Chương 164

Nguyên Phối Nghịch Tập - Kim Nguyên Bảo

15.608 chữ

17-12-2022

Bạch Liệt dùng truyền âm hỏi Bạch Dạ: “Có ổn không khi chú kể cho người nhà họ Hạ ở phàm giới chuyện đám thần tiên mượn bụng hồi sinh? Không sợ bọn họ lợi dụng đám thần tiên mới chuyển thế đó để làm những chuyện khác sao?”

Bạch Dạ cười với hắn: “Trước khi trở về đây em đã tính toán qua rồi, bọn họ đều là những người đáng tin cậy để nói ra sự thật. Anh cứ yên tâm, họ sẽ không nói lung tung khắp nơi đâu.”

Huống chi vừa rồi cậu còn nói với người nhà họ Hạ một chuyện, tuy những đứa trẻ là thần tiên chuyển thế, nhưng chúng cũng đồng thời là kết tinh của cậu với Hạ Sâm, là con cháu nhà họ Hạ. Chắc chắn người trong gia tộc sẽ không nói thân phận thật sự của đám trẻ để rước lấy phiền toái.

Bạch Liệt biết Bạch Dạ sẽ không làm những điều mà bản thân không nắm chắc, vậy nên cũng không nói thêm gì nữa.

Một lúc lâu sau, mọi người mới chậm rãi tiêu hóa chuyện mà Bạch Dạ vừa nói, dần dần khôi phục lại tinh thần.

Hạ Quân cúi đầu nhìn tiểu Điện Mẫu, lẩm bẩm nói: “Không ngờ rằng cháu của mình đều là đều là thần tiên chuyển thế. Chuyện….chuyện này ngầu thật đấy. Chẳng trách vừa mới sinh ra bọn nhóc đã có linh lực, còn có thể bay tới bay lui mà không cần pháp khí nữa chứ. Đợi đã, cháu mình là thần tiên, vậy chẳng phải mình sẽ là chú của thần tiên sao?”

Nói tới đây, hắn bắt đầu cười ngây ngô: “Hóa ra mình là chú của thần tiên hả.”

Đây là chuyện có nằm mơ hắn cũng không dám nghĩ tới.

Đại thái thượng trưởng lão cũng không dám tin đứa trẻ mình đang ôm trong ngực chính là thần tiên, dù vậy thì chúng vẫn là cháu đời thứ chín của ông. Ông kìm nén sự kích động trong lòng, giả bộ bình tĩnh hỏi: “Hạ Tứ là thần tiên gì?”

“Phong Bá, cũng chính là phong thần, phụ trách gió trong thiên hạ.” Bạch Dạ nhìn Phong Bá xoay trái xoay phải trong lòng đại thái thượng trưởng lão, dáng vẻ không muốn ở yên một chỗ. Cậu xách đứa trẻ ra, để cho nó tự đi chơi.

“Hì hì ——” Tiểu Phong Bá vui vẻ cười khanh khách.

Hạ Quân lấy lại tinh thần, vội vàng hỏi: “Hạ Tam là thần tiên gì?”

Hạ Tam mà hắn nhắc đến chính là tiểu Điện Mẫu hắn bế trong lòng.

“Điện Mẫu.” Bạch Dạ kể hết thân phận thần tiên của đám trẻ trong lòng mọi người.

Mọi người lại thấy kinh ngạc.

Hạ Quân giơ tay nhẹ nhàng chọc chọc vào khuôn mặt nhỏ của tiểu Điện Mẫu: “Nói như vậy, tôi có thể tấn thăng lên Trúc Cơ đều là nhờ vào công lao của Hạ Tam và Hạ Nhị sao?”

Hạ Nhị ở đây là Lôi Công.

Bạch Dạ đồng ý: “Đúng vậy.”

“Cháu gái, về sau chú có thể tấn thăng đại cảnh giới hay không dựa hết vào cháu đấy.” Hạ Quân vui vẻ hôn vào khuôn mặt nhỏ của tiểu Điện Mẫu. Sau đó hắn nhớ ra một việc, vội vã lau mặt cho tiểu Điện Mẫu: “Tôi nhớ rõ Điện Mẫu và Lôi Công là một đôi phu thê, không thể hôn hít bừa bãi được. Cháu gái, chú không cố ý đâu, để chú lau mặt cho nhé.”

Mọi người vừa buồn cười vừa tức giận với hành động của hắn.

Không biết Hạ Quân lại nghĩ ra chuyện gì, động tác hắn chững lại, nhìn về phía Bạch Dạ rồi hỏi: “Điện Mẫu và Lôi Công vốn là một đôi phu thê, hiện tại hai đứa sinh ra từ trong bụng của cậu, trở thành anh em với nhau, về sau hai đứa còn có thể làm vợ chồng không?”

Bạch Dạ nhìn hắn đầy xem thường: “Cậu nhọc lòng quá nhiều rồi đấy.”

Hạ Quân nói thầm: “Thì tôi lo lắng sẽ xảy ra loạn luân mà.”

Mọi người: “……”

Đại thái thượng trưởng lão lại hỏi: “Chuyện Kim Thần lần trước……”

“Mặc dù hiện tại thần tiên vẫn chưa chính thức trở về vị trí ban đầu, nhưng không có nghĩa là bọn họ không tồn tại. Thần tiên sẽ quan sát nhất cử nhất động của mọi người. Cứ cho là bọn nó còn nhỏ tuổi nhưng cũng đã biết phân biệt đúng sai, ai làm chuyện xấu sẽ bị xử phạt nghiêm khắc.” Tuy rằng Bạch Dạ không thích thần tiên, nhưng cậu cũng không muốn gạt bỏ sự tôn trọng của mọi người với các vị thần, vậy nên cố ý nói nghiêm trọng thêm một chút.

Mọi người: “……”

May mắn thần tiên đến nhà họ nên mọi người biết trước sự xuất hiện của các vị thần. Những người trước kia làm chuyện chọc giận thần tiên chắc chắn sẽ hối tiếc không kịp.

Đại thái thượng trưởng lão nhìn Bạch Liệt từ đầu đến cuối vẫn không lên tiếng, trong lòng vẫn có chút lo lắng: “Tiểu Dạ, cháu là con trai của Phù Vân lão tổ và thần tiên, vậy các anh cháu……”

“Anh cả là Long thần, anh hai là Ma thần, anh ba là Quỷ thần, ông nội thì là Sơn thần.” Bạch Dạ không dám tùy tiện tiết lộ thân phận còn lại của Công Cửu. Nhưng để cho mọi người yên lòng, cậu lại nói thêm một câu: “Mọi người cứ yên tâm. Có cháu kiểm soát anh hai và anh ba, bọn họ sẽ không làm chuyện xấu đâu.”

Đại thái thượng trưởng lão từng ở chung với Bạch Cạnh và Bạch Giám, ông cũng cảm giác được bọn họ không phải là người xấu, hơn nữa theo lời Bạch Liệt và Bạch Dạ nói, chắc hẳn hai người họ sẽ không làm ra những việc thiếu tính người: “Vậy còn Phù Vân lão tổ……”

“Mẹ của cháu rất khó nói. Cháu không có khả năng ngăn cản bà, cũng không thể ra tay ngăn bà làm bất cứ chuyện gì. Cho dù bà không làm chuyện xấu, người tu chân cũng muốn diệt trừ hậu họa, không phải sao?”

Lời nói của Bạch Dạ khiến đại thái thượng trưởng lão á khẩu không nói được câu gì.

“Thái tổ phụ cũng không cần quá lo lắng. Có khả năng gần đây mẹ cháu không rảnh rỗi quản chuyện của người tu chân sự.” Thời gian này, Phù Vân lão tổ luôn buồn rầu chuyện của Thái Dương Tinh Quân.

Di tổ bỗng cảm thán một câu: “Chẳng trách năm nghìn tờ khăn giấy mà Tiểu Dạ đưa cho lại linh nghiệm như vậy.”

Bà nội Hạ nghi hoặc: “Năm nghìn tờ khăn giấy gì cơ?”

“Trong đợt lễ Tết, chẳng phải ta từng nói các đệ tử trong phái Thiên Âm có thể mang thai và sinh con đều là công lao của Tiểu Dạ sao? Chính là nhờ năm nghìn tờ khăn giấy.” Di tổ nhắc đến chuyện này là lại cảm thấy buồn cười: “Lúc ta nhờ Tiểu Dạ giúp đỡ còn chưa biết nó đưa khăn giấy cho ta. Chờ đến khi về tới phái Thiên Âm mở ra nhìn thấy, ta còn tưởng rằng Tiểu Dạ đang trêu đùa ta. May mà trước đó nó có nói một câu, nội dung là đừng nhìn vẻ bề ngoài của chúng mà hãy để ý đến hiệu quả. Ta phân phát khăn giấy cho mọi người dùng, không ngờ rằng lại hiệu nghiệm như vậy.”

Bà hỏi Bạch Dạ: “Tiểu Dạ, có phải lúc ấy cháu đã làm tiên pháp trên đống giấy đó không?”

Bạch Dạ đã tiết lộ hết chuyện về thần tiên rồi, giấu giếm việc này cũng chẳng có ý nghĩa gì. Cậu vừa cười vừa nói: “Đúng vậy. Cháu bảo búp bê tặng con làm pháp thuật trên khăn giấy.  Vốn dĩ ban đầu nó thấy không vui, có cảm giác thi triển pháp thuật lên khăn giấy quá mất mặt. Nhưng lúc ấy cháu mất trí nhớ nên không biết vẽ bùa, vả lại vẽ bùa tốn thời gian quá, vậy nên lấy khăn giấy để thay thế.”

Mọi người nghe xong bất giác bật cười.

Sau khi cười một hồi, bà nội Hạ hiếu kỳ nói: “Bà cô tại sao lại biết Bạch Dạ có bản lĩnh giúp người khác sinh con đẻ cái?”

Di tổ kể lại khái quát cái ngày bà nhìn thấy Bạch Dạ và cha mẹ nuôi ở phàm giới, sau đó đứng dậy nói: “Nếu mọi chuyện đã rõ ràng rồi, vậy chúng ta không quấy rầy Tiểu Dạ nghỉ ngơi nữa. Tiểu Dạ, cố gắng trong mấy ngày tỷ thí nhé.”

“Được.” Bà nội Hạ cũng đứng lên.

Bạch Dạ dặn họ một câu trước khi rời đi: “Mọi người đừng tin tưởng mấy người bên phía Thập Phương Đình. Có khả năng bọn hắn muốn diệt trừ thần tiên. Mọi người phải bảo vệ cẩn thận đám trẻ trong lòng.”

Trong lòng mọi người cảm thấy khá tò mò, nhưng Bạch Dạ không nói gì thêm nên bọn họ cũng không hỏi nhiều.

Đại thái thượng trưởng lão trở lại khách điếm, những thái thượng trưởng lão khác lập tức xông tới: “Lão ca, Tiểu Dạ nói thế nào?”

“Trở về phòng rồi nói sau.” Đại thái thượng trưởng lão trở về phòng rồi kể lại một lượt chuyện của Bạch Dạ cho mọi người.

“Thần, thần tiên……” Tam thái thượng trưởng lão khiếp sợ đến mức ôm không chắc đứa trẻ trong lòng, suýt chút nữa khiến nó té ngã trên mặt đất. Ôm vội vàng siết chặt tay, ôm lấy đứa trẻ: “Lúc trước chúng ta gọi bọn nhóc là tiểu tổ tông cho vui. Giờ chúng trở thành tiểu tổ tông thật rồi.”

Nhị thái thượng trưởng lão, tứ thái thượng trưởng lão và ngũ thái thượng trưởng lão ngơ ngác nhìn đứa trẻ trong lòng: “Đúng, đúng là thần tiên thật à? Hay là Bạch Dạ lừa ông?”

Đại thái thượng trưởng lão lắc đầu: “Ta cảm thấy nhìn nó không giống như đang nói láo, hơn nữa chuyện như này sớm hay muộn cũng bị vạch trần, nó không cần thiết phải gạt chúng ta. Cũng chỉ có thần tiên mới giải thích được lý do tại sao bọn nhóc còn nhỏ như vậy mà đã có bản lĩnh hơn người.”

Những thái thượng trưởng lão khác ngẫm lại cũng thấy đúng. Ngay sau đó, mọi người đều yên lặng tiêu hóa việc này.

“Đúng rồi.” Nhị thái thượng trưởng lão bỗng nhiên nhớ ra một việc: “Những người chúng ta sắp xếp làm nhiệm vụ thay thế cho thần tiên ở phàm giới có nên gọi về không? Nếu như chờ đến khi thần tiên quy vị thì muộn quá.”

Tam thái thượng trưởng lão gật đầu: “Đúng đúng. Nên kêu bọn họ trở về thôi.”

Đại thái thượng trưởng lão hắng giọng: “Giờ mọi người hãy truyền âm cho gia chủ, bảo hắn ngay lập tức gọi người trở về.”

“Được.”

Tam thái thượng trưởng lão không dám kéo dài thời gian, lập tức truyền đạt mệnh lệnh cho gia chủ.

Hạ gia chủ cảm nhận được ngữ khí gấp gáp trong lời nói của tam thái thượng trưởng lão nên cũng không dám hỏi gì thêm, vội vàng phái thân tín đến phàm giới một chuyến, gọi hết tất cả những người vừa nhận nhiệm vụ ở Hạ gia về.

Buổi tối hôm đó, ở phàm giới xảy ra một số chuyện xôn xao khắp nơi.

Khởi điểm là gọi điện thoại đến số của công ty nhà họ Hạ nhưng không ai bắt máy, những người lúc trước trả tiền cho Hạ gia để xử lý một số chuyện cũng thay nhau được hoàn tiền. Về sau có một số người tìm thấy nơi ở của nhà họ Hạ, nhưng lúc này đã vườn không nhà trống.

Dư Dược và Phí Giang vừa mới tới trường đã lập tức thảo luận về chuyện này.

Phí Giang hạ giọng hỏi: “Cậu nghe nói người của Hạ gia đều về giới Tu Chân sao?”

Dư Dược bò đến trước mặt hắn: “Sáng nay mình nghe thấy người lớn nói như vậy, bọn họ bảo rằng người nhà họ Hạ rời đi cực kỳ gấp gáp, trong một buổi tối đã không còn bóng người, hơn nữa trước đó không hề có dấu hiệu là bọn họ sẽ rời đi. Mọi người đoán rằng không biết có phải Hạ gia đã xảy ra chuyện gì lớn không, hay là giới Tu chân sắp xảy ra biến động.”

Phí Giang buồn bực: “Mình chưa từng nghe ai nói Hạ gia xảy ra chuyện, giới Tu chân cũng chẳng có chút tin tức nào. Chẳng phải lúc trước A Quân nói rằng sẽ có người tiếp nhận công việc của anh cậu ấy sao? Tính đến thời điểm hiện tại mới trôi qua một khoảng thời gian ngắn, người đã rời đi rồi, hình như không có dự định nhận thêm bất cứ nhiệm vụ nào nữa. Hiện tại giới huyền thuật đang xôn xao vì chuyện này.”

“Công ty nhận nhiệm vụ cũng giải tán rồi, chắc họ sẽ không làm thêm việc gì nữa đâu.” Dư Dược rất lo lắng cho người nhà Hạ Quân: “Mình bảo cha đi hỏi thăm tin tức rồi, hy vọng rằng không  mang về tin tức xấu.”

Lúc này, Tùng Trị và Đàm Long đi vào phòng học, nhìn thấy hai người Dư Dược và Phí Giang cũng ở đây thì nhanh chóng bước tới hỏi: “Có phải nhà họ Hạ đã xảy ra chuyện gì rồi không.”

Phí Giang thắc mắc: “Tại sao các cậu lại biết?”

Tùng Trị lấy điện thoại rồi mở một video ra cho bọn họ xem: “Cậu nhìn đi, có rất nhiều người đang làm loạn đòi gặp chủ tịch Hạ Sâm ở tòa nhà của tập đoàn Hạ thị.”

Hạ Sâm đã giao hết nhiệm vụ của nhà họ Hạ cho Hạ gia chủ xử lý, còn công ty Thương mại Hạ gia do đích thân Hạ Sâm thành lập, vậy nên không có chút quan hệ nào với gia tộc. Nói thẳng ra là công ty đó thuộc về Hạ Sâm, chỉ là thời điểm hiện tại đang giao cho thủ hạ quản lý.

Phí Giang nhận ra những người đang làm loạn ở tòa nhà Hạ Thị đều thuộc giới huyền thuật. Hắn và Dư Dược không hẹn mà cùng quay sang nhìn nhau, sau đó nói với nhóm của Tùng Trị: “Chắc không phải công ty đang xảy ra chuyện đâu nhỉ.”

Nhóm của Tùng Trị cực kỳ lo lắng cho tình hình của Bạch Dạ: “Nếu như công ty không xảy ra chuyện, vậy thì nhà họ Hạ xảy ra chuyện sao? Có phải Bạch Dạ và Hạ Quân bị liên lụy nên mới không tới trường học không?”

“Không phải.” Dư Dược vẫn nhận được tin tức từ Hạ Quân, nói rằng đang tham gia cuộc tỷ thí trăm năm có một ở giới Tu chân với Bạch Dạ, vậy nên thời gian đi học mới chậm trễ: “Bọn họ không đi học là bởi chuyện khác. Cậu để ý xem, Thành Trấn cũng không đi học mà.”

“À ừ, tại sao Thành Trấn cũng không tới trường nhỉ.” Tùng Trị nhìn về phía Đàm Long: “Cậu có nghe nói gì không?”

Đàm Long khẽ nhíu mày: “Lần trước cậu ấy nói phải về quê thăm người lớn trong nhà, từ đó đến nay không nhận được tin tức gì nữa, cũng không biết cậu ấy ở quê thế nào rồi?”

Tùng Trị đoán mò: “Hay là người lớn trong nhà cậu ta xảy ra chuyện rồi?”

Dư Dược và Phí Giang chửi thầm trong lòng: Người lớn trong nhà Thành Trấn chắc chắn sống thọ gấp trăm lần so với cậu.

Đàm Long lườm Tùng Trị một cái: “Cậu đừng có nói linh tinh, nếu như để Thành Trấn nghe được chắc chắn sẽ không vui đâu.”

Tùng Trị vội vã nhìn bốn phía, xác định Thành Trấn không ở đây mới nói: “Cậu ta cũng chẳng ở đây.”

Đàm Long: “……”

Lúc này, có giọng nói phát ra từ trong điện thoại: “Phó tổng giám đốc Hạ thị ra rồi.”

Mấy người bọn họ vội vàng nhìn về phía điện thoại, chỉ thấy có một bóng người cao lớn đi ra khỏi cổng.

Các phóng viên nhanh chóng vây quanh hắn: “Ất tổng……”

Ất Cốt giơ tay, ý bảo mọi người bình tĩnh, những người ở đó lập tức trở nên yên lặng.

Các phóng viên bình tĩnh chờ Ất Cốt nói chuyện, nhưng đợi khoảng một phút rồi mà vẫn không thấy hắn nói gì, còn những người tới đây làm loạn lại lộ ra vẻ mặt kinh ngạc và vui sướng.

Ất Cốt xoay người trở lại trong tòa nhà

Những người tới đây làm loạn không ngăn cản hắn, từng người một vui vẻ rời đi.

Các phóng viên ù ù cạc cạc chẳng hiểu gì. Tại sao Ất tổng chưa mở miệng nói chuyện mà mọi người đã vui vẻ rời đi rồi?

Bọn họ còn tưởng rằng sẽ lấy được tin động trời, nhưng hiện tại chẳng phỏng vấn được gì, trở về phải bàn giao công việc thế nào đây?

Nhóm của Tùng Trị cảm thấy rất kì lạ. Hai người không ngừng tăng âm lượng nhưng vẫn chẳng nghe ra được Ất Cốt đang nói chuyện gì: “Cái vị giám đốc kia rốt cuộc đang nói gì vậy? Tại sao mình chẳng nghe thấy gì cả? Là tai mình có vấn đề hay là điện thoại có vấn đề?”

Đàm Long nói: “Mình cũng chẳng nghe thấy gì.”

Phì ——

Phí Giang và Dư Dược không kìm được phải bật cười. Trong video không phải Ất Cốt không nói gì mà là dùng truyền âm để truyền tải tin tức cho mọi người. Những lời này tất nhiên người bình thường không thể nghe thấy được.

Mọi người trong lớp đều nhìn về phía bọn họ.

Tùng Trị buồn bực: “Hai người cười cái gì?”

“Không có gì.” Phí Giang ra sức lắc đầu. Nhưng sau đó lại thấy sửng sốt, quay sang nhỏ giọng nói với Dư Dược: “Ất tổng có thể sử dụng truyền âm ư? Vậy chẳng phải tu vi còn cao hơn so với Hạ Sâm đại ca sao?”

Dư Dược gật đầu: “Chắc vậy. Không ngờ rằng bên cạnh Hạ Sâm đại ca còn có cao thủ lợi hại nghe lời anh Sâm sai bảo.”

“Cũng không biết Ất tổng nói gì với những người đó.” Phí Giang nhanh chóng gửi tin nhắn cho người nhà hỏi xem có ai ở tòa nhà Hạ Thị lúc đó không: “A Dược, cậu cũng thử hỏi xem người trong nhà có ai nghe thấy Ất tổng nói chuyện gì không.”

“Ừ.”

Tùng Trị và Đàm Long thấy bọn họ cầm điện thoại gửi tin nhắn cho ai đó nên cũng không quấy rầy nữa.

Rất nhanh sau đó, Phí Giang và Dư Dược đã nhận được tin nhắn, nội dung Ất Cốt nói với mọi người là: Thần tiên quy vị, Hạ gia không quản chuyện của phàm giới nữa

Đám người tới làm loạn tất nhiên không dám làm gì thêm, nếu còn gây chuyện chẳng khác gì nói rằng muốn nhà họ Hạ cai quản chuyện của phàm giới chứ không muốn thần tiên quay lại. Chẳng ai muốn xảy ra chuyện đó cả. Sau khi thần tiên quay trở về, bọn họ sẽ được hưởng lợi ích rất lớn, tốc độ tu luyện cũng nhanh hơn, còn có người độ thiên kiếp cho nữa, vậy nên ai ai cũng vui vẻ rời đi.

Tùng Trị nhìn thấy Phí Giang và Dư Dược cười tươi thì quan tâm hỏi han: “Hạ gia không có việc gì chứ?”

Nụ cười trên mặt Phí Giang xán lạn hơn: “Hiện tại nhà họ Hạ cực kỳ tốt, không có việc gì phải lo lắng cả.”

Đàm Long và Tùng Trị thấy bọn họ cười vui vẻ như vậy mới cảm thấy thực sự yên tâm.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!