Chương 4

Nhật Ký Hoa Hướng Dương

8.811 chữ

15-12-2022

Bắt đầu từ khoảnh khắc Lục Hi Cảnh bước vào phòng khách, cơ thể Phương Tứ so với não bộ của cậu đã phản ứng trước một bước —— tim đập nhanh, suy nghĩ hỗn loạn.

Chờ tới khi Lục Hi Cảnh rời đi Phương Tứ mới từ từ “quay Về” thực tại, não bộ một lần nữa có thể hoạt động trở lại.

Ngồi trên xe trở lại nhà họ Phương, cậu hết lần này đến lần khác nhớ lại cuộc trò chuyện vừa rồi, không khó để nhận ra Lục tiên sinh hy vọng cậu có thể ngoan ngoãn, an phận; cũng không khó để nhận ra Lục tiên sinh cũng không tin tưởng điều Phương Huy nói, cái gì mà “Thích anh, khóc lóc đòi phải gả cho anh.”

Nhưng là ngày đó, đôi mắt đen cất giấu sự chán ghét của Lục Hi Cảnh đã khắc sâu vào trong tim Phương Tứ.

Rõ ràng cậu đã cố tình muốn quên đi, nhưng ánh mắt đó làm cho người khác cảm thấy sợ hãi vẫn thường xuyên lướt qua trong tâm trí cậu, ở trong giấc mơ mỗi đêm ngày ngày nhắc nhở cậu: “Lục tiên sinh không hy vọng mình thích anh ấy, điều này sẽ khiến anh ấy cảm thấy phiền phức.”

…..

Là một Omega, việc quyết định kết hôn sau khi trưởng thành là một điều hết sức bình thường, Phương Huy trực tiếp bảo Phương Tứ nghỉ học, nói thật dễ nghe là bảo hắn ở nhà chuẩn bị tốt hôn lễ, trên thực tế chính là giam lỏng.

Vận mệnh vẫn luôn bị nắm ở trong tay ác ma, Omega nhỏ bé yếu ớt muốn tìm đường sống nhưng lại không có khả năng phản kháng.

Phương Tứ ngốc nghếch, cung phản xạ so với người bình thường chậm hơn rất nhiều, tới trước ngày lấy chứng nhận một ngày cậu mới thực sự hiểu ra hàm ý của việc Lục tiên sinh bảo cậu đi kiểm tra sức khoẻ cũng như ý nghĩa thực sự của buổi trò chuyện kia….

Đến lúc này, bé con Omega mới ý thức được, cậu dường như có thể có thêm tự tin để phản kháng.

…..

Rất nhanh liền đến thứ sáu, Lục Hi Cảnh rất bận, khi thỏa thuận hợp đồng trước hôn nhân được ký kết chỉ có luật sư tới, Phương Huy cầm hợp đồng trên tay xem thật cẩn thận, giống như chính ông ta mới là người kết hôn.

Mà Phương Tứ lặng lẽ ngồi ở một bên, vẫn giống mọi khi đều là bộ dạng như thể cậu chẳng hề tồn tại, cho đến khi Phương Huy bảo cậu ký tên và in dấu tay mới nhỏ giọng lên tiếng.

Lúc đó, cậu đọc cũng không thèm đọc liền ký tên luôn.

Tuy luật sư là người đã gặp qua nhiều sóng to gió lớn cũng không khỏi kinh ngạc vài giây.

Buổi chiều 3 giờ, Lục Hi Cảnh đúng giờ xuất hiện ở chỗ đăng ký kết hôn, ăn mặc như thường lệ, một bộ tây trang màu đen, trên mặt phong cách thần thái đẹp trai nhưng lạnh lùng, cùng với không khí vui vẻ ở chỗ đăng ký kết hôn không hợp nhau tí nào, chẳng giống như là tới để kết hôn, ngược lại như là tới để đàm phán.

“Đã chuẩn bị đầy đủ đồ chưa?” Lục Hi Cảnh từ trên cao nhìn xuống Phương Tứ, ánh mắt bình tĩnh quét từ đầu đến chân cả người cậu một lần.

“Hả?” Phương Tứ có chút phản ứng không kịp, một hồi lâu mới đáp, “Rồi ạ.”

Hai người điền tốt tư liệu rồi đi chụp ảnh, Phương Tứ cả người đều cứng đờ, cậu lần đầu tiên cách Lục tiên sinh gần như thế, cánh tay chạm cánh tay, gần gũi tới mức có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người của vị bên cạnh.

“Đừng khẩn trương, cười một cái đi, đây là kết hôn mà!” Nhiếp ảnh gia cầm camera vẫy vẫy tay, ý bảo hai người nhìn về phía mình.

Phương Tứ âm thầm hít sâu, nhanh chóng nâng tay xoa xoa khuôn mặt nhỏ căng cứng, sau đó nỗ lực cong lên khóe miệng, lộ ra bên trái mặt một cái lúm đồng tiền.

Rất nhanh sau đó bọn họ đã nhận được cuốn sổ đỏ mới mẻ nóng hổi, Lục Hi Cảnh đưa cả phần của anh cho Phương Tứ, Phương Tứ không hiểu hàm ý bên trong theo vô thức tiếp nhận, nghi hoặc mà nhìn về phía anh.

“Tôi về công ty trước, anh ta sẽ đưa em về lấy hành lý, hẹn tối nay gặp lại.” Lục Hi Cảnh chỉ tài xế đang đứng một bên.

“Vâng.” Phương Tứ trước giờ luôn rất ít nói, ngay cả lúc vui vẻ như hiện tại.

Phải tới khi Lục Hi Cảnh đi rồi Phương Tứ mới dám mở cuốn sổ đỏ ra xem —— Lục tiên sinh ấy thế mà lại đang cười!

Phương Tứ ngạc nhiên mở to hai mắt, lại tỉ mỉ nhìn chăm chú một lần, tuy rằng Lục tiên sinh chỉ hơi hơi cong cong khóe miệng, nhưng cũng coi như là đang cười, trong mắt cũng hiện ra một chút ý cười.

Cũng có một chút giống như bạn đời thật sự nhỉ? Phương Tứ ôm hai cuốn sổ đỏ, từ đáy lòng dâng lên niềm vui sướng đã rất nhiều năm chưa cảm nhận được.

“Chú ơi, cháu muốn đi mua chút đồ vật.” Phương Tứ đột nhiên nghĩ tới cái gì.

“Cậu muốn chỗ nào?” Tài xế hỏi.

“Hiệu sách ạ, cảm ơn chú.” Phương Tứ lễ phép nói.

……

Hành lý của Phương Tứ thật sự không nhiều lắm, cho dù đem tất cả đồ vật trong căn phòng nhỏ quét sạch cùng lắm cũng chỉ đầy một chiếc vali lớn.

Đặc trợ đưa cậu vào trong biệt thự nhỏ mà Lục Hi Cảnh thường ở.

Căn biệt thự nhỏ này không có những người khác, chỉ có một dì giúp việc ban ngày tới đây quét tước dọn dẹp vệ sinh.

Lúc này dì đã đi rồi, Phương Tứ đứng ở huyền quan trước cửa ra vào, không dám nhúc nhích, tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý trước vài ngày, nhưng giờ khắc này khi bước vào vẫn cảm thấy cực kỳ khó tin.

“Mình hóa ra thật sự tiến vào ở trong nhà Lục tiên sinh!”

Vali hành lý màu đen to đùng lẳng lặng đứng yên ở bên cạnh cậu, Phương Tứ nhìn mặt sàn không có một hạt bụi, sợ không cẩn thận làm dơ hay nghịch hỏng một đồ vật nào đó, nếu vậy sẽ bị Lục tiên sinh đuổi đi…..

Phương Tứ lặng im hồi lâu, quyết định vẫn là nên đứng ở bậc thềm này chờ Lục tiên sinh, cũng không thể tiếp tục chọc Lục tiên sinh thêm chán ghét cậu nữa.

Phương Tứ cũng không biết cậu đợi bao lâu, chân đã tê rần cũng chỉ dám vẫy vẫy ở biên độ nhỏ, sau đó ngồi xổm xuống, ngồi xổm tới mức chân tê rần thì lại đứng lên, rồi lại ngồi xổm xuống….

Cửa kính từ trần nhà tới sát mặt đất của căn biệt thự nhỏ rõ ràng mà thong thả phát tin tức “Dự báo thời tiết”, từ ánh mặt trời xán lạn đến ánh nắng chiều thiêu đốt mây trắng, cuối cùng màn đêm buông xuống.

Vì không có bật đèn nên cả căn biệt thự nhỏ dần chìm trong bóng tối.

Phương Tứ giấu mình ở trong bóng đêm, dường như thứ này không hề gây ảnh hưởng tới cậu, cậu chưa bao giờ sợ bóng tối.

Sao lại phải sợ bóng tối chứ? Rõ ràng thứ tổn thương cậu vẫn luôn là con người mà.

Phương Tứ sờ sờ hai cái cuốn sổ đỏ trong túi, trong lòng thầm cảm thấy bình yên đến lạ, tựa như một con thuyền nhỏ trôi dạt lang thang, chao đảo giữa sóng to gió lớn, đột nhiên có một ngày, một cơn cuồng phong trong màn mưa xối xả thổi cậu cập một cái bến.

Mặc dù chỉ có thể ngắn ngủi dừng lại trong chốc lát, nhưng cậu cũng có được chút cảm giác an toàn bí ẩn, thỏa mãn và dũng khí để lại lần nữa chinh phục biển khơi rộng lớn.

……

8 giờ 15 phút, Phương Tứ ngồi xổm trên mặt đất, hoảng hốt nghe thấy âm thanh khoá cửa mở ra, cậu lập tức đứng lên, nhưng đôi chân đã sớm đã tê rần chân của cậu khiến có chút đứng không vững, chỉ có thể dùng tay vịn vào vali hành lý.

Sau đó cánh cửa liền mở ra, Alpha cao lớn duỗi tay bật công tắc đèn điện, trong nháy mắt, vali hành lý màu đen cùng Omega nhỏ gầy, tất cả đều được chiếu sáng ở dưới ánh đèn.

Tiểu Omega cúi đầu híp mắt, vừa cố gắng thích ứng với ánh đèn thình lình sáng lên vừa chào hỏi: “….Lục tiên sinh, chào buổi tối”

“….Sao lại đứng ở đây?” Lục Hi Cảnh nhìn Omega một bên nhắm mắt một bên đứng không vững, theo trực giác của anh lúc này cậu đã đứng ở đây rất lâu.

“Ngài còn không có trở về, em….” Phương Tứ giống như đột nhiên nhớ tới cái gì đó, vội vàng mà nói, “Em vẫn luôn đứng ở chỗ này, không có chạm lung tung vào đồ đạc của ngài đâu!”

Đây là lần đầu tiên Lục Hi Cảnh nhận thấy hóa ra một đứa nhỏ còn có thể ngoan ngoãn thành như vậy.

“Phương Tứ, từ khoảnh khắc chúng ta ký tên lên tờ giấy kia, của tôi chính là của em.” Lục Hi Cảnh yên lặng nhìn cậu, Omega đang lo lắng bất an trước mặt, đành phải dùng giọng điệu nhẹ nhàng hỏi, “Em rất sợ tôi sao?”

“Không có không có! Ngài rất tốt, em không có sợ ngài!” Phương Tứ một bên phủ nhận một bên nghiêm túc mà lắc đầu, sợ Lục tiên sinh không tin mình.

“Đem nơi này trở thành nhà của mình là được.” Lục Hi Cảnh thật sự không có kinh nghiệm giao tiếp với trẻ nhỏ —— anh cách cậu hơn chín tuổi, ở trong mắt anh Phương Tứ chính là một nhóc con, là một nhóc con vừa ngoan ngoãn lại vừa đáng thương.

Phương Tứ kiềm chế tim đập thình thịch, hoảng loạn gật đầu.

Lục Hi Cảnh một tay kéo vali màu đen đi vào trong phòng, Phương Tứ ở phía sau nhắm mắt theo đuôi, Lục Hi Cảnh đem cả người cùng vali đều an bài ở phòng cho khách trên tầng hai, “Em ở trong phòng này, thường ngày không có việc gì không cần lên tầng ba.”

Phương Tứ ngoan ngoãn gật đầu, ý bảo mình đã biết.

Lục Hi Cảnh cũng ý thức được lời nói của mình có chút mâu thuẫn, mới vừa xong còn nói “Của tôi chính là của em, đem nơi này trở thành nhà của mình”, kết quả quay đầu liền không đồng ý cho người ta lên tầng ba….

cũng may mắn là đứa nhỏ này rất biết nghe lời.

Trên thực tế Phương Tứ hoàn toàn không nghĩ như vậy nhiều, mấy lời nói khách sáo cậu vẫn là có thể phân biệt được, mà Lục tiên sinh nói cái gì chính là cái đó.

Nếu Lục tiên sinh nói mặt trời mọc lên từ phía tây, Phương Tứ cũng chắc chắn sẽ gật đầu.

———————-

Lão Lục và Tứ bé con tân hôn vui vẻ!!.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!