Như Ý Xuân

/

Chương 81

Chương 81

Như Ý Xuân

15.928 chữ

15-12-2022

Thịnh Lộ Yên lập tức giật mình.

Ngay sau đó, nàng lấy lại bình tĩnh và hỏi: “Tại sao muội đột nhiên muốn vào cung? Hôn sự của muội và Nghiêm đại nhân thế nào rồi?”

Mặt Dương Bạch Dao lộ vẻ khổ sở.

“Ngồi xuống rồi nói.”

Thịnh Lộ Yên nháy mắt với Xuân Đào, Xuân Đào vội vàng đỡ Dương Bạch Dao dậy.

“Vốn dĩ hôn sự đã sắp bàn xong, phụ thân cũng đã bị tỷ tỷ thuyết phục, nhưng không ngờ Nhị ca lại đột nhiên xảy ra chuyện….mẫu thân đi khắp nơi nhờ vả nhưng không nhờ được ai, nên bà ấy muốn gả ta cho Hình bộ Thị lang làm vợ kế, để ông ta cứu Nhị ca.”

Thịnh Lộ Yên cau mày.

Cô mẫu đúng là ngu xuẩn đến cực điểm!

Hình bộ Thị lang đã sắp năm mươi tuổi đến nơi rồi, còn lớn tuổi hơn cô phụ, đã thế ông ta còn là một người háo sắc. Gả nữ nhi cho người như thế làm vợ kế, phủ Bá tước còn cần danh tiếng hay không vậy?

Dương Bạch Dao nhìn Thịnh Lộ Yên, nói: “Muội biết mẫu thần từng đến nhờ biểu tỷ, biểu tỷ cũng không đồng ý. Muội nói lời này không có ý trách biểu tỷ. Nếu muội là biểu tỷ, muội cũng sẽ không đồng ý. Nhị ca muội không phải người tốt, bây giờ bị như thế cũng là huynh ấy gieo gió gặt bão.”

Nếu hỏi vì sao Thịnh Lộ Yên lại thân thiết với Dương Bạch Chỉ, lúc đầu chính là vì Nhị biểu ca này, bọn nàng đều không thích hắn cho nên thường xuyên tụ tập mắng hắn.

Nàng tin lời Dương Bạch Dao nói.

“Nghiêm đại nhân có thái độ thế nào?” Thịnh Lộ Yên hỏi.

Nếu hai người đã bắt đầu làm lục lễ (*) thì bọn họ sẽ chiếm lý, chi cần bọn họ kiên trì, mối hôn sự này có thể đi đến cuối cùng. Dương Bạch Dao tất nhiên đồng ý, mấu chốt là thái độ của Nghiêm đại nhân.

(*) Để tiến tới hôn nhân thì hai bên phải trải qua 6 lễ: Lễ nạp thái, lễ vấn danh, lễ nạp cát, lễ nạp trưng, lễ thỉnh kỳ, lễ cưới. Đến nay đã được giản lược rất nhiều.

Dương Bạch Dao cười khổ, nói: “Ban đầu ngài ấy cũng rất kiên trì, nhưng hôm qua không biết làm sao mà ngài ấy biết chuyện muội mở tiệm, ngài ấy bắt muội đóng tiệm lại, về sau không thể lộ diện ra ngoài nữa. Vì chuyện này mà bọn muội cãi nhau một trận, sau đó ngài ấy có nhắn lại rằng, nếu muội không đồng ý, vậy thì ngài ấy sẽ xóa bỏ mối hôn sự này.”

Thịnh Lộ Yên chưa từng tiếp xúc với vị Nghiêm đại nhân này, nên không biết suy nghĩ của hắn. Thế nhưng, điều này cũng chẳng có gì ngạc nhiên, phần lớn nam tử trên đời này đều có suy nghĩ như thế.

“Nếu biểu muội thật sự vừa ý mối hôn sự này, thật ra có thể đồng ý trước. Về sau gả tới rồi, Nghiêm đại nhân quản việc bên ngoài, muội quản việc trong nhà, muội mở tiệm bên ngoài chắc gì hắn đã biết.”

Dương Bạch Dao lắc đầu.

“Không phải chỉ vì điều này đâu ạ, mà tư tưởng của bọn muội cũng không hợp.”

Nghiêm đại nhân cái gì cũng tốt, chỉ có một điều là hắn không muốn nàng lộ diện bên ngoài, cũng không cách nào chấp nhận suy nghĩ của nàng. Hắn cho rằng nử tử phải tôn nam tử làm trời, cho dù là chuyện trong nhà hay chuyện bên ngoài thì đều phải nghe lời hắn, và nàng không thể có suy nghĩ của riêng mình.

“Do muội quá phản nghịch, sợ rằng không xứng với Nghiêm đại nhân.”

Ngoài mặt thì nàng giống tỷ tỷ của mình, chuyện gì cũng nghe theo Đích mẫu. Nhưng thực ra tính cách của nàng hoàn toàn trái ngược với tỷ tỷ, nàng luôn ngấm ngầm làm trái ý của Đích mẫu. Từ nhỏ toàn thân nàng đã được bao phủ bởi một lớp gai, nếu bị người ta nhổ mất, e rằng sẽ tổn thương đến tận  xương cốt.

Thịnh Lộ Yên nhìn ra được Dương Bạch Dao đã thật sự nguội lòng, chuyện hôn nhân như người uống nước, nóng hay lạnh tự mình biết lấy, nàng cũng không tiện khuyên nhiều.

(*) Như nhân ẩm thuỷ, lãnh noãn tự tri. 如人飲水, 冷暖自知. (Như người uống nước, nóng hay lạnh tự mình biết lấy)

“Muội có thể nói với cô phụ chuyện vào cung.” Thịnh Lộ Yên nói.

Lần vào cung tuyển phi này, phủ Bá tước cũng có tên trong danh sách. Thái hậu và Hoàng thượng cũng không có ý làm khó, cho nên để mọi ngượi tự nguyện tham gia. Cũng có thể nói là, nếu Dương Bạch Dao có ý định thì nàng ấy cũng có tư cách tham gia.

Dương Bạch Dao nói: “Muội đã thăm dò ý tứ của phụ thân và mẫu thân, bọn họ không đồng ý việc này.”

Thịnh Lộ Yên hơi ngạc nhiên. Không phải cô mẫu luôn muốn gả thứ nữ vào danh gia vọng tộc để nâng cao danh tiếng cho gia tộc sao, nay đã có một cơ hội quý báu như thế thì sao bà ấy có thể từ chối chứ. Nghĩ vậy, nàng bèn hỏi.

Dương Bạch Dao giải thích: “Mẫu thân cho rằng thân phận của muội thấp, chuyện tốt như vậy sẽ không tới lượt phủ Bá tước bọn muội. Nếu muội tham gia sẽ làm lãng phí thời gian, cũng sẽ làm chậm trễ chuyện cứu Nhị ca, cho nên mẫu thân muốn mau chóng gả muội vào phủ Thị lang.”

Thịnh Lộ Yên nhìn Dương Bạch Dao, bỗng nhiên hiểu được suy nghĩ của nàng ấy.

“Việc này muội đã có toan tính rồi phải không?”

Dương Bạch Dao bị người ta nhìn thấu thì mím môi, lại qùy xuống. Lần này nàng nói ra tất cả suy nghĩ của mình: “Biểu tỷ nói đúng, thân phận muội thấp bé, chắc chắn sẽ bị loại ngay từ vòng đầu tiên. Vòng đầu tiên là nửa tháng sau, đến lúc đó chuyện của Nhị ca đã có kết luận rồi, muội cũng không cần gả cho Hình bộ Thị lang nữa.”

Thịnh Lộ Yên trầm tư một lát, nói: “Ta hiểu suy nghĩ của muội, muội cứ về đợi trước, chuyện này ta còn phải thương lượng với tỷ phu muội đã.”

Dương Bạch Dao đứng dậy, lấy giấy tờ nhà đất trong tay áo ra rồi đưa cho Thịnh Lộ Yên.

“Đây là giấy tờ nhà đất của cửa tiệm điểm tâm, và cũng là thứ đáng tiền duy nhất trên người muội, muội muốn tặng nó cho biểu tỷ.”

Đây là thứ nàng dành dụm cả đời và cũng là thứ duy nhất nàng có thể nắm giữ được. Đối với nữ tử mà nói, hôn nhân là mạng sống thứ hai của họ, cho nên những thứ này so với sự giúp đỡ của biểu tỷ thì không đáng là gì cả.

Thịnh Lộ Yên nom qua giấy tờ đất trong tay nàng, nói: “Không cần đâu, tỷ tỷ muội từng giúp đỡ ta, ta đã nhận lời nhờ cậy của nàng ấy nên sẽ giúp muội.”

Dương Bạch Dao kiên trì nói: “Tỷ tỷ là tỷ tỷ, muội là muội.”

Thịnh Lộ Yên nói: “Thật ra tay nghề của muội rất tốt, ta rất thích điểm tâm muội làm. Muội có từng nghĩ đến việc mở cửa tiệm lớn hơn không?”

Nàng có thể nhìn ra, biểu muội này không giống những cô nương bình thường lắm. Tuy bình thường muội ấy có vẻ kiệm lời, ở nhà thì khúm na khúm núm nhưng lại là người rất có chủ kiến. Có lẽ, nàng có thể dành cho muội ấy một cơ hội.

Dương Bạch Dao hơi ngớ ra, nàng quả thực muốn mở tiệm lớn hơn, nhưng nàng không có tiền nên không làm được.

“Muội không có tiền.”

“Ta có!”

Mắt Dương Bạch Dao sáng ngời, song lại rủ mắt suy tư hồi lâu mới nói: “Nếu biểu tỷ không chê, người có thể tùy ý sai khiến muội.”

“Cũng không cần như thể, không nhắc chuyện này vội, muội về đợi tin trước đi.”

“Đa tạ biểu tỷ.”

Tối đó, sau khi Tầm Lại về, Thịnh Lộ Yên kể lại chuyện của Dương Bạch Dao cho chàng.

“Dương Nhị lang đó thật sự không phải thứ tốt đẹp, bản thân vào ngục nhưng phải bẫy muội muội của mình vào theo mới chịu. Hình bộ Thị lang đã một đống tuổi rồi, trong nhà còn có mấy đứa con lớn hơn cả biểu muội, đã thế ông ta lại là kẻ háo sắc. Ông ta không biết ngại hay sao mà còn đòi cưới biểu muội.”

Nghe đến đây, Tầm Lại liếc Thịnh Lộ Yên một cái.

Kể ra, chuyện của Dương Nhị công tử cũng là do hắn đào ra.

“Chuyện này dễ giải quyết, nếu Dương cô nương không muốn vào cung thì thật ra có thể không đi.” Tầm Lại nói.

Hai mắt Thịnh Lộ Yên hơi mở to, nàng hỏi: “Chàng có cách gì sao?”

Tầm Lại nói: “Chuyện của Dương Nhị công tử là ván đã đóng thuyền, Hình bộ Thị lang luôn làm việc khôn khéo, hiện giờ sắp đến tuổi cáo lão hồi hương nên chắc hẳn không dám tùy tiện nhúng tay vào chuyện này.”

Nghe được lời này, Thịnh Lộ Yên trầm mặc một lát rồi nói: “Chẳng lẽ….Vị Hình bộ Thị lang này cố ý làm thế? Muốn ngồi mát ăn bát vàng sao?

Tầm Lại không nói gì.

Nhưng Thịnh Lộ Yên càng nghĩ càng tức, sao lại có người như thế chứ. Tóm lại, dù cuối cùng vị Hình bộ Thị lang này có làm được việc hay không, cô nương phủ Bá tước đã gả tới đó rồi.

Thật sự khiến người ta mắc ói mà!

“Vậy phải làm sao đây?”

“Phu nhân yên tâm, vi phu sẽ giải quyết chuyện này.”

Nghe vậy, Thịnh Lộ Yên mỉm cười, hôn Tầm Lại một cái.

“Cảm ơn phu quân nhiều lắm.”

Tầm Lại vuốt tóc nàng.

Sáng hôm sau, Tầm Lại đi bên cạnh Hình bộ Thượng thư và bàn bạc vụ án gần đây với ông ta. Nói mãi rồi nhắc tới vụ án gần đây nhất.

“Gần đây Hộ Kinh tư nghe được tiếng gió, nói rằng có người muốn xét xử thiên tư vụ án của Dương chủ sự.”

Hình bộ Thượng thư hơi giật mình, nhìn Tầm Lại và nghĩ, kể ra thì Dương chủ sự kia có quan hệ thân thích với vị Chỉ huy sứ trước mặt này, cũng không biết hôm nay hắn nói những lời này là có ý gì.

“Tầm Chỉ huy sứ nói đùa rồi, đây là việc không thể nào.”

Nói xong, ông ta nhìn về Hình bộ Thị lang ở bên cạnh.

Hình bộ Thị lang lập tức nói: “Không có chuyện đó đâu!”

Tầm Lại nói: “Nghe nói gần đây Từ Thị lang rất thân với người của phủ Bá tước Vinh Xương, chẳng hay có chuyện này không?”

Sau lưng Từ Thị lang túa mồ hôi lạnh, lập tức nói: “Hạ quan chỉ thảo luận một số kỹ năng đánh cờ với Bá tước thôi, không còn chuyện gì khác.”

Tầm Lại gật đầu, nói: “Ừ, việc này có liên quan đến tội quan viên địa phương bao che cho nhau, vả lại thánh thượng cũng rất coi trọng vụ án này nên Hộ Kinh tư sẽ giám sát toàn bộ quá trình, Thị lang đại nhân tốt nhất nên tránh xa người nhà của đương sự để tránh tị hiềm.”

Nghe vậy, Hình bộ Thượng thư dần vỡ lẽ, ông trừng mắt nhìn thuộc hạ của mình.

Trông thấy ánh mắt không vui của Hình bộ Thượng thư, Từ Thị lang vội vàng nói: “Vâng ạ.”

Nói xong chuyện này thì Tầm Lại rời đi.

Dõi theo bóng lưng của Tầm Lại, Hình bộ Thượng thư không khỏi lẩm bẩm Tầm Lại vài câu, chàng trai trẻ này đúng là mất hết tính người, làm việc không đủ khôn khéo. Hiện giờ hắn đang được thánh sủng, đương nhiên có thể hung hăng càn quấy như thế, đợi đến một ngày mất đi thánh sủng rồi, e rằng sẽ hiểu thế nào là thế đạo gian nan.

“Đại nhân, phủ Bá tước Vinh xương này là cô mẫu bên nhà phu nhân hắn, sao hắn lại tuyệt tình như thế chứ?” Từ Thị lang ở cạnh nói. Lời này đã nói ra hết thảy tiếng lòng của Hình bộ Thượng thư.

Hình bộ Thượng thư vuốt chòm râu trắng phớ của mình và nói: “Sau này sẽ có ngày hắn phải hối hận.”

“Vậy phủ Bá tước….” Từ Thị lang thăm dò.

Sắc mặt Hình bộ Thượng thư lập tức sầm xuống, quở: “Hộ Kinh tư đã can thiệp rồi mà ngươi còn dám làm bậy hả, không muốn giữ mạng nữa sao? Ngươi làm đến cuối chức quan này rồi, nhưng bản quan còn muốn trong sạch về hưu đấy!”

Phía sau Từ Thị lang mướt hết mồ hôi, vội vàng vâng vâng dạ dạ.

Sau đó, lúc Bá tước Vinh Xương muốn gặp Từ Thị lang một lần nữa thì lại bị ông ta từ chối.

Sau khi người của phủ Bá tước Vinh Xương biết Tầm Lại đã nhúng tay vào chuyện này, chỉ có thể ở trong nhà chửi rủa hắn hết lần này tới lần khác.

Trên đời này có rất nhiều mắng Tầm Lại, không thiếu một người này.

Lợi dụng sự hỗn loạn trong phủ Bá tước Vinh Xương hiện giờ, khi mà phu nhân Bá tước còn đang tìm cách khơi thông quan hệ cho nhi tử nhà mình thì Dương Bạch Dao lặng lẽ tới Tầm phủ.

Dương Bạch Dao là người lanh lợi, lần trước Thịnh Lộ Yên chỉ tiện mồm nhắc đến chuyện của cửa tiệm mà bây giờ nàng ấy đã nghĩ xong kế hoạch, lần này tới đây cũng chủ động nhắc đến chuyện này.

Trong tay Thịnh Lộ Yên cũng có rất nhiều cửa tiệm, nàng cũng thật sự coi trọng tay nghề của Dương Bạch Dao, cũng muốn nhìn xem muội ấy có thể làm được đến bước nào. Kế hoạch của muội ấy là mở cửa tiệm trên con phố Trung Chính phồn hoa nhất kinh thành.

“Nếu biểu tỷ tin muội thì có thể giao cửa tiệm cho muội quản lý, muội chắc chắn sẽ không để biểu tỷ lỗ vốn.” Dương Bạch Dao tràn đầy tự tin.

Thịnh Lộ Yên mỉm cười.

Tất nhiên là nàng tin muội ấy! Bản thân nàng hiểu rõ cô mẫu nàng là người thế nào, một cô nương có thể mở cửa tiệm dưới sự giám sát của cô mẫu nàng thì sao có thể là người đơn giản được.

“Được, ta sẽ phụ trách tìm cửa tiệm và xuất tiền, muội cần gì thì cứ nói với quản sự Hồ.”

“Dạ.”

Tối đó, Thịnh Lộ Yên kể chuyện này cho Tầm Lại.

Ngày hôm sau, Tầm Lại phát hiện ra thuộc hạ của mình không đến phố Nam Môn nữa mà đến phố Trung Chính.

Tra hơn tháng, cuối cùng tin tức về các cô nương đương tuổi của phủ Thừa Ân hầu cũng có manh mối.

Thừa Ân hầu có sáu vị tỷ muội đồng lứa, trong đó có bốn vị cùng thân sinh với Thừa Ân hầu, hai vị còn lại là nữ nhi của nhà thúc phụ. Chiếu theo thời gian, có ba trong số sáu vị đã từng tới Giang Nam. Trong đó có hai vị là muội muội ruột của Thừa Ân hầu, vị còn lại là đường muội. Trong hai vị muội muội này, có một vị gả xa, một vị chết yểu, còn vị đường muội kia bây giờ đang ở kinh thành. Vị đường muội này có quan hệ khá tốt với phủ Thừa Ân hầu, còn thường đến phủ thăm hỏi lão phu nhân Thừa Ân hầu, về cơ bản có thể loại bỏ người này. Vị gả xa kia bây giờ vẫn sống yên lành, giờ chỉ còn lại vị cô nương chết yểu kia.

Theo lời kể của những người hầu trong phủ Thừa Ân hầu năm đó, vị cô nương này cùng lão hầu gia đến Giang Nam, sau đó vì bệnh tật mà luôn dưỡng bệnh ở Giang Nam, sau khoảng hai năm mới trở về kinh thành. Lúc đó hầu gia định cho nàng một mối hôn sự, thế nhưng cô nương kia lại đột ngột qua đời vì bệnh sau đó ít lâu. Còn về bệnh gì thì không ai có thể nói được rõ ràng.

Tầm Lại cũng không giấu Thịnh Lộ Yên, lúc ám vệ tới báo, Thịnh Lộ Yên cũng ở cạnh nghe.

“Điều tra tỉ mỉ tình hình của vị Tạ Tam cô nương này.”

“Vâng.”

Sau khi ám vệ rời đi, Tầm Lại lấy một miếng ngọc bội ra, liên tục chà miết nó bằng ngón tay cái.

Thấy động tác của Tầm Lại, Thịnh Lộ Yên rủ mắt nhìn về miếng ngọc bội trong tay chàng.

“Đây là đồ duy nhất mà phụ thân để lại cho ta.” Tầm Lại nói: “Sau khi bị dưỡng phụ bán đi, về sau ta đã phải tìm mọi cách mới mua lại được nó từ trong tay người khác.”

Thịnh Lộ Yên thở dài: “Nếu ngọc bội không hỏng thì tốt rồi.”

Nghe vậy Tầm Lại giật mình, nhìn về phía Thịnh Lộ Yên.

Thịnh Lộ Yên không biết lời nói của mình có vấn đề gì mà tại sao Tầm Lại tỏ ra như thế, vì thế nàng bèn giải thích: “Ta nghĩ đây là đồ tưởng niệm mà phụ thân để lại cho chàng, nó vô cùng trân quý đối với chàng. Nhưng đối  với người khác thì chưa chắc, bởi vậy mà người ta không biết trân trọng nó, lúc trả lại cho chàng thì đã vỡ mất rồi. Nếu nó vẫn còn nguyên vẹn thì tốt rồi.”

Tầm Lại nhíu mày, rủ mắt nhìn miếng ngọc bội trong tay và nói: “Miếng ngọc này chưa từng bị hỏng, nó vẫn luôn thế này.”

Lần này người kinh ngạc biến thành Thịnh Lộ Yên, đây là miếng ngọc bội mà Tầm Lại vẫn luôn mang theo bên người, bọn họ là phu thê nên đương nhiên nàng thường nhìn thấy nó. Mặc dù chưa từng nhìn kĩ, nhưng nàng vẫn nhìn ra được miếng ngọc bội này từng được người ta tu bổ. Vì chỗ mẫu thân cũng có một miếng gần giống như vậy, nhưng ở giữa hoàn chỉnh và nhẵn bóng, không có dấu vết chắp nối.

Thấy Tầm Lại đưa ngọc bội qua, Thịnh Lộ Yên nhận lấy và quan sát tỉ mỉ hơn. Xem xong, nàng lại có chút không xác định.

“Lúc trước ta vẫn luôn nhìn nó từ xa, chỉ cảm thấy ngọc bội này không ăn khớp lắm, bây giờ quan sát kĩ ở khoảng cách gần lại nhận ra nó không có vấn đề gì. Cũng không biết có phải ảo giác của ta không, nhưng ta luôn cảm thấy ngọc bội này giống như từng được tu bổ. Nhưng vì hoa văn của ngọc bội này khác với miếng ngọc của mẫu thân ta, cho nên ta cũng không thể xác định. Có lẽ, cũng có thể là do không đủ nguyên liệu trong lúc chắp nối hai miếng ngọc lại. Nhưng nếu mẫu thân là cô nương của hầu phủ, không đến mức mua ngọc bội như thế.”

Tầm Lại gật đầu, hắn có thể khẳng định rằng, ngọc bội đã thế này từ lúc phụ thân giao cho hắn, lẽ nào ngọc bội này có vấn đề gì sao? Tầm Lại nhìn ngọc bội lần nữa.

Thịnh Lộ Yên không hiểu về ngọc bội, điều tra chuyện của người ta cũng không bằng Tầm Lại, song, nàng đã nói những gì mình biết cho Tầm Lại nên cũng không can thiệp vào chuyện này nữa. Bây giờ nàng và Dương Bạch Dao đang chuẩn bị mở cửa tiệm.

Sắp đến ngày cửa tiệm mới khai trương, bên phủ Giản Dực hầu lại xảy ra một chuyện lớn.

Lục thiếu gia của phủ Giản Dực hầu, cũng tức là trượng phu của Dương Bạch Chỉ đã chết ở thanh lâu.

Ngay sau khi sự việc này xảy ra, khắp kinh thành rộ lên.

Và cái chết không mấy vẻ vang của vị thiếu gia phủ Giản Dực hầu từ nhiều năm trước cũng bị người ta nhắc lại. Trong khoảng thời gian ngắn, phủ Giản Dực hầu đã trở thành đề tài bàn tán trong những giờ rỗi rãi của người dân trong kinh thành.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!