Trở lại phòng ngủ, Trần Nam Phương không dám chậm trễ, cô thừa dịp anh xoay người vào nhà vệ sinh mới tranh thủ thời gian gọi điện thoại cho Đỗ Thanh Hoa.
“Nam Phương, thằng khốn nạn kia không làm gì cậu chứ?”
“Thanh Hoa, Hà Minh Viễn có làm khó cậu không?”
Hai người cùng lúc hỏi thăm, bọn họ đầu cảm thấy ấm áp trong lòng.
“Không có gì thì tốt.
” Đỗ Thanh Hoa thở dài: “Tớ nghĩ kỹ rồi, sau này tớ sẽ không chống lại anh ta trực diện nữa.
”
“Thanh Hoa, cậu hiểu là tốt.
”
“Hiểu gì chứ?” Đỗ Thanh Hoa hừ lạnh: “Tớ chỉ muốn nghĩ cách khác để đối phó với anh ta.
”
Bỗng nhiên bên kia điện thoại truyền lên tiếng võ đầu: “Nam Phương, tớ có chuyện quan trọng cần nói với cậu, người chạy xe suýt chút đụng vào cậu hôm nay chính là đàn em của Ôn Tứ Hiên.
”
“Đàn em của Ôn Tứ Hiên à? Sao cậu biết?” Trân Nam Phương không thể tin được hỏi, cô vừa hỏi xong thì nghe thấy tiếng cửa phòng vệ sinh được mở ra.
Cô nhanh chóng nói tạm biệt với Đỗ Thanh Hoa rồi cúp máy.
Cô ném điện thoại di động qua một bên, ngồi trên giường ưỡn lưng thẳng tắp không dám động đậy gì.
Tim đập thình thịch, không biết là do cặp mắt sau lưng, hay là do tin tức mà bạn thân vừa nói.
“Vừa nhìn đã biết em đã làm chuyện gì đó trái với lương tâm.
” Hà Minh Viễn chậm rãi đi tới, anh dùng một tay ôm lấy cô từ đằng sau, môi mỏng khẽ mở ra kết hợp vuốt nhẹ viền tai của cô: “Em có nhận tội không?”
Cô như bị điện giật, cảm giác tê dại truyên khắp toàn thân.
Vốn dĩ cô nói năng đã không lưu loát, bây giờ lại càng vụng về.
“Em liên lạc với cô nàng tomboy đó rồi?”
“Cô ta lại khuyên em rời khỏi tôi sao?”
Trần Nam Phương hoảng sợ quay đầu lớn tiếng nói: “Thanh Hoa không nói vậy, cầu… cầu xin anh, anh đừng chấp nhặt với cậu ấy có được không?”
“Cô ta không châm ngòi ly gián, đương nhiên tôi sẽ không so đo với cô †a” Hà Minh Viễn thoải mái đồng ý.
“Cậu ấy thật sự không có.
”
“Vậy là tự em muốn rời xa tôi hả?
Cho nên em chạy tới Thâm Thành tìm anh trai của em sao?”
Câu hỏi chết người này làm Trần Nam Phương thật sự luống cuống, cô ép buộc mình tỉnh táo lại, không được lộ ra sơ hở gì.
Nhưng bên trên là đôi mắt âm u sâu thẳm của Hà Minh Viễn, tất cả ngụy trang của cô đều thành dư thừa.
“Trần Nam Phương.
”
Cô bị dọa đến run rẩy, bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy eo của anh: “Tôi chỉ lo lắng cho anh ấy mà thôi, tôi không hề muốn rời khỏi anh.
Không phải… không phải chúng ta đã có bé yêu rồi sao?
Làm sao tôi để nó không có ba được?”
Anh nhìn chăm chăm vào cô.
“Thật đó, anh tin tôi một lân được không?” Trần Nam Phương cúi thấp đầu, cô giống như một đứa trẻ đã làm sai chuyện: “Chỉ cần anh không đuổi tôi đi, tôi sẽ không rời đi.
”