Nhật Ký Nuôi Dưỡng Nam Phụ

/

Chương 96: Nhan sắc cực phẩm

Chương 96: Nhan sắc cực phẩm

Nhật Ký Nuôi Dưỡng Nam Phụ

Tiểu Hài Thích Ăn Đường

12.568 chữ

12-07-2023

Beta: An Linh

Đàm Mặc ắt hẳn là tân sinh viên mang ít hành lý nhất.

Kiều Lam còn xách theo một cái vali nhỏ, Đàm Mặc thì từ trên xuống dưới chỉ độc mỗi chiếc điện thoại.

Cái con người này sợ phiền phức, tất cả đồ đạc kể cả quần áo định bụng là hôm nay báo danh xong đều đi mua mới toàn bộ.

Nghênh đón tân sinh viên rất náo nhiệt.

Những lá cờ đuôi nheo được căng từ cổng trường kéo dài một mạch đến nơi đăng ký, khắp nơi đâu đâu cũng có các đàn anh đàn chị mặc áo phông đồng phục vừa đi vào liền hỏi bạn thuộc học viện nào.

Chuyên ngành toán học là một trong những chuyên ngành chính của trường Bắc Đại, đồng thời cũng là ngành trọng điểm tập hợp các học sinh top đầu, vậy nên ngay cả chỗ ghi danh cũng nổi bật hơn các chuyên ngành khác.

Đàm Mặc liếc nhìn sang đám đông bên kia chật ních người, bất giác không muốn đi, hoàn cảnh này đã khiến cậu rất không thích rồi đừng nói đến chỗ ghi danh lại càng khiến người ta ngột ngạt hơn.

Trong lòng không thích nhưng ngoài mặt trái lại không nhìn ra được gì, Đàm Mặc hiện giờ đã rất giỏi che giấu nội tâm suy nghĩ thật sự, ngay cả ánh mắt cũng có thể kín kẽ đến mức cả Kiều Lam cũng không nhìn ra được.

"Thật sự không cần tớ đi cùng sao?" Kiều Lam hỏi.

"Không cần."

Đàm Mặc kéo vali nhỏ trong tay đưa lại cho Kiều Lam.

"Lát nữa tìm được ký túc xá thì gọi cho tớ."

"Được."

Kiều Lam nói, cô và Đàm Mặc hẹn nhau ghi danh xong sẽ đi mua sắm, Đàm Mặc thiếu rất nhiều thứ.

Kiều Lam không yên lòng, ai bảo Đàm Mặc lúc nào cũng được quan tâm, Kiều Lam vừa tìm chỗ chuyên ngành tâm lý vừa quay lại nhìn Đàm Mặc bên kia, tay xách theo vali cứ đi một bước là quay đầu lại ba lần, chưa thấy qua tân sinh viên nào tiêu chuẩn như vậy.

Kỳ thực Kiều Lam chắc chắn là người điềm tĩnh nhất hôm nay, dẫu sao thì cô cũng đã từng trải qua một lần, sau đó đến năm hai đại học cũng chạy đi đón tân sinh viên, quy trình tổng thể vẫn khá quen thuộc.

Kiều Lam đi một vòng cuối cùng cũng nhìn thấy một băng rôn được kéo xuống dưới bóng cây, trên đó viết chuyên ngành tâm lý học.

Chuyên ngành tâm lý học của Bắc Đại đứng đầu cả nước nhưng lại không phải là ngành học phổ biến, hơn nữa số lượng tuyển sinh rất ít, năm nay Bắc Đại tuyển sinh tổng cộng 70 sinh viên hệ chính quy, mỗi năm có 70, 80 người, tổng số sinh viên mấy lớp cộng lại cũng không so được với số lượng tân sinh viên của các đại học chuyên ngành.

Kiều Lam đoán chừng chỗ này hẳn là rất buồn tẻ, tổng cộng hai ngày đón 70 đàn em tân sinh viên quả thật không dễ. Nhưng sau khi đến nơi mới nhận ra người chen chúc không hề ít, so với chuyên ngành bên cạnh trông sôi nổi hơn nhiều.

Kiều Lam đi tới, đàn chị đang ngồi phía trước thống kê nghe thấy tiếng kéo bánh xe vali vội hét một tiếng ra phía sau.

"Nhỏ tiếng một chút có sinh viên mới đến, đưa giấy thông báo cho chị..."

Quay đầu lúc này mới nhìn thấy Kiều Lam, chị gái sững sờ nhìn Kiều Lam, lại cúi đầu nhìn thông báo trúng tuyển của cô, giọng nói cũng dịu đi.

"Nóng như vậy xích vào trong này, em gái ngồi trước đi, điền vào đây."

Một tiếng em gái liền thu hút mấy anh trai khóa trên đang nói chuyện, đợi đến khi nhìn rõ mặt mũi của Kiều Lam ánh mắt mới sáng rỡ lên "vù" một cái bỗng chốc lách tới.

Vài người vừa tản ra, Kiều Lam liền hiểu vì sao lại có nhiều người ở chỗ này.

Nhất là nam sinh ngồi trong cùng, lúc Kiều Lam nhìn thấy anh ta, trong đầu nhất thời nhảy ra bốn chữ "anh trai nhà bên", bởi vì đang ngồi nên không nhìn ra cao thấp, anh chàng mặc một chiếc sơ mi trắng rộng rãi trông rất sạch sẽ, bất kể là tướng mạo hay khí chất đều rất nhã nhặn, dĩ nhiên chính yếu nhất là dáng dấp rất đẹp trai.

Bằng không làm sao chỉ riêng chỗ này lại có nhiều người như vậy, tóm lại là có trai đẹp trấn thủ.

Nhưng dù là một anh chàng đẹp trai thì vẫn kém xa so với Đàm Mặc, đại khái là xếp ngang hàng với Trần Diệu Dương và Hách Anh.

Kiều Lam nhìn Đàm Mặc là có filter, luận là ai cũng không đẹp bằng Đàm Mặc.

Kiều Lam nhìn một lần rồi dời mắt, nhận lấy bút của đàn chị đưa qua, điền tên chuyên ngành của mình vào bảng biểu, có hai nam sinh khác chen tới mồm năm miệng bảy hỏi chuyện Kiều Lam.

"Chữ em gái đẹp đấy."

"Cảm ơn."

"Em gái người ở đâu nhỉ."

"Tỉnh S"

"Oh nhà anh ngay tỉnh bên cạnh."

Đàn anh xởi lởi nói, nhìn phía sau Kiều Lam không có ai.

"Em gái đến một mình sao?"

"Không phải."

Kiều Lam điền xong vào bảng biểu rồi trả bút cho chị gái, nhoẻn miệng cười với anh trai khóa trên, nói: "Đi chung với bạn trai ạ."

Đàn anh đang hào hứng trong nháy mắt ngắc ngứ, mấy chị gái phía sau liền hả hê, chị gái lúc đầu bảo Kiều Lam điền tờ đơn lúc này mới tiếp lời, tiếp tục buôn chuyện.

"Vậy bạn trai em đâu, không đi đăng ký cùng với em à."

"Bạn ấy ở bên kia, bọn em tách ra đăng ký riêng."

Kiều Lam chỉ vào mấy chuyên ngành ở đằng xa nói: "Cảm ơn chị."

"Khỏi cảm ơn, không có gì, chị đưa em đến ký túc xá."

Chị gái đứng lên, đến khi Kiều Lam đi khỏi mấy anh chị khóa trên mới bắt đầu cảm thán, cmn, học giỏi cả đôi đó! Loại chuyện yêu nhau rồi cùng thi vào trường top này hóa ra là có thật.

Song điều khiến mấy vị đàn anh sốc hơn là chuyên ngành tâm lý vốn tuyển sinh rất ít, không dễ mới có em gái xinh đẹp như vậy vào, ai mà ngờ đã sớm bị người ta tính trước rồi.

Mấy em trai thời nay sao lại không hiểu chuyện vậy nhỉ? Còn chưa tới đã cướp người với đàn anh rồi, cậu nói có quá đáng không chứ!

Chạy ra ngoài đón hai chị gái quay lại, nói khoa toán bên kia rất náo nhiệt, hỏi tại sao náo nhiệt.

"Nghe nói có một em trai giá trị nhan sắc nghịch thiên mới tới, một đống người cũng chạy tới hóng hớt."

"Cậu cũng đi rồi?"

"Thì đương nhiên."

Đàn chị rất tự hào, phấn khích nói: "Cao trên 1m85, cực kỳ đẹp trai!"

"Tân sinh viên năm nay sao ai cũng đẹp vậy?"

"Ai nữa?"

"Chuyên ngành tụi mình lúc nãy cũng mới tới một em gái cực phẩm, chân siêu dài, mà có bạn trai mất rồi."

"Người ta không có bạn trai cũng làm gì tới lượt ông đâu..."

"Đệt mợ."

Cả đám phá lên cười, anh chàng mặc sơ mi trắng đó vẫn luôn ngồi phía sau, tiện tay cầm bảng đăng ký vừa nãy nhìn rõ cái tên phía trên.

Kiều Lam.

Chuyên ngành nhân số ít, ngược lại điều kiện ở kí túc xá rất tốt, bốn buồng ngủ, giường phía trên, bàn ở dưới, Kiều Lam tới sớm, trong kí túc xá vẫn chưa có ai.

Kiều Lam tìm được giường ngủ của mình, thu dọn đơn giản một chút rồi cất vali vào tủ, mang theo điện thoại và thẻ căn cước xuống lầu tìm Đàm Mặc.

Lúc nãy trò chuyện với đàn chị đưa cô tới có hỏi thăm được vị trí ký túc xá của khoa Toán, cũng không gần lắm nhưng Kiều Lam nhớ đường rất giỏi, đi chừng mười phút đã đến dưới lầu ký túc xá của Đàm Mặc.

Tìm một bóng cây rồi gọi cho cậu.

Nam sinh luôn có thể làm quen một cách nhanh chóng chỉ vì một đề tài nhỏ hợp ý.

Đàm Mặc đăng ký vào chuyên ngành chính của Bắc Đại, ngành học này vốn chính là nơi tụ họp của những sinh viên "con nhà người ta" điển hình, trong kỳ thi đại học mỗi năm Bắc Đại sẽ tuyển sinh khoảng mười trạng nguyên, chuyên ngành toán năm nay có hai người còn lại điểm số trung bình là 650 trở lên, mà trong kí túc xá của Đàm Mặc thì cả bốn người đều thuộc dạng xuất sắc của xuất sắc, tất cả đều 700 điểm trở lên.

Trong đó đại thần cao nhất là Đàm Mặc.

Song lúc nhìn thấy Đàm Mặc, cũng giống như một đám đàn chị ghi danh trước đó, ngay cả bạn cùng phòng thứ nhất lần đầu tiên nhìn thấy Đàm Mặc sau khi tự giới thiệu một hồi, Tạ Hoằng Nghị che mặt thở dài.

"Ai, người đẹp nhất phòng 221 không giữ được rồi."

Đàm Mặc chưa từng tiếp xúc trực tiếp với người xa lạ như vậy, cậu không biết nên nói gì hay làm gì, nhìn nam sinh trắng trẻo tuấn tú thân thiện trước mặt, trong đầu bất giác nhớ lại cách phân tích biểu cảm và phản ứng mô phỏng đã được học trước đây.

Khi cậu thực sự không biết phải làm gì sẽ chuyển sang vay mượn suy nghĩ của người khác, mọi thứ dường như dễ dàng hơn nhiều, cậu bật cười thậm chí còn có thể nói đùa.

"Giữ được, nhường cho cậu."

"Hiểu chuyện.".

Tạ Hoằng Nghị vô thức định vươn tay vỗ vai Đàm Mặc nhưng bị Đàm Mặc không dấu vết tránh được.

Trái lại Tạ Hoằng Nghị không nhận ra, cậu duỗi tay mới phát hiện Đàm Mặc cao hơn mình nửa cái đầu, cảm thấy vẫn không nên tự chuốc lấy nhục thu tay về lải nhải nói: "Vừa nãy cũng có một người anh em mới tới, đi cùng bố mẹ cậu ấy. Mẹ tôi muốn đi theo nhưng tôi không thích, cậu cũng tới một mình sao, cậu là người ở đây à sao không mang hành lý..."

Hỏi một loạt làm Đàm Mặc không biết nên trả lời câu nào, cuối cùng chọn câu trả lời mà mình vừa ý nhất.

"Không phải một mình, còn có bạn gái."

"Hả."

Tạ Hoằng Nghị ngẩn người, lúc này mới quay đầu, suy nghĩ một lúc chợt nói, "Người anh em tên cậu là hai chữ phải không?"

Bảo sao lại thấy quen vậy.

Đàm Mặc đưa giấy thông báo của mình cho Tạ Hoằng Nghị, Tạ Hoằng Nghị xem xong mới vỗ đùi kêu lên.

"Tôi nói sao lại quen tai! Cậu là cái người được Trạng Nguyên ban tự nhiên toàn quốc đúng không, lúc trước tôi còn xem tin về cậu!"

Gặp một cậu bạn cùng phòng vừa thân thiện lại nói nhiều, Đàm Mặc cảm thấy rất thoải mái không cần phải trả lời câu hỏi, Tạ Hoằng Nghị hoàn toàn có thể tự hỏi tự trả lời.

"Đệt, cậu thế này sao lại không có ảnh của cậu nhỉ."

Tạ Hoằng Nghị phấn khích nói: "Tôi kể cho cậu, trước đó trên mạng cái người trạng nguyên đẹp trai nhất kia quả thực là tới làm trò, dáng dấp còn không bằng tôi mà bảo là đẹp trai nhất, nhìn thấy cậu như vậy không chừng cậu ta nhục chết rồi, cậu tin không..."

Đàm Mặc nhíu mày,thế này làm sao tiếp lời, nghị luận sau lưng người khác chung quy là không nên.

Nào ngờ không đợi Đàm Mặc kịp mở miệng, ngoài cửa vang lên tiếng đẩy vali.

"Tiên sư bố, mày lại đang đặt điều sau lưng tao đúng không."

Tiếng nói từ ngoài cửa truyền tới, nam sinh cao gầy đẩy một cái vali to oạch đứng ở cửa nhìn chằm chằm Tạ Hoằng Nghị.

"Không phải hơn mày có một điểm thôi mà con mẹ mày ghim hai tháng rồi..."

Tạ Hoằng Nghị nhảy dựng lên.

"Bố mày nhớ suốt đời!"

Bình thường vẫn luôn là cậu ta thi tốt, ai ngờ đến lần cuối cái con người này vậy mà lại cao hơn cậu ta, cao hơn thì thôi đi kết quả chỉ cao hơn có một điểm, còn cầm luôn cái danh hiệu trạng nguyên tỉnh.

Đàm Mặc nghe ra có gì đó không đúng.

"Các cậu quen từ trước?"

"Ờ."

Nam sinh cao gầy đẩy vali đi vào.

"Quen, ba năm cấp ba bàn trên bàn dưới, chào cậu, tôi tên Khổng Sa."

"Đàm Mặc."

"Được rồi, dọn đồ của mày đi."

Tạ Hoằng Nghị giúp Khổng Sa kéo hành lí vào rồi tiếp tục tán dóc với Đàm Mặc.

"Người anh em, tôi xem tin về cậu rồi, mới đầu tôi không biết cái họ này của cậu nên rất ấn tượng, sau đó còn xem bình luận dưới tin tức, học sinh trường các cậu dữ thiệt, nói cậu chưa từng bỏ tiết còn công khai yêu đương nhưng nhiều lần thi vẫn luôn đứng nhất, trâu bò!"

Đàm Mặc: "......Cảm ơn."

"Cảm ơn gì chứ, khiêm tốn."

Tạ Hoằng Nghị xua xua tay.

" À lúc nãy cậu nói cậu đi chung với bạn gái, bạn gái cậu học trường nào? Sư phạm? Tôi nhớ sư phạm hai ngày nay cũng khai giảng."

"Không phải, cũng là Bắc Đại."

Cái đệt, Tạ Hoằng Nghị kinh hãi.

"Bạn gái cậu thi bao nhiêu điểm?"

"721."

Đàm Mặc nói xong thì điện thoại reo, cúi đầu nhìn, toàn bộ đường nét trên khuôn mặt cũng dịu đi.

Tạ Hoằng Nghị túm Khổng Sa nói nhỏ.

"Chắc chắn là bạn gái cậu ấy , mày tin không."

Khổng Sa khinh bỉ liếc Tạ Hoằng Nghị, chuyện rõ rành rành như vậy cái gì mà tin hay không.

Nhìn nụ cười trên mặt Đàm Mặc lại nghe thấy giọng nói chứa ý cười của cậu, đợi cúp máy hai người nhìn Đàm Mặc đi ra ngoài, Khổng Sa liếc Tạ Hoằng Nghị một cái, thấp giọng nói: "Hâm mộ hả?"

"Có cái gì hay mà hâm mộ."

Tạ Hoằng Nghị khịt mũi coi thường.

"Tìm người yêu vẫn phải tìm ở trường đại học, trong trường thiếu gì gái đẹp, mày không biết mấy chị gái lúc nãy ghi danh đưa Đàm Mặc tới ai cũng xinh, chắc chắn là xinh hơn bạn gái cậu ấy."

Sinh viên đại học rất biết ăn diện, hơn nữa vì cũng từng trải nên Tạ Hoằng Nghị cảm thấy con gái học ban tự nhiên quả thực không có gì hấp dẫn.

Nhưng rốt cuộc cũng tò mò, tiện đường nghển cổ ngó xuống lầu dưới, nhìn thấy dưới bóng cây có một em gái nhan sắc cực đỉnh chân siêu dài, Tạ Hoằng Nghị mắt sáng rực.

"Nhìn kìa, tao đã nói em gái dáng dấp cực phẩm chỗ nào cũng có, này cũng quá đẹp đi, dọn dẹp chút có thể lên đường..."

Lời còn chưa dứt, đã nhìn thấy bạn cùng phòng mới đang đi về phía em gái, cô gái xinh đẹp nhìn thấy Đàm Mặc thì nhoẻn miệng cười, cười lên trông còn đẹp hơn.

Sau đó cô gái kia bị Đàm Mặc ôm vào lòng, hai người kề sát nói gì đó cuối cùng tay trong tay rời đi.

Tạ Hoằng Nghị: "......"

Ánh mắt Khổng Sa đầy giễu cợt: "Thế nào?"

Tạ Hoằng Nghị: ......Tại sao lớp cấp 3 của cậu không có em gái nào xinh tươi như vậy? Sao đến giờ cậu cũng không có bạn gái mĩ miều như vậy?

Em gái cậu* chứ ở đó mà không hâm mộ.

Lời vừa nãy không tính, hiện tại cậu hâm mộ hết nấc rồi.

*Câu này ý chửi tục

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!