Chương 46

Nhấc Cả Thế Giới Đến Trước Mặt Em

Tưởng Mục Đồng

12.334 chữ

12-07-2023

Thấy Diệp Lâm Tây cười, Phó Cẩm Hành lại đưa tay lên xoa xoa đầu cô.

“Nếu em thấy làm việc không thoải mái vui vẻ thì cứ từ chức luôn là được.”

Anh nói xong, Diệp Lâm Tây lập tức cảnh giác nhìn anh: “Không phải anh muốn em ở hẳn nhà ăn chơi ngủ nghỉ luôn đó chứ?”

“Có gì không tốt sao?”

Nói thật anh thực sự không ngờ Diệp Lâm Tây lại có thể làm việc đến mức độ này. Xét cho cùng thì những cô gái trong vòng tròn thượng lưu này, đặc biệt là các cô gái trẻ, rất hiếm người có ham mê công việc. Hầu hết bọn họ đều chỉ biết ăn chơi vui vẻ và tận hưởng cuộc sống. Trước đây, khi Diệp Lâm Tây tham gia các tuần lễ thời trang, cô thường chi hàng triệu USD cho những chiếc váy cao cấp, Phó Cẩm Hành chưa bao giờ phản đối điều đó bởi vì anh đã quá quen rồi.

Diệp Lâm Tây không vui: “Em là kiểu người chẳng biết gì ngoài việc ăn chơi tận hưởng thôi à?”

Phó Cẩm Hành: “Không phải.”

Phó Cẩm Hành: “Nhưng khi làm việc sẽ gặp phải rất nhiều chuyện không vui.”

Phó Cẩm Hành: “Anh không muốn thấy em không vui.”

Đột nhiên Diệp Lâm Tây muốn che ngay mặt lại vì sợ cô không nhịn được cười, đây là người đàn ông chó mà cô quen biết sao? Từ bao giờ anh đã thay đổi tính nết, biến thành một người biết ăn nói thế này.

He he he, nói dễ nghe vậy thì anh hãy nói nhiều một chút.

Cô tình nguyện nghe.

Diệp Lâm Tây ngẩng đầu nhìn anh, trong lòng vô cùng ngọt ngào, đến âm thanh phát ra cũng ngọt như mật: “Phó Cẩm Hành.”

Cô chỉ gọi tên anh.

Nhưng không nói gì khác.

Phó Cẩm Hành cúi đầu, nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong veo của cô, thật ra thì dù là lúc nào, Diệp Lâm Tây cũng sẽ không bao giờ che giấu cảm xúc của mình. Mà hiện tại cũng đang giấu giếm không nổi, trong nháy mắt anh đều có thể nhìn thấu tâm tư của cô. Phó Cẩm Hành vươn tay ôm cô vào lòng, một tiếng thở dài khẽ tràn khỏi môi.

  *

Diệp Lâm Tây và Ninh Dĩ Hoài đang trên đường trở về công ty, bởi vì Diệp Lâm Tây nãy giờ luôn im lặng, nên chẳng bao lâu, Ninh Dĩ Hoài mở miệng nói: “Dự án lần này từ nay sẽ do tôi và cô phụ trách, tôi sẽ sắp xếp cho Từ Thắng Viễn một dự án mới.”

Diệp Lâm Tây giật mình, sau đó khẽ nói: “Vậy thì không được hay cho lắm đâu.”

Dự án lần này từ đầu tới giờ đều do cô và Từ Thắng Viễn cùng nhau làm, bây giờ chỉ đến dự có một cuộc họp mà đã đuổi người ta ra khỏi cuộc.

Ninh Dĩ Hoài quay đầu lại: “Cô sợ Từ Thắng Viễn sẽ trách cô sao?”

Diệp Lâm Tây không trả lời.

Ninh Dĩ Hoài cười nhạo một tiếng.

Sau đó anh ta nói: “Việc hôm nay không phải là lần đầu tiên.”

Diệp Lâm Tây cố gắng kìm nén ánh mắt phẫn nộ, cô nói: “Tôi biết, bình thường hợp tác với nhau phải giữ thể diện cho nhau.”

Giữ thể diện ……

Ninh Dĩ Hoài cảm thấy buồn cười khi nghe những gì cô nói, nhưng lại cảm thấy cô nói điều này là chuyện đương nhiên. Bởi vì nếu cô thực sự muốn làm một dự án thì không phải dựa vào những bữa tiệc rượu để thu hút khách hàng như những người khác. E rằng chỉ cần một cái phất tay sẽ lập tức có người chạy tới nịnh nọt vị đại tiểu thư này.

Sắc nước hương trời, bốn chữ này thật khiến người ta phải ghen tị.

Ninh Dĩ Hoài: “Cô không thích Phùng Kính à?”

Tuy rằng đang đặt câu hỏi, nhưng trong lòng anh ta cũng đã có phán đoán của mình.

Diệp Lâm Tây hít sâu một hơi: “Lẽ nào đối tác Ninh thích loại người như vậy sao?”

Ninh Dĩ Hoài: “Tại sao tôi lại không thích chứ? Cô có biết anh ta có thể đem lại bao nhiêu lợi nhuận cho mình trong tương lai không? Tôi có nên ghét anh ta chỉ vì anh ta muốn hất cẳng bạn của anh ta ra khỏi công ty không? Tôi không phải thẩm phán, nên cũng chẳng quan tâm đến việc phán xét xem họ đúng hay sai.”

“Thị trường đang thay đổi nhanh chóng, đối thủ hôm nay hoàn toàn có thể trở thành đối tác hợp tác vào ngày mai.”

Diệp Lâm Tây nghẹn ngào không nói nên lời.

Nhưng phải thừa nhận rằng trong trường hợp này mỗi câu mỗi chữ Ninh Dĩ Hoài nói đều đúng.

Diệp Lâm Tây cũng không phải người dễ khuất phục: “Dù sao thì tôi cũng không thích một con người đạo đức giả như vậy.”

Ninh Dĩ Hoài: “Cô không cần thích anh ta, chỉ cần làm những việc mình nên làm là được.”

Đó là quy tắc đầu tiên để tồn tại trong xã hội bon chen này.

―― Cho dù không thích bên A, thì cũng cần hoàn thành tốt công việc của mình.

Thật phiền.

Tuy nhiên sau khi trở lại công ty, cô vừa ngồi xuống chẳng được bao lâu, Từ Thắng Viễn đang định tới hỏi cô về nội dung cuộc họp hôm nay thì bị Ninh Dĩ Hoài gọi vào văn phòng anh ta.

Diệp Lâm Tây lo lắng chờ đợi, trên thực tế, cô vẫn luôn có quan hệ rất tốt với hai đồng nghiệp nam trong nhóm. Hơn nữa Từ Thắng Viễn là người hay ba hoa chích chòe, nhưng tính tình lại rất hòa nhã. Cô thực sự nghĩ rằng Từ Thằng Viễn sẽ nghĩ lý do anh ra bị rút khỏi dự án vì đã gây ra rắc rối.

Nếu Ninh Dĩ Hoài không phải kiểu sếp có cá tính mạnh mẽ, thì cô thực sự muốn nói với anh ta rằng hay là giữ Từ Thắng Viễn lại để cô đi làm dự án khác. Nhưng Diệp Lâm Tây bây giờ chỉ có thể chờ đợi cuộc nói chuyện cửa hai người họ kết thúc.

Sau khoảng mười phút, cuối cùng Từ Thắng Viễn cũng trở về từ văn phòng của Ninh Dĩ Hoài.

Diệp Lâm Tây chột dạ cúi đầu

Chỉ là sau khi cúi đầu, cô liền nhận ra không đúng, trong chuyện này cô hoàn toàn là người vô tội. Rõ ràng là Ninh Dĩ Hoài đã nhảy lên thuyền địch, vì giữ bí mật nên đành giảm bớt người trong cuộc. Đây mới là lý do Từ Thắng Viễn bị chuyển đi, cô chột dạ cái gì chứ?

Ngay khi cô đang cân nhắc cách an ủi Từ Thắng Viễn thì anh ta bước tới. Diệp Lâm Tây mở miệng, cô chưa bao giờ an ủi người khác. Dự án đã được thực hiện một nửa, đột nhiên bị chuyển đi, ai mà không khó chịu chứ?

Từ Thắng Viễn: “Lâm Tây, tôi thực sự xin lỗi.”

Trước khi câu “Anh đừng quá tức giận” của Diệp Lâm Tây kịp phát ra khỏi miệng, thì cô lại nghe thấy câu này, cô ngẩng đầu nhìn lên,

Không phải chứ? Anh ta đang xin lỗi mình?

Từ Thắng Viễn: “Đối tác Ninh yêu cầu tôi thực hiện dự án khác một mình, sau này cô chỉ có thể làm dự án của An Hàn với đối tác Ninh rồi, vậy nên sẽ vất vả hơn nhiều đó.”

Diệp Lâm Tây ngẩn ngơ mịt mờ: “Ồ, không sao, không vấn đề gì cả. “

Từ Thịnh Viễn sờ sờ sau gáy: “Tôi cũng không ngờ rằng đối tác Ninh lại để tôi làm dự án mới một mình, đúng là ngoài sức tưởng tượng.”

Khi anh ta nói điều này, Diệp Lâm Tây vẫn không hiểu.

Hẳn là Ninh Dĩ Hoài đã giao cho anh ta một dự án tốt khiến anh ta không thể từ chối sau đó tự chủ động yêu cầu rút khỏi dự án An Hàn. Vì vậy, không phải anh ta bị đuổi mà là chủ động rút lui. Tuy mục đích giống nhau, nhưng cách làm khác nhau và kết quả đạt được cũng hoàn toàn không giống nhau.

Diệp Lâm Tây thoát khỏi thế bí liền vui vẻ: “Chúc mừng anh nhé, được tự mình làm dự án, nhớ khao đó.”

“Quá khen, quá khen.”

Đây là lần đầu tiên Từ Thắng Viễn được thực hiện dự án một mình, như vậy anh ta có thể kiếm thêm chút vốn liếng cho lý lịch của mình. Vì vậy mọi người đều trêu chọc anh ta, để anh ta không trốn nổi bữa khao.

Diệp Lâm Tây nhìn về hướng văn phòng của Ninh Dĩ Hoài ở cách đó không xa. Tấm cửa kính ngăn cách bên trong với bên ngoài thành hai thế giới.

Quy tắc thứ hai để tồn tại được trong xã hội đầy bon chen:

――Đừng đánh giá thấp sếp của bạn, nếu không bạn sẽ nhận sự thiệt thòi cực lớn.

  *

Rất nhanh đã đến cuối tuần.

Diệp Lâm Tây nhận được cuộc gọi của Thẩm Minh Hoan.

Lần này cô đã nhấc máy

Thẩm Minh Hoan: “Tây Tây, vì con bận đi làm nên mẹ không tiện quấy rầy, ngay mai là cuối tuần, mẹ muốn mời con ăn cơm.”

“Chỉ có hai chúng ta.”

Bà sợ Diệp Lâm Tây lại hiểu lầm, nên cố tình nhấn mạnh.

Diệp Lâm Tây thực sự không biết ăn cơm cùng bà thì có chuyện gì để nói. Dù là mẹ con nhưng cũng vài năm không gặp mặt, thỉnh thoảng gặp nhau đều có cảm giác rất xa lạ, không thoải mái. Nếu khi còn bé cô vẫn mong mỏi sự quan tâm và tình mẫu tử của Thẩm Minh Hoan, thì bây cô cô đã trưởng thành rồi Tình mẫu tử đối với cô mà nói cũng giống như hoa trong gương, trăng dưới nước. Thỉnh thoảng đem nó ra thưởng thức, nhưng không bao giờ háo hức, khao khát nó nữa.

Diệp Lâm Tây: “Cuối tuần con bận rồi, nên không cần đâu.”

Đối với lời từ chối của cô, Thẩm Minh Hoan dường như đã đoán trước được.

Bà nói: “Khoảng thời gian này mẹ sẽ ở trong nước, đợi hôm nào con rảnh thì gọi điện cho mẹ nhé.”

Diệp Lâm Tây ừm một tiếng.

Hai người trò chuyện thêm vài câu thì cúp máy.

Cô nằm trên giường, nhìn lên trần nhà, đầu óc trống rỗng.

Cho đến khi Phó Cẩm Hành mở cửa bước vào.

Diệp Lâm Tây nằm trên giường với tư thế hình chữ đại, cả người toát ra vẻ “Tôi rất chán, tôi rất buồn.”

Đột nhiên người đàn ông đang dựa ở cửa nói: “Ngày mai có một buổi tiệc đấu giá trang sức, lần trước đã nói sẽ đưa em đi cùng, không biết bà Phó có hứng thú hay không?”

Diệp Lâm Tây đột nhiên từ trên giường ngồi dậy.

“Em có.”

Cô rất hứng thú là đằng khác.

Từ sau khi về nước đến giờ, Diệp Lâm Tây chưa bao giờ xuất hiện trong các bữa tiệc, vừa hay chiếc váy dạ hội đặt ở tuần lễ thời trang mùa xuân Paris vừa được gửi về, cô đã mặc thử rồi, quả thực là đẹp không gì sánh bằng.

Vốn dĩ cô đang còn nghĩ xem tìm cơ hội nào để mặc nó. Dù sao thì kiểu váy như vậy mà mặc ra ngoài sẽ khiến người khác kinh ngạc vì độ khoa trương của nó, huống chi cô lại ưa hư vinh như vậy.

Người vừa rồi còn đang chìm đắm trong cảm xúc “Tôi là một đứa trẻ tội nghiệp không được yêu thương” lúc này đã lai tràn đầy nhiệt huyết.

Đã nói rằng “Túi” có thể trị được bách bệnh Vậy thì bộ váy tiên nữ sẽ khiến cô hạnh phúc gìn giữ thanh xuân

Sau đó cô lập tức liên hệ với nhà cung cấp để hỏi xem những thay đổi cuối cùng đã hoàn tất hay chưa?

Loại váy cao cấp đặt may đo riêng này thông thường sẽ phải thử mặc ba lần. Chiếc máy của Diệp Lâm Tây đã làm xong rồi, nhưng lần trước mặc thử lại phát hiện eo cô nhỏ đi một chút. Vì vậy, họ lại tiếp tục sửa sang lần nữa.

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của bên kia, Diệp Lâm Tây vui vẻ bắt đầu đi tắm táp và đắp mặt nạ.

Đúng, tốt nhất là cô nên chăm sóc cơ thể.

Phó Cẩm Hành nhìn cô vui vẻ như chú chim nhỏ, lúc thì chạy đi tìm mặt nạ, lúc thì liên lạc với Stylist, sau đó lại lẩm bẩm rằng mình phải đi hấp tóc, vẻ chán nản ban nãy đã hoàn toàn biến mất.

Phó Cẩm Hành nằm được một lúc thì cuối cùng cô cũng leo lên giường. Nhưng điện thoại vẫn còn cầm trên tay, các ngón tay đang gõ rất nhanh trên bàn phím. Chắc lại đang tám với hội chị em

“Lâm Tây, đến giờ đi ngủ rồi.”

Diệp Lâm Tây cũng không buồn nhìn anh, vừa bấm điện thoại vừa thản nhiên cười, nói: “Anh ngủ trước đi.”

Khương Lập Hạ yêu cầu cô chụp thêm vài tấm ảnh vào ngày mai, bởi vì đã lâu rồi cô ấy không được nhìn thấy Diệp Lâm Tây đi dự tiệc.

Khương Lập Hạ: [He he he, cuối cùng cũng nghe được tin bảo bối hoa hồng nhỏ của chúng ta tái xuất giang hồ rồi.】

Khương Lập Hạ: [Tớ muốn nhìn chiếc váy tiên nữ đó, tớ muốn xem bảo bối hoa hồng nhỏ trong chiếc váy đó nữa.】

Khương Lập Hạ: [Các bữa tiệc không có cậu như bầu trời mất đi ánh sáng. 】

Kha Đường: [??】

Rõ ràng là cô ấy cũng cảm thấy màn tâng bốc này của Khương Lập Hạ là quá lố. Cho đến khi Khương Lập Hạ ném liên tiếp cả chục bức ảnh vào trong nhóm, Kha Đường bấm vào xem liền thấy đó đều là ảnh Diệp Lâm Tây trong trang phục dạ hội.

Có một loại khí chất của quý cô nho nhã trong bộ váy dài

Lại có cả cô gái với chiếc váy màu đỏ, dung nhan diễm lệ.

Ở công ty, Kha Đường thường xuyên nhìn thấy Diệp Lâm Tây ăn mặc hợp với tính chất công việc, dù nó có đơn giản đến mấy cũng đã đẹp không ai đọ lại rồi. Tuy nhiên, nhan sắc tương đương với trình độ của một nữ minh tinh này vẫn khiến Kha Đường phải sửng sốt.

Kha Đường: [Giống như Vanity Fair* vậy.】

*Hội chợ phù hoa là một tiểu thuyết đa tuyến nói về xã hội quý tộc tư sản và số phận của con người với nhiều thành phần trong xã hội đó. Trục chính của truyện là cuộc đời của hai cô thiếu nữ là bạn học cùng lớp, cùng trường nhưng không cùng tầng lớp và cũng không cùng số phận. Sau này người ta dùng cụm từ “Hội chợ phù hoa” để chỉ những bữa tiệc xa hoa lộng lẫy.

Khương Lập Hạ: [Đó là điều đương nhiên, bông hồng nhỏ của chúng ta là viên ngọc sáng nhất của Vanity Fair.】

Diệp Lâm Tây được đưa lên tận mây xanh, lại nhìn thấy người đàn ông chó bên cạnh còn chưa ngủ, vì vậy cô cố tình dơ điện thoại đến trước mặt cho anh xem rồi hỏi: “Anh thấy em mặc váy phong cách nào là đẹp nhất?”

Phó Cẩm Hành lặng lẽ xem hết một lượt các bức ảnh đó.

Thấy anh im lặng, Diệp Lâm Tây thúc giục: “Anh mau nói đi.”

Đột nhiên người đàn ông đang yên lặng đó lại lật người đè lên cô, sau khi hơi thở dồn dập và ngắt quãng của anh phả lên mặt cô, mới trầm giọng nói: “Anh cảm thấy em không mặc gì là đẹp nhất.”

Diệp Lâm Tây: “…”

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!