Chương 89

Ngoan, Đừng Chạy

13.031 chữ

08-12-2022

"Gặp bạn quen qua mạng?" Thanh âm Mục Sở đột nhiên lên cao, Cố Tích vội vàng đưa tay bịt miệng cô nàng lại, tay kia theo phản xạ đóng cửa phòng ngủ.

Thứ sáu, sau khi tan học Mục Sở bị Cố Tích lén la lén lút kéo tới Cố gia.

Mục Sở còn tưởng có chuyện gì quan trọng, hóa ra là chuyện này.

Mục Sở đi tới ghế sofa trong phòng ngồi xuống: "Chỉ là chơi game thôi mà, sao lại còn muốn gặp nhau ngoài đời làm gì?"

Cố Tích mím môi: "Vốn là không nghĩ tới sẽ gặp nhau, nhưng lúc đại thần nói thế, tớ cũng không biết vì sao mà cảm thấy không quá bài xích. Cậu ấy bảo cũng ở thành phố C, tớ không nghĩ nhiều mà đồng ý."

"Cậu chơi game quen bạn qua mạng một năm rồi mà sao tớ không biết?"

"Cậu không chơi nên tớ mới không nói."

Mục Sở vẫn không quá yên tâm: "Đáng tin sao?"

"Hẳn là không có vấn đề gì, đã hẹn ở câu lạc bộ giải trí, đấy là sản nghiệp của nhà cậu tớ."

Nghe nói là địa bàn của Tần gia, Mục Sở liền yên tâm hơn hẳn, lại đề nghị: "Cho dù là vậy, nếu cậu thật sự đi thì cũng phải tới chào hỏi quản lý một chút để bọn họ còn biết."

Cố Tích gật đầu, kéo cô nàng đi tới phòng để đồ: "Vậy cậu thấy tối nay tớ nên mặc gì?"

"Tối nay gặp á?" Mục Sở lại giật mình, "Ban ngày không được sao, sao lần đầu gặp mặt đã chọn buổi tối?"

"Cậu ấy hỏi tớ lúc nào rảnh, tớ bảo lúc tan học thứ sáu, sau đó liền chọn tối nay, lúc ấy nào nghĩ nhiều như vậy." Cố Tích nói, lại cúi đầu nhìn đồng hồ, "Cũng không tính là quá muộn, hẹn lúc bảy giờ."

"Mau giúp tớ chọn quần áo đi, tớ muốn mặc váy, cậu thấy nên mặc váy dài hay váy ngắn?"

"Váy dài đi." Mục Sở đem một chiếc váy dài đến mắt cá chân đưa cho cô, "Đêm hôm khuya khoắt, đừng để lộ chân ra ngoài."

Chân Cố Tích rất đẹp, da lại trắng, là con gái nhìn còn thấy thích, huống hồ đối phương là con trai.

Tiếp theo đó là đến áo, nhìn Cố Tích coi trọng buổi gặp mặt này như vậy, Mục Sở nhìn chằm chằm cửa phòng thay đồ, chợt hỏi: "Cậu thích cậu ta?"

"Làm gì có." Bên trong Cố Tích không chút do dự trả lời.

Cô thay quần áo đi ra, còn nói: "Chỉ là cảm thấy đi với cậu ấy rất nhẹ nhàng, rất vui vẻ, cảm giác có chút giống với khi đi với Doãn Lê Hân, có thể tùy ý muốn làm gì thì làm nấy."

Cũng không biết vì sao lại nhắc đến Doãn Lê Hân, lúc Cố Tích hoàn hồn lại, trầm mặc bù thêm một câu: "Nhưng đại thần không có đáng ghét như Doãn Lê Hân, cậu ấy tốt hơn gấp nghìn lần."

Nhìn cô vừa nhắc đến đại thần trong game liền cong khóe môi, Mục Sở hơi dò xét: "Sao cậu lại biết đây không phải là thích?"

"Cảm giác không giống với Tạ Tu Lâm, dĩ nhiên không phải là thích." Nhắc đến Tạ Tu Lâm, trên mặt Cố Tích đã không còn tâm tình như lúc nãy.

Cô đứng trước gương, xõa tóc dài xuống, vẫn cười hì hì như cũ, nhưng khóe miệng hơi cứng ngắc.

Chuyện của Tạ Tu Lâm, sau một kì nghỉ hè thương tâm, bây giờ cô đã hoàn toàn bước qua trang mới.

Giống như còn buông tay rất nhanh.

Đối với Cố Tần, Mục Sở dùng thời gian mấy năm nhưng cũng không buông tay triệt để được như vậy.

Không biết là do tính cách Cố Tích vốn thoải mái như vậy.

Hay là tình cảm của cô đối với Tạ Lu Lâm không giống với tình cảm của mình dành cho Cố Tần.

"Cậu đấy." Mục Sở thở dài, "Chuyện tình cảm nhớ nghĩ cho kĩ, đừng có không tim không phổi như thế, rồi không biết bản thân mình thật sự muốn cái gì."

"Sao tớ lại không tim không phổi rồi?" Cố Tích không phục, cảm thấy Mục Sở không hiểu mình.

Nhìn đồng hồ thấy sắp tới giờ hẹn, cô nhanh chóng chuẩn bị xong rồi kéo Mục Sở ra ngoài, lúc đi ra cửa còn nói với mẹ mình qua nhà Sở Sở chơi.

Tiễn người lên taxi, Mục Sở vẫn nhắc nhở thêm một câu: "Cẩn thận một chút, có chuyện gì thì gọi điện cho tớ."

Cố Tích ra dấu "OK", chiếc xe dần dần chạy xa.

- -

Cố Tích tới nơi, lúc đẩy cửa tiến vào phòng, đại thần còn chưa tới.

Cô cũng không nóng vội, tìm một chỗ để ngồi xuống, bật máy tính lên.

Không lâu sau, cửa phòng bị người đẩy ra, ánh sáng ngoài hành lang thuận theo khe cửa len lỏi vào, so với trong phòng hơi tối thì khá chói mắt.

Cố Tích vô thức đưa tay lên che mắt.

Lúc mở ra, cửa phòng đã đóng.

Nam sinh cao lớn thẳng tắp đứng nơi cửa, một thân trang phục bình thường, hai tay ung dung đút vào trong túi, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, đôi mắt đào hoa híp lại, tạo thành một đường cong đẹp mắt.

Cố Tích ngây ngốc một hồi, phỏng đoán: "Cậu đi nhầm chỗ?"

Chân dài của Doãn Lê Hân bước qua, đi tới, kéo chiếc ghế bên cạnh cô ra rồi ngồi xuống, thanh âm tản mạn mang theo chút ý cười, ngữ khí cà lơ phất phơ nói: "Như Hoa?"

Khóe miệng Cố Tích giật giật, vẻ mặt cứng đờ.

Cô sững sờ nhìn qua gương mặt Doãn Lê Hân, không có cách nào dung nạp gương mặt này với hình ảnh đại thần trong trò chơi.

"Sao lại là cậu?!!!"

"Thế sao lại không thể là tôi?"

"... "

"Cậu, cậu có phải đã sớm nhận ra tôi không?" Cố Tích chỉ tay vào anh.

Doãn Lê Hân nhíu mày: "Hả?"

Cố Tích: "Mặc dù lúc cậu thu nhận đồ đệ tình cờ gặp trúng tôi, nhưng lúc chat voice cậu cũng nghe được giọng tôi rồi, có phải đã sớm nhận ra không?"

Cố Tích cũng không cảm thấy từ lúc bắt đầu mình đã bị Doãn Lê Hân đặt bẫy.

Cô vẫn vô cùng tin tưởng mọi chuyện chỉ là trùng hợp.

Cũng không trách được cô nghĩ như vậy.

Bởi lẽ ngày ấy dưới khu bình luận cô viết nhiều như thế, nổi bật như vậy đại thần chọn cô cũng không phải điều gì hiếm lạ!

Doãn Lê Hân khẽ cười một tiếng, thuận tiện chứng thực suy đoán mập mờ của cô.

Được thôi, cứ để cô nghĩ đấy là trùng hợp, là hai người họ có duyên.

Doãn Lê Hân chống cằm nhìn Cố Tích: "Tôi thu đồ đệ cũng có thể gặp cậu, biết đây gọi là gì không?"

Anh xích lại gần hơn một chút, ghé sát vào tai cô nói rõ từng chữ một: "Duyên trời đã định."

"... "

Anh dựa vào hơi gần, lại còn thổi khí bên tai khiến Cố Tích đỏ mặt, cũng không biết cảm giác bây giờ của mình là gì, nhưng tim có chút loạn.

Đại thần trong game, sao lại là – anh?

Cố Tích cắn cắn môi, rũ mi hỏi: "Cậu cũng nhận ra tôi sao còn không nói, cứ một mực dùng biến âm... đây không phải là xem tôi thành trò đùa sao?"

Cô thế mà còn rất nghiêm túc bảo mình tên là Như Hoa.

Bây giờ nghĩ lại cả người sởn hết gai ốc!

Doãn Lê Hân cười: "Nếu tôi nói cho cậu biết, mỗi ngày cậu vẫn sẽ hấp tấp đi theo sau tôi gọi đại thần à?"

"Tất nhiên là không!"

"Thế tôi nói cho cậu làm gì?"

"..."

"Cái đấy –" Cố Tích nghĩ đến ID trò chơi của anh, "LG NB nghĩa là gì?"

Doãn Lê Hân nhíu mày, thanh âm có chút kiêu ngạo: "Lê ca ngưu bức!"

"... "

Chỉ có mấy chữ này, cô thế mà nghĩ trong lòng tên của đại thần có nội hàm?

Nội hàm cái mông!

Gặp bạn qua mạng thế mà lật xe như vậy, tâm tình Cố Tích rất phức tạp, nhất thời không biết nói gì cho phải, dứt khoát đứng lên: "Chúng ta ở trường gặp nhiều rồi, bây giờ cũng không cần gặp lại, tôi về nhà đây."

Cô vừa muốn đi, tay đã bị Doãn Lê Hân níu lấy.

Doãn Lê Hân cũng đứng lên, dáng người cao lớn như phủ lấy người cô, hormone mãnh liệt của phái mạnh đánh ập tới.

Bên tai Cố Tích ngày càng đỏ, giãy dụa muốn rút tay về, nhưng bỗng nhiên lại bị anh kéo một cái, cả người đụng vào lồng ngực cứng rắn.

Một tay kia ôm lấy eo nhỏ, Doãn Lê Hân cúi đầu tới gần cô, hô hấp quấn quanh.

Trong căn phòng tĩnh mịch, bầu không khí tăng thêm mấy phần mập mờ.

Lại nghĩ tới nụ hôn trong rừng lần trước.

Cố Tích phảng phất nghe thấy tiếng tim mình đập, có chút hoảng hốt, trừng anh: "Cậu muốn làm gì? Đây là chỗ của cậu tôi đấy!"

Doãn Lê Hân mặc cho cô giãy dụa, lại không buông tay, vẫn nhắc lại câu hỏi cũ: "Cậu muốn đi nước nào?"

"Sao tôi lại phải nói cho cậu?"

"Nếu cậu không nói, thì tôi sẽ hôn một cái!"

"Cậu dám!"

Doãn Lê Hân cười lưu manh, một bộ dáng cậu nhìn xem tôi có dám hay không, thậm chí còn cố ý đem môi lại gần cô.

Biết tính anh nói được thì làm được, Cố Tích nhất thời gấp gáp, đỏ mặt đáp lại: "Không cho hôn!"

"Cậu đi nước nào?" Anh lại hỏi một lần.

Cố Tích bất đắc dĩ nói ra: "London, Anh."

"Vậy tôi cũng đi."

"Cậu đi làm gì?" Cô ngẩng đầu, kinh ngạc vì lựa chọn không chút nghĩ ngợi của anh, lại nghe được anh dùng ngữ khí rất nghiêm túc nói ra ba chữ, "Đi với cậu."

Cố Tích nhất thời không biết nói gì, chỉ yên lặng nhìn người đối diện.

Một hồi lâu sau mới nhẹ nhàng đáp: "Hai chúng ta không có quan hệ gì, cậu đừng phí nhiều thời gian trên người tôi. Mà lại xuất ngoại cũng không phải là trò đùa, không thể tùy tiện quyết định mà phải suy nghĩ kỹ xem mình rốt cuộc muốn cái gì –"

"Muốn cậu." Doãn Lê Hân ngắt lời cô, lời nói vẫn mang theo vẻ vô lại cùng ngữ khí không đứng đắn như cũ, "Đời này của ông đây chỉ muốn cậu. Nếu như cấp ba tôi đuổi không kịp, thì sang Anh quốc tiếp tục theo đuổi, dù sao tôi cứ quấn lấy cậu như thế, cậu sẽ không có cơ hội yêu đương với người khác."

"..."

Cố Tích hít vào một hơi, ngẩng đầu lên hỏi, "Sao cậu cứ nhất định phải thích tôi?"

"Câu này nên để tôi hỏi mới đúng." Anh tăng thêm lực đạo nắm chặt tay cô, ngang ngược bá đạo không chịu nói lý, "Cố Tích, sao cậu cứ nhất định phải thích dáng vẻ trưởng thành của Lê ca?"

"... "

- -

Quá khứ đủ loại như một thước phim chiếu lại trong đầu.

Cố Tích nhớ rõ đôi giày thủy tinh anh tặng trong buổi lễ sinh nhật mừng mười tám tuổi của mình.

Nhớ rõ giao thừa năm đó, hai người chơi game suốt đêm, anh không dùng biến âm, giọng nói lúc truyền vào tai cô mang theo từ tính quyến rũ, êm tai đến lạ.

Cũng nhớ rõ lúc chuẩn bị thi Đại học, anh vô cùng vui vẻ nói với mình rằng bản thân đã thi xong IELTS, chọn được trường học bên Anh quốc.

Còn có lúc liên hoan mừng tốt nghiệp, khi chơi trò đại mạo hiểm, anh cùng cô mười ngón đan xen, bốn mắt nhìn nhau. Sau đó buông tay ra, anh thì thầm bên tai câu nói: "Cậu rung động."

Ký ức chậm rãi ùa về, bất tri bất giác, hai người đã đứng nơi cửa câu lạc bộ giải trí.

Lần này, tay Cố Tích bị anh nắm lấy.

Nụ hôn mãnh liệt trong thang lầu khi vừa ra khỏi phòng liên hoan kia lại một lần nữa hiện lên trong đầu.

Gương mặt Cố Tích ửng đỏ, nhìn cánh cửa lấp lánh ánh đèn kia: "Sao lại tới đây?"

Doãn Lê Hân cười cười nhìn cô: "Cố Tích, anh rất chắc chắn, lúc trước khi hai chúng ta gặp mặt ở chỗ này thì em đã thích anh. Hoặc là, đã thích từ trước đó."

"Không có!" Cô phủ nhận.

Doãn Lê Hân không nói gì, nắm tay cô đi về phía trước: "Đến cũng đến rồi, vào thôi."

Lúc hai người đi vào phòng, nửa đường thì gặp phải người quen.

Đối phương nhuộm tóc vàng, dáng vẻ lưu manh, sau lưng có mấy người anh em theo sau.

Cố Tích biết hắn, là đại ca của trường nghề bên cạnh, Lộ Thương.

Là người lúc trước bị Doãn Lê Hân đánh trọng thương phải nằm ICU.

Quan hệ giữa cô và Doãn Lê Hân có chuyển biến, giống như bắt đầu từ vụ Lộ Thương này.

Lối đi hành lang khá hẹp, một đám người Lộ Thương chiếm hết đường, Doãn Lê Hân nắm tay Cố Tích đi chính giữa, không tránh không né.

Có lẽ là sau trận đánh kia sinh ra bóng ma tâm lý, lúc này Lộ Thương gặp phải Doãn Lê Hân, thân hình rõ ràng là run lên, sau đó cười kêu một tiếng: "Lê ca."

Loại người như Doãn Lê Hân, nếu không đụng vào ranh giới cuối cùng của anh thì làm gì cũng được. Nhưng một khi đã đi quá giới hạn, vĩnh viễn sẽ không quay đầu lại được.

Anh cùng Lộ Thương, rõ ràng là như thế.

Một tiếng Lê ca này, anh không đáp lại, thấy bọn Lộ Thương nhường đường, anh kéo tay Cố Tích đi qua, đi tới căn phòng cuối cùng.

Đẩy cửa phòng đi vào, Cố Tích bỗng nghĩ tới một chuyện: "Năm cấp hai anh với Lộ Thương đánh nhau suýt chút nữa bị đình chỉ học kia, em có nghe qua một lời đồn."

"Hả?" Doãn Lê Hân đóng cửa phòng lại.

Cố Tích ngồi xuống ghế, cũng không hiểu sao mình lại nhắc tới chuyện này, nhưng vẫn tiếp tục hỏi: "Em nghe người ta bảo, lúc ấy Lộ Thương với anh vẫn là anh em, sau đó bởi vì một cô gái mà trở mặt, là thật hay giả? Cô gái đó nghe nói còn là hoa khôi lớp anh."

"Ừ, có chuyện này." Doãn Lê Hân vẫn đứng nơi cửa phòng, ánh đèn yếu ớt chiếu đến một bên mặt anh, không nhìn rõ cảm xúc.

Cố Tích tựa lưng vào ghế ngồi, tùy ý xoay xoay vài vòng, đốt ngón tay gõ nhịp lên bàn, thanh âm nghe không ra cảm xúc: "Anh dậy thì cũng sớm quá, mới cấp hai mà đã biết đánh nhau vì gái rồi? Thế còn theo đuổi em làm gì?"

Đuôi lông mày Doãn Lê Hân giương lên, cất bước đi qua, hai tay chống hai bên thành ghế, cúi người tới gần cô: "Lôi chuyện cũ của anh ra ghen, hửm?"

Hô hấp Cố Tích dồn dập, lưng thẳng tắp: "Anh thấy em ghen chỗ nào? Rõ ràng nội tâm em không chút gợn sóng!"

Doãn Lê Hân cười nhẹ: "Cô gái kia là Thẩm Băng Đàn, người Tần Hoài Sơ thích, không phải anh. Lộ Thương quấy rối người của Tần Hoài Sơ, anh nào không để ý được?"

Cố Tích nhìn anh suy nghĩ, đánh giá một chút: "Vậy anh đây là, vì huynh đệ không tiếc mạng sống, rồi còn thêm một cái thanh danh giận dữ vì hồng nhan?"

Không đợi Doãn Lê Hân nói gì, Cố Tích vỗ đùi: "Em đã nói thằng nhóc Tần Hoài Sơ không có gì tốt đẹp mà, sau này anh cách xa nó một chút!"

Doãn Lê Hân dở khóc dở cười: "Hai người định cả đời này không qua lại với nhau?"

Cố Tích lắc đầu: "Kiếp sau em cũng không thèm gặp nó!"

Thù cắt tóc này, cô sẽ ghi lòng tạc dạ, mãi mãi không quên.

Doãn Lê Hân chậc chậc hai tiếng, cà lơ phất phơ nói: "Vậy chẳng phải là làm khó anh rồi sao?"

Cô hất cằm lên nhìn anh: "Anh nhanh chọn phe đi, chọn em hay chọn nó?"

Doãn Lê Hân đem người từ trên ghế ôm lấy, đặt cô lên trên bàn máy tính, hai tay chống ở hai bên, gương mặt từ từ tới gần, thanh âm hơi trầm: "Chọn em, thì được gì?"

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!