*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhớ vote cho tôi nha~
____
Phương Hoà mở to mắt mèo tràn đầy chờ mong nhìn Lê Chấn, hồi tâm chuyển ý đi, thu nuôi tôi đi, anh tuyệt đối sẽ không hối hận!
Lê Chấn cúi đầu liếc nhìn mèo con một cái, đôi mắt màu xanh bích như đang sáng lấp lánh tràn đầy hào hứng.
Kỳ thật ngày hôm nay lượng công việc của hắn rất bận rộn, có điều không giống trước kia, hắn thế mà không thể hoàn toàn tập trung vào công việc được, trong đầu lúc nào cũng nhớ tới mèo nhỏ này, chú mèo nhỏ này khác với bất cứ thú cưng nào mà hắn đã nhìn thấy, bên trong đôi mắt mang theo một nét thông minh cùng mị lực, trước khi hắn rời khỏi cửa hàng, đôi mắt xanh bích của mèo con dường như lập tức hiện lên hoảng loạn sốt ruột.
Lê Chấn vội vàng giải quyết hết công việc trong ngày, cung cấp cho đội trưởng đội cảnh sát hình sự thông tin chi tiết tìm được ở hiện trường, liền gấp rút chạy đến đây, cũng may là hắn đã đến, nếu không hắn không biết mèo nhỏ này sẽ lại chạy đi đâu.
Phương Hoà mong đợi một hồi cũng không thấy Lê Chấn có phản ứng gì, không khỏi sốt ruột, nếu hắn không có ý định thu lưu cậu, thì xin đồng chí giơ cao đánh khẽ để cậu trốn ra ngoài tự kiếm sống một mình cũng tốt a! Ngày mai chính là cơ hội cuối cùng, nếu cậu lại bị nhốt vào lồng sắt lần nữa, thì chính là muốn giết mèo a.
Chủ tiệm bên kia rốt cuộc chữa trị xong móng vuốt cho mèo taddy, đem nó bỏ vào giỏ mèo mà chủ nhân của nó để lại, thời điểm ngẩng đầu nhìn thấy Lê Chấn, khoé miệng chủ tiệm giật giật, cứng đờ cười "Thì ra là cậu, có yêu cầu gì sao?"
Lê Chấn đưa bàn tay đang nâng Phương Hoà lên, "Không phải tôi nhờ anh tìm cho nó một chủ nhân thật tốt sao, như thế nào lại để nó chạy trốn rồi?"
Chủ tiệm lúc này mới phản ứng kịp, nhìn chú mèo con trong tay Lê Chấn, cứng ngắt cười cười, lại nhìn cái lồng sắt, không biết lúc nào đã bị vuốt mèo mở ra, con mèo này thật đúng là ghê gớm mà, xem ra vẫn phải đeo dây xích cho nó.
Phương Hoà nghe được lời này quả thật là khóc không ra nước mắt, cậu đúng là xui xẻo, Lê Chấn đây là muốn chủ tiệm đem cậu bỏ lại vào chuồng sau đó chờ người khác đến mua sao? Méooo, chuyện này sao có thể xảy ra được chứ! Phương Hoà táo bạo, đưa móng vuốt cào cào lên cổ tay Lê Chấn, tôi không tin anh không buông tay.
Lê Chấn bị cào, hơi khựng lại một chút, xoay người mèo con, nhìn mèo con có vẻ vô cùng phẫn nộ trừng to mắt, nhướng mày, chỉ cần trên người hắn còn mang theo sát khí sau khi xét nghiệm thi thể, các sủng vật khác đừng nói là cào, chỉ cần treo ảnh của hắn lên liền chạy đến một cái bóng cũng không thấy. Mèo con này lại làm Lê Chấn ngoài ý muốn, không những không sợ hắn mà còn phản kháng, Lê Chấn thu hồi cánh tay bị mèo nhỏ bắt lấy, dùng một tay ôm lấy mèo nhỏ, tay khác trấn an xoa xoa cổ nó.
Vậy mà còn không buồn tay, Phương Hoà giãy dựa vươn móng vuốt, nhưng ngay khi cậu muốn cào lên cái tay khác của Lê Chấn, một sợi dây màu đỏ dừng ở trên cổ cậu, Phương Hoà ngây người, nhìn xuống lục lạc hình quả đào treo trên cổ, dùng móng vuốt chạm nhẹ, sau đó thấy bên trên còn dính chút máu của Lê Chấn, cậu liền không khỏi chột dạ.
Phương Hoà ngước lên nhìn Lê Chấn đang nhếch miệng cười, tuy rằng nụ cười mang theo chế nhạo, nhưng Phương Hoà rõ ràng đã hiểu được ý tứ của hắn, hắn cái tên mặt Diêm Vương đẹp trai vô địch này chính là muốn nhận nuôi cậu!!! Phương Hoà thiệt muốn ngay tại chỗ lăn một vòng.
Lê Chấn nhìn mèo con đang đeo lục lạc hình quả đào nhướng mày, rất hợp, thứ này là do chị gái hắn tặng, nó được làm từ gỗ đào, không có âm thanh, nhưng được chạm khắc thủ công rất tinh tế. Thứ này là chị hắn nửa ép nửa tặng, bắt hắn lúc nào cũng phải mang nó theo, nói là đã xin sâm cho hắn ở trên núi, xem được nghề nghiệp của hắn không tốt, năm nay sẽ có tai hoạ đẫm máu, thế là cô liền đến trước cửa miếu thờ mua cho hắn một cái lục lạc gỗ đào để hắn trừ tà.
Tai hoạ đẫm máu chắc là do mèo con này mang đến, Lê Chấn liếc nhìn móng vuốt còn dính máu, một con mèo rất mạnh mẽ, hắn thích nó.
Chủ tiệm nhìn người và mèo đang tương tác bên kia, khoé miệng giật giật. Có cái xẻng hốt phân nào mà hắn ta chưa từng nhìn thấy chứ, nhưng nhìn vào hành động và gương mặt của người kia đều tương phản, dùng gương mặt lạnh lùng đi an ủi một con mèo, đúng là lần đầu tiên sau mấy chục năm trên đời hắn được nhìn thấy.
Lê Chấn xoa xoa cổ Phương Hoà, ngước nhìn chủ tiệm, "Tôi muốn con mèo này, bao nhiêu tiền?"
Chủ tiệm nhìn vết thương trên cánh tay hắn, lấy ra một chai Povidone-iodine rồi nói, "Tay cậu bị thương rồi, nên rửa sạch và khử trùng."
Lê Chấn liếc nhìn bồn rửa tay trong cửa hàng, ôm mèo nhỏ đi qua, nhìn thấy Lê Chấn ở bồn rửa tay khử trùng, Phương Hoà càng thêm áy náy, cậu cũng không biết chân mèo có virus không.
Dùng Povidone-iodine chủ tiệm đưa rửa miệng vết thương nhỏ xíu, Lê Chấn nhìn chủ tiệm một lần nữa rồi nói, "Tôi muốn mua con mèo con này."
Chủ tiệm ấp úng một hồi, "Cậu chắc chứ? Cậu sẽ chăm sóc cho mèo con thật tốt chứ?"
(pi: Y như hiện trường cưới gả T∆T)
Lê Chấn cau mày, "Mua mèo con bắt buộc phải trả lời loại câu hỏi này?"
Chủ tiệm vội vã lắc đầu, "Không phải không phải, loại mèo con này chăm sóc tương đối phức tạp, còn chưa được huấn luyện qua, đi tiểu đi ị cũng lung tung, có lẽ cậu có thể tự huấn luyện cho nó, hơn nữa còn phải cực kỳ kiên nhẫn."
Chủ tiệm không thể tưởng tượng một người lạnh lùng như vậy có thể chạy theo dọn dẹp cho mèo nhỏ, người này sẽ không nổi giận với mèo nhỏ chứ?
Phương Hoà câm nín dùng móng vuốt xoa xoa mặt, cậu mà còn cần huấn luyện sao? Cậu phải cho Lê Chấn biết cái gì là một con mèo thông minh, cái gì là một con mèo khiến người ta bớt lo!
"Có cuốn sách nào liên quan không?" Lê Chấn hoàn toàn không lo lắng về chuyện này. Năm đó khi hắn nghiên cứu pháp y, đã không xuống lầu một tháng, hắn đã lật hết tất cả sách có liên quan trong và ngoài nước, không ngừng nỗ lực. Bên cạnh đó, nuôi thú cưng luôn là ước mơ của hắn, rốt cuộc có thể tìm thấy một vật nhỏ không sợ sát khí trên người hắn, thật không dễ dàng.
Chủ tiệm ngoài ý muốn, có một trái tim như vậy thì đúng là người yêu mèo rồi. "Sách thì tôi không có, nhưng tôi có một cuốn nhật ký nuôi mèo do tôi tự mình làm, có thể cho cậu một bản sao. Nhưng mà, mặc dù em gái của tôi đã tiêm thuốc cho đám mèo. Nhưng tụi nó chỉ mới được tiêm thời gian ngắn, nếu cậu muốn an toàn sau khi bị cào thì tốt nhất nên đi tiêm phòng bệnh dại. Năm mũi tiêm vắc-xin sẽ mất một tháng."
Phương Hoà trợn mắt, không sai, tôi chính là có bệnh đó, oán khí khi bị nhốt khiến Phương Hoà nhịn không được đem móng vuốt hướng phía chủ tiệm quơ quào. Mau đến đây để tôi cào một cái, ngày mai tang thi sẽ bùng phát, nhiễm bệnh chó dại chết có khi còn tốt hơn so với bị tang thi ăn tươi nuốt sống.
Lê Chấn gật đầu "Đồ vật cần thiết cho mèo nhỏ, anh đều chuẩn bị cho tôi một chút đi."
"Được, được, mèo nhỏ này xem như tôi tặng cho cậu đi, các đồ vặt kia tôi đều lấy cho cậu, cậu trả tôi tiền mấy thứ đó là được rồi." Chủ tiệm không rối rắm về gương mặt lạnh lùng của vị khách hàng này nữa, xoay người tìm vài đồ vật cho Phương Hoà.
Lê Chấn không từ chối, trực tiếp thanh toán tiền, Phương Hoà lại ngay lúc Lê Chấn trả tiền liền thấy đau lòng, bao nhiêu tiền đó dùng để mua vật tư cũng có thể mua không ít đâu, mua một đống thức ăn cho mèo đồ chơi cho mèo có thể dùng khỉ gì a???
Nhưng mà dường như Lê Chấn rất vui lòng bỏ ra số tiền này, ôm mèo con liền ra khỏi cửa hàng thú cưng.
Rốt cuộc cũng ra khỏi nhà giam, mèo nhỏ Phương Hoà đặc biệt hưng phấn, khi Lê Chấn đem cậu để vào xe, Phương Hoà đắc ý lắc lắc cái đuôi, vui vẻ ngồi trên ghế phụ.
Đem tất cả đồ vật chất ở trong xe, Lê Chấn ngồi vào ghế lái nhìn mèo con. Hắn vui vẻ cười một tiếng, đưa tay xoa xoa đầu mèo nhỏ.
Phương Hoà bị xoa đầu có chút không vui, quay mặt mèo qua căm giận nhìn Lê Chấn.
Lê Chấn làm như không nhìn thấy, từng cái từng cái xoa lên đầu mèo nhỏ, cảm xúc mềm mại mượt mà "Gọi mày là Lúa Nhỏ đi?"
(Pi: bên bản tiếng trung, tác giả để là 禾苗 (Hémiáo) có nghĩa là Lúa Non, nhưng mà phát âm hơi giống tiếng mèo kêu ấy ^^. Mạ nè , Mầm nè, nhưng tui thích để lúa nhỏ ^^)
Tên sao? Phương Hoà sửng sốt một lúc, một phần ký ức mơ hồ hiện lên trong đầu cậu, hình như lúc nhỏ cũng có người gọi cậu là Lúa Nhỏ, Lúa Nhỏ là nhũ danh sao? Đáng tiếc ký ức bị thiếu hụt khá nhiều làm Phương Hoà nghĩ mãi cũng không ra.
Phương Hoà nghĩ người này sẽ đến phòng khám ngoại trú để tiêm vắc-xin, nhưng mà Lê Chấn thế nhưng trực tiếp về nhà, lần thứ hai được bế lên Phương Hoà nôn nóng một hồi, lại bình tĩnh trở lại, nếu bây giờ anh ta đi tiêm vắc-xin cũng chỉ có thể tiêm một mũi. Mấy mũi còn lại sau tận thế tìm đâu ra người tiêm cho anh ta chứ.
Tác giả có lời muốn nói:
Chương này hơi ngắn....chương sau, Mèo nhỏ Phương Hoà sẽ hạ chỉ dụ nha...
(Pi: chương này không ngắn đâu đại nhân huhu )
______