Chương 47

Nồng Độ Bão Hoà

10.559 chữ

28-03-2023

Hồi đầu xuân, Tùy Xán Nùng nảy sinh ý định nuôi một con thú cưng với Kỷ Linh.

Tùy Xán Nùng rất thích động vật, bố mẹ anh nuôi một con Samoyed, anh cũng nuôi một con rùa đen trong phòng, chăm sóc nó cùng các học sinh.

Nhưng trước nay Tùy Xán Nùng chưa từng cân nhắc đến việc nuôi con một thú cưng trong nhà mình, bởi vì anh thấy mình sống một mình thì sẽ khó mà chăm sóc nó được.

Tuy nhiên, suy nghĩ của con người luôn thay đổi.

Sau khi ở cùng Kỷ Linh, Tùy Xán Nùng lại thấy nếu nuôi một em mèo con trong nhà cũng không tệ, ngày thường anh với Kỷ Linh có thể hít mèo, nựng mèo, hẳn sẽ rất ấm áp và có cảm giác gia đình.

Buổi tối, trong giờ cơm, có hôm hai người cũng sẽ xem tuyển tập video ngắn về chó mèo trong lúc ăn. Tùy Xán Nùng cũng từng lén quan sát biểu cảm của Kỷ Linh, anh thấy Kỷ Linh hẳn cũng sẽ có tình cảm với động vật nhỏ.

Thế nên vào bữa tối hôm nay, lúc chan canh, Tùy Xán Nùng thử thăm dò Kỷ Linh: “Em… có muốn nuôi một con thú cưng không?”

Mới đầu Kỷ Linh hơi ngạc nhiên, sau đó cậu đặt đũa xuống, gật đầu.

Tùy Xán Nùng sướng rơn.

Tùy Xán Nùng: “Thế thì tốt quá, em thấy hai bọn mình nuôi mèo thì sao ——”

Kỷ Linh: “Thật ra trước nay em rất thích chó ——”

Chỉ trong nháy mắt, bầu không khí đóng băng.

Nửa câu sau kẹt cứng trong miệng không thể thốt ra đồng đều một cách vi diệu, hai người cứng nhắc nhìn nhau, trái tim Tùy Xán Nùng nguội ngắt.

Đây là cuộc chiến giữa phe mèo và phe chó.

Thật ra trong thời gian yêu đương, cũng có đôi khi hai người xảy ra bất đồng quan điểm, ví dụ như cuối tuần đi đâu hẹn hò, đặt đồ ăn mang về ở nhà hàng nào, hoặc bữa tối ăn cơm thì nên xem video của UP nào.

Có điều ngày thường cả hai luôn sẵn sàng chiều theo ý đối phương.

Nhưng nuôi thú cưng không phải chuyện nhỏ, nó có nghĩa là trong gia đình sẽ có thêm một thành viên mới, thế nên lúc này Tùy Xán Nùng với Kỷ Linh không ai chịu nhượng bộ.

Logic của Kỷ Linh rất đơn giản, cậu thuyết phục Tùy Xán Nùng bằng ngôn từ trực tiếp.

Một buổi đêm bình thường nọ, hai người hôn nhau trên sô pha, ngay khi Tùy Xán Nùng định cởi khuy áo sơ mi Kỷ Linh để tiến đến bước tiếp theo thì Kỷ Linh bỗng đặt tay trên ngực anh.

Sau đó cậu hơi lùi về sau một chút.

Tùy Xán Nùng sửng sốt, đang định sấn tới thì Kỷ Linh lắc đầu, thế là Tùy Xán Nùng rơi vào trạng thái tiến thoái lưỡng nan.

Đôi mắt Kỷ Linh sáng ngời.

“Em nghĩ rồi, em có thể nhượng bộ thêm.” Cậu nghiêm túc nói với Tùy Xán Nùng, “Nếu chúng ta nuôi chó, em có thể phá vỡ cân bằng phân chia việc nhà, một mình em sẽ phụ trách hoàn toàn việc dắt chó đi dạo và chuẩn bị thức ăn cho chó, sẽ không tạo thêm bất cứ gánh nặng nào cho cuộc sống của anh đâu.”

Kỷ Linh ngước lên, cậu chớp mắt, hỏi: “Được không anh?”

Tùy Xán Nùng chết lặng.

Giờ là lúc để nói mấy chuyện này à? Bên tai anh bắt đầu nổ ầm ầm, rõ ràng nhịp thở của hai người đã hỗn loạn, quần áo sắp cởi được một nửa rồi, tự dưng lại bị kẹt tại thời điểm mấu chốt nhất không được tiếp tục nữa, Tùy Xán Nùng nhận ra đây mới là chiêu trò giảo hoạt nhất.

“Thật ra mèo cũng được, nhưng so với mèo thì em nghĩ em thích chó hơn.” Kỷ Linh ghé sát lại gần, nhẹ nhàng nói, “Mấy hôm nay em cũng đã nghĩ xem tại sao lại thích chó như thế, em thấy… Có thể là vì em rất thích anh.”

Trong một khoảnh khắc Tùy Xán Nùng còn tưởng Kỷ Linh mắng mình là chó.

May thay ngay sau đó, Kỷ Linh tiếp tục giải thích cho anh: “Bởi vì cả hai đều cho em cảm giác rất ấm áp, rất yên lòng.”

“Nên em thấy… có lẽ em có duyên với chó hơn.” Cậu nói khẽ.

Tùy Xán Nùng nghẹn ứ trong cổ họng, không nói nên lời.

“…Nhưng mà ấy, anh thấy mèo cũng ngoan mà.” Lát sau, Tùy Xán Nùng hít một hơi thật sâu, giọng hơi khàn, “Mèo sẽ yên tĩnh hơn, sạch sẽ hơn một chút, mà quan trọng là không phải dắt nó đi dạo, em không thấy như thế bớt việc hơn à?”

Kỷ Linh nhìn Tùy Xán Nùng, một lát sau cậu mím môi, cụp mắt.

Tùy Xán Nùng giật thót, anh vội ho hắng: “Nhưng chó cũng được, để anh… cân nhắc thêm đã.”

Cuối cùng Kỷ Linh cũng ngước lên nhìn Tùy Xán Nùng, “Ừ” thật khẽ.

Cậu cười bằng ánh mắt, hàng mi run khẽ, sau đó chủ động choàng tay qua cổ Tùy Xán Nùng, hôn anh vừa thân mật vừa dịu dàng.

Tối hôm ấy Tùy Xán Nùng thực sự rất thoải mái, nhưng anh cũng thấy may mắn vì lúc đó đã kiểm soát được bản thân không bị mê muội trước sắc đẹp. Dù sao thì Tùy Xán nùng quyết định vẫn phải cố gắng thực hiện cho lập trường của mình.

Lần này Tùy Xán Nùng không chọn cách trực tiếp mà sử dụng chiến thuật vu hồi (*) hiếm thấy.

(*) Đánh đường vòng.

Hôm nay, lúc hai người đang ngồi soạn bài trong phòng khách, Tùy Xán Nùng bỗng gập máy tính lại, mở điện thoại lên lướt một lúc, sau đó thở dài thườn thượt.

Kỷ Linh sửng sốt ngước lên hỏi: “Anh sao thế?”

Tùy Xán Nùng lắc đầu, nói rất buồn bã: “Không có gì.”

Kỷ Linh nghĩ chắc vấn đề trong công việc, tuy vẫn thắc mắc lắm nhưng cuối cùng cậu không truy hỏi đến cùng nữa.

Kỷ Linh tiếp tục tinh chỉnh nội dung trong giáo trình, bỗng lại nghe Tùy Xán Nùng thở dài lần nữa. Ngẩng lên, cậu thấy Tùy Xán Nùng úp điện thoại lên mặt bàn.

Lần này Tùy Xán Nùng thở dài rất nặng nề, khả năng diễn xuất đạt điểm tối đa, nghe như nỗi buồn của một người phải giấu trong lòng muôn vàn tâm sự mà chẳng thể thốt nên.

Kỷ Linh ngơ ngác ngẩng đầu lên, thấy Tùy Xán Nùng đã đứng dậy. Anh nói: “Anh đi tắm cái đã nhé.”

Kỷ Linh chần chừ đáp “Ừm”.

Kỷ Linh đứng dậy, cuối cùng vẫn cầm điện thoại Tùy Xán Nùng lên, phát hiện ra Tùy Xán Nùng không khóa màn hình, giao diện điện thoại của anh vẫn đang ở phần mềm thường dùng để xem video ngắn.

Sau giây lát do dự, Kỷ Linh vào xem mục “video đã thích”, sau đó cậu phát hiện ra hầu hết những video Tùy Xán Nùng đã thích đều là “Tại sao mèo cam lại béo như thế?”, “Những niềm hạnh phúc của người nuôi mèo mà bạn sẽ chẳng thể hiểu được”, “Mèo nhà bạn có lén uống nước bồn cầu không?”.

Kỷ Linh ngẩn người.

Hai người cứ giằng co nhau như thế được một thời gian.

Tuy nhiên trò chơi tiểu học này không kéo dài bao lâu, bởi vì cuối cùng Tùy Xán Nùng quyết định sẽ lùi một bước trước. Quan trọng là câu nói “Bởi vì em thích anh” lần trước của Kỷ Linh quá tan chảy, Tùy Xán Nùng thừa nhận là anh sướng rơn lên ấy chứ.

Quan trọng hơn nữa là sắp đến kỉ niệm 100 ngày hai người chính thức ở bên nhau, Tùy Xán Nùng là người ưa hình thức, anh muốn tặng cho Kỷ Linh một món quà đặc biệt.

Sau một hồi đắn đo, nghĩ Kỷ Linh sẽ thích loại chó nghe lời, Tùy Xán Nùng đã liên hệ với cửa hàng chó từ rất sớm để đặt mua một con golden rất ngoan.

Hôm thứ năm, sau giờ học, Tùy Xán Nùng kiếm cớ đi nộp tiền điện nước, Kỷ Linh cũng đồng ý luôn mà không hỏi gì nhiều.

Tùy Xán Nùng thuận lợi đến cửa hàng chó để nhận chú chó về tay.

Khoảnh khắc Kỷ Linh đẩy cửa ra, Tùy Xán Nùng ra chiều thản nhiên cất lời: “Nghĩ lại thì anh thấy mình cũng có thể thỏa hiệp một chút, nhưng dắt chó đi dạo thì chúng ta phải cùng dắt, hơn nữa em phải phụ trách cầm dây dắt chó…”

Con golden bên cạnh anh cũng mừng rỡ sủa vang.

Kỷ Linh chớp mắt.

Rõ ràng cậu chưa tiêu hóa kịp, chậm rãi nhìn con golden bên cạnh Tùy Xán Nùng, sau đó Tùy Xán Nùng thấy sắc mặt cậu hơi thay đổi.

Trông Kỷ Linh có vẻ vui, nhưng Tùy Xán Nùng thấy vui sướng không chiếm nhiều trong đó lắm, sắc mặt cậu khá phức tạp.

Tùy Xán Nùng cầm dây dắt chó không thể tưởng tượng nổi.

“…Sao thế?” Tùy Xán Nùng chần chừ, “Không phải em bảo em thích chó à?”

Kỷ Linh ngước lên, dường như hơi do dự. Cậu lắc đầu, nói: “Không phải…”

Cậu còn chưa nói xong, Tùy Xán Nùng đã cảm giác ống quần mình có thứ gì cọ qua, như là một vật sống. Anh sửng sốt, cúi xuống.

—— Tùy Xán Nùng thấy một con mèo cam béo mập đang nhìn mình chăm chăm.

Hôm nay Giai Giai ở cửa hàng thú cưng chào đón một vị khách hàng cũ.

Đối tượng cần tắm rửa là một chó một mèo, chủng loại là chó golden và mèo nhà Trung Quốc lông cam, màu lông giống nhau mà tên cũng rất đặc sắc, mèo cam tên Orange, chó vàng tên Lemon.

Một ngày cửa hàng thú cưng có rất nhiều khách, sở dĩ Giai Giai ấn tượng với hai em chó mèo này như thế là bởi chủ nhân của hai đứa nó là hai anh chàng rất đẹp trai.

Trong đó một người đẹp kiểu lạnh lùng, gương mặt tinh xảo lạnh nhạt, khá kiệm lời. Anh đẹp trai còn lại cao ráo hơn, ngũ quan tuấn tú sâu hút, lúc nào cũng cười, trông có vẻ thân thiện hơn. Lần đầu tiên hai người xách túi chó và mèo bước vào cửa hàng cũng là lần đầu tiên Giai Giai phát hiện thì ra tăng ca cũng có thể hạnh phúc đến thế.

Ban đầu hai người đi chung, về sau mỗi tháng thay phiên nhau đến một lần. Anh chàng cao ráo đến nhiều lần hơn, cũng nói chuyện nhiều hơn.

Cách nói chuyện và khí chất của cả hai đều không tầm thường, về sau Giai Giai mới biết hai người họ đều làm giáo viên.

Lần này cũng là anh chàng cao ráo dẫn chó với mèo tới tiệm.

Trong lúc đợi, người đàn ông đó đi nghe điện thoại.

Khoảnh khắc cuộc gọi được nối máy, giọng anh trở nên dịu dàng và thân mật hẳn, Giai Giai nghe anh nói với người bên kia: “Chắc phải mười phút nữa, còn phải nói… Nước như bùn lầy ấy, lần sau đi công viên em đừng có để cho nó chui vào trong bụi cỏ nữa…”

Hình như người bên kia nói gì đó, Giai Giai nghe người đàn ông nọ đáp “Ừm” rồi lại bật cười, bất đắc dĩ thỏa hiệp: “Rồi rồi rồi, thầy Tiểu Kỷ nói gì cũng đúng hết, lỗi anh cả, để anh sau anh cầm dây dắt chó nhé…”

Giai Giai loáng thoáng nghe thấy giọng một người đàn ông khác truyền qua điện thoại, kết hợp với nội dung cuộc trò chuyện, cô đoán hẳn đó là anh đẹp trai còn lại đã đến vào lần trước.

Cô cũng nhanh chóng nhận ra hẳn hai người đang ở chung, rõ ràng không phải bạn bè bình thường.

Giai Giai thấy tim mình bắt đầu đập nhanh hơn.

Sau khi người đàn ông kia cúp máy, Giai Giai thử hỏi: “Tháng này trong tiệm có hoạt động tri ân khách hàng quen, có thể đặt chế tạo một thẻ đeo có khắc tên và thông tin liên lạc của chủ nhân miễn phí cho thú cưng, vậy nên tôi muốn hỏi Lemon với Orange… có tên tiếng Trung không ạ?”

Người đàn ông nọ hơi ngạc nhiên.

“Tên tiếng Trung… thật ra thì cũng có.” Anh do dự đáp, “Còn do tôi đặt, nhưng người yêu tôi thấy tên ấy nghe không ổn lắm nên không cho tôi gọi với người ngoài.”

Giai Giai im lặng gào thét trong lòng.

Nhưng cô không thể hiện điều đó ra ngoài mặt, chỉ vừa tắm rửa cho chú chó golden vừa bình tĩnh nói: “Không sao, đến lúc đó có thể khắc tên tiếng Trung nhỏ hơn chút, chỉ để tiện tìm chủ nhân thôi ấy mà…” 

Anh chàng gật đầu, cười khẽ, đáp: “Cũng đúng.”

“Hơn nữa tên thú cưng cũng chỉ là có thể có tỉ lệ lặp lại cao hơn một chút thôi, dù khó nghe thì cũng có thể tệ đến mức nào được chứ.” Giai Giai cười tắt vòi nước, hỏi, “Vậy tên chúng nó lần lượt là…?”

Người đàn ông đưa tay xoa cái đầu ướt sũng của chú chó golden, giây lát sau, anh ngẩng lên.

“Tùy Ngọt Ngào với Kỷ Phong Lưu.” Anh cười nói.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!