Chương 2

Nhật Ký Của Mạnh Bà

13.494 chữ

19-02-2023

5.

Ta sai rồi.

Ta bắt đầu tự hoài nghi chính mình, có phải là do bản thân chưa đủ chăm chỉ hay không.

Tại sao hắn có thể học thuộc không thiếu một chữ?

Diêm Tống vừa nhìn ta vừa cười "Mạnh tỷ, còn có chuyện gì quan trọng cần làm nữa không?"

Ta hoàn toàn chấn động, đến mấy phút sau cũng chưa kịp hoàn hồn "Không, không phải làm gì nữa."

"Nếu vậy thì ta đi về một lúc, thời gian cũng không quá 5 phút đâu."

Mặt tôi càng méo xệch, thật sự có người sinh ra để lao động cống hiến cho xã hội như hắn sao?

Không thể nào!

"Chậm đã!" Ta gọi hắn lại "Ngươi, đi lấy cho ta một ít hạt dưa, ngày hôm nay nhàn rỗi không chuyện gì làm, ta muốn xem kịch."

Ta khẽ mỉm cười "Tiểu Tống à, ngươi cũng biết đấy, ngươi là ma mới chưa quen công việc, ta sai ngươi làm việc cũng vì muốn tốt cho ngươi thôi."

"Haiz, nhưng nếu ngươi không muốn làm thì coi như..."

"Ta biết Mạnh tỷ muốn tốt cho ta, bây giờ ta đi ngay."

"..." Ta không biết Phong Đô đại đế là kẻ thích bị hành hạ như vậy đấy.

Ta ngập ngừng gọi từ phía sau lưng hắn "Ngươi còn có 2 phút thôi."

Thế là hắn vội vàng chạy nhanh hơn.

Nhưng mà cũng chẳng sao, đợi khi hắn về ta sẽ lại tìm cách để gây khó dễ cho hắn. Chẳng hạn không hợp khẩu vị, hạt dưa quá ngọt hay quá nhạt, nếu mua nhiều thì bảo là nhiều quá ăn không hết, nếu mua ít thì sẽ trách hắn mua không đủ cho ta ăn,...

Chỉ 1 phút rưỡi sau Diêm Tống đã quay trở lại, trên mặt hắn không có vẻ gì là mệt mỏi hay thở d ốc.

"Mạnh tỷ, hạt dưa vừa mới được chủ tiệm chiên xong, ở đó có những vị gì ta đều mua hết, ta còn cố ý nếm trước để xem hạt dưa như thế nào sẽ hợp với khẩu vị của tỷ. Nhưng ta sợ tỷ ăn nhiều sẽ ngán nên mua mỗi thứ nửa cân, nếu không đủ thì ta sẽ đi mua tiếp."

... Hình như cũng được đấy nhỉ.

Mọi lời nói của ta đều bị nghẹn trong cổ họng, ta cũng không biết phải nói cái gì với hắn nữa.

"Mạnh tỷ, còn có việc gì nữa không?"

"Không… không còn gì nữa, ngươi đi làm việc đi."

6.

Ta đã gặp lại tiểu quỷ sai dịch hôm trước.

Ta chỉ vào bóng lưng bận rộn của Tiểu Tống nhà ta "Ngươi khẳng định đây chính là Phong Đô đại đế?"

Hắn hơi sửng sốt "Mạnh tỷ, sao khóe miệng tỷ lại bị phồng rộp lên vậy?"

À, tại vì hạt dưa hôm qua ngon quá, chỉ một đêm mà ta đã ăn hết tận 5 cân.

Ta vỗ vào trán hắn "Bớt nói nhảm đi, ngươi nhìn hắn mà xem, làm gì có điểm nào giống với Phong Đô đại đế?"

Hắn trầm mặc nhìn ta "Mạnh tỷ, ta đảm bảo là đúng đấy, 500 năm trước vị đại đế này từng đến đây thị sát, lúc đó ta vẫn còn là một tên sai vặt."

Thật luôn hả?

"Đi, mau đi gọi những tiểu quỷ gây chuyện nhiều nhất đến đây, hôm nay ta sẽ cho bọn chúng luân hồi hết."

Ta không tin là hắn vẫn có thể giữ nguyên vẻ mặt như vậy.

Một giờ sau, ta bưng cái ghế ngồi cạnh Diêm Tống "Tiểu Tống, vất vả cho ngươi rồi."

"Mạnh tỷ, ta không thấy khổ chút nào, tất cả cũng đều là để xây dựng địa phủ của chúng ta." Diêm Tống quay đầu nhìn ta, ánh mắt hết sức chân thành "Mạnh tỷ hình như đang bị phát hỏa, để lát nữa ta sẽ pha cho tỷ một ấm trà hoa cúc thanh nhiệt."

"Sao không phải bây giờ?"

Là hắn không biết thật hay là đang cố tình gây sự nhỉ?

"Được, Mạnh tỷ, vậy tỷ chờ ta một chút."

Không hiểu sao, ta cảm thấy nụ cười bất đắc dĩ của hắn lại có chút cưng chiều.

Chỉ vài phút trôi qua, hắn đã bưng một chén trà hoa cúc nóng hổi đặt trước mặt ta.

"Sao trà nóng thế..."

"Hôm nay gió lớn, Mạnh tỷ cầm chén trà mà ủ ấm tay."

"..."

Hình như ta đã hơi xao động, thậm chí ta đã nghĩ có một con quỷ quan tâm ta như vậy cũng là chuyện may mắn.

7.

Thật đáng tiếc hắn không phải là một tên quỷ bình thường.

Ta cầm chén trà hoa cúc ngồi trước cửa, nhìn những tiểu quỷ đang chen chúc xếp hàng đằng kia.

Tất cả bọn chúng đều rất quen mắt.

Chẳng hạn như nữ quỷ này, lần trước còn dám chê canh Mạnh Bà của ta không bỏ rau thơm.

Ta ngồi thẳng người, chuẩn bị đón nhận những lời trách móc của cô ta.

Nữ quỷ nhẹ nhàng bay tới rồi nháy mắt một cái "Dè de, xin hỏi có rau thơm không?"

Cô ta lại còn là một con quỷ mê trai nữa?

Này cô nương à, lần trước cô đâu có nhẹ nhàng dịu dàng như thế?

Ngay sau đó, ta chợt nghe Diêm Tống ở bên cạnh khẽ bật cười "Xin lỗi không có rồi, đợi lần sau chúng ta sẽ cải thiện thêm."

"À, tốt tốt, không có vấn đề gì đâu."

Ôi phụ nữ đúng là tiêu chuẩn kép.

Nữ quỷ lại lơ lửng bay đi, chiếc cốc giấy trong tay ta gần như bị bóp đến mức biến dạng.

"Người kế tiếp!"

Người tiếp theo là một lão bà, lần trước còn vênh váo bảo ta phải sắp xếp cho bà ta được đầu thai vào một nhà giàu có.

Vớ vẩn, nếu ta có thể sắp xếp được thì đã sớm đi đầu thai rồi, còn ở chỗ này làm công để làm gì.

Sau đó bà ta còn đi tố cáo ta, nói rằng ta phục vụ khách hàng không được chu đáo.

Quả nhiên, lão bà vừa tới thì cả khuôn mặt đã kéo dài ra, bà ta ngồi xuống vỗ bàn "Ta mặc kệ, nếu các ngươi không sắp xếp cho ta đầu thai vào nhà giàu có, ta nhất quyết không uống canh Mạnh Bà."

"Gọi lãnh đạo của ngươi tới đây, ta muốn hỏi hắn khi còn sống mỗi ngày ta đều niệm Phật, Phật tổ có thể phù hộ độ trì cho ta không?"

Ta bật cười thành tiếng “Lão bà, bà đã bao nhiêu tuổi rồi, phải có niềm tin vào khoa học chứ.”

Lão bà quay đầu lại nhìn thấy ta “Con nhóc này sao vẫn chưa bị sa thải nhỉ.”

Đúng là cạn lời.

Ta quay người nhìn Diêm Tống.

Ta thấy Diêm Tống bình tĩnh múc canh và đưa cho bà ta “Được, ta sẽ nói chuyện với lãnh đạo để sắp xếp chuyện đầu thai cho bà.”

Lão bà mừng rỡ, vừa húp canh vừa lẩm bẩm “Có thế chứ, quả là một đứa hiểu chuyện, ai như con nhóc kia, không biết lễ phép gì cả.”

Ta tức đến nỗi khóe miệng phồng rộp lại càng đau hơn.

Diêm Tống lại rót cho ta cốc trà khác "Mạnh tỷ bớt giận, đừng so đo với người già làm gì, bà ta không hiểu chuyện."

À.

"Nhưng ngươi hiểu chuyện quá nhỉ, theo điều 281 của luật pháp âm phủ, nhân viên quan chức không được phép lừa dối quần chúng." Ta uống một ngụm trà, nhàn nhã ngồi xuống ghế "Đệ đệ à, ngươi phạm luật rồi."

"Nhưng mà..." Diêm Tống lại gần ta rồi thấp giọng "Tỷ tỷ, ta không có lừa bà ta."

"Ngươi dám làm mà không dám nhận, rõ ràng ngươi vừa đồng ý..."

Đồng ý với bà ta là sẽ nói chuyện lại với lãnh đạo.

Ta đột nhiên trầm mặc.

Diêm Tống cười ra tiếng "Mạnh tỷ, tỷ là lãnh đạo của ta, tỷ không đồng ý, ta còn có biện pháp nào sao?"

Được, được lắm.

8.

Diêm Tống hình như trời sinh đã có mệnh làm quỷ sai dịch, mấy tên tiểu quỷ hay gây chuyện đó thế mà lại nghe lời hắn răm rắp.

"Ngươi nhất định là do lao lực quá độ mà chết, các lãnh đạo thích nhất là mấy tên quỷ sai dịch chăm chỉ như ngươi, chẳng trách nhìn ngươi còn trẻ như vậy."

Ở âm phủ, khuôn mặt của mỗi người đều là hình dạng cuối cùng của bọn họ trước khi qua đời.

Phong Đô đại đế ước chừng mới chỉ ngoài 20 tuổi.

"Có lẽ vậy." Diêm Tống tạm dừng đôi tay bận rộn của mình "Mạnh tỷ, sao tỷ lại làm Mạnh Bà."

"Ta hả, đương nhiên là ta thi vào biên chế rồi, ngươi chưa nghe câu bất hiếu có 3 tội, không có biên chế là tội nặng nhất à."

[Câu gốc là “Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại”]

Ta thở dài "Khi còn sống thì không thi cử được, đến khi ch.ết rồi cũng phải cho lão Mạnh gia ta đây có chút khẩu khí chứ."

"Ờ." Diêm Tống bỗng nhiên mất hứng.

Cười ch.ết ta mất, 500 trước làm gì có cơ hội mà thi vào quan chức.

Ta chỉ tùy tiện nói đùa mà thôi, ta cũng không nhớ rõ tại sao mình lại thi cử để được nhận chức Mạnh Bà nữa.

Sau khi ta ch.ết, ta chỉ biết là ta không uống canh, vậy nên không thể đi qua cầu Nại Hà được.

Mà thôi quên đi, đã 500 năm trôi qua rồi, ta không nhớ cũng chẳng có gì lạ.

Ta rút ra một quyển tập rồi đưa cho Diêm Tống "Từ hôm nay trở đi, ngươi phải ghi chép lại thông tin của các hồn ma đã đi qua cầu Nại Hà, chẳng hạn như tên, giới tính, nơi sinh, tuổi tác, nguyên nhân qua đời,..."

Diêm Tống do dự một lúc "Nhưng đây không phải là công việc của Phán Quan Ti sao."

[*phán quan: chức quan phụ tá quan địa phương, xử lí công vụ thời Đường Tống, theo mê tín thì xem chức quan này là thuộc hạ của Diêm Vương, quyết định sự sống ch.ết.]

"Ừ, Diêm vương bảo làm đấy, lãnh đạo hay bắt chúng ta làm những chuyện vô nghĩa đến tối tăm mặt mày."

Ta nhìn Diêm Tống "Ngươi nói có phải không?"

Diêm Tống không trả lời, lặng lẽ mở quyển tập bắt đầu ghi chép.

"À đúng rồi, ngày mai Diêm vương gia muốn xuống đây thị sát, ngươi nhớ quét dọn chỗ này cho sạch sẽ đấy."

Thật là kỳ quái, mấy chục năm qua chưa thấy Diêm vương xuống chỗ ta thị sát lần nào, sao hôm nay lại nổi hứng muốn đi thị sát chứ?

Ta nhìn khuôn mặt của Diêm Tống, đoán chắc nếu Diêm vương mà nhìn thấy hắn trong bộ dạng này, chắc hẳn sẽ đau tim thổ huyết ngay tại chỗ.

"Ngày mai ngươi cũng không cần tới đây, lỡ như thấy Diêm vương lại bất cẩn rồi phạm sai lầm, ngươi ra quán ăn vặt ở Hoàng Tuyền xem gần đây có món gì mới không."

Vẫn chưa ổn lắm, ta nghĩ một chút rồi nói thêm "Ngươi ra ngoài nhớ đeo khẩu trang, dù mấy tiểu quỷ sai dịch khác thấy ngươi được nghỉ cũng không làm khó dễ với ngươi."

Tuyệt vời, không một chút sai sót.

9.

Sáng hôm sau, khi Diêm vương tới thì cầu Nại Hà đã được dọn dẹp sạch bong không một vết bẩn.

Khuôn mặt hắn đầy vẻ vui mừng "Tốt lắm, đúng là Tiểu Mạnh có khác."

Ta khiêm tốn lắc đầu "Là do ngài biết cách chỉ đạo."

Sau một phen khen ngợi không có câu nào thật lòng, Diêm vương lại thở dài "Chỉ có ngươi mới khiến ta bớt lo, không giống với đám phán quan hay gây chuyện kia."

"Ta đã nhắc đi nhắc lại cả nghìn lần, cấp trên sắp xuống đây thị sát rồi, vậy mà bọn chúng cũng không làm ăn đàng hoàng cho được. May mà lần này là ta thấy đấy, lỡ như cấp trên mà biết thì có phải là toi công không."

Diêm vương càng nói lại càng bực bội, ta vội dâng lên trà hoa cúc mà Tiểu Tống đã pha trước khi đi "Ngài đừng nóng, Phán Quan Ti bận rộn như vậy, thi thoảng mắc lỗi cũng là chuyện dễ hiểu mà."

"Ngươi không cần xin tha hộ bọn chúng, ta sẽ cách chức từng đứa một rồi bắt đi làm tiểu quỷ quét sân, cho quét sân mấy trăm năm để đầu óc tỉnh táo lại." Diêm vương uống một ngụm trà "Trà này không tệ, Tiểu Mạnh gầy đây biểu hiện tốt đấy, mấy ngày nay cũng không có ai tố cáo ngươi."

"Quá khen quá khen." Trà này là do lãnh đạo cấp cao đích thân pha đấy, đương nhiên là không tệ rồi.

Đợi qua 3 tuần trà, lão già Diêm vương lại bắt đầu lẩm bẩm "Tiểu Mạnh này, ta có phái người đi hỏi thăm, theo bình xét của năm nay, Diêm Vương điện của chúng ta khả năng cao là sẽ đứng đầu."

"Phải phải, đây là tin tốt."

"Ta còn hỏi được, lãnh đạo đến đây thị sát chính là Phong Đô đại đế. Là Phong Đô đại đế đấy, chỉ một lời nói cũng có thể quyết định sống ch.ết, nếu ngài ấy thấy chúng ta làm việc tốt, kiểu gì Diêm Vương điện này cũng sẽ được thăng chức thôi."

"Ha ha ha ha..."

Cách đó không xa, Phong Đô đại đế ôm theo túi lớn túi nhỏ rồi nhìn ta cười.

Giống hệt như một con Đại Kim Mao.

[Đại Kim Mao: giống chó Golden Retriever]

"Này Tiểu Mạnh, sao không nói gì?"

Diêm Vương lải nhải một hồi mà ta không đáp lại, hắn liền nhìn theo ánh mắt của ta "Tiểu tử này nhìn quen quen."

Không phải chứ.

"Mẹ của con ơi! Phong... Phong Đô..." Diêm Vương tái mặt vì sợ hãi.

Sau một khắc, Phong Đô đại đế chạy tới chỗ ta.

"Mạnh tỷ! Ta về rồi đây!"

10.

"Mạnh… tỷ?" Diêm vương hô hấp khó khăn, hắn nhìn ta với vẻ mặt bàng hoàng.

Ta vội dời mắt ra chỗ khác. Đã bảo hắn là đừng đến rồi cơ mà.

"Mạnh tỷ, những món mới ở quầy ăn vặt ta đều mua về cho tỷ rồi đây, cũng đã thanh toán hết tiền nợ trước đó của tỷ, tỷ còn có chuyện gì cần ta làm nữa không?"

Chờ đã, hình như có gì đó không ổn lắm.

"Ngươi lấy tiền ở đâu ra vậy?"

"Ngươi còn bắt ngài ấy trả nợ hộ ngươi?" Diêm vương tức giận đến trợn cả mắt.

Làm gì có đâu, sao tự nhiên lại vu khống ta thế?

"Đây là Diêm vương?" Phong Đô đại đế khiêm tốn chào người bên cạnh “Lãnh đạo, ngài xem ở nơi này có gì cần điều chỉnh thì để ta làm, ta cũng đã chuẩn bị xong danh sách những hồn ma đã luân hồi trong mấy tháng này, ngài nhìn qua xem có sai sót gì không."

Diêm vương lập tức ngất xỉu.

Trước khi ngất đi còn để lại một câu "Hóa ra lại là ngươi, Tiểu Mạnh."

11.

Tiểu Mạnh đã khóc.

Tiểu Mạnh đã quỳ cả 2 giờ.

Sàn nhà của Diêm Vương Điện lạnh quá, lạnh lẽo giống như trái tim của Diêm vương vậy.

Trong suốt 2 giờ đó, Tiểu Tống đã nghiêm túc làm “báo cáo công việc của hắn mấy ngày nay” với khuôn mặt ngây thơ vô tội.

Cái gì mà bưng trà rót nước cho Mạnh tỷ, làm chân sai vặt cho Mạnh tỷ,...

Ta thấy mắt Diêm vương ngày càng tối sầm lại.

“Bang!” Diêm vương đập tay xuống bàn, nghiến răng nghiến lợi "Nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì?"

Ta quỳ trên mặt đất, ngón tay nghịch ngợm mấy viên gạch lát nền "Lãnh đạo xin bớt giận, ngài xem chuyện này đều là hiểu lầm cả."

Ta nhích đầu gối về phía trước hai bước "Ta cũng chỉ là một chức quan nho nhỏ trong Luân Hồi Ti, chưa bao giờ được thấy thế giới bên ngoài, cho nên ta không nhận ra Phong Đô đại đế cũng là chuyện bình thường."

"Ai bảo hắn không nói thân phận ra..."

Quá là hợp lý, 10 điểm logic luôn.

Là do bản thân hắn không chịu nói tên mình ra trước, giờ còn muốn đổ lỗi cho ai.

Diêm vương dường như cũng hiểu ra ngọn nguồn mọi chuyện, liền cẩn thận hỏi Phong Đô đại đế "Ngài cố ý giấu thân phận của mình để đi thị sát?"

Diêm Tống lộ vẻ mặt khó xử "Ta không nhớ rõ, hình như..."

Diêm Tống nhìn thoáng qua ta "Là có kẻ cố tình đánh lén ta từ phía sau."

"Thật là to gan!"

Ta cũng từ dưới đất đứng lên phụ họa theo, mặt đầy phẫn nộ "Là kẻ nào vô lương tâm như vậy, còn dám đánh lén đại đế ngay tại Diêm Vương Điện của chúng ta."

"Nhất định là phạm tội có tính toán trước!"

"Thật đáng tiếc, đại đế có nhìn thấy là ai ra tay không."

Cả Phong Đô đại đế và Diêm vương đều bị ta làm cho câm nín.

Vẻ mặt Diêm Tống hơi hòa hoãn, hắn đối diện với ánh mắt mong chờ của ta, bất chợt nở nụ cười "Ta cũng không nhớ rõ."

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!