“Ừ” Cô gật đầu, trong lòng nghĩ cách vượt qua chuyện lần này một cách yên bình.
Càng nghĩ càng lo, nhân lúc Đỗ Thanh Hoa đi tắm, Trần Nam Phương gửi tin nhắn cho Hà Minh Viễn.
“Hà Minh Viễn, anh đừng giận em được không?”
“Em đến gặp Thanh Hoa thật mà, anh không tin thì chúng ta có thể gọi video.
”
“Hà Minh Viễn, mặc dù Hoàng Phong đưa em tới Thâm Thành nhưng em đã nói rõ ràng với anh ta rồi, em không thích anh ta, anh ta cũng biết em đã mang thai bé yêu, chúng em thực sự chỉ là bạn bè bình thường mà thôi.
”
“Em bảo đảm trưa mai sẽ về đến Kim Thành.
”
Dù cô nói nhiều thế nào, chân thành hơn nữa thì người phía bên kia cũng chẳng có bất kỳ phản ứng gì.
Trần Nam Phương thả điện thoại xuống, vuốt ve bụng mình rồi thở dài: “Bé yêu à, mẹ nên làm gì đây? Nếu như mang con rời khỏi ba thì con có buồn không?”
Nhưng mà Hà Minh Viễn chính là một ngọn núi lớn mà cô không thể vượt qua.
Cô đang nghĩ ngợi linh tinh thì cửa phòng tắm mở ra, Đỗ Thanh Hoa nói với cô: “Tớ xong ngay rồi đây, cậu chuẩn bị đi tắm đi.
”
“Được!”
Trần Nam Phương không nghĩ gì nữa, xuống giường cởi quần áo, vừa cởi được một nửa thì chuông điện thoại vang lên.
Cô cầm điện thoại lên nhìn thử thì run tay dữ dội, cô nhận được cuộc gọi video của Hà Minh Viễn!
“AI” Trần Nam Phương hít một hơi: “Ờ, cái đó… chờ một chút.
”
Cô không mặc quần áo!
“Không được trốn ống kính!” Hà Minh Viễn ra lệnh, đôi mắt sáng bừng lên như muốn xuyên qua màn hình: “Em ăn mặc thế này mà muốn gọi video, không phải để ông xã thưởng thức sao?”
“Em không…” Trân Nam Phương giải thích, cô đỏ mặt tía tai vì xấu hổ: “Em thực sự phải mặc quần áo vào, Thanh Hoa ra ngay bây giờ đó.
”
“Thì sao? Cô ấy có hứng thú với em sao?”
Cô trừng mắt lên, hờn dỗi trách móc: “Anh nói linh tinh gì vậy hảiI”
Sau đó lại hối hận, hoảng sợ: “Hà Minh Viễn, em xin lỗi, em không có ý gì cả, anh biết mà, Thanh Hoa có bạn trai rồi.
”
“Anh chỉ biết em đang làm nũng với ông xã thôi.
”
Lúc Hà Minh Viễn nói lời này, trong giọng nói của anh cũng không có chế nhạo hoặc khinh thường.
Thậm chí ngay cả sự tức giận vào buổi chiều cũng tiêu tan đi rất nhiều.
Trần Nam Phương ngạc nhiên nhìn chằm chằm người trong màn hình, cô nháy mắt một cái tự hỏi anh không tức giận sao?
Vậy có nghĩa là anh đã chấp nhận lời xin lỗi của mình rồi hả?
“Trịnh Hoàng Phong không có trong phòng à?”
“Sao có thể như vậy được?” Trần Nam Phương bị câu nói này của anh dọa đến mức cặp mắt không ngừng chớp: ‘Không tin, em cho anh xem.
”
Cô tùy ý đi lại trong phòng để cố gắng soi sáng từng chỗ, lúc cô đi tới chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ thì Hà Minh Viễn nói: ‘Được rồi, là vị trí này.
”