còn nghĩ tới hoà ly, chàng mơ đẹp lắm.”

Hắn cũng nhớ đến ước định một năm lúc trước, khẽ cười, hôn một cái lên lòng bàn tay ta.

“Ta chưa từng đồng ý hoà ly đâu.”

Vậy vừa đẹp, ta cũng không muốn phải rời xa chàng đâu.

(Hoàn)

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!