Chương 46

Nụ Hôn Cứu Rỗi

10.835 chữ

13-06-2023

Ôn Túc An không ngờ cô và Cố Chính gặp lạ nhau trong trường hợp này. Lúc cảnh sát đến tìm, họ nói với cô rất nhiều tin tức cô nghe không hiểu.

Gần đây cô dường như đã trở thành khách quen của đồn cảnh sát, chỉ là mấy lần trước cô ngồi bên ngoài, lần này lại được mời vào tận trong phòng thẩm vấn.

Phòng thẩm vấn nhỏ, mặc dù thái độ của cảnh sát ôn hòa nhưng Ôn Túc An vẫn cảm thấy áp lực.

"Ngày 21 tháng 4 năm ngoái, Cố Chính gửi tới tài khoản cá nhân của cô 460.000 tệ, anh ta có nói cho cô biết số tiền này từ đâu đến không?"

Ôn Túc An cụp mắt.

Cô suy nghĩ một lúc rồi nói: "Anh ta nói đó là tiền lãi từ việc kinh doanh."

"Cô không thắc mắc anh ta làm gì mà có thể sinh lời nhiều như vậy sao?"

“Tôi cũng rất thắc mắc, tôi đã hỏi nhưng anh ta chỉ nói rằng đó là một đơn hàng lớn, giám đốc thưởng thêm, tôi không biết nhiều về công ty của anh ta, vì vậy tôi cũng không hỏi thêm."

"Chúng tôi đã kiểm tra, số tiền kia vẫn còn trong tài khoản của cô."

Ôn Túc An biết cảnh sát muốn nói gì nên cô nói trước một bước: "Tôi thường dùng tài khoản đó để quản lý tài chính. Lúc chia tay với Cố Chính, tiền chưa đến hạn nên tôi không thể rút đi. Sau đó chúng tôi chia tay, tôi không sử dụng tài khoản chung kia nữa."

Hai cảnh sát đang thẩm vấn nhìn Ôn Túc An không nói lời nào, ánh mắt rơi trên khuôn mặt tái nhợt của Ôn Túc An, giống như muốn từ trên mặt cô nhìn thấu tâm can của cô.

“Có thể rót cho tôi một ly nước nóng được không?” Ôn Túc An khàn giọng nói.

Cảnh sát trưởng liếc cô một cái, ra hiệu cho người bên cạnh, người này liền ra ngoài rót cho Ôn Túc An một ly nước nóng.

Ôn Túc An nhận lấy, trời đang giữa hè nhưng ngón tay cô rất lạnh, cầm cốc giấy đựng đầy nước nóng sau đó mới thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

Cũng đã năm, sáu tiếng đồng hồ từ khi cô vào đây. Cảnh sát không ngừng hỏi những câu liên quan đến chuyện của Cố Chính, mốc thời gian trong mối quan hệ của hai người, tài sản chung khi còn yêu nhau. Duới áp lực tâm lý quá lớn, lại còn liên tục nhớ lại từng sự kiện trong mấy năm vừa qua, Ôn Túc An sợ mình phạm phải sai lầm, vô tình trở thành đồng phạm của Cố Chính.

Bụng dưới xuất hiện cơn đau s1nh lý, Ôn Túc An hai mắt trợn trắng, trên trán chảy ra mồ hôi lạnh.

"Cô có biết chuyện Cố Chính xài chất gây nghiện không?"

"Tôi không biết."

"Hai người sống chung lâu như vậy, cô không phát hiện tinh thần và thể chất của anh ta bất thường sao?"

Ôn Túc An li3m bờ môi khô khốc, “Tôi nói rồi, năm ngoái sau khi trở thành trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc, anh ta thường xuyên tăng ca hoặc đi công tác, có khi hai ba ngày không về, thỉnh thoảng tôi để ý thấy mắt anh ta có quầng thâm, nước da cũng tái nhợt, nhưng anh ta chỉ nói với tôi rằng do đi làm quá mệt mỏi, ngoài ra, tôi không phát hiện ra điều gì bất thường cả."

Viên cảnh sát liếc nhìn cô, không hỏi thêm chuyện này mà hỏi một câu khác.

"Mùng bốn tháng sáu, Cố Chính ở đâu?"

Ôn Túc An ngẩng đầu, "Cái gì?"

Viên cảnh sát nhìn cô và không nói gì.

Cốc nước đã uống rồi, nhưng môi Ôn Túc An vẫn khô khốc, cổ họng nghẹn lại, cô cảm thấy mình đã sắp đến bờ vực sụp đổ.

Ở bên cạnh Cố Chính lâu như vậy, cô chưa bao giờ nghĩ Cố Chính sẽ âm mưu hại mình, thậm chí còn khiến cô trở thành một phần trong kế hoạch của anh ta. Cô cố gắng hồi tưởng lại chi tiết khi còn ở cùng Cố Chính, cố gắng tìm kiếm bất kỳ dấu vết nào khả nghi, nhưng ngụy trang của Cố Chính quá tốt, cũng có thể là cô quá tin tưởng anh ta, cho nên cho dù biết Cố Chính làm chuyện phạm pháp, cô vẫn không thể lần ra manh mối.

Cô nghĩ đến việc Cố Chính từng thề thốt sẽ yêu cô mãi mãi, bây giờ nghĩ lại có vẻ đầy mỉa mai, anh ta căn bản không yêu cô, thứ anh ta yêu luôn là lợi ích và quyền lực.

Ôn Túc An nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: "Tôi không nhớ."

"Nghĩ lại đi, ngày 4 tháng 6 năm ngoái, cô và Cố Chính đang ở đâu và làm gì, suy nghĩ kỹ đi."

Bụng dưới càng lúc càng đau dữ dội, Ôn Túc An cắn chặt môi, không tự chủ được rùng mình một cái.

Nữ cảnh sát phát hiện dị thường, ngừng cuộc thẩm vấn: "Làm sao vậy, cô không khỏe sao?"

Ôn Túc An hơi mở mắt, giọng nói yếu ớt, "Không sao."

——

Ôn Túc An ở trong đồn cảnh sát hai mươi ba giờ.

Cô thấy khâm phục những tên tội phạm bị bắt vào đồn cảnh sát thẩm vấn mấy ngày không chịu khai ra đồng bọn, dưới áp lực lớn như vậy mà có thể ngậm chặt miệng, không thua gì chiến sỹ cách mạng thời kháng Nhật.

Khi rời đồn cảnh sát, Ôn Túc An vào nhà vệ sinh để trang điểm.

Sắc mặt cô rất tệ, môi tái nhợt, trạng thái như vậy ngay cả cô nhìn cũng sợ hãi, chứ đừng nói là để Lâm Tứ nhìn thấy.

Nghĩ đến Lâm Tứ, Ôn Túc An lại cảm thấy đau lòng.

Khi cảnh sát đưa cô đến đây, cô còn chưa kịp nói chuyện với Lâm Tứ, cũng không biết Lâm Tứ khi về đến nhà không tìm thấy cô sẽ cảm thấy như nào, chắc cũng phát điên rồi.

Ra khỏi nhà lúc trời tối, trở về cũng đã tối, gió mùa hè oi ả thổi vào mặt, Ôn Túc An nhận ra lưng áo mình lạnh buốt.

Cô đang đổ mồ hôi lạnh.

Ôn Túc An vừa bước xuống bậc thang, nhìn thấy bên bồn hoa cách đó không xa có một người đàn ông đang hút thuốc.

Chân cô đông cứng lại.

Lâm Tứ ngẩng đầu nhìn thấy cô, hai người nhìn nhau hai giây, anh dập tắt điếu thuốc, sải bước về phía cô.

Lại gần, Ôn Túc An nhìn thấy hai mắt Lâm Tứ đỏ ngầu, trên cằm lún phún râu.

Ôn Túc An sửng sốt một giây, sau đó bối rối, "Anh đã đợi ở cửa cả ngày sao..."

Cô còn chưa nói xong đã bị Lâm Tứ kéo vào lòng.

Chỉ trong một ngày, Ôn Túc An giống như quả bóng bay không ngừng được bơm đầy nước, cái ôm này giống như kim châm, mọi bất bình, sợ hãi, hoảng hốt, lo lắng, v.v… Hàng loạt cảm xúc đều nổ tung.

Mọi căng thẳng đều đứt đoạn ngay khi nhìn thấy Lâm Tứ, đến khi được hôn lại, cô mới biết mình đã bật khóc.

Đó là cảm xúc mà cô chỉ dám bày tỏ trước mặt anh, giờ phút này, cuối cùng cô cũng có thể nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, ở trong vòng tay anh, cuối cùng cô cũng có thể thôi sợ hãi.

Trên đường về nhà, tâm tình Ôn Túc An dịu đi đôi chút, cô nhìn Lâm Tứ đang lái xe, trong lòng không khỏi nghĩ đến quá khứ của Lâm Tứ.

Cô chỉ ở nơi đó có một ngày, không biết Lâm Tứ đã sống trong đó hơn nửa năm như thế nào?

Cô không dám nghĩ tới, nhưng cô hiểu những gì Lâm Tứ nói về việc muốn sống tốt, người từng trải qua bóng tối có lẽ sẽ khao khát ánh sáng hơn bất cứ ai.

“A Tứ.” Cô đột nhiên nói.

Lâm Tứ vừa lái xe vừa đáp: "Ừm, sao vậy em?"

Ôn Túc An nhìn bóng dáng trầm mặc của anh, cong môi dưới.

"Không có gì, chỉ cảm thấy rất nhớ anh."

Lâm Tứ quay đầu lại nhìn cô.

Đèn đỏ ở ngã tư bật lên, Lâm Tứ đạp thắng, nắm lấy tay Ôn Túc An, đặt lên môi hôn nhẹ.

“Mặc kệ xảy ra chuyện gì, anh vẫn luôn ở đây.” Lâm Tứ nắm tay Ôn Túc An, nhỏ giọng nói: “Ôn Ôn, em cứ yên tâm dựa vào anh."

——

Cuối tuần, Lâm Tứ đưa Ôn Túc An về thị trấn Vân, cũng là quê hương của anh. Đây là một thị trấn nhỏ phía nam Vụ Thành, nơi có núi non sông ngòi, thời tiết rất dễ chịu, cũng là nơi anh sống với bà nội từ năm mười bốn tuổi.

Ngôi nhà cũ của bà nằm trong một con ngõ nhỏ, một gian nhà hai tầng, nơi lưu giữ tất cả những kỷ niệm thời niên thiếu của Lâm Tứ.

Anh thường xuyên đến đây quét dọn, đồ đạc bên trong không thay đổi. Lần này anh mang Ôn Túc An trở về, một mặt là tư tâm của anh, mặt khác cũng muốn Ôn Túc An thả lòng tâm tình sau mấy ngày chịu áp lực quá lớn.

Đẩy cửa sân ra, mùi gỗ mục cũ xộc vào, cùng với một chút hương hoa cỏ sau mưa, hai mùi vị trái ngược nhau nhưng lại vô cùng hài hòa.

“Anh từng sống ở đây với bà nội.” Lâm Tứ dẫn Ôn Túc An đi vào, “Tuy rằng chỉ sống ở đây sáu bảy năm, nhưng nhắm mắt cũng có thể đi bộ đến từng ngóc ngách.”

Ôn Túc An nhìn quanh căn nhà nhỏ, trong mắt tràn đầy hâm mộ.

"Nói cho anh biết, khi còn bé em rất muốn có một ngôi nhà nhỏ như thế này, có sân nhỏ, đồ đạc cổ xưa, cũng không cần quá lớn."

Lâm Tứ cười: "Vậy anh cho em ngôi nhà này nhé?"

Ôn Túc An vội vàng lắc đầu, "Nhà này là bà nội để lại cho anh, anh tự mình giữ lấy đi."

Lâm Tứ dẫn Ôn Túc An lên lầu hai, trên lầu có hai phòng, một là phòng của bà nội, một là của anh.

Ôn Túc An bước vào phòng Lâm Tứ, một căn phòng nhỏ nhưng đồ đạc tươm tất, tông màu giản dị, sạch sẽ ngăn nắp, cô có thể tưởng tượng được bà nội quan tâm đ ến Lâm Tứ đến nhường nào.

"Ôn Ôn, em lại đây."

Lâm Tứ đứng trước cửa phòng bà, gọi Ôn Túc An.

Ôn Túc An đi tới, được Lâm Tứ dẫn vào phòng, hai người đi tới bàn trang điểm cạnh cửa sổ, Lâm Tứ lục tung chiếc hộp nhỏ trong ngăn kéo, cuối cùng cũng tìm được một chiếc vòng ngọc, không nói gì nhiều liền đeo vào tay Ôn Túc An.

Ôn Túc An sửng sốt.

"Anh làm gì thế?"

Lâm Tứ mỉm cười, nắm lấy tay Ôn Túc An nhìn một hồi, màu xanh ngọc cùng trắng nõn tương phản, vô cùng hài hoà.

“Tặng em.” Lâm Tứ nói.

“Sao tự nhiên lại đưa vòng tay của bà nội anh cho em?” Ôn Túc An nói: “Anh không sợ bà nửa đêm trong mộng đến tìm anh sao?"

"Không sợ."

Lâm Tứ nắm tay Ôn Túc An, kéo cô lại gần, cúi đầu nhìn cô, "Bà nội nói, đây là cho cháu dâu tương lai, sẽ không trách anh đâu."

Ôn Túc An sững người.

Sau một lúc, cô nhìn đi chỗ khác, khẽ chớp mắt hai lần.

Ôn Túc An ngước mắt nhìn vào mắt Lâm Tứ, tuy là cười thản nhiên nhưng ánh mắt lại rất nghiêm túc.

Ôn Túc An li3m môi, hỏi anh: “Bạn gái cũ của anh thì sao, không phải nói năm đó hai người đã bàn chuyện kết hôn sao, vòng tay này sao anh không tặng cô ấy?”

Lâm Tứ biết trước cô sẽ hỏi chuyện này, anh bóp cằm, nâng mặt cô lên.

"Không, lúc đó anh còn chưa tới bước này."

“À.” Ôn Túc An nhướng mày, “Vậy chúng ta đã đến bước này rồi sao?”

Lâm Tứ cúi đầu, hôn lên mũi cô, chạm vào chóp mũi cô, nụ cười trong giọng nói tiêu tan, anh thì thầm: “Ôn Túc An, anh đối với em là nghiêm túc đấy.”

Ôn Túc An xuất thần trong giây lát.

Không phải cô không tin vào những lời này, nhưng đã từng bị phản bội nên cô không dám khẳng định Lâm Tứ có đúng là người cô có thể giao phó hay không.

Phải đánh cược một lần nữa, trong lòng cô không yên tâm.

Sự thay đổi trên nét mặt cô lúc này đều hiện rõ, Lâm Tứ biết cô đang lo lắng điều gì.

“Ôn Túc An, anh không phải loại người thối nát như vậy.” Anh cầm lấy chiếc vòng ngọc trên tay Ôn Túc An, trầm giọng nói: “Bà nội là người rất quan trọng với anh, cho nên anh sẽ không đem đồ vật của bà ra chỉ để dỗ em vui, cũng không tuỳ tiện mang phụ nữ về bái tế bà."

Ôn Túc An nghe vậy, trong lòng hơi động.

Lâm Tứ nhìn cô, trong mắt anh nhìn thấy tất cả sự lo lắng của cô, anh không phải là người hay hứa hẹn, cũng không thể nói những lời yêu thương tốt đẹp, nhưng khi đối mặt với Ôn Túc An, anh chỉ muốn cho cô tất cả những gì anh có.

"Hình như anh chưa từng nói với em."

"Nói chuyện gì cơ?"

Ánh mắt hai người chạm nhau, Ôn Túc An trong nháy mắt liền hiểu ra anh định nói cái gì.

Không phải chưa từng nghe người khác nói với mình, vậy mà lúc này cô cảm thấy vô cùng khẩn trương, nhịp tim tăng nhanh, giống như thiếu nữ lần đầu biết yêu.

Lâm Tứ cúi đầu, vùi đầu vào một bên cổ cô, dùng tư thế cực kỳ chiếm hữu ôm chặt lấy cô.

Anh áp vào làn da ở một bên cổ cô, giọng nói rất thấp, nhẹ nhàng lọt vào tai cô.

"Ôn Túc An, anh rất yêu em."

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!