Chương 28

Ngụy Trang Học Tra

10.551 chữ

15-12-2022

“Bạn học, thế còn ngữ văn, ngữ văn thi được mấy điểm?”

‘Thành tích tốt nhất phòng thi” gãi gãi đầu, ngượng nghịu nói: “Hơn tám mươi thì phải…”

Cả lũ trong hang ổ học sinh kém lập tức như thể tìm được cứu tinh, như ong vỡ tổ tràn ra, còn có kẻ nhét điếu thuốc vào túi áo cậu ta: “Đại ca, hãy nhận tấm lòng thành này đi, nhận lấy đi, tuyệt đối đừng khách khí.”

“Ngữ văn được những tám mươi điểm cơ á, tới giờ tôi mới chỉ gặp trong mơ thôi, thành tích tốt như vậy sao lại bị phân tới phòng này? Ông đúng là nhân tài không gặp thời rồi, cao thủ lưu lạc nhân gian!”

“Thật quá giỏi, đợi lát nữa tôi nháy mắt một cái, nhớ ném đáp án cho tôi nhé.”

“Yên tâm, anh đây hành tẩu giang hồ hơn mười năm rồi, chưa bao giờ bị lộ tẩy cả, dù phải nuốt chửng đáp án cũng sẽ không để nó rơi vào ma trảo của giám thị đâu.”

“…”

Cậu chàng kia bị đám nam sinh vây quanh từ đầu tới cuối chỉ biết lâng lâng như ở trên mây, cậu ta nghĩ, lần sau cũng phải cố gắng được ở lại phòng thi này mới được… Cảm giác làm đại ca thật quá đã, như thể toàn thân trên dưới tràn ngập sức mạnh!

Từ xưa tới nay chưa từng có một ai khen ngợi điểm số bê bết của cậu ta như vậy!

Tạ Du ngồi đằng trước xoay bút, chờ giám thị tới phòng thi.

Ba ngón tay cầm bút mực màu đen, lười nhác chuyển động, một vòng rồi một vòng, cậu khẽ híp mắt, chờ mãi lại thấy hơi buồn ngủ.

Hạ Triều lấy bút chọc chọc vai phải Tạ Du: “Anh bạn nhỏ, có muốn đáp án không.”

Cây bút trong tay Tạ Du “cạch” một cái rớt xuống. Ngón tay của cậu vừa thon vừa dài, khớp xương nhô ra, vẫn duy trì tư thế kia không nhúc nhích.

“Cậu?” Tạ Du một tay chống cằm, nghiêng người quay lại nhìn hắn, nói, “Thôi quên đi.”

Hạ Triều biết Tạ Du lại hiểu lầm rồi, người hắn hơi ngả ra sau, mỉm cười vươn tay, ngón trỏ cong lên, nhẹ nhàng búng một cái lên trán Tạ Du: “Nghĩ gì thế, tất nhiên không phải tôi rồi, là cái đứa thi toán sáu mươi ngữ văn tám mươi kìa…”

Động tác rất nhẹ, dường như chỉ thoáng chạm qua rồi thôi.

Tạ Du theo bản năng bài xích những động chạm kiểu này, cũng không hẳn bài xích, nói là không quen thì đúng hơn, cậu chống tay vào bàn đứng lên, nghiêng người về đằng trước, rất muốn đập Hạ Triều một trận: “Đã bảo đừng có mà đụng tay đụng chân nữa.”

Hạ Triều ngồi bàn cuối cùng, chỗ của hắn còn cách vách tường một khoảng, hắn nhấc luôn cả ghế lùi về sau mấy bước.

“Sao cậu nhiệt tình thế,” Hạ Triều nói. “… Rồi rồi rồi, không nghịch nữa, đừng kích động.”

Hai người gây ra động tĩnh không nhỏ, những người khác dù hữu ý hay vô tình đều quay đầu nhìn xuống góc lớp, tỏ vẻ không biết hai tên này đang làm gì. Nếu nói là đánh nhau, nhưng qua quan sát có vẻ không giống lắm.

“Hai đứa kia làm gì vậy.”

“Nghe mấy người bên lớp 3 nói, Tạ Du với Triều ca hình như hơi gay gay.”

“A?”

“Mới đầu tao không tin lắm đâu…”

“Ai bên lớp 3, Vạn Sự Thông á? Tin tức của nó cái thật cái giả, nghe cho vui thôi đừng có tin.”

Lúc này tiếng chuông lại vang lên.

Giọng nói của chủ nhiệm Khương theo loa truyền tới: “Các em thí sinh, hiện tại chỉ còn năm phút nữa là đến giờ thi, mời nhanh chóng di chuyển đến phòng thi chỉ định, môn thi đầu tiên: Ngữ văn.”

Thông báo hết sức trang trọng, cùng với đó là ngữ điệu từ ái, chắc là có ý định xoa dịu tâm trạng khẩn trương của các thí sinh, nhưng chủ nhiệm Khương mới nói được một nửa, đột nhiên khựng lại, sau đó quay ngoắt thái độ, âm vực tự dưng cao vút lên: “Trò kia, trò học lớp nào?! Sắp thi đến nơi rồi còn ở đây cãi nhau ầm ĩ, dừng lại, qua đây cho tôi, ranh con, định chạy đấy hả??…”

“…”

Phát thanh bị cắt ngang, có người thính tai nghe thấy tiếng giày cao gót ngoài hành lang, vội vàng nhắc nhở mọi người: “Suỵt, giám thị tới rồi.”

Tiếng ồn ào trong lớp trong nháy mắt ngưng bặt.

Hạ Triều căn bản không hiểu hai chữ yên tĩnh viết như thế nào, hắn lại cầm bút đâm Tạ Du: “Đợi lát nữa tôi truyền đáp án cho cậu nhé.”

Tạ Du lãnh đạm phun hai chữ: “Không cần.”

Hạ Triều: “Vì sao không cần, tám mươi điểm ngữ văn đó.”

Tạ Du tự nhủ thầm đáp án cái rắm ấy, nhỡ không cẩn thận bị điểm cao hơn cậu thì làm sao.

“Không được,” Tạ Du tìm một lý do hợp lý, “Đểm cao quá, không phù hợp với tôi.”

Hai giám thị vào lớp là Đường Sâm cùng Từ Hà.

Cũng thật trùng hợp, hai vị này không ít thì nhiều đều có quan hệ với lớp C2-3.

Từ Hà chắc là tạm thời bị điều tới, lúc tới cửa còn hỏi một câu “Là phòng này sao”, lão Đường đáp lại “Chắc đúng rồi”. Đường Sâm vạn năm không đổi cầm theo bình trà kỷ tử dành cho người già, vừa vào phòng liền đặt bình trà xuống, bóc niêm phong túi đựng đề thi, bắt đầu đánh số phách.

Từ Hà mang theo đệm cùng một quyển sách, cô ta nhìn một vòng trong phòng, lúc thấy Hạ Triều chợt thoáng mất tự nhiên cứng người, sau đó dời mắt đi chỗ khác.

“Từ Hà kìa.” Có người cũng nhận ra.

“Không biết luôn, cô này thế nào, giám thị có nghiêm không?”

“Hồi trước là chủ nhiệm lớp 3 đó, về sau bị điều đi… Mày hỏi Triều ca xem, cậu ta hẳn biết rõ hơn.”

“Triều ca, Triều ca.”

Người ngồi gần Hạ Triều thật sự quay sang hỏi, dù sao hai giám thị này tố chất tốt hay không cũng ảnh hưởng trực tiếp đến vận mệnh của cả bọn: “Lão Đường tôi biết rồi, còn bà giáo bên cạnh nữa, có nghiêm không?”

Hạ Triều cười cười, cây bút trong tay bị hắn ném lên mặt bàn: “Bà đó hả.”

Hạ Triều chỉ nói đến đây, không tiếp tục nữa.

Cậu bạn kia gãi gãi đầu, không hiểu lắm, chỉ cảm thấy nụ cười của Hạ Triều có chút lạnh lẽo.

Khỏi quan tâm giám thị có nghiêm hay không, cần giở trò thì vẫn phải giở trò.

Thành tích cả đám vốn đã chẳng ra sao, nên đứa nào cũng gan to bằng trời, vô cùng liều lĩnh, có thể không chút nào do dự mà tranh thủ mọi thời cơ.

Đơn giản mà nói, so với một bộ phim hành động bom tấn cũng chẳng khác gì mấy.

“Chỉ còn nửa tiếng nữa là hết giờ, tập trung làm bài, em nào chưa làm bài luận thì phải nhanh bắt kịp tốc độ đi.”

Từ Hà đi qua đi lại mấy vòng rồi thôi, dứt khoát ngồi trên ghế đọc sách. Đường Sâm bưng cốc nước đầy lắc lư trong phòng thi: “Làm bài phải trung thực, chúng ta tới trường học không chỉ tiếp thu tri thức, mà quan trọng hơn cả bài vở, đó là học làm người…”

Đường Sâm lải nhải, vừa xoay người, ngay lập tức một tờ đáp án vo viên thành cục theo đường vòng cung bay vút qua sau lưng thầy.

“Thầy chỉ mong các em đừng gian lận, cứ làm đúng trình độ của mình cũng được. Không làm được thì sao, có gì phải hổ thẹn… Sau này cố gắng học chăm chỉ hơn thì sẽ làm được thôi…”

Cục giấy chuẩn xác đập vào góc bàn Hạ Triều.

Hạ Triều không cần biết mình làm đề gì, chỉ tuân theo châm ngôn “Bỏ qua, bài tiếp theo”, nhưng riêng ngữ văn là ngoại lệ. Ngữ văn dù dốt đến thế nào vẫn có thể đọc hiểu, dù sao cũng đâu mù chữ, vì vậy mỗi lần thi ngữ văn hắn sẽ viết kín phần bài làm, để bù cho nỗi tiếc nuối khi các môn khác không có cơ hội xuống tay.

Hắn làm xong một bài, bắt tay vào làm nghị luận, viết với cảm xúc vô cùng mãnh liệt, chữ ngoáy đến mức lệch hết cả dòng.

Lia mắt thấy Đường Sâm chuẩn bị xoay người, Hạ Triều bất động thanh sắc cầm cục giấy giấu trong tay.

Quả nhiên Đường Sâm quay lại thật, ông thầy nhìn chằm chằm phần bài làm của Hạ Triều một lúc, vẻ mặt hơi phức tạp, cuối cùng vẫn không nói gì cả, tay chắp sau lưng, đi ra chỗ khác, miệng lại càm càm: “… Yêu cầu cơ bản là chữ viết phải rõ ràng, bị trừ điểm gì chứ tuyệt đối không thể trừ điểm trình bày, nhớ phải chú ý một chút.”

Do hai mươi mấy mạng đều chỉ dựa vào một nguồn đáp án, thế nên tất cả nghiên cứu thảo luận nửa ngày, cuối cùng thống nhất với biện pháp tuồn đáp án theo dây chuyền sản xuất, cung đường tác chiến sẽ bắt đầu từ hàng đầu tới hàng cuối, sau đó từ hàng thứ hai phía dưới lại đi lên.

Cậu bạn tuồn đáp án cho Hạ Triều lén ra hiệu cho hắn chép xong thì đưa cho bàn trước.

Hạ Triều rất phong độ giơ tay tỏ ý “OK” cho cậu ta yên tâm.

Tạ Du còn đang mải tính xem lần này được khoảng bốn năm mươi điểm ngữ văn đã được chưa, phần bài làm để lộ ra của cậu hoàn toàn trống không, không định kiếm thêm điểm nên dứt khoát bỏ qua.

Lấy trình độ thi thố bết bát của Hạ Triều ra mà so, cậu thực sự không thể theo kịp.

Tiết trước khi thi ngữ văn, lão Đường có phát qua hai đề văn đọc hiểu, làm luôn tại lớp, hết giờ thu bài. Cậu trơ mắt nhìn Hạ Triều rất nghiêm chỉnh điền hết những phần trống, nhưng toàn theo kiểu đầu voi nối với đuôi chuột, cuối cùng bài kiểm tra đó được lưu truyền rộng rãi trong lớp, bị đám Lưu Tồn Hạo coi như tuyển tập truyện cười mà túm tụm lại đọc giải trí với nhau.

Đề thi viết văn nghị luận lần này chủ đề là “Bóng lưng”.

Tạ Du đang cố gắng hết sức để lạc đề, nghiên cứu lạc đề đau hết cả đầu, chợt nghe thấy tiếng Hạ Triều gọi sau lưng mình.

Sau đó lưng bị hắn chọc mấy phát.

“Lão Tạ, ” Hạ Triều thấp giọng nói, “Tay, phía dưới.”

“Cái gì?”

“Đáp án nè, đưa tay ra đây.”

Trong tay Hạ Triều là cục giấy, người hơi nghiêng về phía trước, tay trái giấu dưới hộc bàn, dựa vào vách tường, vô cùng kín kẽ, Tạ Du đưa tay ra là có thể lấy được.

Tạ Du mặt không đổi sắc ngả ra đằng sau, một tay bám lấy mép bàn, kéo gần khoảng cách giữa hai người, cậu hạ giọng đáp: “Đã bảo không cần mà.”

“Cậu không cần, nhưng đứa ngồi trước vẫn chờ chép kia kìa,” Hạ Triều lấy đầu ngón tay gõ gõ hộc bàn, thúc giục, “Vận mệnh của bọn nó nằm trong tay cậu đấy, thôi coi như tích đức, cố gắng phát triển sự nghiệp từ thiện đi.”

Tiếng quạt trần trong phòng át cả tiếng nói chuyện của hai người, thỉnh thoảng có cơn gió khô nóng vòng qua cửa sổ khẽ lùa vào. Trong phòng học sáng sủa sạch sẽ, trên bục giảng đặt bảy, tám phần bài thi dự phòng, bị chặn bởi hộp phấn viết, quạt thổi cong cả mép giấy, như thể một giây sau chúng sẽ lập tức bay lên.

Tạ Du bất đắc dĩ rũ tay xuống, duỗi ra đằng sau, mò mẫm mãi vẫn không sờ thấy gì.

“Chỗ nào?”

“Ngay dưới hộc bàn này.”

“Không có.”

“Có, cậu sờ lại đi.”

Tạ Du dự định dò xét tình hình quân địch, vừa mò mẫm vừa hỏi: “Cậu chép xong rồi à?”

“Tôi? Tôi không có chép.” Hạ Triều nói xong lại nhớ tới câu “không phù hợp” trước đó của Tạ Du, tiếp tục nói, “… Tôi nghĩ rồi, điểm cao quá tôi cũng không hợp.”

“…”

Tạ Du hết sức phiền lòng, lại nhích về đằng sau mấy lần nữa, tự nhủ thầm trong lòng nốt lần này không lấy được nữa thì mặc kệ luôn, cho cả bọn đấy đi chết với nhau, chép cái gì nữa không làm thì bỏ trống cho xong… Vừa nghĩ vậy, lại nắm được đầu ngón tay Hạ Triều.

Hai đứa đều sững sờ.

Cái quạt tiếp tục kẽo kẹt xoay vòng vòng.

Phấn viết trong hộp chỉ còn lại mấy mẩu thừa nhỏ, rốt cuộc không thể chặn được sấp bài thi kia nữa, đống giấy bị gió thổi bay lả tả, Từ Hà vội vàng khép sách lại cúi người nhặt lên.

Tạ Du còn chưa buông tay, Hạ Triều cũng chẳng kịp rụt tay lại.

Giằng co thật lâu thật lâu, Hạ Triều đột nhiên giật giật ngón tay, ngón trỏ khẽ nhích lên, vừa vặn cọ vào lòng bàn tay Tạ Du.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!