“Nam Phương! Con mau cứu mẹ!”
Bà Hạnh lập tức mềm nhũn, vội vàng thúc giục Trân Nam Phương: “Ngày đó mẹ cũng không có ý gì khác, mẹ chỉ muốn mời con ăn bữa cơm mà thôi!”
Bà ta dừng lại suy nghĩ một chút rồi nói thêm: “Hơn nữa con còn dùng cây lau nhà bẩn để đánh mẹ mà mẹ cũng đâu có nói gì! Ngoan nào! Nhanh tới cứu mẹ!”
Nghe thấy bà ta nói ra những lời này, trong đầu Trần Nam Phương lại hiện ra tình cảnh lúc ấy, khi đó vẻ mặt bà Hạnh vừa tức giận vừa ghét bỏ, không có một chút dáng vẻ của người làm mẹ.
“Mày còn đứng sững đó làm gì?
Ngu dại rồi sao?” Bà Hạnh thấy Trần Nam Phương không chịu động đậy, không nhịn được lại lộ ra mặt mũi thật sự: “Không biết kiếp trước tao đã làm bao nhiêu chuyện ác mà đời này lại nuôi ra đồ vô ơn bạc nghĩa như mày! Đúng là nghiệp chướng!”
Trần Nam Phương cũng ngơ ngác vì bà ta thốt ra chữ “Nuôi” mà không phải là “Sinh”.
“Nam Phương…’ Trịnh Hoàng Phong nhẹ nhàng đụng cánh tay cô: “Tôi mang cô đi ra ngoài.
”
Anh ta nhận ra là cô không thể làm ra những hành động trả thù, đả kích bà ta, vì vậy lập tức nháy mắt ra hiệu cho người trông coi, sau đó kéo Trân Nam Phương đi ra ngoài.
“Nam Phương! Mày đúng là không có lương tâm! Ô ô…” Bà Hạnh chưa xong đã bị đống giẻ rách chặn miệng.
Mà sau khi bị kéo ra, Trân Nam Phương phục hồi tinh thần lại: “Hoàng Phong! Tôi phải quay lại thả mẹ tôi ra!”
Khi cô đang định xoay người, đột nhiên cô nhìn thấy một tác phẩm…
Trân Nam Phương chú ý tới tác phẩm kia bởi vì nó ở gần, hơn nữa trên đó còn có hai nhân tố vô cùng quen thuộc đối với cô.
Một nhân tố chính là bức ảnh này chụp khu ổ chuột ở phía bắc Thâm Thành.
Một nhân tố khác chính là một khuôn mặt xuất hiện trong bức ảnh, người này chính là anh trai của cô.
“Nam Phương! Cô sao vậy?” Trịnh Hoàng Phong không rõ nên nhìn cô: “Sao cô lại khóc?”
Trân Nam Phương xông tới nhìn chằm chằm vào tác phẩm kia rồi tự lẩm bẩm: “Anh ấy chính là anh trai của tôi!
Chính là anh ấy!”
Anh nàng có một nốt ruồi ở giữa hai đầu lông mày mà người trong hình cũng có.
“Tại sao có thể như vậy?” Cô hoàn toàn choáng váng, không phải anh trai cô đã bị Ôn Tứ Hiên bắt đi sao?
“Anh trai của cô ư?” Trịnh Hoàng Phong cũng nhìn về phía tấm ảnh kia: “Cô chắc chắn sao? Bức ảnh này được Lưu Hữu Khánh chụp lại cách đây hai ngày!”
Trần Nam Phương cầm lấy tấm ảnh rồi nhấc chân bước vào căn phòng kia: “Mẹ! Mẹ xem này, đây là anh con đúng không?”
Bà Hạnh nghẹn ngào ô ô, miệng bị bịt kín không nói nên lời nhưng trong mắt đầy vẻ tức giận và oán hận.
Cô vội vàng gỡ tấm giẻ rách trong miệng bà Hạnh ra rồi tiếp tục chứng thực: “Mẹt Mẹ nói xem người này có đúng là anh trai của con không?”
“Mày đừng hỏi tao!” Bà Hạnh oán hận: “Chỉ để mày ăn một bữa cơm với ông chủ Khải mà mày bắt trói tao và cậu của mày đến đây.
con nhỏ chết tiệt không có lương tâm!”