Chương 168

Nguyên Phối Nghịch Tập - Kim Nguyên Bảo

15.696 chữ

17-12-2022

Vô Sương rút roi về, sau đó lại quất thêm vài cái về phía kết giới. Nhưng càng sử dụng nhiều sức lực, ả càng cảm nhận được kết giới trở nên cứng cáp hơn. Ả nhanh chóng thu roi lại rồi nhíu mày nói: “Thần khí của ta không mở được kết giới này, hơn nữa nó còn có khả năng hấp thụ thần lực trong thần khí để củng cố sức mạnh.”

Vô Tàng nhíu mày, khẳng định một câu: “Là kết giới được bày bố bởi thần khí của Môn thần.”

Môn thần là những vị thần canh giữ. Bọn họ am hiểu nhất chính là bố trí kết giới và trận pháp để tạo ra những hàng rào bảo vệ. Chỉ cần hai cây gậy Trấn giới của Môn thần kết hợp với nhau là có thể bố trí đủ loại kết giới và trận pháp, có khả năng thay đổi thất thường nhưng điểm chung là rất khó hóa giải.

“Dùng thần khí của Môn thần để bố trí trận pháp? Chúng ta từng nói có khả năng thần khí đều ở hết trên người Bạch Dạ đúng không?” Vô Dã rất nhanh đã nghĩ ra vấn đề mấu chốt: “Ý của ngươi là Bạch Dạ đang đối phó chúng ta?”

Vô Sương lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái: “Chỉ có kẻ trì trệ như ngươi đến thời điểm hiện tại mới nghĩ ra thôi.”

“Nhưng sáng nay hắn nói rằng……” Vô Dã chưa nói hết câu đã biết bản thân mình bị lừa. Hắn tức giận nói: “Mẹ nó, tên tiểu nhân gian trá. Giây trước còn dở trò lừa gạt để chúng ta buông lỏng cảnh giác, giây sau đã tính kế với chúng ta rồi. Quả nhiên những tên có huyết mạch của yêu ma không thể nào tin tưởng được.”

Vô Hạp quan sát không gian yên tĩnh bốn phía, càng nhìn càng thấy có gì đó không đúng. Hắn cảm giác được thần lực trên cơ thể càng ngày càng cạn kiệt: “Đừng ở đó tranh cãi nữa. Mau nghĩ cách xem làm thế nào để rời khỏi nơi này đi.”

Vô Dã và Vô Sương ngậm miệng lại.

Vô Tàng lấy ra thần trượng màu vàng, ước chừng dài khoảng 3 mét, phần đầu là một con rồng dũng mãnh có thể phóng điện, phần thân rồng bám vào cây trượng trườn tới trườn lui. Khi hắn lấy nó ra thậm chí còn xuất hiện bóng dáng mờ ảo của thần vương.

Mọi người đều sửng sốt: “Thần trượng của thần vương ư?”

Vô Dã giật mình nói: “Lão đại, tại sao ngươi lại có thần trượng của thần vương?”

Vô Tàng nhìn tàn ảnh đang dần biến mất, trong mắt hiện lên thứ cảm xúc không rõ ràng: “Là thần vương đưa cho ta.”

Vô Sương nhíu mày: “Tại sao chưa từng nghe thấy ngươi nói về chuyện này?”

“Thần vương dặn dò nếu lúc nào đó thật sự cần dùng tới thần trượng của ngài ấy thì cứ lấy ra dùng. Ta cảm thấy chuyện bản thân có thứ này chưa chắc đã là chuyện tốt, vậy nên mới không nhắc tới trước mặt mọi người, cũng cố hết sức để không sử dụng đến nó.” Vô Tàng giơ cao cây trượng về phía kết giới rồi bắt đầu đọc bùa chú. Tiếp theo, con rồng vàng trên đó ngẩng đầu lên trời rít gào rồi bắn ra một luồng sáng trắng, luồng sáng hóa thành trận pháp rồi lao về phía kết giới giống như một tia chớp.

Ầm một tiếng vang dội, kết giới bị thủng một lỗ hở lớn.

Bởi vì kết giới bị phá bỏ nên những cây gậy Trấn giới cắm bên ngoài đều bị đánh bật ra khỏi mặt đất, ngay cả Bạch Dạ đang khống chế chúng cũng bị bắn ra xa mấy chục mét.

Bạch Dạ vội vàng ổn định lại cơ thể, thu hồi gậy Trấn Giới rồi hừ lạnh một tiếng: “Không ngờ rằng thần trượng của thần vương lại ở trong tay Vô Tàng.”

“……” Hạ Sâm không rảnh để quan tâm nhiều chuyện như thế, hắn bắt tay cùng với những người khác bắt đầu bày trận.

Vô Dã mắng một tiếng: “Tiểu nhân đê tiện.”

Vô Tàng lấy ra một tấm gương đồng hai mặt ném cho Hạ Sâm: “Thần tử, đây là món đồ mà thần vương bảo ta giao lại cho ngài, bên trong có lời nhắn nhủ của thần vương với ngài. Ngài xem xong rồi quyết định có tiếp tục đối đầu với chúng ta không cũng chưa muộn.”

Hạ Sâm bắt lấy tấm gương, không nhìn một cái đã nhét ngay vào trong nhẫn không gian.

Vô Tàng cũng không quản hắn có nhìn hay không, nhân lúc Hạ Sâm đang phân tâm liền vội vã mang theo người của mình rời đi.

“Muốn chạy à, không dễ dàng như vậy đâu.” Bạch Dạ muốn ra tay ngăn cản, nhưng tiếc rằng thần trượng của thần vương quá mạnh, Vô Tàng trực tiếp phá vỡ trận pháp của bọn họ rồi rời đi luôn.

Bạch Cạnh muốn đuổi theo nhưng lại bị Bạch Dạ gọi lại: “Đừng đuổi nữa.”

Bạch Cạnh buồn bực: “Cứ thả bọn hắn đi như vậy sao, lần sau muốn đánh lén sẽ không dễ dàng như lần này nữa đâu.”

“Bọn hắn có thần trượng của thần vương, chúng ta không phải đối thủ của bọn hắn. Giờ phút này đuổi theo chẳng khác gì đi tìm cái chết cả.” Bạch Dạ muốn bắt được đám người Vô Tàng, nhưng cậu không muốn hy sinh mạng sống của bất kỳ ai.

Bạch Liệt nhìn theo hướng mà đám người Vô Tàng rời đi: “Thần trượng của thần vương đúng là lợi hại. Vừa rồi ta cảm nhận được uy lực khủng khiếp của cây trượng, hơn nữa nó còn có khả năng khắc chế thần khí, chúng ta không nên hành động thiếu suy nghĩ thì tốt hơn.”

Bạch Giám nghi hoặc: “Nếu thần trượng lợi hại như vậy, tại sao bọn hắn không dùng nó để đối phó với chúng ta?”

Hạ Sâm bay đến bên cạnh bọn họ: “Chắc hẳn phụ vương đã yểm một số bùa chú lên cây trượng để nó không đả thương người khác.”

Bạch Dạ nhìn về phía Hạ Sâm: “Tấm gương đồng vừa nãy Vô Tàng đưa cho anh thật sự là đồ của thần vương sao?”

“Không biết.” Hạ Sâm lấy tấm gương ra quan sát, chỉ thấy xung quanh nó được điêu khắc bốn con phượng hoàng bằng vàng cực kỳ sinh động, vừa nhìn đã đoán được chủ nhân của nó có thân phận rất cao quý: “Đây là gương đồng của mẫu hậu.”

Bạch Cạnh thò đầu chen vào giữa: “Mau xem xem phụ vương muốn nói gì với ngươi đi.”

Bạch Dạ đẩy đầu hắn ra: “Phụ vương nói chuyện với hắn, anh nghe cái gì mà nghe.”

“Chờ tới khi bắt được đám người Vô Tàng rồi nghe sau.” Hạ Sâm lại ném gương đồng vào nhẫn không gian.

Bạch Dạ biết hắn lo lắng nghe xong lời thần vương dặn dò sẽ khiến nội tâm dao động, vậy nên cũng không nói gì thêm.

Đám người Vô Tàng không trốn đi đâu xa mà trở lại thành Trung Nguyên, cả đám âm thầm thở phào một hơi.

Vô Hạp nhìn nóc nhà dưới chân đầu tiên, sau đó hướng tầm mắt quan sát ra xa. Hắn dùng truyền âm hỏi: “Tại sao chúng ta lại trở về thành Trung Nguyên?”

Vô Dã nói: “Nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất.”

Vô Sương nhìn về phía thần trượng trong tay Vô Tàng rồi hỏi: “Lão đại, chúng ta có thần trượng trong tay, tại sao lại phải sợ đám người Bạch Dạ? Trực tiếp dùng thần trượng giết chết bọn hắn là xong, không phải sao?”

“Ngươi cho rằng ta chưa từng nghĩ tới việc đó sao?” Vô Tàng sầm mặt dùng truyền âm nói: “Lúc trước thần vương giao thần trượng cho ta, ngài ấy đã hạ cấm chú trên đó, không được dùng thần trượng để đả thương người khác hoặc khiến ai đó nguy hiểm đến tính mạng. Điều quan trọng là không được dùng nó để làm chuyện xấu. Đây cũng chính là lý do mà ta không sử dụng nó. Nguyên nhân thứ hai là ta luôn có cảm giác thần trượng được thần vương phái tới đây để giám sát chúng ta. Vậy nên mới không lấy nó ra để sử dụng.”

Mọi người ngẩn cả người.

“Giám sát chúng ta?” Vô Dã không nhịn được quay sang nhìn cây trượng, chỉ thấy đôi mắt của con rồng trên đó đột nhiên chuyển động, khiến hắn sợ hãi tới mức lui về sau hai bước, suýt nữa ngã khỏi nóc nhà xuống dưới: “Thật, thật sự đang giám sát chúng ta kìa.”

Vô Tàng nhìn đôi mắt rồng: “Các ngươi đừng quên rằng những thần khí khác đều có khí linh. Thần trượng của thần vương sao có thể kém cạnh được?”

Vô Sương nói: “Ta ở bên cạnh thần vương đã nhiều năm, nhưng từ trước tới nay chưa từng thấy khí linh của thần trượng, vậy nên mới quên mất thần khí có khí linh.”

“Ta từng gặp nó hai lần trong hình dạng một người trẻ trung với nét mặt vô tình giống y hệt thần vương.” Vô Tàng nhớ lại những lời mà các thần tiên đã nói trước kia: “Ta nghe nói khí linh của thần vương xuất hiện để tuần tra Lục giới, cũng không biết có phải là thật không.”

Vô Dã ngắt lời không cho bọn hắn tiếp tục bàn luận: “Không nói chuyện khí linh nữa, trước tiên phải bàn bạc xem làm thế nào để đối phó với đám người Bạch Dạ đã. Trốn chạy như vừa rồi đúng là quá mất mặt.”

Những người còn lại: “……”

Vô Tàng cũng cảm thấy mất hết mặt mũi khi phải trốn chạy khỏi kẻ khác. Hắn tức giận giơ thần trượng lên rồi đâm mạnh xuống đất, tiếng động kinh trời vang lên, thần lực khủng khiếp tản ra bốn phía: “Tất nhiên không thể để cho bọn hắn yên ổn được.”

Đồng bọn bên cạnh hắn cũng bị chấn động bởi thần lực.

Vô Dã giữ vững cơ thể rồi nói: “Không hổ danh là thần trượng, uy lực khủng khiếp thật.”

Vô Sương nhìn những người đang đi trên đường rồi hất cằm nói: “Lão đại, ngươi có thể sử dụng thần khí để loại trừ vận rủi trên đỉnh đầu bọn họ không?”

Vô Tàng thấy trên đỉnh đầu của những người trên đường không phải là chổi đen thì cũng là mấy thứ như Ôn Hồ hay Ngọc Chẩm, ai ai cũng mang bộ dạng mệt mỏi, không có chút sức lực nào: “Không biết, để ta thử một lần.”

Hắn cầm thần trượng vung qua đỉnh đầu của mọi người. Ngay tức khắc, một trận gió lớn nổi lên, những món đồ trên đỉnh đầu mọi người lay động rồi dần biến mất.

Nhiều người khôi phục lại vẻ tỉnh táo trong nháy mắt.

Có người vươn vai một cái rồi kinh ngạc nói: “Ta nhớ rõ vừa nãy đang bán đồ cơ mà, tại sao đột nhiên lại ngủ gật nhỉ?”

Những người khác nói: “Vừa rồi ta cũng cảm thấy cực kỳ buồn ngủ, vô duyên vô cớ đã rơi vào giấc mộng rồi.”

“Vừa nãy ta không có cảm giác buồn ngủ, chỉ là đột nhiên thấy không có sức lực làm bất cứ chuyện gì hết, chỉ muốn ngây người ngồi trên ghế sống qua ngày.”

“Các ngươi còn tốt hơn ta nhiều. Vừa rồi cả người ta cực kỳ khó chịu, có lúc lại thấy ngứa ngáy khắp cơ thể. Nói tóm lại là không có chỗ nào thoải mái.”

Vô Dã nhìn thấy mọi người khôi phục lại sức sống thì không đè nén được sự phấn khích trong lòng: “Có thần trượng ở đây, thần khí của Bạch Dạ cũng vô dụng, đối phó với bọn hắn sẽ dễ dàng hơn rất  nhiều.”

Khóe miệng Vô Tàng hơi nhếch lên: “Chúng ta trở về lên kế hoạch cẩn thận để cứu Vô Môn ra khỏi đó.”

“Vâng.”

Chín con người lại dịch chuyển tức thời đi nơi khác như chưa từng xuất hiện ở đây, trên nóc nhà cũng không để lại bất cứ dấu vết nào.

Trận đấu giữa những cao thủ cảnh giới Đại Thừa còn chưa phân thắng bại, chưa biết ai đoạt giải nhất đã phải kết thúc một cách khó hiểu. Nếu là trước kia chắc chắn sẽ có nhiều người cảm thấy không phục, nhưng hiện tại sau khi cuộc tỷ thí kết thúc, người nào người nấy lập tức thu dọn tay nải chạy lấy người. Những con phố vốn đang náo nhiệt cũng trở nên quạnh quẽ, chỉ có rác rưởi chất đống trên mặt đất chứng minh rằng nơi đây từng tổ chức đại hội tỷ thí trăm năm mới có một lần.

Cuộc sống quay trở lại những ngày bình thường, nhưng ở nơi nào đó mà mọi người không thấy được lại đang nổi sóng gió.

Mấy người trong nhà Hạ lão gia ở yên trong phòng nên không biết những chuyện xảy ra bên ngoài. Bọn họ chỉ biết hiện tại bản thân đang đứng ngồi không yên, bởi vì đối diện với họ chính là những người bên phía Phù Vân lão tổ.

Luận về thân phận, Phù Vân lão tổ còn đứng trên cả các thái thượng trưởng lão của Hạ gia. Vậy nên khi đối mặt với bà, các thái thượng trưởng lão không dám lỗ mãng, năm người ngoan ngoãn giống học sinh tiểu học ngồi trước mặt Phù Vân lão tổ, đối phương hỏi một câu, bọn họ trả lời một câu. Nếu bà không nói chuyện với bọn họ, họ sẽ lén dùng truyền âm nói chuyện phiếm.

Nhị thái thượng trưởng lão cử động cơ thể một cách không tự nhiên: “Phù Vân lão tổ tại sao lại tới đây? Chắc bà ấy không có ý định tấn công đại lục Đông của chúng ta đâu nhỉ?”

Tam thái thượng trưởng lão nhìn đống quà quý giá đặt trên bàn và để dưới chân, bất lực nói: “Phù Vân lão tổ lễ phép quá, tới tấn công đại lục Đông của chúng ta mà còn mang theo quà đáp lễ.”

Nhị thái thượng trưởng lão: “……”

Đại thái thượng trưởng lão ho nhẹ một tiếng: “Bà là mẫu thân của Tiểu Dạ, tới đây thăm con trai cũng là chuyện rất bình thường, các ngươi đừng đoán mò nữa.”

Tứ thái thượng trưởng lão buồn cười nói: “Là do chúng ta quá lo lắng.”

Đúng lúc này, Phù Vân lão tổ đột nhiên dùng sức ném tiểu Phong Bá ôm trong lòng ra ngoài phòng.

Ai ai cũng thấy kinh hãi, mấy người bên phía Hạ lão gia vội vàng chạy ra khỏi phòng: “Hạ Tứ ——”

Phù Vân lão tổ bình tĩnh uống hớp trà. Khi Bạch Dạ bị đưa tới Thiên Đình, bà đến thiên cung đòi lại con, một trong số những người đứng ra ngăn cản là Phong Bá. Hiện tại hắn đầu thai chuyển thế thành một đứa trẻ, tất nhiên bà phải nhân cơ hội bắt nạt nó rồi.

“Hì hì ——” Tiểu Phong Bá tự bay trở về, vui vẻ tới trước mặt Phù Vân lão tổ kêu lên: “Nữa..nữa..nữa……”

Hình như nó muốn bà làm thế một lần nữa.

Phù Vân lão tổ: “……”

Mọi người: “……”

Những đứa trẻ khác cũng cho rằng bọn họ đang chơi đùa, chúng nhao nhao bổ nhào vào lòng Phù Vân lão tổ, muốn bà chơi với chúng.

Khóe mắt Phù Vân lão tổ giật giật.

Bạch Dạ buồn cười nói: “Mẹ, bọn nhỏ thật sự rất thích người.”

Phù Vân lão tổ lãnh đạm nói: “Ta không thích bọn nó chút nào.”

Hạ lão gia không nhịn được lên tiếng: “Bọn nó là cháu của ngài.”

Phù Vân lão tổ hỏi lại ông: “Ngươi chắc chứ?”

“Bọn nó sinh ra từ trong bụng của Bạch Dạ, lẽ nào là giả được sao?”

Bạch Dạ gật đầu: “Bọn nhỏ có huyết mạch của con, đồng nghĩa với việc trong cơ thể có dòng máu của người, tất nhiên chúng là cháu ngoại của người rồi.”

“……” Khóe miệng Phù Vân lão tổ giật giật. Mười sáu đứa trẻ đang bám chặt khắp người bà nhanh chóng bị bắt ra xa. 

Bọn nhỏ bay ra ngoài, sau đó cười khanh khách quay lại bay đến trước mặt Phù Vân lão tổ.

Hạ Quân nhỏ giọng thì thầm bên tai ông nội: “Ông nội, ông có cảm thấy Phù Vân lão tổ giống như đang chơi với chó con không?”

Hạ lão gia tức giận đập một phát vào gáy hắn: “Bọn nhóc chính là cháu trai của cháu đấy, sao cháu lại hình dung chúng với chó con.”

“Cháu chỉ so sánh thôi mà.” Hạ Quân vội vàng tránh Hạ lão gia, đi tới bên cạnh Hạ Sâm rồi nhỏ giọng nói: “Anh cả, người của Thập Phương Đình giải quyết thế nào rồi?”

Hạ Sâm liếc hắn một cái: “Chú mày hỏi nhiều như vậy để làm gì?”

“Em để ý mấy ngày nay mọi người đều ở trong nhà không ra ngoài, vậy nên quan tâm hỏi han thôi mà.”

Khoảng thời gian gần đây, không chỉ có Hạ Sâm và Bạch Dạ không ra ngoài mà ngay cả Hạ Quân cũng ở nguyên trong phòng, cần thứ gì thì bảo người khác ra ngoài mua về.

Công Cửu và bọn nhóc con đều cảm thấy ngột ngạt đến mức không chịu được, nhiều lần kêu gào muốn đi ra ngoài nhưng đều bị Bạch Dạ khuyên ngăn.

“Đừng lao tâm khổ tứ quá nhiều, chúng ta sẽ nghĩ ra biện pháp thôi.” Gần đây Hạ Sâm không có động tĩnh gì là có nguyên nhân cả, có điều không tiện nói cho Hạ Quân.

Hạ Quân chỉ đành tạm gác sự tò mò trong lòng lại.

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng cãi cọ ồn ào.

Hạ Quân lờ mờ nghe thấy có người kêu to: “Mấy người nhà họ Hạ, chúng ta biết các người ở trong đó, mau cút ra đây cho chúng ta.”

“Người nhà họ Hạ, chỉ cần các ngươi giao Bạch Dạ ra, cùng chúng ta liên thủ đối phó với yêu tu, ma tu vac quỷ tu, chúng ta sẽ xí xóa chuyện các ngươi cấu kết với Phù Vân lão tổ, coi như chưa từng biết việc này.”

“Giao Bạch Dạ ra, cả đám con của hắn nữa. Nếu không chúng ta sẽ san bằng Hạ gia các ngươi.”

“Đám người nhà họ Hạ kia, các ngươi mau ra đây nhìn xem đây là ai.”

Hạ Quân nhìn về phía những người khác: “Mọi người có nghe thấy ai đó ở bên ngoài đang gọi chúng ta không?”

Ngoại trừ những người giúp việc trong nhà, hắn là người có tu vi thấp nhất, những người khác đều nghe thấy rõ ràng.

Sắc mặt của Hạ lão gia không được tốt cho lắm: “Là tên láo xược nào đang gây rối? Để ta ra xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.”

Đại thái thượng trưởng lão vội vàng gọi ông lại: “Nơi này là nhà của A Sâm, ngươi để nó giải quyết. Giải quyết không được thì ra ngoài cũng không muộn.”

Hạ lão gia không dám phản bác lại lời của ông, quay sang thúc giục Hạ Sâm ra ngoài xem xét tình hình.

Bạch Dạ thả thần thức ra thăm dò tình hình bên ngoài, sau đó hỏi Hạ Sâm: “Bọn hắn bắt giữ một người, người đó là ai?”

Bên ngoài Hạ Viên toàn là người trong các môn phái lớn, một trong số đó có thành viên trong Khuất gia. Trong tay bọn hắn bắt giữ một người đàn ông trung niên, khuôn mặt hơi giống Hạ lão gia nhưng uy nghiêm hơn ông rất nhiều. Tuy đang bị bắt nhưng người đó không hề sợ hãi, vẻ mặt lạnh nhạt giống như đang xem chuyện tép riu.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!